Edit: Thỏ
Sau khi an tâm về tình cảm của Đường Niên Chỉ và Du Lâm, chuyện đầu tiên Sầm Lệnh Thu muốn làm đó là đến phòng dương cầm nhìn cây đàn bảo bối, kết quả chỉ thấy vô cùng thất vọng – bởi lẽ bên trong chỉ có khung đàn, vẫn là cái khung từ trước tới nay...
"...Dương cầm vẫn chưa chuyển đến?" Sầm Lệnh Thu khó hiểu hỏi Mạc Độc Chước.
Mạc Độc Chước ôm lấy bả vai y, tiện đường hôn lên gò má ấy: "Đàn kia đang ở nhà mình. Đây là nhà em, không phải nhà chúng ta."
Sầm Lệnh Thu đương nhiên hiểu ý hắn, dùng đàn làm thế chấp để đổi người, uy hiếp y phải dọn qua ở chung...
"Chung sống... có phải quá vội không?" Nghiêm túc nhẩm tính thì hôm nay mới là ngày thứ năm bọn họ quyết định yêu đương.
"Không nhanh tẹo nào, đôi mình thuộc về nhau, chung sống là đương nhiên rồi ~"
"Đối với Mạc Thiếu mà nói, đúng là không nhanh. Dù sao chỉ mới hai lần gặp gỡ thì anh đã đánh ngất tôi đem về nhà."
Mạc Độc Chước bị câu này làm cho sặc, mỗi một lần Sầm Lệnh Thu nhắc lại là hắn sẽ cảm thấy ê chề và nhức não, bởi vì ác mộng của hắn sắp bắt đầu! Sợ vợ sẽ tức giận, sợ vợ không cho ôm, không cho hôn, không cho ngủ.
Nhưng nếu chỉ vì phút giây ngắn ngủi bị vợ nhốt ngoài sofa mà thỏa hiệp thì sẽ phải đón nhận một chuỗi ngày ngủ trong cô đơn, hắn phải dằn lại, và bằng mọi cách phải lừa Sầm Lệnh Thu chung chăn gối với mình!
"Bảo bối, lúc ở Vienna chẳng phải em đã tha thứ cho anh?" Hắn quỳ một chân xuống, nâng mu bàn tay Sầm Lệnh Thu mà hôn lên, thái độ vẫn chân thành như trước.
"..." Quả nhiên Sầm Lệnh Thu không còn cự tuyệt nữa, đôi mày y khẽ nhíu như đang do dự.
Mạc Độc Chước khôn ở chỗ biết xử lý khéo léo tình huống, khi nào cứng rắn, khi nào mềm mại lấy lòng; cách nào cũng được, miễn sao đánh trúng tâm lý Sầm Lệnh Thu. Nếu vợ liên tục khởi tố tội trạng của mình, tốt nhất là đừng đôi chối quanh co, thay vào đó là thiết tha nhận lỗi. Bệnh thần kinh à? Mạc thiếu không muốn mặt mũi sao? Đúng rồi, hắn còn gì để xấu hổ đâu chứ?
"Thu à, về nhà thôi em. Anh đã bố trí lại phòng của chúng mình, nội thất đều do chính tay anh chọn. Hơn nữa, anh còn đổi thư phòng thành phòng đàn, không gian rất rộng và sáng, ngoài cửa lộng gió, phong cảnh nên thơ. Nếu cứ để cây đàn bên trong mà không ai dùng, chắc chắn nó sẽ đóng bụi."
Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng nắm bả vai Sầm Lệnh Thu: "Lên phòng em dọn đồ đi, anh cùng lắm chỉ có túi du lịch, em đem vài ba bộ quần áo là được rồi, còn lại anh sắm cho em."
"...Không cần sắm, tôi có rất nhiều đồ, gọi xe vận chuyển tốt hơn."
Mạc Độc Chước vốn chỉ nghĩ cao lắm là một chiếc xe, quần áo nhét cốp sau là được. Ai ngờ hắn phải gọi hết thảy bốn chiếc đến đón bọn họ, một chiếc chở người, ba chiếc chở phục trang...
Sầm Lệnh Thu thế mà có nhiều đồ như vậy thật khiến Mạc Độc Chước bất ngờ, nào là trang phục biểu diễn, trang phục thường ngày, kể cả quần áo ở nhà... Thôi sao cũng được, y vốn là nghệ sĩ đàn dương cầm, xem như người của làng giải trí, đương nhiên y phải sành điệu về thời trang.
