“Cậu… Cậu ấy ở đâu!”
Vạn Nguyên kích động kéo cổ tay người phụ nữ lại, lực tay rất mạnh, người phụ nữ đau tới mức hét lên.
“Á! Anh nhẹ thôi.” Người phụ nữ cố sức đẩy tay Vạn Nguyên ra, tức giận liếc hắn một cái, “Tôi cũng không rõ lắm, đi cùng một người phụ nữ họ Sầm, nghe hai người họ nói chuyện, em trai cậu hình như đang nằm viện.”
Người phụ nữ họ Sầm, Vạn Nguyên ngay lập tức phản ứng lại, chắc hẳn Hứa Tấn Vân đã đi tìm Sầm Yên Dung.
Hắn có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi Hứa Tấn Vân, có rất nhiều điều muốn nói với Hứa Tấn Vân, hắn nhìn về phía điện thoại bàn của tiệm.
“Tôi có thể gọi điện không?”
Người phụ nữ xoa cổ tay, thở dài đáp, “Anh cứ tự nhiên.”
Giây phút điện thoại kết nối, Vạn Nguyên nhớ đến số tiền bị trộm, tiền đã giao vào tay hắn thì hắn phải chịu trách nhiệm, hắn cảm thấy rất có lỗi với Sầm Yên Dung.
“Chị Dung, em là Vạn Nguyên.”
Sầm Yên Dung vừa nghe thấy giọng Vạn Nguyên cũng tỉnh ngủ hơn phân nửa, “Họ thả cậu ra rồi?”
“Vâng, rất xin lỗi chị, là em không coi kỹ tiền hàng, công an nói không biết có thể lấy lại được bao nhiêu tiền, số tiền thiếu em sẽ…”
Vẫn chưa nói xong đã bị Sầm Yên Dung ngắt lời, “Chuyện tiền bạc cậu tạm thời đừng lo, người không sao là được.
Muộn thế này, cậu đang ở đâu? Trên người có tiền không? Tôi bảo chồng tôi tới đón cậu nhé.”
Muộn thế này, Vạn Nguyên lo lắng cho sự an toàn của Hứa Tấn Vân hơn.
“Chị Dung, em trai em đã đến tìm chị, chị có biết bây giờ cậu ấy ở đâu không?”
Sầm Yên Dung nói rõ bệnh viện nào, phòng nào, giường nào, nhưng bây giờ quá muộn, bệnh viện cũng hết thời gian thăm bệnh rồi.
“Hay là cậu đến chỗ tôi đi, sáng mai tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
Vạn Nguyên từ chối, đã làm phiền Sầm Yên Dung nhiều rồi, nếu đã ra ngoài thì những chuyện khác mình vẫn ứng phó được.
“Tôi phát hiện cậu bướng như em trai kia của cậu.” Sầm Yên Dung cười một tiếng, cảm thán, “Cậu ấy cũng nhọc lòng nhiều vì chuyện của cậu, chống nạng hối hả ngược xuôi, cậu gặp cậu ấy phải cảm ơn người ta đàng hoàng đó.”
Cúp điện thoại, Vạn Nguyên lại chào tạm biệt người phụ nữ rồi kéo cơ thể mệt mỏi đi lên tầng.
Cửa phòng trọ mở toang, bên trong vẫn như cũ, chỉ là hắn đi mấy ngày, cửa sổ trong phòng lại không đóng nên trên bàn có một lớp bụi mỏng, đồ đạc cũng bị lục hơi bừa bộn.
Vạn Nguyên dọn dẹp đơn giản, lại nấu ấm nước nóng, cầm quần áo sạch đi vào nhà vệ sinh tắm rửa cho thoải mái.
Hắn biết giờ này đã muộn, nhưng hắn ở trong nhà không chờ nổi.
Hắn muốn gặp Hứa Tấn Vân, dù tối nay không gặp được hắn cũng muốn sáng mai có thể gặp được.
