Thỉnh thoảng có người đi ngang qua ngoài cửa đều tò mò nhìn vào phòng, tưởng là nam nữ tranh chấp tình cảm gì cơ, thấy trong phòng cũng là hai người đàn ông thì thôi tò mò, vội vàng rời đi.
Kim Dân cứ đứng ngoài cửa phòng, vào không được, không vào cũng không được.
Vạn Nguyên thấy cậu ta đáng thương quá, cũng không trách cậu ta, chủ động lên tiếng, “Vào đi, còn đứng đó làm gì?”
“À,” Kim Dân thành thật đi vào phòng, sau khi đóng cửa lại không biết nên làm gì.
Vốn là giường của cậu ta, giờ bị Hứa Tấn Vân và Vạn Nguyên chiếm, Hứa Tấn Vân đến đây sẽ không còn chỗ cho cậu ta nữa đúng không?
Vạn Nguyên nhìn ra nỗi cô đơn trong mắt Kim Dân, bèn giải thích: “Ngày mai Tấn Vân đi rồi, cậu ấy đi đứng không tiện, hai ngày nay đều ngủ giường dưới, mày ngủ ở trên đi.”
Kim Dân liếc nhìn giường trên, ga giường và vỏ chăn của cậu ta chất đống bừa bộn, chỉ vài ngày như thế Hứa Tấn Vân đã thay thế vị trí của cậu ta? Cậu ta cùng lắm chỉ dỗi Vạn Nguyên đi ra ngoài mấy ngày, Vạn Nguyên có thể ném giường chiếu của cậu ta sang bên cạnh.
Kim Dân hơi không phục, liếc nhìn Hứa Tấn Vân.
Hứa Tấn Vân dựa vào tường, ánh sáng bị khung giường chắn nên không chiếu lên mặt y, nhưng Kim Dân vẫn mơ hồ cảm thấy biểu cảm của Hứa Tấn Vân không hiền lành.
Kim Dân sững sờ một lát, cậu ta tưởng mình hoa mắt, sau khi định thần lại còn muốn so đo một trận với Hứa Tấn Vân.
Mình còn có thể sợ một kẻ bệnh tật như y hay sao, ỷ có Vạn Nguyên che chở y chứ gì.
“Sao? Mày tự trải giường đi.” Vạn Nguyên thấy Kim Dân không nhúc nhích, tưởng cậu ta vẫn giận dỗi, đứng dậy định làm giúp Kim Dân.
Thấy Vạn Nguyên quay đầu, biểu cảm của Hứa Tấn Vân lập tức dịu đi nhiều, nhanh chóng thu lại ánh mắt tràn ngập thù địch.
Kim Dân nhìn thấy hết, cậu ta biết ngay Hứa Tấn Vân không phải người tốt gì cho cam, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu.
“Em đi tắm.” Kim Dân lấy quần áo của mình trong tủ, xách phích nước nóng ra khỏi phòng.
Cũng không biết Hứa Tấn Vân bỏ thuốc mê gì cho Vạn Nguyên, làm sao hắn ta tìm được nơi này, đúng là âm hồn bất tán.
Trong phòng có thêm một người, mình cũng không thể nói chuyện với Vạn Nguyên.
Lúc trước Vạn Nguyên có nói trong thư là Chu Kim Dân tự đi, cậu ta khinh thường Vạn Nguyên nhát cáy, lúc đi còn cãi nhau không vui.
Hứa Tấn Vân đã quen thìn thế giới hỗn loạn, bản thân y có thái độ thù địch với Chu Kim Dân*, đành phải dùng ác ý để phỏng đoán đối phương.
Chu Kim Dân quay về vào lúc này không nhất định là chuyện tốt, nhưng mình phải nói với Vạn Nguyên như thế nào đây?
(* chỗ này tác giả để Vạn Nguyên, mình đọc thấy hơi sai logic nên mạn phép sửa lại)
“Vạn Nguyên, Kim Dân có biết chuyện cửa hàng bán quần áo không?”
