Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhảy lên tường viện, lại cảm giác tường dưới chân đột nhiên như lún xuống ……..
Hai người đồng thời ý thức được ——- là đất bị lún.
Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường một cái, tung người nhảy lên, nhưng mà Bạch Ngọc Đường đột nhiên lật tay lại, kéo Triển Chiêu về phía mình.
Triển Chiêu cả kinh, không biết Bạch Ngọc Đường định làm gì ? nhưng mà lực kéo của Bạch Ngọc Đường cũng không nhẹ, Triển Chiêu thân thể nghiêng một cái, vội vàng ôm lấy bả vai hắn tránh bị ngã xuống dưới.
Còn đang buồn bực đã thấy Bạch Ngọc Đường bung dù, kéo soạt một tiếng …….
Triển Chiêu liến nghe thấy thanh âm vang lên, giống như có đinh đập vào trên cây dù, đồng thời tán dù cũng đã xuất hiện vài lỗ thủng.
Tuyết tuyệt đối không thể nào tạo ra được âm thanh như vậy, thì ra phía trên còn có ám khí……
Triển Chiêu ngước mắt…… nhìn thấy xen lẫn những bông tuyết bay chằng chịt đầy trời tựa hồ còn có thứ gì đó ….. bởi vì tuyết quá dày nên nhất thời nhìn không rõ được.
Hai người lúc này đã rơi xuống đất …… nhưng mà vừa mới rơi xuống, mặt đất vốn đang bằng phẳng lại bị lún xuống trong nháy mắt …..
Triển Chiêu vừa chạm đất đã mượn lực, chỉ cần có thể mượn lực dù là chỉ cần đạp nhẹ một cước vào nền tuyết hắn cũng có thể bay lên.
Vì vậy, Triển Chiêu liền lôi Bạch Ngọc Đường một cái nhảy lên giữa không trung.
Chỉ là vừa mới bay đến nửa đường liền thấy một tấm lưới từ trên trời giáng xuống……….
Xác thực mà nói, đó cũng không phải lưới mà là bão tuyết chằng chịt như đan thành một tấm lưới.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng nhìn nhau một cái —— đây rốt cuộc là loại ám khí gì vậy ?!
Mắt thấy lưới cũng đã rơi xuống tới nơi, hai người vẫn là hướng lên trên.
Triển Chiêu cho tới bây giờ cũng chưa có thấy qua loại ám khí như vậy, liền hỏi Bạch Ngọc Đường, “Làm thế nào để xé rách ?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, giơ tay ném dù, kêu Triển Chiêu một tiếng, “Miêu nhi !” rồi nhìn nhìn bả vai mình một cái.
Triển Chiêu trong nháy mắt liền hiểu ý, một tay vỗ bả vai hắn,, mượn lực vọt lên cao, thuận thế lại dậm một cước trên bả vai Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng vừa phóng lên……….
Hắn vừa phát lực cùng lúc với Triển Chiêu mượn lực, cùng nhau bay lên, bắt lại cán dù, xoay cán dù trực tiếp chĩa vào tấm lưới đang rơi xuống.
Triển Chiêu cảm giác được một cỗ lực đè nặng xuống, cái lưới này cũng thật nặng, hai tay đem cán dù xoay thật nhanh …… tấm lưới rơi xuống quả nhiên bốn phía đều có trụ vật, bị Triển Chiêu xoay một cái, tấm lưới cũng không rơi xuống mà chuyển động như một chiếc tán xoay tròn giữa không trung.
Bạch Ngọc Đường lúc này cũng đã rơi xuống đất, chẳng qua là hắn còn chưa có đứng vững mặt đất đã lại lún xuống …….. Bạch Ngọc Đường cau mày, thật là có không ít cơ quan đâu.
Ngay trong nháy mắt hắn nhảy lên trên, mặt đất liền xuất hiện một cái hố to.
Triển Chiêu sau khi giải quyết ổn thỏa tấm lưới, vội vàng hướng bốn phía bên ngoài nhìn một cái, chuẩn bị tìm một cái lỗ rách chui ra, nhưng khi vừa cúi đầu nhìn, giật mình , “Oa …….. một cái hố thật lớn a !”
