Edit: Thỏ
Sầm Lệnh Thu như vừa tỉnh dậy từ giấc mộng, y lập tức dời mắt đi.Có lẽ bị chính phản ứng của mình dọa cho giật mình, cũng có lẽ vì che giấu xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng, đỏ mặt nói: "Khụ, chẳng qua tôi đang nghĩ, sau này tuyệt đối không thể để anh muốn làm gì thì làm, chuyện phòng the không thể quá độ. Mà anh cũng rất quá đáng, cứ khiến tôi ngủ cả ngày thật sự lãng phí thời gian. Lần tới anh phải dịu dàng một chút..."
Nói xong y mới phát hiện giọng của mình khàn khàn kỳ cục, còn chưa kịp đính chính thì Mạc Độc Chước đã bật cười sâu xa: "Vậy ý của em là chỉ cần anh dịu dàng một chút, mỗi ngày một lần vẫn có thể đúng không? Em sẽ không khó chịu? Hê, chuyện phòng the là việc đương nhiên, ban đầu không hợp nhau cũng rất bình thường, chỉ cần chúng ta chăm chỉ rèn luyện thì sẽ ổn thôi." Hắn cố ý nhấn mạnh cụm từ "rèn luyện" để gương mặt Sầm Lệnh Thu phải ửng hồng.
"Không! Ý của tôi là sau này không thể như vậy nữa!"
"Nhưng vừa rồi em đâu nói vậy?"
"Là anh nghe sai đó."
Nói xong Sầm Lệnh Thu không muốn để hắn ca cẩm thêm lời, y đột nhiên đứng dậy bỏ vào phòng ngủ, khóa cửa lại.
"Em yêu sao thế, cảm thấy không khỏe à? Sao đột nhiên lại chạy vào phòng, không ăn cơm tối hả?"
"Cấm anh vào đây lúc này, tôi không muốn gặp anh."
Mạc Độc Chước cảm thấy bị hắt hủi, hắn đã làm gì sai? Theo lịch trình du lịch thì hai người còn phải ở Vienna thêm hai ngày, Sầm Lệnh Thu cũng muốn nấn ná nhưng ngay lúc Mạc Độc Chước ôm lấy y, thuần thục cởi áo ngủ y xuống thì Sầm Lệnh Thu đã kiên định phải trở về sớm, đồng thời nhất quyết đạp hắn xuống giường.
Hắn chống tay đứng dậy, tiếp tục bò lên giường: "Em ơi, sao em tàn nhẫn với chồng em thế?"
Nhưng Sầm Lệnh Thu cũng không để ý tới hắn, y cúi đầu, rất nghiêm túc nhìn điện thoại di động của gã đàn ông.
"Nhìn cái gì? Đó chỉ là tin nhắn trò chuyện xã giao mà thôi, bổn đại gia không thông đồng với ai bên ngoài cả. Anh chỉ thích em."
Sầm Lệnh Thu hỡi ơi, hắn thế mà dám nói những lời không biết xấu hổ này, sau đó y đỏ mặt nói: "Ai thèm xem tin nhắn của anh!"
"Vậy em đang nhìn gì?"
"Tôi muốn đặt trước vé máy bay, ngày mai về nước."
"Hửm? Ngày mai sẽ phải về sao?"
"Nếu anh không muốn về, tôi cũng chỉ đặt một vé."
"Đương nhiên anh theo em ~"
Hắn nói xong, thừa dịp Sầm Lệnh Thu không đề phòng còn sờ soạng trêu đùa vài cái. Cảm nhận được sự vuốt ve ấy dường như thân thể y run, lên sắc mặt đen như đáy nồi, lặng lẽ đem vé số lượng vé máy bay giảm còn một vé.
"Em yêu, tại sao em lại muốn trở về? Có chuyện gì ư?"
Sầm Lệnh Thu thầm nghĩ, anh không biết xấu hổ còn hỏi tôi à? Cho dù sáng mai không về chỉ sợ hai ngày ở đây cũng không đi chơi được. Dùng đầu gối để suy luận cũng biết nhất định cả ngày sẽ bị hắn đè xuống giường, thật sự không bằng cầm thú! Rồi y nhớ tới cây dương cầm mơ ước đã lâu nay đã thuộc về mình, Sầm Lệnh Thu đành dùng lý do này để bỏ qua cho hắn.
Rời Vienna là một vấn đề, vấn đề còn lại chính là phải đảm được sự an toàn cho bản thân đêm nay.
