“Ta tên Thạch tiểu bảo.” Tiểu đạo sĩ vỗ vỗ cái mông đầy tuyết, đứng lên trả lời Triển Chiêu , “Ta cùng sư huynh đến đây kiếm sống, không cẩn thận nên xông nhầm vào rừng đào của Đồng lâm, lúc đó Đồng lâm đã gần như bệnh đến thần chí cũng không rõ, đưa cho chúng ta một cái hộp, nói là rất quan trọng, còn trời xui đất khiến thế nào truyền nội lực cho ta, sau đó hắn chết. Con hổ này đầu tiên nhìn thật rất dọa người, bất quá nó cũng không có cắn người, tính tình cũng rất tốt, lúc đầu còn đi theo chúng ta đâu, lại như có lời muốn nói, ta cùng sư huynh tìm được tại chỗ của Đồng lâm không ít ….. ách”
“Tìm được không ít sách cùng đồ diệt yêu bằng mộc đào, lại có cả hắc hổ, vì vậy liền cảm thấy cơ hội phát tài đã đến, sư huynh ngươi liền vẽ một hình hắc hổ trên ngực chuẩn bị giả mạo hậu duệ của Mao sơn đạo sĩ, đúng không a ?” Triển Chiêu hỏi.
Thạch tiểu bảo ngượng ngùng gãi đầu một cái, “nhưng là chúng ra không biết tại sao có một đám bạch y nhân võ công cao cường theo dõi ……….. ta cùng sư huynh bị chia cắt, hắc hổ cũng đi theo sư huynh ta, ta thì bị ngã xuống vách núi. Chờ sau khi ta bò lên, vào thành tìm sư huynh ta, lại phát hiện hắc hổ đi theo các ngươi, cho nên ta mới đi theo. Ta còn tưởng các ngươi bắt đi sư huynh của ta a….”
Triển Chiêu đương nhiên gật đầu một cái, “ngươi là cho rằng sư huynh ngươi lúc đang đi lừa gạt người khác bị chúng ta bắt cho nên mới đi theo chúng ta a ?”
Thạch tiểu bảo lúng túng sờ cổ, “ …….. cũng không phải là lừa gạt, chúng ta chỉ là kiếm miếng cơm ăn mà thôi. Đều là do những người đó sợ hãi muốn mua một chút đồ bình an, có người cầu thì tất phải có người cung a.”
“ Các ngươi nhiều lần bắt quỷ như vậy, lần này cuối cùng đã đụng phải quỷ rồi sao ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Thạch tiểu bảo thở dài, có chút ảm đạm, “Sư huynh ta chết rồi ta làm sao bây giờ a……….. Tên khốn khiếp kia hại chết hắn, ta nhất định phải báo thù cho hắn !”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái ———– dẫn hắn trở về Tuyết châu phủ rồi hãy nói, quyển tông cũng đã về tay rồi.
Bạch Ngọc Đường lấy hộp gấm đựng quyển tông, mở ra.
Triển Chiêu ờ cằm nhìn nhìn một hồi, cau mày, “Hoắc ……. vị Đồng sư phụ này có phải là mắt không tốt lắm không a, sao lại viết chữ có một nửa a ?”
“Đây là bán tự phù.” Thạch tiểu bảo nói, “Người có thiên tư mới có thể sử dụng.”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, “Thiên tư sao ?”
“Ân, chính là loại thiên phú mà những đạo nhân muốn có a.”
Thạch tiểu bảo cười hì hì nói, “Không bằng nói nếu như người kinh doanh muốn có tài vận, nếu như làm sơn tặc là oai, vậy thì thầy tướng số a, phong thủy a cần phải có thiên tư ……. nói như vậy cũng không phải là để gạt người, đó chính là thiên phú dị bẩm.”
Triển Chiêu nhìn hắn một chút, “Ngươi cũng có rất nhiều “oai” a”
Thạch tiểu bảo nhìn thấy nha dịch xung quanh nhiều như vậy, cũng có chút khổ sở, “ Ta không đến chỗ quan phủ được không a ? Hay là các ngươi mang thi thể sư huynh ta cho ta đi, ta mang tro cốt hắn về quê đi.”