Bạch Ngọc Đường lúc này cũng đã nhảy lên, giống như cái bóng, bay vòng quanh Triển Chiêu mà đi lên.
Triển Chiêu cảm giác Bạch Ngọc Đường hình như là đang mượn lực, bất quá phương pháp có chút kỳ lạ, từ bên người hắn một mực sờ lên, cũng không biết là đang cố ý sờ hắn hay đây là phương thức mượn lực của Như ảnh tùy hình nữa, cảm thấy có một chút vi dương (ngứa ngứa)……..
Bạch Ngọc Đường tiếp lấy cán dù trong tay Triển Chiêu , đối với đằng xa mà huýt gió.
Triển Chiêu bỗng cảm thấy buồn bực, hắn gọi ai chứ ?
Đúng lúc đó, Bạch Ngọc Đường đạp về phía hắn một cước.
Triển Chiêu hôm nay bị Bạch Ngọc Đường lôi một cái, lại bị hắn đạp một cước …….. cảm thấy có chút buồn bực, nhưng mà hắn quả thật một chút phòng bị cũng không có, Bạch Ngọc Đường đã đem hắn đạp ra ngoài.
Triển Chiêu bay ra ngoài phạm vi cái hố to, tự nhiên hắn biết Bạch Ngọc Đường là đang cứu mình đây, nhưng lúc này hắn lại tương đối lo lắng, hắn đem mình đạp ra ngoài rồi ——– Bạch Ngọc Đường làm thế nào để thoát thân đây ?
Đang lo nghĩ, một bóng đen đã từ một bên đánh tới, đem Triển Chiêu hất ra mặt đất bên ngoài.
Triển Chiêu rơi xuống đất,, liền lăn một vòng, Tiểu ngũ ở bên cạnh hắn bước đến, quay đầu lại kêu một tiếng.
Triển Chiêu bò dậy …… chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đã rơi xuống cái hố to màu đen đó, tấm lưới giăng kia rơi lên trên hố, bên cạnh tường oan một tiếng sụp đổ………
Đây hiển nhiên là cơ quan đã được chuẩn bị từ trước nhằm đem hố kia chặn lại.
“Ngọc Đường !” Triển Chiêu nhảy đến bên miệng hố, đang định đào đất ra, nhưng bỗng một dư quang nổi lên, bóng người màu trắng nhoáng lên một cái, bên tai hắn cảm giác được sát khí, chợt lách người tránh qua ….. kiếm quang lại xẹt đến bên tai.
Triển Chiêu tránh ra phía sau, Cự khuyết cũng ra khỏi vỏ…….
“Keng” một tiếng vang lên, Triển Chiêu đứng ở miệng hố, Tiểu ngũ đi tới phía sau hắn, nhìn về người phía trước.
Chỉ thấy ở miệng hố bên kia, một bạch y nữ nhân đứng ở đó.
Triển Chiêu khẽ cau mày …….. nhìn thân hình có lẽ chính là nữ nhân vừa rồi chợt lóe trong tuyết dẫn hắn cũng Bạch Ngọc Đường rơi vào cạm bẫy này.
“Ngoao ô”
Tiểu ngũ hướng về nữ nhân kia gầm một tiếng, tựa hồ còn có địch ý.
Triển Chiêu hơi ngẩn ra, “Nàng ta chính là người giết chết tiểu đạo sĩ kia ?”
Tiểu ngũ đương nhiên không có trả lới Triển Chiêu nhưng mà địch ý nồng đậm trong mắt, đồng thời cũng biểu hiện ra rất rõ …….. nữ nhân đối diện kia vô cùng nguy hiểm.
“Soạt” một tiếng, nữ nhân kia đưa tay ngăn lại, một thanh liễu kiếm bị nàng ném lên mặt đất.
“Cự khuyết quả nhiên uy lực kinh người.” Nữ nhân đó mở miệng nói chuyện.