Thật ra y cũng không ham thích những chuyện này, nhưng tối qua y hoàn toàn bị Mạc Độc Chước dắt mũi, xem như... thử yêu thích hắn đi. Nếu Mạc Độc Chước hiểu được, biết khắc chế một chút thì tốt, nhưng đối phương hết lần này tới lần khác làm càn. Sầm Lệnh Thu bất giác nhìn thoáng qua, quả nhiên bên dưới áo choàng tắm đã có thứ sưng to phồng lên! Ngựa giống! Hai chữ này đột nhiên nhảy ra trong đầu y. Đến tột cùng phải làm sao bây giờ? Đối với đàn ông mà nói tình dục quá độ thì hại thận, nhưng làm hùng hục nhiều lần vẫn khỏe như voi, cũng không cần nghỉ ngơi đầy đủ, hơn nữa còn tỏ ra thèm thuồng, sáng hôm sau vẫn hừng hực khí thế? Sầm Lệnh Thu vô cùng muốn biết tại sao hắn lại duy trì thể trạng tốt như vậy?
Nếu thật sự không nghĩ ra biện pháp cách ly khỏi Mạc Độc Chước, cứ tình trạng này thì chuyến bay ngày mai cũng sẽ muộn thôi.
"Chước, tôi muốn uống sữa. Anh có thể lấy giúp tôi một ly không?"
"Muốn uống nóng hay uống lạnh?"
"Vừa phải."
"Ừ em chờ tí, anh đi lấy cho em ngay."
Thấy Mạc Độc Chước đi xuống bếp cửa tủ lạnh, Sầm Lệnh Thu vội vàng đứng dậy, rón rén chốt chặt cửa trong phòng. Thật tốt, đêm nay rốt cuộc có thể ngủ ngon, sáng mai một mình bay trở về Bắc Kinh, đợi đến lúc Mạc Độc Chước phát hiện y đúng là đặt hai vé nhưng khác giờ thì cũng muộn rồi. Sầm Lệnh Thu ngủ một giấc đến 8 giờ hôm sau.
***
Buổi sáng, lúc Sầm Lệnh Thu còn nửa mê nửa tỉnh thì cảm thấy toàn thân khó chịu vô cùng, giống như là có một thứ gì đó rất nặng đè lên người mình, thở cũng thở không xong. Y mở mắt ra, giật mình khủng khiếp! Cái tên này xông vào đây từ lúc nào?
Mạc Độc Chước hoàn toàn không cảm nhận được sự ngỡ ngàng của người bên cạnh, hắn bèn xoay người ôm lấy Sầm Lệnh Thu, nhắm mắt chậm rãi nói: "Giờ vẫn sớm, em ngủ tiếp một lát đi."
"Anh vào bằng cách nào?"
"Chỉ một cánh cửa sẽ có thể làm khó anh được?" Thấy Sầm Lệnh Thu đã cam chịu số phận, hắn bèn nói tiếp: "Đại khái khoảng 10 phút sau. Lúc anh vào em đả ngủ rất say."
Mạc Độc Chước mở mắt, nhếch miệng cười. Hắn nhìn chằm chằm Sầm Lệnh Thu, còn thân mật vuốt ve gương mặt y: "Tối qua em chỉ đặt một vé thôi hả?"
"Chắc do tôi sơ ý..."
"Ồ, may mà anh đã xem trước, bằng không sáng mai anh không thể bay chung chuyến với em. Thôi bỏ đi, đừng bàn những thứ này nữa, anh xuống giường làm bữa sáng cho em. Hoặc em nằm ở đây, hoặc là em dậy nhìn anh làm bữa sáng đầy ắp tình yêu nào!"
Từ lúc thức dậy Sầm Lệnh Thu có một cảm giác bất an, đợi đến lúc máy bay cất cánh thì nữ tiếp viên mới kéo rèm ra, khoang hạng nhất thế mà chỉ có hai người bọn họ! Ắt hẳn tối qua Mạc Độc Chước đã giở trò, mục đích cũng rất lộ liễu! Ở một nơi chỉ có hai mống, muốn làm cái gì thì làm cái đó, mà việc muốn làm chỉ có một việc...
Tính sao bây giờ? Sầm Lệnh Thu quyết giả mù sa mưa, y cắn cho môi dưới tái mét, đưa tay bóp trán, nét mặt tỏ ra đau đớn khổ sở dựa vào bên trái cửa sổ. Mạc Độc Chước thấy y bất ổn thì hỏi ngay: "Em yêu sao thế, khó chịu à?"
"Ừ, hơi choáng váng."
"Vậy em dựa vào người anh ngủ một chút đi." Hắn chồm qua ôm lấy vai Sầm Lệnh Thu, y đành giả vờ tựa vào người hắn. Say máy bay cần kỹ năng diễn xuất, tuy Sầm Lệnh Thu diễn rất thành công nhưng đáng tiếc không qua mặt được ai kia.
Mi mắt y giật liên tục, đôi môi cũng hồng hào, máy bay vừa mới cất cánh, sao lại choáng nhanh như vậy? Trước giờ y vẫn không say máy bay cơ mà, mẹ kiếp lại gạt hắn sao?