Mạc Độc Chước nghĩ thầm, nếu y phá của một chút cũng chẳng sao, càng "phá của" càng tốt, tiền y xài không đủ vẫn còn tiền hắn đây mà, đột nhiên Mạc Độc Chước cảm thấy hạnh phúc.
Đường Niên Chỉ vốn định theo chân Sầm Lệnh Thu sang nhà Mạc Độc Chước, tuy nhiên, cậu ta có thành kiến sâu sắc với gã đàn ông này nên cũng không muốn ăn nhờ ở đậu gì thêm. Mặt khác, Du Lâm lại rất vui vẻ, còn gì đáng mừng hơn việc Đường Niên Chỉ sẽ ở cạnh mình?
Hai người về tới nhà, lúc mở cửa đột nhiên Mạc Độc Chước sực nhớ chuyện gì nên đứng thao tác trước cửa mấy bận, sau đó hắn nắm chặt tay Sầm Lệnh Thu, đưa từng dấu vân tay vào.
Ban đầu Sầm Lệnh Thu cảm thấy không ổn lắm, đây dù sao cũng là nhà của Mạc Độc Chước mà, lấy vân tay của y làm mã khóa chẳng khác nào ngầm tuyên bố y là chủ nhân của căn biệt thự này? Thế nhưng bọn họ mới chỉ là một đôi tình nhân bình thường thôi...
Bởi vì Mạc Độc Chước vẫn khư khư giữ lấy tay y nên bất đắc dĩ, Sầm Lệnh Thu đã trở thành một trong hai chủ nhân của ngôi biệt thự này.
"Kỳ thực đã có vân tay nên cũng không cần mật mã làm gì, nhưng ông đây vẫn muốn nói cho em biết, mật mã là ngày sinh nhật em."
***
Sầm Lệnh Thu đã ở đây ba hôm, cuộc sống vẫn bình thường như cũ, thậm chí y cũng tự nhiên như nhà mình. Y ngại giáp mặt nhiều thủ hạ của Mạc Độc Chước nên ngoại trừ quản gia, hắn đã cho đuổi hết những người khác ra ngoài.
Mỗi xế chiều Sầm Lệnh Thu đều có thói quen uống cà phê, vì vậy Mạc Độc Chước sai người đặt mua cà phê từ Anh quốc, rang xay cho vợ mình uống.
Y bảo trong nhà có hơi tẻ nhạt, muốn nuôi vật cưng cho đỡ buồn, thế là Mạc Độc Chước đem về một chú mèo đẹp đẽ, đáng yêu.
Y thích nhà cửa sạch sẽ, ngăn nắp, nhưng không muốn thuê người ngoài giúp việc, ban đầu Mạc Độc Chước còn mua máy quét rác về, sau con mèo nghịch ngợm làm hư máy, Mạc Độc Chước đành phải đích thân dọn dẹp cho yên. Làm mấy chuyện nịnh hót để lấy lòng vợ, đương nhiên Mạc Độc Chước rất cam-tâm-tình-nguyện rồi.
Sầm Lệnh Thu cũng không chây lười, y phụ trách nấu nướng cho gia đình, tuy nhiên bữa sáng thường phải nhờ vào Mạc Độc Chước, bởi vì hắn luôn khiến Sầm Lệnh Thu không xuống giường được.
Cơm trưa và bữa tối thường nấu mất hai ba giờ đồng hồ, mỗi bữa đều làm 5, 6 món ăn, mỗi ngày lại đổi một kiểu; có khi buổi chiều sẽ làm các loại ăn vặt như nem rán, Mạc Độc Chước ăn đến sắp béo phì, hắn còn không ngừng ca ngợi vợ mình công đức vô lượng.
Tóm lại Sầm Lệnh Thu sống rất thoải mái, hai người chung sống hòa hợp với nhau, duy chỉ có một điều cần phải phàn nàn đó là mỗi ngày Mạc Độc Chước đều dày vò y đến khuya, khiến y không ngủ đủ giấc trong thời gian dài, vành mắt hơi đen.