Tầm mắt Triển Chiêu dời khỏi cánh cửa vừa mới đóng, chặn lại cái hố dưới đất ban nãy, dừng trên người nàng ta.
Nữ nhân này nhìn rất trẻ tuổi, khoảng hơn hai mươi, mặt không chút máu, lông mày màu sắc cũng rất nhạt, mặt trắng sáng, môi cũng trắng bệch, cũng không thể nói là nàng ta đẹp hay xấu, chỉ có thể nói là nhìn quỷ dị.
Triển Chiêu nhìn nàng ta một cái, hỏi, “Bạch Ngọc Đường đâu ?”
Nữ nhân nhìn cái bẫy trên mặt đất, khẽ mỉm cười, “Phía dưới đều cắm đao sắc nhọn, nếu như là không có tan xương nát thịt thì cũng là vạn tiễn xuyên tâm đi…….”
Vừa nói xong, hai hàng lông mày của Triển Chiêu đã nhếch lên một chút, “Ngươi thối lắm !”
Nữ nhân đó tựa hồ có chút ngoài ý muốn, trên dưới quan sát Triển Chiêu một cái, còn có chút tiếc nuối, “Nếu như không bỏ xuống được, sao vừa rồi ngươi không cùng chết với hắn đi ?”
Lời vừa nói ra, liền thấy hàn quang chợt lóe …… nửa bên mặt trái nữ nhân đó có một cảm giác gió lạnh xẹt qua …… tóc tựa hồ cũng tung bay cùng tuyết.
Nàng ta hơi ngẩn người, chỉ thấy Tiểu ngũ sau lưng Triển Chiêu hơi thối lui về phía sau một chút, lại có chút không được tự nhiên cùng nóng nảy, bất an.
Mà Triển Chiêu mới đứng ở miệng hố vừa nãy, biểu lộ lúc này còn lạnh hơn cả băng thiên tuyết địa ……. Nàng ta có chút kinh ngạc, thanh niên trẻ tuổi ôn văn nhã nhặn này mà lại có loại biểu lộ dọa người đến vậy sao, nhưng là nàng ta còn chưa kịp mở miệng đã lại cảm giác được bên trái vừa nhoáng lên trước mắt là một mảng màu đỏ như máu.
Có chút khó hiểu đưa ta sờ sờ một chút, một cảm giác nhớp nháp hồ hồ, đưa mắt nhìn lại …… là nửa cái lỗ tai ……. còn mang theo một lượng máu lớn.
Nàng ta sửng sốt hồi lâu, há to miệng.
Sau đó là một tiếng hét thảm vang dội giữa đêm, Tiểu ngũ lại tiếp tục thối lui về phía sau, hình như có chút không quen Triển Chiêu đột nhiên xuất hiện lệ khí.
“Hắn ở đâu ?”
Nữ nhân phục hồi lại tinh thần, Triển Chiêu đã đến bên người ả.
Nàng ta ngẩng mặt lên, cả nửa bên mặt đều là máu, nhìn Triển Chiêu, “Đây mới thực sự là bản tính của ngươi sao ?”
Triển Chiêu thiêu mi, “Hắn ở đâu ?”
Nữ nhân đó đột nhiên mở miệng, muốn hướng về Triển Chiêu mà hét to một tiếng.
Vừa mới hé miệng, Triển Chiêu thấy được hàm răng trong miệng nàng ta …….. có hai hàng !
Không biết nàng ta trời sinh đã vậy hay làm sao mà lại có hai hàng, tóm lại trong miệng nàng ta đích xác là có hai hàng răng.
Bất quá nàng ta sau khi hú lên hai tiếng quái dị cũng không có bổ đến cắn Triển Chiêu, mà là bị Triển Chiêu giơ tay bắt lại mặt, ấn và trong tuyết.
“Oanh” một tiếng vang lên thật lớn, nàng ta cơ hồ cả nửa người bị ấn vào trong lòng đất.
Nữ nhân kia chỉ có thể phát ra tiếng “cô cô” trong cổ họng, đại khái lần này chịu chưởng quá nặng nên cơ hồ không thể thở nổi.