Triển Chiêu thiêu mi nhìn hắn, “Cái đó thì không được, tối nay còn cần ngươi phối hợp phá án a, thứ hai sao ………. ngươi thật cảm thấy ngươi cứ thế đi thì mấy bạch y sát thủ kia mấy sẽ tha ngươi sao ? chẳng lẽ ngươi nghĩ bọn chúng không còn có đồng bọn a ?”
Thạch tiểu bảo khổ sở, “ Sư phụ ta đã từng nói rồi, sinh không đến cửa quan, chết không qua địa phủ !”
Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi, “Sư huynh ngươi tên gì ?”
“Gọi là Lục trầm .” Thạch tiểu bảo trả lời, “Thật ra ta cùng sư huynh đều là cô nhi do sư phụ nhặt về, khi còn bé cùng nhau đi ăn trộm kiếm sống, thường bị người ta đánh. Có một lần chúng ta đi trộm thì bị phát hiện, một lão đầu đã cứu chúng ta, sau đó liền dạy chúng ta nghề giữ cửa a.”
“Nghề giữ cửa gì ?” Triển Chiêu nhìn hắn một chút, “Nội lực của ngươi là do Đồng Lâm truyền cho, công phu của ngươi vốn rất kém, khinh công lại cũng không tệ a.”
Thạch tiểu bảo có chút do dự.
“Sư phụ ngươi họ Từ phải không ?”
Thạch tiểu bảo kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường , “Làm sao ngươi lại biết ?”
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ ngón tay hắn.
Triển Chiêu chú ý tới, hai ngón tay giữa của Thạch tiểu bảo cũng đặc biệt dài, còn có chút cong cong.
Triển Chiêu cũng kinh ngạc, “Ngươi là người của Thần thâu môn a ?”
Thạch tiểu bảo vội vàng lắc đầu, “Không phải a !”
Bạch Ngọc Đường đưa tay, “Lấy ra.”
Thạch tiểu bảo nháy mắt mấy cái, “Lấy cái gì a ?”
Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái.
Thạch tiểu bảo xoay người muốn chạy, Bạch Ngọc Đường bắt lại bả vai hắn, kéo y phục hắn một cái tựa hồ run lên, liền nghe đến, “loảng xoảng” mấy tiếng, túi tiền rút đầy đất.
Triển Chiêu nhìn một chút túi tiền đầy đất, “Ngươi cũng không tệ a ?”
Thạch tiểu bảo ngẩng mặt lên nhìn trời.
Triển Chiêu trừng hắn, “Ngươi một đường đều trộm sao ?”
Thạch tiểu bảo tâm nói ——– xong đời !
“Trên người sư huynh ngươi cũng không có !” Bạch Ngọc Đường nói.
Thạch tiểu bảo cau mày, “Không có sao ? Không thể nào a, sư huynh ta trên người cũng không thiếu ……… chẳng lẽ giết hắn là vì muốn đánh cướp sao ? !”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái ———- trên thi thể Lục trầm có ngân phiếu, chứng tỏ giết người không phải là do cướp tiền tài. Nhưng là vì sao tất cả túi tiền đều bị cầm đi ?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hẹn mà cùng nghĩ đến ———– có phải là ra tay không đúng người, trừ có quyển tông này, còn có đồ gì đó muốn trộm phải không ?
Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống, lật xem túi tiền trên đất, cũng không có gì đặc biệt.
Thạch tiểu bảo nhìn một chút tay Bạch Ngọc Đường đang cầm túi tiền, hoắc ! ngón tay thật dài a……..
“Ai nha”
Thạch tiểu bảo đang mải nhìn, chợt bị Triển Chiêu gõ đầu một cái, che đầu ngẩng mặt nhìn.
Triển Chiêu đối hắn câu câu ngón tay, “Dẫn ngươi trở về nha môn.”
“Không phải đâu !” Thạch tiểu bảo vội vàng núp sau cây, “Ta chỉ trộm bạc cũng không có làm chuyện thương thiên hại lý gì.”