***
Có một chiều nhà Mạc Độc Chước đón vị khách không mời mà đến, lúc đó hắn đang lười nhác ôm Sầm Lệnh Thu ngồi bên đàn dương cầm mà thưởng thức âm nhạc, ai ngờ chất giọng ầm ĩ của Lạc Tâm Yến cứ văng vẳng ngoài kia: "Họ Mạc! Con mẹ nó anh ra đây cho tôi! Trả Sầm Lệnh Thu cho tôi! Bằng không tôi không để yên anh đấy!"
Kết quả khi cửa mở, Lạc Tâm Yến chỉ thấy Mạc Độc Chước đang ôm eo Sầm Lệnh Thu, mà nét mặt Sầm Lệnh Thu cũng không một chút chối từ.
"Anh Thu, anh không sao chứ? Mạc Độc Chước có làm gì anh hay không?"
"Tôi rất khỏe, mà Yến, sao cô biết tôi ở đây?"
"Em đến nhà tìm anh nhiều lần nhưng không thấy, hôm nay Đường Niên Chỉ mới nói với em là Mạc Độc Chước đang giam giữ anh!"
"..."
"Họ Mạc, tôi cảnh cáo anh! Tôi không yêu anh thì anh cũng đừng hèn hạ trả thù Sầm Lệnh Thu như thế!"
Nói xong lại quay sang y: "Thu, anh theo em đi, Mạc Độc Chước sẽ không dám làm gì anh nữa!"
Tựa như có gì đó đã vỡ nát trong không khí, Sầm Lệnh Thu lạnh lùng quay đầu nhìn về phía Mạc Độc Chước, ánh mắt như đang ngầm hỏi "anh mau giải thích đây là chuyện gì."
Mạc Độc Chước vừa trông thấy Lạc Tâm Yến thì nổi nóng ngay, nàng chính là chướng ngại vật lớn nhất trong chuyện tình cảm của hai người bọn họ, thế mà còn mặt mũi đến đây gặp hắn à? Còn muốn tranh vợ với hắn nữa?
Sau đó hai người đàn ông rơi vào tình trạng ghen tuông lẫn nhau, quá lắm chỉ trừng mắt và không nói lời nào.
Không ai bận tâm đến Lạc Tâm Yến, bấy giờ nàng có cảm giác mình đã trở thành người vô hình...
"Hừ." Nàng tằng hắng giọng để phá tan cục diện bế tắc giữa đôi bên, sau đó tiến lên một bước với ý định dắt tay Sầm Lệnh Thu rời khỏi chốn đầm rồng hang hổ này.
Mạc Độc Chước rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hắn hất bàn tay nàng đang chạm vào tay Sầm Lệnh Thu ra: "Nghe đây Lạc Tâm Yến, bổn đại gia đã chán ngấy cô lâu rồi! Ngay cả chuyện này cũng không nhìn ra hả? Bây giờ ông đây thích Lệnh Thu! Chúng tôi đang yêu nhau, cũng quyết định ở chung nhà! Phiền cô đi về hộ cái!"
Nói xong đóng cửa đuổi khách, cứ thế đẩy Lạc Tâm Yến ra ngoài sân...
"???"
"..."
"...Anh Thu, hắn nói thật sao?" Lạc Tâm Yến tựa như rất kinh ngạc.
Sau đó nàng nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng của Sầm Lệnh Thu vang lên sau cánh cửa: "Đúng vậy Yến, tôi thích hắn. Ý tốt của cô tôi xin nhận, mong cô hiểu rõ chuyện này, cảm ơn."
Sầm Lệnh Thu vừa xoay người muốn tĩnh tâm một lát thì Mạc Độc Chước đã dán lấy và luồn tay vào áo y.
"Tránh ra! Đừng chạm vào tôi khi đã chạm vào cô ta!" Sầm Lệnh Thu nhăn mày hắt hủi.
"Đệch, anh không đưa tay đẩy ra thì sao đuổi cô ta đi được? Ngược lại hai người Thu Thu Yến Yến làm ông đây ngứa hết cả răng!"
"..."
Mạc Độc Chước hết sức bất mãn với hành vi muốn bắt cóc vợ mình của Lạc Tâm Yến. Sầm Lệnh Thu cũng lười quan tâm hắn, bởi y vẫn còn đang nghĩ về việc thế mà Lạc Tâm Yến còn ảo tưởng Mạc Độc Chước muốn theo đuổi nàng, đúng là ngây thơ.