“Hỏi ngươi một lần cuối cùng.” Triển Chiêu cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng ta, “Bạch Ngọc Đường ở đâu ?”
Nữ nhân đó tựa hồ như đã lấy lại bình tĩnh, lộ ra một nụ cười quỷ dị, “Ta đã nói rồi, đã chết.”
Ánh mắt Triển Chiêu lạnh đi mấy phần, nữ nhân nhìn người trước mắt vốn có cặp vô cùng sáng vô cùng đẹp này, đại khái ban nãy nàng ta vốn cũng đã bị một làn máu đỏ che đi một phần tầm mắt, nay nhìn kĩ lại, màu sắc trong mắt Triển Chiêu đã sâu đi mấy phần, giống như màn đêm thăm thẳm, sâu không thấy đáy. Tựa hồ mọi lời nói dối cũng không cách nào lừa gạt được đôi mắt này.
………
“A……..”
Nàng ta thấy rõ đôi mắt này đã trở lên đen hơn, còn đen hơn cả bầu trời đêm lúc này, cũng cảm giác được tay Triển Chiêu ấn trên mặt nàng càng lúc càng chặt………
Một cảm giác nhộn nhạo như tràn trong huyết mạch, nữ nhân kia cơ hồ như cảm giác được cả huyết dịch bên trong Triển Chiêu, tất cả đều mang một cỗ lệ khí đầy quỷ dị mà dữ tợn …… cảm giác ma tính khó có thể hình dung.
Nàng ta không khỏi hoài nghi rốt cuộc Triển Chiêu là loại người gì vậy ? Tại sao một người thường ngày ôn hòa đến vậy mà bên trong lại mang một cỗ ma khí, đây tuyệt đối không phải là cố ý tạo ra mà là bởi vì tức giận nên mới xuất hiện ……. Này chính là bản tính.
Cũng không biết tại sao, từ đáy lòng bỗng dâng lên một cảm giác sợ hãi.
“Ngươi nếu như giết ta thì cả đời cũng đừng mong tìm thấy hắn ………”
“Ta có đến một ngàn phương pháp …. khiến cho ngươi sống còn khó hơn chết.” Triển Chiêu âm trầm chậm rãi nói, “Ngươi có ái nhân, ta có thể thấy được.”
Nữ nhân hơi khựng lại, nhìn Triển Chiêu.
“Ngươi không muốn chết, người không muốn chết đều là bởi vì còn lưu luyến.” Thanh âm Triển Chiêu lại lạnh đi mấy phần, “ …..Ăn miếng thì phải trả miếng sao !”
Nữ nhân cặp mắt trợn trừng.
Đôi mắt Triển Chiêu khẽ híp lại, “Mãi mãi mất đi người mình yêu thương ! Ta cũng sẽ để ngươi nếm thử một chút tư vị này.”
“Ngươi là tức giận nên hồ đồ đi……..” Nữ nhân kia cười khan một tiếng.
“Hắn là người ta quen biết, đúng không ?”
Đáy mắt nữ nhân kia càng ngày càng biểu lộ sự chột dạ, điều này đã chứng minh suy đoán của Triển Chiêu là chính xác.
Sự nhẫn nại của Triển Chiêu lúc này đã không còn, Cự khuyết tuốt ra khỏi vỏ, “Nói vĩnh biệt với hắn đi !” Nói xong, một kiếm hướng cổ nữ nhân kia đâm xuống.
“Chờ một chút !”
Kiếm phong đang hướng vào cỗ truyền đến rất rõ ràng, nhưng vừa xé rách làn da mỏng thì dừng lại trước xương cổ …… Nữ nhân đó kinh hãi nhìn Triển Chiêu, “Ngươi thật sự muốn giết ta ?”
“Đây không phải là điều ta muốn nghe.” Gương mặt Triển Chiêu đã cự độ không còn kiên nhẫn, vẻ mặt lúc này ….. cũng không phải vẻ mặt thuộc về Triển Chiêu.