Vạn Nguyên lắc đầu, lúc đó Kim Dân đã giận dỗi bỏ đi, nhưng người phụ nữ ở tiệm uốn tóc dưới tầng thì biết, cũng không biết nói với Kim Dân chưa.
Hứa Tấn Vân đắn đo, “Dù sao cửa hàng quần áo kia cũng không phải của một mình anh, anh phải có trách nhiệm với người chủ còn lại, phải giám sát chuyện trong cửa hàng chặt chẽ hơn.”
Tất nhiên rồi, nhưng Hứa Tấn Vân chưa bao giờ nói những điều này với mình, Vạn Nguyên hơi thắc mắc nhìn y.
Hứa Tấn Vân nói tiếp, “Trước đó anh nói Kim Dân tức giận bỏ đi, tại sao cậu ta lại quay về?”
Vạn Nguyên cũng đang khó hiểu đây, nhíu mày lẩm bẩm: “Có phải thằng nhóc này gây họa ở ngoài không?”
“Nếu cậu ta gây họa, anh định xử lý thế nào?”
Vạn Nguyên vẫn hơi giận chuyện Kim Dân bỏ đi một mạch, cố ý nói: “Nó là người lớn rồi, tự gây họa tự chịu, tôi còn có thể làm gì? Tôi đâu có thời gian quản nó? Chuyện trong cửa hàng làm không xuể đây này.”
Có lẽ Vạn Nguyên hơi cậy mạnh, khẩu thị tâm phi, nhưng Hứa Tấn Vân chỉ có thể nhắc nhở bấy nhiêu, Vạn Nguyên đặt chuyện cửa hàng quần áo trước mặt Kim Dân là được, nói nhiều y sợ Vạn Nguyên nghĩ mình cố ý châm ngòi.
Lúc Kim Dân tắm xong quay về, Vạn Nguyên vẫn đang bóp chân cho Hứa Tấn Vân.
Không biết tại sao nhìn thấy hình ảnh này, cậu ta cảm thấy mình như người thừa, không thể hòa nhập được.
Rõ ràng trước đó cậu ta và Vạn Nguyên mới là thân nhất.
Sáng hôm sau, Hứa Tấn Vân phải bắt chuyến xe tuyến sớm nhất để về, Vạn Nguyên dậy rất sớm, cho dù Kim Dân buồn ngủ đến mấy cũng khó mà không bị đánh thức, nhìn Vạn Nguyên ôm người ta thay quần áo này, rửa mặt này.
Hai người họ ngồi bên cạnh bàn trước cửa sổ, Vạn Nguyên nhét trái cây mua hôm qua vào túi quần áo của Hứa Tấn Vân, lại móc tiền trong túi trên người ra, lấy một tờ nhét vào túi của Hứa Tấn Vân.
“Nhà ăn nhiều ăn trộm, cầm sẵn tiền, lát tôi đi mua vé.”
Đề phòng trộm cắp ở bến xe là đúng, nhưng trộm nhà khó phòng, Hứa Tấn Vân ngước mắt nhìn về phía Kim Dân.
Kim Dân đang nhìn chằm chằm tiền trong tay Vạn Nguyên.
Hứa Tấn Vân giục một tiếng, “Đi thôi.”
Vạn Nguyên cất tiền, đi đến bên giường vỗ vỗ lên ván giường, chào Kim Dân một tiếng, “Bọn anh đi đây.”
“Hả? À…” Kim Dân nghển cổ, mắt lom lom nhìn hai người rời đi, lúc cửa phòng đóng lại, cổ cậu ta đã cứng đơ.
Kim Dân thuận thế ngả xuống gối, sao Vạn Nguyên kiếm được nhiều tiền thế?
Đến bến xe, Vạn Nguyên lại mua vé, mua nước và đồ ăn vặt, còn đưa hết tiền lẻ còn thừa cho Hứa Tấn Vân.
“Làm phiền cậu đưa đồ cho bố với bà tôi.”
Vạn Nguyên còn cố ý tìm tài xế, tài xế kia là người đã mua sách cho Vạn Nguyên, hai người quen biết đã lâu, hắn nhờ tài xế trên đường để ý đến Hứa Tấn Vân.