“Trộm bạc còn không phải là chuyện xấu a ?” Triển Chiêu ngược lại vui vẻ nói với hắn.
“Ta chỉ trộm tiền thôi !” Thạch tiểu bảo giải thích, “Chúng ta trộm cũng không phải trộm bừa a, ngươi cũng biết sư môn ta có nguyên tắc a.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái ——– ngược lại, thần thâu môn là một môn phái thần bí, trưởng môn Từ dạ dương được xưng là thiên hạ đệ nhất thần thâu, xuất thần nhập quỷ. Bất quá hắn có ba không trộm, không trộm của người nghèo khổ, không trộm tiền cứu tế, không trộm người lương thiện. Nói cách khác, hắn chỉ trộm của những tên nhà giàu bất nghĩa, nổi danh là cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Bạch Ngọc Đường đứng lên, lại hơi nghiêng đầu, nói bên tai Triển Chiêu , “Từ dạ dương là bằng hữu của sư phụ ta, mấy năm trước hắn qua đời, trước khi chết có gửi cho sư phụ ta bức thư, nhờ chiếu cố hai đồ đệ, nhưng mà sư phụ ta cũng không có tìm thấy hai người bọn họ. Trong thư cũng có nhắc tới, một người là Lục trầm, một người tên là Tiểu bảo,, tuổi cúng không lớn.”
Triển Chiêu thiêu mi gật đầu một cái ——- nếu nói như vậy thì thân thế của Lục trầm và Thạch tiểu bảo cũng đáng thương.
“Ta sẽ nói với đại nhân một tiếng.” Triển Chiêu nói với Bạch Ngọc Đường , “Cứ đánh hắn mấy trượng, lần này hắn mang về quyển tông cũng tính như là lấy công chuộc tội rồi, bất quá sau này cứ trộm như vậy cũng không phải là biện pháp, Thiên Tôn muốn thu hắn làm đồ đệ sao ?”
Bạch Ngọc Đường cau mày quan sát Thạch tiểu bảo trên dưới một chút, lắc đầu khẳng định một câu, “Không có thiên phú, ở trong mắt sư phụ ta thì chỉ ngang cấp bậc của một con khỉ …… có khi còn không có tư chất của một con khỉ nữa, hắn nhất định sẽ không thèm.”
Thạch tiểu bảo khóe miệng rút rút ———– con khỉ sao ……..
Bắt đám bạch y nhân lại, mọi người cùng nhau trở về Tuyết châu phủ.
Bao Đại nhân nghe tình huống của Thạch tiểu bả, hỏi Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu “Thiếu niên này cũng là thần thâu phải không ?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, cùng ngoắc tay với Thạch tiểu bảo, ý là ——– lấy ra.
Thạch tiểu bảo có chút bất đắc dĩ, lấy ra túi tiền đưa cho hai người.
Bàng Thái Sư cả kinh, “Ai nha! Túi tiền của ta !”
Bạch Ngọc Đường đem túi tiền trả cho Bàng Thái Sư .
“Ngươi chỉ mới vào cửa, trộm lúc nào ?” Bàng Thái Sư buồn bực nhìn Thạch tiểu bảo, “Sao lại trộm đồ của ta ?”
Thạch tiểu bảo cọ cọ hài, “ Ngươi là một tên tham quan, không trộm của ngươi thì trộm của ai ?”
Bàng Thái Sư hai hàng lông mày co lại một hàng, râu cũng chổng cả lên, nói với Bao chửng, “Lão Bao, Đánh hắn !”
Ai ngờ Bao Đại nhân cũng lại đưa tay vỗ vỗ vai Thạch tiểu bảo một chút, “Có tiền đồ.”
Bàng Thái Sư giận đến giậm chân.
“Có điều có bản lĩnh như vậy mà làm tặc thì thật là đáng tiếc ! Cần phải nghĩ cách khác.” Bao chửng suy nghĩ một chút, nói, “Không bằng ngươi ở lại Khai phong phủ làm bộ khoái đi ?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Thạch tiểu bảo móc móc lỗ tai, hỏi, “ Ở lại khai phong làm cái gì ?”