Đi xuống tầng, tiệm uốn tóc vẫn chưa đóng cửa, Vạn Nguyên sờ đầu, tóc hắn đã dài hơn nhiều, hắn không muốn lôi thôi lếch thếch đi gặp Hứa Tấn Vân, lại đẩy cửa đi vào.
“Cô chuẩn bị đóng cửa chưa? Nếu chưa thì tôi muốn cắt tóc.”
Người phụ nữ nhìn Vạn Nguyên vòng lại, sạch sẽ thoải mái, đã thay quần áo khác.
Vạn Nguyên là người đàn ông đầu tiên nghiêm túc đến tiệm mình cắt tóc.
“Ngồi đi.”
Động tác của người phụ nữ rất nhanh nhẹn, kỹ thuật cắt tóc cũng rất tốt, người vốn có phần chán nản bỗng trở nên gọn gàng sáng sủa hơn nhiều.
Vạn Nguyên trả tiền, sờ đầu một cái, nói với người phụ nữ trước khi ra ngoài, “Nghiêm túc cắt tóc cũng rất tốt.”
Người phụ nữ dừng một lát, đang định nói chuyện thì Vạn Nguyên đã đi xa.
Buổi tối không dễ bắt xe, trên người Vạn Nguyên cũng không có nhiều tiền, may là từ phòng trọ đến bệnh viện cũng không xa lắm, đi bộ chỉ mất khoảng bốn mươi phút.
Đến trước tòa nhà bệnh viện, Vạn Nguyên ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ có vài ô cửa sổ sáng đèn, hắn không có ý định lên tầng, chỉ đứng dưới tầng nhìn cửa sổ trên tầng rất lâu.
Hứa Tấn Vân làm sao ngủ được, trong đầu y toàn là Vạn Nguyên.
Nói là chậm nhất ngày mai có thể ra, nhưng y vẫn lo ở trong đó bị bắt nạt, lo Vạn Nguyên bị lạnh bị nóng, lo Vạn Nguyên đói nhưng không được ăn.
Y còn sợ Vạn Nguyên vẫn không muốn gặp y, vẫn trốn tránh y.
Để Trần Viễn Văn tiện đến thăm mình, căn phòng bệnh này chỉ có Hứa Tấn Vân ở.
Giờ này, đèn trong phòng bệnh đã tắt, Hứa Tấn Vân quay đầu sang nhìn về phía cửa sổ, ánh đèn đường hơi vàng, có ánh sáng vàng chiếu lên, bầu trời đêm cũng không đến mức quá tối.
Hứa Tấn Vân trằn trọc vẫn không ngủ được, y muốn đứng dậy đi lại một lát, bám giường, cầm lấy nạng, y chậm rãi đi lại trong phòng bệnh, dịch từng bước đến bên cửa sổ.
Muộn lắm rồi, trên đường không thấy người đi bộ, quán cơm nhỏ bên kia đường đã đóng cửa, tòa nhà ở xa cũng chỉ có một hai gia đình còn sáng đèn.
Huyện nhỏ của họ không lớn, đứng ở trên cao là có thể nhìn đến cuối, một nơi rõ ràng không lớn, nhưng y muốn gặp Vạn Nguyên lại khó đến vậy.
Đứng một tư thế trong thời gian dài, tay chân Hứa Tấn Vân cũng không thoải mái, y đang định đổi tư thế, khóe mắt liếc thấy một bóng người đen như mực đứng trong khoảng đất trống trước tòa nhà bệnh viện.
Đèn đường vàng mờ chiếu lên người kia, Hứa Tấn Vân càng cảm thấy trông quen mắt, y cẩn thận phân biệt, gương mặt ngày đêm mong nhớ dần trở nên rõ ràng trước mắt y, cổ họng như bị ai đó bóp chặt, làm thế nào cũng không phát ra âm thanh.
Vạn Nguyên!
Hứa Tấn Vân hét lên trong im lặng.
Vạn Nguyên không nghe thấy, quay người lại, nhìn xung quanh khoảng đất trống một vòng.