Họ đến sớm, xe tuyến vẫn chưa đến giờ xuất phát, Vạn Nguyên lại ở cùng Hứa Tấn Vân một lúc.
Hứa Tấn Vân vẫn lo lắng đến tiền, “Lúc nào anh lên thành phố?”
“Cậu đi rồi đi, ngày mai.”
Ngày mai, đây chẳng phải cơ hội cho Kim Dân à?
Hứa Tấn Vân suy nghĩ rồi nói: “Hay là hôm nay anh đóng cửa hàng đi đi? Anh nghĩ xem, anh lên thành phố phải đi tàu một ngày một đêm, buổi tối đi, sáng hôm sau đến nơi là vừa, nộp tiền sớm, đặt hàng xong, bản thân cũng yên tâm hơn đúng không?”
Cũng đúng, đặt hàng sớm sẽ không cần lo lắng mãi, với lại tiền để trong người còn không an toàn.
Vạn Nguyên vô thức sờ túi quần, sờ được đũng quần căng phồng hắn mới hơi yên tâm.
“Được, nghe cậu, hôm nay đóng cửa, tôi nói với chị Dung một tiếng, mua vé tàu buổi tối đi luôn.”
Dù lưu luyến đến đâu thì đến giờ xe tuyến vẫn phải đi, mắt thấy hành khách trên xe ngày càng nhiều, Vạn Nguyên chỉ có thể xuống xe đứng dưới cửa sổ xe.
“Để ý đồ nhé.”
“Nếu muốn đi tiểu nhớ nói với bác tài.”
“Về nhớ viết thư cho tôi.”
Vạn Nguyên như đang dặn dò con nít, Hứa Tấn Vân không cảm thấy xấu hổ, chỉ thấy buồn cười, đúng lúc bác gái bên cạnh nói ”Đây là ai vậy? Lớn tướng thế này còn quan tâm thế?”
Hứa Tấn Vân cười một tiếng không trả lời, Vạn Nguyên lại thính tai, còn nói hươu nói vượn với bác gái, “Cháu là anh cậu ấy, lần đầu cậu ấy đi xa nhà.”
Lúc xe tuyến khởi động vang lên tiếng động cơ đinh tai nhức óc, kèm theo khói đuôi xe cuồn cuộn lái ra khỏi trung tâm vận chuyển hành khách.
Vạn Nguyên đuổi theo xe tuyến hai bước, đến khi hoàn toàn không nhìn thấy mới hít sâu một hơi, trong lòng trống trải.
Hắn ghi nhớ lời nói của Hứa Tấn Vân, cộng thêm ít tiền của Hứa Tấn Vân, thật ra chỗ này vẫn chưa đủ, vẫn phải bàn bạc với Sầm Yên Dung.
Sầm Yên Dung dễ nói chuyện, chỉ là vấn đề tiền bạc, cô đồng ý ngay, “Cậu không nói sớm, chuyện này có gì phải ngại, lúc nào cậu đi nhập hàng?”
“Tấn Vân bảo em tối nay đi luôn, thời gian vừa khéo.” Vạn Nguyên nói tiếp, “Nhưng chưa kịp nói với Kim Dân một tiếng, em đang nghĩ có nên quay về phòng trọ một chuyến rồi hãy đi không.”
Sầm Yên Dung hơi bất ngờ, một là vì em trai quý giá của Vạn Nguyên vào huyện, hai là Kim Dân lại còn mặt dày quay về.
“Cậu đi rồi, đứa em của cậu phải làm sao? Không ở lại với cậu ấy hai ngày hả?”
Vạn Nguyên giải thích, “Ai? Tấn Vân à? Sáng nay cậu ấy về rồi?”
Ấn tượng của mình về Chu Kim Dân không tốt, vừa nghĩ Vạn Nguyên ôm tiền ở cùng một phòng với Chu Kim Dân, mình vẫn có phần không yên lòng, bảo Vạn Nguyên đi trong tối nay là biện pháp tốt nhất.