“Làm bộ khoái.” Bao chửng cười híp mắt vỗ vỗ bả vai hắn, “ Bình thường đương nhiên là không được đi ăn trộm, bản phủ sẽ cho phép ngươi tùy thời điểm mà trộm.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu .
Triển Chiêu dở khóc dở cười ——– vật tẫn kỳ dùng a.
“Khái khái .” Thạch tiểu bảo ho khan hai tiếng, “Kia cái gì, đại nhân để mắt tới ta như vậy ta đương nhiên không muốn chối từ, có điều …… đại nhân cũng biết ta đây nhàn vân dã hạc đã quen ……”
“Nga.” Bao Đại nhân ngân dài cắt đứt lời hắn, “vậy thì không thể lấy công chuộc tội rồi a ? xem ra chúng ta lại phải tính toán lần nữa.”
“Tính lại cái gì ?” Thạch tiểu bảo khẩn trương.
“Ngân lượng ngươi trộm đều ở đây.” Bao Đại nhân nhận lấy một mâm Mã hán đưa đến, bên trong đầy các loại kim ngân, “Riêng bạc ít cũng phải năm mươi hai lượng, ngân phiếu có lần lên đến năm trăm lượng, còn có a, vừa rồi còn có túi tiền của thái sư, trong đó ngân phiếu có ít nhất phải đến ngàn lượng, ngươi cũng biết hắn là tham quan mà.”
Bàng Thái Sư nghe xong mí mắt quất thẳng.
“…… Như vậy đều tính một lần, đánh hèo cũng không đủ a, ít nhất còn phải bị giam mười năm trong ngục nữa.” Bao Đại nhân mặt lại đen trầm xuống, “Còn phải đi đày nữa !”
Thạch tiểu bảo há to miệng, “Mười năm………..”
Bao chửng bất đắc dĩ lắc đầu, “Nếu ngươi không muốn lấy công chuộc tội, ngươi cũng biết đó, bản phủ từ trước đến nay công chính liêm minh a, theo luật mà làm thôi a…….”
“Không phải đâu ? !” Thạch tiểu bảo kinh một tiếng, “Ngài ép ta a?”
Bao chửng nghiêm túc, “Ta là muốn cho ngươi cơ hội lấy công chuộc tội, mặc cho ngươi trộm phú tế bần cũng tốt, cuộc sống khó khăn cũng được, phạm pháp vẫn là phạm pháp, ngươi cho rằng cứ tính như vậy là xong sao ? cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội là muốn để cho ngươi đem tài năng của mình làm việc để chuộc lại lỗi lầm mà ngươi đã làm trước kia, bản phủ cũng không có nói chuyện tình cảm với ngươi.”
“Ta nhận !” Thạch tiểu bảo nhận ngay, vội vàng đáp ứng, “Ta làm bộ khoái tốt lắm ! Làm trâu làm ngựa đều được a, đừng có đem ta giam vào lao là được.”
Bao chửng hài lòng gật đầu một cái, “Rất tốt, từ hôm nay cần phải cố gắng học hỏi a !”
Nói xong, sai người chuẩn bị cho Tiểu bảo một gian phòng, để cho hắn ngủ tạm lại trong phủ.
Bàng cát hỏi Bao chửng, “Hắc tử, ngươi đang bày trò gì a ? Thu lưu cả cái tên trộm vặt ở trong phủ.”
Triệu Phổ cũng gật đầu một cái, “Chỉ gặp có một lần mà thôi, cũng chưa có xác định được nhân phẩm nữa.”
Bao chửng gật đầu một cái, cười nhạt, “bản phủ có nghĩa vụ chiếu cố thiếu niên này, thực ra thì bản phủ cũng biết Từ dạ dương.”
Tất cả mọi người kinh ngạc —— Bao Đại nhân cũng biết ?