Sau một đêm thì bọn họ giác ngộ triệt để, cuối cùng mọi lỗi lầm đều ném cho Lạc Tâm Yến. Nhưng nàng cũng tỏ ra nàng là người bị hại mà, có trách thì trách tác giả đi...
***
Thời gian trôi nhanh, đã là một tháng kể từ lúc bọn họ dọn về sống chung, vì vậy Mạc Độc Chước muốn nhanh chóng lên kế hoạch cho màn cầu hôn của mình, phải đảm bảo yêu cầu rằng không quá phô trương cũng không quá tẻ nhạt.
Hôm đó trời chiều rất đẹp, nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi trên mười ngón tay của Sầm Lệnh Thu. Mạc Độc Chước mặc âu phục màu đen chậm rãi đi đến phía sau y, nhẹ nhàng khom người nắm chặt đôi tay Sầm Lệnh Thu từ đằng sau, âm thanh du dương của dương cầm cứ thế ngưng bặt.
Sau đó tay dời xuống eo Sầm Lệnh Thu, hắn bế y từ ghế lên, cùng lúc đó bắt đầu huýt sáo. Đó là giai điệu của Dream Wedding, dù có vài hợp âm bị lệch nhưng nghe vẫn hay chán. Hắn vừa huýt sáo vừa di chuyển xung quanh, tựa như bọn họ đang khiêu vũ như những thước phim điện ảnh Châu Âu đẹp hút hồn.
Sầm Lệnh Thu nghiêng đầu cười: "Anh có biết bài này mang ý nghĩa buồn bã không?"
"Ừm?... Vậy đổi cái khác, em muốn nghe gì?"
"Nhạc khúc hôn lễ đi."
Bởi vì không tập dợt trước nên Mạc Độc Chước huýt sáo cũng không quá trôi chảy, chỉ có thể lặp đi lặp lại một đoạn, hết sức vụng về nhưng cũng đủ khiến Sầm Lệnh Thu cảm động, nhìn Mạc Độc Chước ngẩn ngơ.
Bỗng dưng, Mạc Độc Chước đột nhiên quỳ một chân trên đất, hắn lấy trong túi áo ra một hộp da màu đen, khi mở ra bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim, sau đó ngẩng lên nhìn ngời mình yêu, hỏi. "Lệnh Thu." Hắn nhìn đôi mắt sáng ngời ấy. "Em đồng ý lấy anh không?"
Sầm Lệnh Thu mỉm cười ngượng ngịu: "Lấy thế nào?"
"Lấy nhau về mình đi đâu cũng được, anh muốn nhìn thấy giấy hôn thú của chúng ta, anh cũng muốn yêu em trọn đời, vậy nên lấy anh, em nhé?"
Có một chút lóng lánh trong đôi mắt của Sầm Lệnh Thu, y cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh: "Tôi đồng ý, Mạc Độc Chước, tôi cũng muốn ở bên anh trọn đời."
Mạc Độc Chước thở phào đầy nhẹ nhõm, hắn còn sợ rằng Sầm Lệnh Thu từ chối hắn đó thôi, giờ thì tốt rồi. Hắn lập tức đứng dậy, đem chiếc nhẫn nhỏ bé trịnh trọng đeo vào ngón áp út của người mình yêu, Sầm Lệnh Thu cũng làm như vậy với hắn, cứ thế cả hai ôm lấy nhau và hôn môi.
Ngày hôm sau, hắn nhận được thiếp mời đến dự bữa tiệc thú cưng, bạn bè hắn đều đi, chỉ hắn là muốn ở nhà. Lý do thứ nhất, hắn không muốn chia sẻ pet của mình cho người khác cưng nựng, lý do thứ hai – hắn không muốn giáp mặt Lạc Tâm Yến chút nào cả. Tuy vậy, Sầm Lệnh Thu rất có hứng tham gia.
Lúc bọn họ ôm con mèo đến bữa tiệc đêm, nhà Lạc Tâm Yến lúc này chẳng khác nào Vườn Bách Thú cỡ nhỏ. Chó và mèo chiếm đa số, đương nhiên cũng có không ít người đem theo dăm ba con đặc sắc. Ví như Doãn Thượng và Hề Quý đem theo cáo trắng đến góp vui, Tiếu Cảnh Thi ôm Chinchilla, cũng có vài tay mang thằn lằn, rắn hoặc nhền nhện.