“Ta cũng chỉ là thay người làm việc mà thôi.” Nữ nhân lúc này đã cảm giác được vết thương truyền đến đau đớn, , huyết dịch trong trời băng thiên tuyết địa cũng đã đông lại, vết thương truyền đến nóng rực, trên mặt đất cũng tích một tầng tuyết đọng.
“Có người sai sử ta làm việc, cơ quan này cũng là chuẩn bị cho hai ngươi.” Nữ nhân đó cũng ngừng giãy giụa, nói, “Một khi rơi xuống cơ quan này, sẽ không chết, nhưng là sau khi rơi vào sẽ bị tầng tầng phong kín, hắn nhất định sẽ rơi vào địa đạo”
“Địa đạo ?” Triển Chiêu nghi ngờ, “Cái gì địa đạo ?”
“Địa đạo được giăng khắp nơi ở Tuyết châu phủ này, một mạch đến cả địa huyệt trong núi, nhưng mà địa đạo ở tại các ngã rẽ lại càng có nhiều cơ quan nặng nề, không thể phá giải.” Nữ nhân kia nói thẳng, “Ngươi cùng Bạch Ngọc Đường, một ngươi tinh thông phá giải cơ quan, một người lại khinh công quá giỏi, nếu như liên thủ hoàn toàn có thể phá giải mọi cơ quan, nhưng là đến lúc đó hai ngươi nói không chừng đã người chết, người bị thương nặng, như vậy chúng ta có thể không tốn nhiều công sức đã có thể mượn đao giết người, đạt được mục đích một hòn đá hạ hai con chim.”
“ Còn có cửa khác để đi vào ?” Triển Chiêu đối với cái mục đích một hòn đá hạ hai con chim gì đó hoàn toàn không có hứng thú, chỉ chú ý tới việc làm thế nào để cứu ra Bạch Ngọc Đường trước khi hắn đụng phải cơ quan, liền hỏi nàng ta, “Làm thế nào để đi vào ?”
“Nhất định phải có bản đồ mới được.” Nàng ta lại lắc đầu, “Tuyết châu phủ này dưới đất đều giăng đầy cơ quan, một khi lỡ rơi xuống sẽ làm động cơ quan liên hoàn bên dưới, Bạch Ngọc Đường có thể sẽ bị vây tử bên trong một Ngôn, sẽ bị chôn sống hoặc bị cự thạch đè chết.”
Tâm Triển Chiêu cũng trầm xuống, “Ai ra lệnh cho ngươi ?”
“Ta không biết.” Đối phương cũng bình tĩnh trả lời.
Triển Chiêu hiển nhiên là không tin.
“Ta thật sự không biết ………..”
Ngay lúc vẻ mặt Triển Chiêu lại lạnh đi mấy phần, trên bả vai ….. bị người vỗ nhẹ nhẹ một cái.
Triển Chiêu hơi sững sờ, ngẩng đầu lên, cảm giác có một bàn tay nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu hắn.
Lệ khí của Triển Chiêu hơi thu liễm lại, ngẩng mặt lên, chỉ thấy Ân Hầu đang đứng cạnh hắn, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu hắn, “Ngoan, sao lại tức giận đến vậy a ?”
Triển Chiêu sau khi thấy Ân Hầu, rốt cục cũng hồi phục tinh thần, theo bản năng nhìn đến cái hộ đã bị chặn lại.
Chỉ thấy mười mấy ảnh vệ không biết đã đến khi nào, đang đào đất ra.
Triển Chiêu nhìn chằm chằm cái hố, “Có thể làm động cơ quan không ?”
“Sẽ không !”
Một thanh âm khác truyền tới.
Triển Chiêu quay mặt sang, chỉ thấy một lão đầu lôi thôi lếch thếch đang đứng cạnh hắn, có chút ngượng ngùng, “Đều tại thúc công uống quá mấy chén mới làm trễ chuyện.”
Theo phía sau lão đầu là một thiếu niên cao gầy mười mấy tuổi, một mái tóc đỏ, buộc thành đuôi sam, là một tiểu hài nhi mi thanh mục tú, trợn to hai mắt mà nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu mở miệng gọi, “Thất thúc công !”