“Hắn đã giúp bản phủ một chuyện, hơn ba mươi năm trước rồi, năm đó bản phủ vẫn còn học tại thư quán, bị hoài nghi ăn trộm, còn bị dẫn đến nha môn.” Bao Đại nhân nói đến năm đó, “Một năm kia tiết trời giá rét, ta bị phu tử phạt quỳ trước sân, còn phải dập đầu. Lúc đó vô luận ta có nói gì cũng không có ai nghe , ai cũng không tin ta không có trộm đồ. Ta quỳ đến ngã quỵ trong đêm khuya, trời cũng như bây giờ, tuyết rơi, có một lão đầu đột nhiên ngồi trên nóc tường viện, hỏi ta, “Thư sinh kia, ngươi làm gì mà phải quỳ ở đó ?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, xem ra Bao Đại nhân thời trẻ không ngờ cũng có kỳ ngộ như vậy, khó trách hắn lại sợ oan uổng người tốt.
“Kia sau đó thì sao a ?” Tiểu Tứ Tử ngước mặt, hỏi.
“Ta cùng lão đầu kia nói chuyện, ta không có trộm đồ, bọn họ lại nói là ta trộm đồ , ta đang chịu phạt ở chỗ này.” Bao Đại nhân cười nhạt, “Lão đầu kia nói, ‘tiểu tử, ngươi nếu thật sự chính trực, không có trộm đồ thì ai có thể phạt ngươi, ngươi thay vì ở chỗ này quỳ sao không tự mình tìm ra kẻ thực sự trộm đồ, trả lại sự trong sạch cho mình ?’ .”
Tất cả mọi người gật đầu, cảm thấy có lý.
“Sau đó ta đi tìm hung thủ, phát hiện kẻ trộm đồ thực sự là một môn đồ, nhưng hắn lại là con trai quan huyện, tất cả các phu tử cũng bao che hắn, thật ra thì bọn họ cũng biết rằng không phải là do ta trộm, nhưng là toàn bộ đều mắt nhắm mắt mở.” Bao chửng nói, “Các phu tử trong thư quán sau khi ta chất vấn còn khuyên ta nhẫn nại, nói là nếu chọc giận quan huyện, ta ở địa phương đó đừng mong ngẩng đầu lên nổi.”
Nghe đến đây, Bàng cát khóe miệng rút rút —— Tên quan huyện kia không biết bây giờ còn đang bị giam tại nhà lao nào a.
“Ngươi cứ để như vậy sao ?” Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái, “Không giống tính cách của ngươi a.”
Bao Đại nhân bật cười, đối với Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, “ Bạch thiếu hiệp rất hiểu bản phủ a, bản phủ cũng không có làm gì quá đáng, chỉ là thu thập tội chứng của cái tên quan huyện tham tàng kia, mấy ngày sau đi đến châu phủ, đem tội chứng giao cho phủ nha đại nhân.”
Bàng cát bĩu môi ———- quả nhiên, cái tên hắc tử này từ nhỏ đến lớn đã không dễ chọc rồi.
“Thật ra chuyện khiến ta vui vẻ là chuyện khác.” Bao Đại nhân cười nói, “Sau khi ta biết được hung thủ đó, có một đêm lão đầu kia lại đến tìm ta, hỏi ta thế nào, ta đem mọi chuyển nói cho hắn nghe, hắn nói, ‘ngươi chờ, ngày mai ta sẽ báo thù cho ngươi !’ .”
Tất cả mọi người tò mò —— báo thù thế nào ?
“Rạng sáng ngày hôm sau, mấy phu tử của thư quán tiền tài đều bị cướp sạch không còn, trộm đến chỉ còn lại cái khố, toàn bộ tài sản của chúng đều đem phân phát cho những người lưu lạc ngoài thành.” Bao chửng nhẫn cười, “rạng sáng ngày hôm sau mấy vị phu tử chỉ mặc có cái khố chạy ra, sau lưng còn viết rành rành mấy chữ to ‘vu oan giá họa học trò uổng thân làm thầy’, cảnh tượng đó ta đây suốt đời cũng không quên được.”
Tất cả mọi người đều cười, Thạch tiểu bảo lúc này vừa đúng lúc đi dạo trở về , trong tay còn cầm cái bánh bao mà đám nha hòa vừa cho hắn, nghe được nửa đoạn, cười giậm chân, “Là lão đầu kia thực sự làm vậy a.”