Mạc Độc Chước tụ tập cùng bọn họ, bông đùa: "Ê Phó Lương Ứng, chú không có pet thì học Trần Nhất Chu đem cái gì phù hợp hơn, đem cá ướp muối làm quái gì?"
"Kệ tôi đi chú."
"À nhân tiện, bọn tôi muốn bay sang Anh làm lễ thành hôn, mấy chú nhớ rõ chuyện này nhé."
"Khoan đã... Tôi không nghe lầm chứ, mới đây mà đòi đám cưới à?"
"Chúc mừng Mạc Độc Chước, không ngờ trong đám anh em, cậu lại là người thứ nhất kết hôn."
"Mạc thiếu lưu lạc tình trường nhiều năm, nay cũng phải chui đầu vào rọ."
Cách đó không xa, Lạc Tâm Yến cũng chú ý đến đám đông bên này, nàng và một người đàn ông có vóc dáng cao ráo đang bước tới đây
Phó Lương Ứng bèn trêu chọc. "Mạc Độc Chước, chú vừa cướp ý trung nhân của cô ta, mới hôm nay đã có bạn trai mới. Gã này cao 2m chứ chẳng chơi."
Ánh mắt của mọi người nhất thời đều bị hút vào gã đàn ông bên cạnh Lạc Tâm Yến.
Đêm nay Lạc Tâm Yến vẫn sắc sảo như vậy, nàng vẫn đẹp trong màu đỏ hôm nào: "Xin giới thiệu với mọi người, đây là Danish, một siêu mẫu quốc tế."
"Chào buổi tối các vị." Danish trông rất bảnh trai, chàng là con lai Á Âu mang vóc dáng cao lớn của người phương Tây nhưng mắt và tóc vẫn một màu đen tuyền. Chàng gật đầu, lịch sự chào hỏi mọi người.
"Cao 2m lại chẳng là người mẫu..."
"Lạc Tâm Yến, vị này có phải bạn trai cô không?"
Sau khi nghe thấy câu này, sắc mặt Danish bỗng trở nên gượng gạo.
Nàng bèn che miệng cười duyên: "Ha ha, sao có thể, đây là đàn anh của tôi đó, vừa hay hôm nay về nước nên tôi tiếp đãi anh ấy thôi."
Trước đó nhóm người chỉ chú ý đến chiều cao của chàng, không ai bận tâm chàng cũng mang theo một con Chinchilla. Con sóc thò nửa đầu ra khỏi cổ áo, mắt vừa thấy một em Chinchilla khác, ngay lập tức nó nhảy sang người Tiếu Cảnh Thi.
Gã vốn không quan tâm mọi người nói gì, nhưng bị con sóc đột ngột đập vào mình như thế suýt thì đẩy ngã bánh kem bên cạnh.
"Ngại quá, làm cậu giật mình rồi sao?" Danish lập tức bước tới đỡ lấy gã, vốn định bắt sóc của mình về, nhưng chàng nhận ra trên tay Tiếu Cảnh Thi là một con sóc khác. "Hóa ra cậu cũng nuôi Chinchilla à? Bảo sao pet của tôi cứ nhốn nháo mãi."
"Ừm, hình như nó rất thích đứa nhỏ nhà tôi."
Giống như vừa rồi Tiếu Cảnh Thi vẫn còn kinh ngạc, trên gò má vẫn còn phớt đỏ, thoạt trông rất lay động lòng người. Danish nheo mắt nhìn gã trai, lòng chàng bất giác xao xuyến. Chàng nhìn chằm chặp gã hồi lâu mới bắt pet của mình về, thả vào trong tay vuốt ve.
Sau đó bọn họ ngồi bàn với nhau về cách nuôi dưỡng Chinchilla các thứ như thể thân quen từ trước rồi...
Mà Hề Quý và Doãn Thượng ngồi ở góc vắng, anh anh em em.
Còn sót lại Trần Nhất Chu và Phó Lương Ứng trợn mắt nhìn nhau một hồi.
"Ai có thể nói cho tao biết, vì sao trong vòng nửa tháng – cả năm thằng đực rựa hết ba thằng chơi gay? Chẳng lẽ gay đang thịnh hành như vậy?" Phó Lương Ứng mở miệng trước.
Trần Nhất Chu nhìn chằm chằm hộp cá ướp muối lặng lẽ thật lâu: "Ý trời rồi, ê chú, mình đến với nhau luôn không?"
Phó Lương Ứng: "Tao thà tự tử."
Hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...