Lão đầu cười hì hì chọc chọc Triển Chiêu, “Cơ quan này căn bản là không thể nào tránh né, vậy mà ngươi lại có thể tránh ra nha.”
Triển Chiêu vừa nghe hắn nói, vẻ mặt lại mờ đi mấy phần ——– nếu như không phải là Bạch Ngọc Đường đem hắn đá ra, hắn căn bản cũng không có tránh khỏi cơ quan đó.
“Yên tâm, yên tâm.” Lão đầu an ủi Triển Chiêu, “Cứ giao cho Thất thúc công, nhất định sẽ đem hắn cứu ra !”
Triển Chiêu thoáng thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Hầu tử đang cầm khăn tay lau vết máu trên tay Triển Chiêu, vừa liếc mắt nhìn nữ nhân trông thật quái dị thê thảm bên cạnh một cái.
Ở phía xa, Triệu Phổ ôm tay đứng bên cạnh Thiên Tôn.
Bốn phía Tuyết châu phủ có rải không ít tai mắt trong quân của Triệu Phổ, vừa rồi hai người xúc động cơ quan động tĩnh cũng quá lớn, sớm đã có người đến báo tin.
Đám người Thiên Tôn chạy đến, khi thấy Triển Chiêu đang ép hỏi nữ nhân kia, lại không tìm thấy Bạch Ngọc Đường, mọi người căn bản cũng đã đoán được một chút.
“Sách” Triệu Phổ lắc đầu một cái, nhìn Triển Chiêu cuối cùng cũng đã an tĩnh lại đứng ở bên hố chờ mọi người đào,lại nhìn một chút Ân Hầu đang chắp tay sau lưng bên cạnh, “Triển Chiêu tuyệt đối chính là cháu ngoại của Ân Hầu, biểu lộ vừa rồi kia giống như đúc a ……..”
Thiên Tôn gật đầu một cái, sờ cằm, “Ai nha, quả nhiên là có quan hệ huyết thống sao, hắn trong xương tủy nhất định là một cái tiểu ma tinh.”
Triệu Phổ đảo mắt nhìn Thiên Tôn một chút, không hiểu, “Người không lo lắng sao ?”
Thiên Tôn nháy mắt mấy cái, hỏi ngược lại Triệu Phổ, “Lo lắng cái gì ?”
“Thì là Bạch Ngọc Đường bị té xuống rồi, sinh tử còn chưa có biết a .” Triệu Phổ chỉ chỉ cái hố.
Thiên Tôn cười khan hai tiếng, khoát khoát tay, “Coi Ngọc Đường nhà ta là Tiểu bạch thỏ sao ?”
Triệu Phổ tựa hồ không hiểu được.
“Công phu Như ảnh tùy hình căn bản khác biệt với các loại khinh công khác !” Thiên Tôn đắc ý, “Khinh công mượn lực căn bản chỉ có thể bay thẳng lên với hạ xuống, Như ảnh tùy hình chỉ cần có đồ có thể bám vào là có thể tự do tựa tại đến bất kỳ đâu …… loại địa hình gì cũng có thể xông tới chứ đừng nói chi chỉ có một khoảng cách cao có như vậy.”
Triệu Phổ kinh ngạc, “Người nói là Bạch Ngọc Đường cố ý té xuống dưới sao ?”
“Ngươi cũng không nên nói là nó cố ý, hẳn là không phải thế.” Thiên Tôn chỉ Triển Chiêu tâm tư xung động ưu phiền lo lắng phía trước, “Nó chắc chắn cũng không có vô ý như thế, đại khái có lẽ là phát hiện ra cái gì đó, không có đủ thời gian giải thích nữa rồi nên mới bất đắc dĩ mà đi xuống.”
Triệu Phổ nhìn Thiên Tôn, “Phát hiện cái gì a ?”
Thiên Tôn khoát tay, “Có trời mới hiểu được, bất quá vẫn là câu nói kia, Ngọc Đường nhà ta cũng không phải Tiểu bạch thỏ !”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...