“Sau đó hắn nói với ta, nước cạn khó nuôi được giao long, ngươi đi Khai phong đi, đi thi trạng nguyên !” Bao Đại nhân nói đến chỗ này, cười.
Mọi người kinh ngạc không thôi, ai cũng biết Bao chửng thi đỗ trạng nguyên xong mới vào triều làm quan, từ đó bình bộ thanh vân, thì ra chuyện này có quan hệ đến lão đầu kia.
Triệu Phổ hỏi, “Lão đầu kia là Từ dạ dương ?”
Bao chửng gật đầu.
Bàng cát toét miệng ——- ta nói cái lão đầu đó thật là biết lo chuyện bao đồng a?
Công Tôn cảm khái ——– ai nha, lão đầu đó thật tinh mắt, chỉ cần một chuyện đơn giản mà có thể tạo phúc cho muôn dân.
“Sư phụ ngươi qua đời lúc nào ?” Triển Chiêu hỏi Thạch tiểu bảo.
“Đã lâu rồi, là chết bệnh, hắn nói đã nhờ hảo bằng hữu chiếu cố cho chúng ta, bảo chúng ta đi Thiên sơn.” Thạch tiểu bảo than một tiếng, “Nhưng là ta cùng sư huynh trừ sư phụ ta thì không thể tin ai, liền bắt đầu xông xáo giang hồ, tự do tự tại cũng thật là vui vẻ, không nghĩ tới ….. ở Tuyết châu phủ cứ như vậy mà thất tán, lại không thể gặp lại nữa.”
……
Trước khi trời tối, Công Tôn mang theo Thạch tiểu bảo đi trước nhận diện thi thể Lục trầm, Thạch tiểu bảo nhận ra đó chính là Lục trầm, đại khái hỏi một chút những chuyện xảy ra, ra cửa liền đứng trong sân mà lau nước mắt.
Tiểu Tứ Tử ở một bên an ủi hắn, Thạch tiểu bảo ở một bên lau nước mắt lại nhìn Tiểu Tứ Tử, tâm nói người của phủ Khai phong so với người ta đồn đại thật khác quá xa a. Bao Đại nhân tuy nhìn rất uy nghiêm nhưng thật ra cũng rất thú vị, lại còn biết gạt người; Triển Chiêu trong tưởng tượng là vai hùm sức gấu, không nghĩ đến lại là một thanh niên trẻ tuổi mi thanh mục tú, tính khí còn thật đáng sợ, mình mới nhìn Bạch Ngọc Đường lâu một chút đã cốc đầu; Bạch Ngọc Đường càng quái hơn, so với cái nơi Tuyết châu phủ tuyết đọng đầy trời còn lạnh hơn, chỉ khi ở cùng Triển Chiêu thì một khối băng lạnh mới tan trở thành mùa xuân ấm áp; Công Tôn còn tưởng là một lão giả đâu, không ngờ còn trẻ như vậy, lại còn có một nhi tử như một viên kẹo ngọt……. Triệu Phổ là một đại tướng quan mà lại mang hình dạng của một gã lưu manh; Bàng Thái Sư là một gã đại béo nhưng cũng thật khả ái, còn một mực bị Bao Đại nhân khi dễ.
Buổi chiều , Bao chửng đem mọi người gọi vào thư phòng, đặt hai cuốn sổ lên trên bàn, hỏi Thạch tiểu bảo, “Ngươi xem hiểu phải không ?”
Tiểu bảo gật đầu một cái, “Cuốn này ta đã xem qua rồi, Đồng lâm dùng thiên tư phương pháp mà viết ra, có lẽ là muốn giữ bí mật.”
Vừa nói, Thạch tiểu bảo đem cuốn sổ dịch nội dung ra nói cho mọi người nghe……. thì ra cuốn sổ chủ yếu nói là ——– Thiên mẫu thật ra có tồn tại ! hơn nữa, cũng không phải là yêu quái !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...