Hứa Tấn Vân sợ hắn cứ rời đi như thế, vội vàng đi đến cửa bật đèn lên, y hoảng hốt, nạng trên tay cũng không nghe sai khiến.
Cửa sổ tầng hai sáng lên, Vạn Nguyên vô thức nhìn về phía nguồn sáng, trên gương mặt của người trước cửa sổ lộ ra biểu cảm như kinh ngạc như vui mừng, tiếc là y đứng ngược sáng nên không nhìn rõ đồng tử run rẩy của y.
“Tấn Vân!” Vạn Nguyên nhất thời quên mất đây là bệnh viện, xúc động hét to, còn kìm lòng không đặng tiến lên hai bước.
Sao cậu lại ở đây, cậu đến bằng gì, cậu sao rồi.
Tất cả câu hỏi đã có đáp án trong nháy mắt hai người gặp nhau.
“Này! Làm gì vậy!” Bác bảo vệ trong phòng trực nghe thấy tiếng động, chạy ra đuổi người gây mất hứng.
Vạn Nguyên chỉ có thể vừa nhận lỗi vừa giả vờ đi ra ngoài, hắn quay đầu liếc nhìn Hứa Tấn Vân ở tầng hai, Hứa Tấn Vân vẫn trông mong đứng trước cửa sổ, nhìn mà khiến người ta thương quá.
Mắt thấy Vạn Nguyên biến mất ở góc đường, bác bảo vệ mới về phòng trực đi ngủ, nhưng Hứa Tấn Vân chưa từ nhỏ ý định, vẫn nhìn về hướng Vạn Nguyên rời đi.
Y ước gì có thể chắp cánh bay đến bên cạnh Vạn Nguyên ngay lập tức.
Một ngọn đèn đường trước tòa nhà đã tắt, Hứa Tấn Vân đứng một lát vẫn không thấy bóng dáng Vạn Nguyên.
Ngay khi y tưởng Vạn Nguyên đã đi, một bóng đen thoáng qua trong ngõ, Vạn Nguyên lại xuất hiện trong tầm mắt y, còn vẫy tay với y.
Vạn Nguyên nào dám đi, hắn biết Hứa Tấn Vân không nhìn thấy hắn sẽ không ngoan ngoãn lên giường đi ngủ.
Lần này Vạn Nguyên không nói gì, đi đến khoảng đất trống trước tòa nhà, vẫy vẫy tay với Hứa Tấn Vân ra hiệu cho y vào đi ngủ, lại chỉ ghế gài ở trong góc, hắn sẽ ở đây cùng Hứa Tấn Vân.
Mũi Hứa Tấn Vân cay cay, cổ họng vừa khô vừa chát, y cố sức nuốt nước bọt, nhìn Vạn Nguyên đi đến cạnh ghế dài ngồi xuống y mới tắt đèn, quay lại nằm xuống giường bệnh.
Vạn Nguyên cho rằng lúc hắn nhớ Hứa Tấn Vân nhất là những ngày bị giam trong đó, bây giờ rõ ràng đã gặp được trái lại khiến hắn nhớ hơn.
Con người đều tham lam, lúc không gặp được sẽ nghĩ có thể gặp nhau một lần là được, thực sự gặp được rồi lại muốn nói chuyện, muốn gặp mãi, muốn gặp mỗi ngày, muốn ở bên nhau mỗi giờ mỗi phút.
May mà bây giờ thời tiết nóng, ngủ bên ngoài một đêm cũng không đến mức bị cảm, chỉ là nhiều muỗi, nhưng Hứa Tấn Vân ở ngay trên tầng, sự chờ mong này cũng đủ khiến người ta chịu đựng đến sáng mai.
Hứa Tấn Vân trằn trọc khó ngủ, mấy lần y trộm đứng lên, đứng trước cửa sổ nhìn xung quanh, phải nhìn thấy bóng trên ghế dài mới có thể yên tâm.
Mãi đến sau nửa đêm, y đã hoàn toàn mệt mỏi, cuối cùng cũng có thể yên ổn nằm trên giường.