Nói không phải khen chứ Sầm Lệnh Thu giả vờ rất giống, ông đây suýt chút bị lừa. Nếu em đã muốn trêu thì anh cũng không khách sáo. Mạc Độc Chước không nói năng gì, cứ thế luồn vào quần y. Sầm Lệnh Thu cho rằng hắn sẽ không làm gì nữa, nhưng ai ngờ hắn đột nhiên phát rồ, dọa y suýt chút nhảy cẫng lên.
"Anh làm gì???"
Mạc Độc Chước tiếp tục trêu ghẹo, cũng không vạch trần y. Hắn thừa biết Sầm Lệnh Thu da mặt mỏng, lúc này bóc phốt sẽ làm y thẹn quá hóa giận, chi bằng biến giả thành thật đi?
"Em yêu, không phải em say máy bay à? Cứ ngoan ngoãn ngồi trên người anh! Anh thương em lắm! Anh biết em khó chịu nhưng anh cũng kìm nén khó chịu, nếu chúng ta đã là người yêu thì nên thử tư thế này, hòa hợp với nhau."
Sầm Lệnh Thu hết cách cự tuyệt, cũng do gần đây sức lực Mạc Độc Chước quá lớn, dưới sự giam cầm của hắn y không cách nào động đậy. Sau cùng đành phó mặc số phận, cứ thế bị chèn ép trên máy bay.
Nhưng dù sao về được nhà cũng là đáng giá, bởi vì y có thể nhìn thấy cây dương cầm đường đường chính chính được đặt nơi phòng khách của mình.
***
Ngay lúc Sầm Lệnh Thu mở cửa bước vào, lọt qua khe cửa là hai thân thể đang quấn quýt nhau.
Chẳng biết Đường Niên Chỉ trở về lúc nào, lúc này cậu ta đứng chống hai tay trên bàn ăn, mà Du Lâm cũng có mặt! cả hai dính lấy như sam, tuy rằng vẫn còn mặc quần áo nhưng tay trái Du Lâm luồn vào vạt sơ mi của Đường Niên Chỉ, tay phải gã đang tự mở thắt lưng của mình.
Tư thế như vậy, trước khi gặp Mạc Độc Chước có thể y sẽ nghĩ rằng đó là tình bạn bè trong sáng, nhưng sau khi gặp Mạc Độc Chước, y càng hiểu sâu hàm nghĩa đó hơn. Dường như muốn giận cá chém thớt, Sầm Lệnh Thu bèn tức tối để... bắt gian Du Lâm tại trận.
"Cậu đang làm gì? Tránh xa nó ra!" Một người mắc bệnh sạch sẽ như Sầm Lệnh Thu lại mang cả giày chạy vào nhà bếp.
Đường Niên Chỉ đúng là có chút sợ hãi, nhưng cậu ta vẫn không giấu được tâm trạng vui sướng khi nhìn thấy ông chủ!
"May quá tiên sinh, anh lành lặn về rồi!"
Để rồi chủ tớ bọn họ ôm lấy nhau.
"Xong chưa?" Mạc Độc Chước dù khó chịu nhưng vẫn nể mặt một lần, hắn nhíu mi nhìn hai người đang ôm ấp trước mặt.
Thật tình hắn rất khó chịu khi thấy em yêu dấu bị người khác ôm lấy, nhưng dù sao Đường Niên Chỉ cũng có trọng lượng, chi bằng nhịn một chút, quay sang chỗ khác giả mù.
Đã nhiều ngày không gặp nên y cảm thấy rất thương xót cho Đường Niên Chỉ. "Chỉ này, cậu không sao chứ? Gã vừa mới ép buộc cậu..."
Đường Niên Chỉ xấu hổ cắt ngang lời Sầm Lệnh Thu: "Tiên sinh, không phải ép..."
Sầm Lệnh Thu nhất thời rơi vào câm lặng.
"...Ban đầu em cho rằng em thích cô ta, nhưng về sau cảm giác không phải vậy. Thẳng đến đêm hôm trước em mới nhận ra... Hình như em mến Du Lâm, tuy chuyện này hơi khó chấp nhận nhưng... đó là cảm xúc chân thật của em."
"Đường Niên Chỉ, em mới nói gì?" Chưa đợi Sầm Lệnh Thu lên tiếng, Du Lâm đột nhiên xuất hiện phía sau cậu trai, gã mừng rỡ vì những lời lẽ vừa rồi!
Nét mặt cậu ta thoáng chốc đỏ ửng: "Ai bảo anh nghe lén chúng tôi nói chuyện?"
"Khoan đã, em vừa bảo gì, có thể lặp lại không?"
"Không!"
"Chỉ, em ngại thì mình vào phòng ngủ ôn chuyện."
"Không đi."
Sau đó Sầm Lệnh Thu nhìn thấy Đường Niên Chỉ bị Du Lâm kéo đi...
Gã không khỏi cảm thán một tiếng, đêm hôm trước đúng là phong cảnh hữu tình, lòng người hữu ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...