Hừm… Là Hứa Tấn Vân bảo Vạn Nguyên tối nay đi? Sầm Yên Dung ngày vàng tò mò về “Cậu em trai” này của Vạn Nguyên, là đánh bậy đánh bạ hay cố tình bảo Vạn Nguyên đi sớm nhỉ?
“Em cậu nói đúng, tối nay cậu đi luôn đừng quay về nữa.
Vậy đi, tôi đi lấy ít tiền mặt cùng cậu, tôi trả phí đi lại cho cậu, cậu chỉ việc đi là được.”
Chu Kim Dân nằm trong phòng trọ cả ngày, tưởng buổi tối Vạn Nguyên sẽ về, ai ngờ trời đã tối cũng không thấy Vạn Nguyên đâu.
Cậu ta đói mốc đói meo, thực sự không nằm được nữa, chỉ có thể đứng dậy rửa mặt, sau đó đi xuống tầng.
Tiệm uốn tóc đối diện đang mở, bên trong không có khách cũng không thấy người phụ nữ ở tiệm.
Kim Dân cũng không nghĩ nhiều, hai tay đút túi đi vào, người phụ nữ kia đang nằm trên ghế cạnh tường.
Người phụ nữ không ngủ, nghe thấy tiếng động thì mở mắt ra, vừa thấy là Kim Dân, vẻ mặt lập tức xị xuống, còn tưởng có khách cơ.
“Tại sao lại là cậu?”
Mấy ngày rồi Kim Dân không tới, hắn vẫn nhớ thương người phụ nữ, “Dạo này chị thế nào?”
“Còn thế nào nữa? Có khách không chết đói.” Thật ra người phụ nữ không xem lời hứa của Kim Dân là thật, một mà bản thân không tin lời đàn ông, hai là Kim Dân cũng không phải người xuất sắc.
Kim Dân liếc vết bầm tím trên cánh tay người phụ nữ, hơi thiếu tự tin, “Hay là chị đừng làm nghề này nữa…”
“Em trai à, không làm nghề này thì tôi ăn gì? Cậu nói cậu nuôi tôi, đến bây giờ tôi cũng chưa nhìn thấy tiền.
Còn có, còn có thuốc lá lần trước cậu để ở chỗ tôi bán suýt nữa khiến tôi gặp họa, người ta hút thấy là lạ, suýt tìm tôi gây rắc rối.”
Kim Dân ngậm miệng, cúi đầu không tiếp lời người phụ nữ.
Người phụ nữ từng gặp nhiều đàn ông, thanh niên như Kim Dân chỉ chớp mắt mấy cái cô đã biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì.
“Cậu biết là hàng giả còn kêu tôi bán? Cậu cố ý hại tôi chứ gì?”
Kim Dân không bác bỏ mà chuyển chủ đề, “Chị ăn cơm chưa? Hay ra ngoài ăn với tôi đi?”
Đúng lúc này có khách đi vào, một tên đầu trọc bụng phệ, dưới nách kẹp cặp công văn, đi đường mũi bàn chân hướng ra ngoài.
“Có khách à? Tôi đến không đúng lúc nhỉ.”
Người phụ nữ vội vàng ngăn tên đầu trọc lại, mặt mày tươi cười tiếp đón, “Đúng lúc đúng lúc, ông chủ chờ bên trong, em đến ngay lập tức.”
Nói đoạn, người phụ nữ nháy mắt với Kim Dân bảo cậu ta thức thời đi mau, lại cầm trứng gà trên bàn nhét vào tay Kim Dân, nhỏ giọng nói: “Cậu đi nhanh đi, nếu cậu chưa ăn cơm thì ăn tạm cái này, tôi không rảnh chơi với cậu.”
Người phụ nữ đẩy Kim Dân ra ngoài cửa, lại kéo cửa cuốn xuống một nửa, chui vào tiệm mà không quay đầu lại.
Miệng Kim Dân đắng chát, ngón tay hơi dùng sức, vỏ trứng gà bị cậu ta bóp găm vào lòng trắng trứng.
Cậu ta không cam lòng nghĩ, là vì không có tiền nên mới xem thường mình.
Hết chương 30.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...