Lúc tỉnh dậy trời đã tờ mờ sáng, Hứa Tấn Vân vội vàng đứng dậy.
Không khí buổi sáng mang theo hơi ẩm, xe cộ đi lại trên đường, quầy bữa sáng đã dọn ở ven đường, người đến bệnh viện thăm bệnh cũng xách theo hộp giữ nhiệt trong tay, bước đi vội vàng.
Y nhìn về phía ghế dài trong góc, không thấy Vạn Nguyên đâu cả, sự chờ mong trong lòng đột nhiên như bị ai đó lấy đi hết, cảm giác trống rỗng khiến y khó thở.
Y rất mê man, y sợ Vạn Nguyên tối qua là một giấc mơ của y.
“Cậu đừng nghĩ đến việc chạy nữa, hôm nay chúng tôi sẽ giám sát cậu.” Y tá đến kiểm tra phòng như đang trông phạm nhân, xem Hứa Tấn Vân trở thành trọng phạm số một, “Chống nạng chạy khắp nơi, cậu có biết công việc của y tá cũng rất bận không, cậu ra sức kiếm việc cho chúng tôi làm, nếu cậu còn như vậy…”
Hứa Tấn Vân biết chị y tá muốn nói gì, nếu y còn như vậy sẽ phải nói cho thư ký Vương, nhưng bây giờ y đâu có tâm tư lo lắng cái khác, y muốn đi ra ngoài tìm Vạn Nguyên.
Chị y tá thấy y thất hồn lạc phách lại có phần không đành lòng, “Lát nữa chúng tôi đỡ bận tôi sẽ gọi người đưa bữa sáng cho cậu nhé.”
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị gõ, Hứa Tấn Vân quay ngoắt đầu lại, giọng nói quen thuộc từ bên ngoài truyền vào.
“Làm phiền cho hỏi Hứa Tấn Vân ở đây đúng không?”
Hứa Tấn Vân thậm chí không thèm cầm nạng, chân trần muốn chạy xuống giường, chân y không có lực gì cả, nếu không phải chị y tá tay mắt lanh lẹ, y suýt đã ngã lăn ra đất.
“Cậu làm gì thế!”
Vạn Nguyên nghe thấy tiếng động bèn đẩy cửa đi vào, chị y tá nhỏ người, không đỡ được Hứa Tấn Vân, hắn bước tới bế người lên.
“Vạn Nguyên!” Giọng Hứa Tấn Vân hơi run rẩy, bàn tay túm quần áo Vạn Nguyên làm thế nào cũng không chịu buông ra.
Vạn Nguyên cũng không vội đứng lên, hắn cúi người nói cảm ơn với y tá, lại liên tục cam đoan hắn sẽ trông Hứa Tấn Vân, sẽ không để Hứa Tấn Vân chạy lung tung, lúc này y tá mới yên tâm rời đi.
“Được rồi.” Vạn Nguyên vỗ nhẹ lên mu bàn tay Hứa Tấn Vân, Hứa Tấn Vân vẫn không chịu buông, chỉ có thể thuận theo y.
Vành mắt Hứa Tấn Vân đỏ hoe, “Tôi tưởng anh đi rồi…”
“Tôi đi đâu?” Vạn Nguyên lấy hai cái bánh bao nóng nổi trong túi ra, “Tôi thấy người ta đến bệnh viện thăm bệnh nhân đều xách theo hộp cơm, tôi đến tay không, nghĩ rằng chắc chắn cậu chưa ăn sáng nên mua hai cái bánh bao.”
Hai người vẫn giằng co trong động tác không thoải mái, Vạn Nguyên cầm bánh bao chạm vào má Hứa Tấn Vân, nhiệt độ bánh bao khiến Hứa Tấn Vân dần hoàn hồn lại, từ từ xác nhận Vạn Nguyên trước mắt là tồn tại chân thật, lúc này mới buông hắn ra.
Hết chương 40.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...