[Giao dịch]
Ngay sau khi Bạch Cơ nghe được giọng nói quen thuộc đó, hắn chẳng còn quan tâm gì đến quả cầu châu báu kia nữa, nhanh chóng xoay người bỏ chạy. Hắn dùng một loại khinh công cực kỳ quỷ dị, chạy cực nhanh về phía bờ biển.
Chẳng qua là… Triển Chiêu bảo Thiên Tôn đi bắt hắn là có nguyên nhân cả. Nếu như Thiên Tôn đã thực sự muốn bắt người thì làm gì có ai chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Thiên Tôn được chứ.
Quả nhiên, Bạch Cơ vừa vọt đến bờ biển, không cả kịp lên thuyền, định cứ thế lao thẳng xuống biến thì… toàn thân bất động. Lúc bọn Triển Chiêu vừa mới ngăn chặn người áo đen và nữ tử thần bi kia lại thì đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Bạch Cơ truyền từ phía bờ biển về rồi.
Mọi người cùng nhau xoay mặt nhìn lại… thấy nửa thân dưới của Bạch Cơ bị đông cứng, ghim chặt vào trong làn nước biển, hắn chỉ có thể la hét thảm thiết mà thôi. Lúc này, Thiên Tôn lại đang đứng trên một khối băng, vỗ tay tán thưởng. “Tư thế này không tệ, hay là ngươi cứ cố sức mà chạy thử chút xem toàn thân có bị cắt làm hai khúc không đi!”
Bạch Cơ giãy giụa mấy cái, từ trong ống tay áo của hắn lại rớt ra một thứ. Thiên Tôn hơi ngây ngừa, đưa tay nhặt lên thì thấy có một miếng ngọc bích nhỏ bằng quả nho, trên đó có khắc hai mặt, một hung một cát.
Thiên Tôn đột nhiên lại cười ngất cười ngây. “Ha ha ha… thì ra là thế!”
Khuôn mặt Bạch Cơ trở nên vặn vẹo, cứ như bị cái gì đó kích thích. “Không thể nào! Chưa bao giờ sai cả!”
Thiên Tôn cười mà lắc đầu, hất cằm chỉ về phía Bạch Cơ. “Cả mấy đời Bạch Cơ nhà các ngươi cộng lại cũng không xứng xách dép cho Yêu Vương, Yêu Vương lừa các ngươi cả một trăm năm mà các ngươi vẫn tin, các ngươi bị ngu à?”
Mọi người ở trên sườn núi lại lần nữa nghe được tiếng cười sảng khoái của Thiên Tôn và tiếng thét chói tai của Bạch Cơ.
Hoàng Nguyệt Lâm đỡ lấy trái “bóng” kia, khó hiểu: “Gì mà kích động thế?”
“Ngươi là người của phủ Khai Phong sao?” Lúc này, nữ tử kia lại chú ý đến Triển Chiêu.
Triển Chiêu luôn xuất hiện trên đường phố Khai Phong, dù y không nhận ra tất cả mọi người thì tất cả mọi người đều nhận ra y. Nữ nhân kia nói với Triển Chiêu. “Ta là người của Bá Dương Vương, không được cản đường ta!”
Triển Chiêu cười nhạt một tiếng. “Đương nhiên là không cản, nhưng mà hòn đảo hoang này nguy hiểm lắm, hay là để ta đưa phu nhân đến phủ Sở Châu?”
“Không cần.” Ả vừa mới định đi đã bị Hắc Thủy Bà Bà chặn lại.
Hắc Thủy Bà Bà nhẹ nhàng vuốt ve con rắn nhỏ, nói đầy ẩn ý. “Mùi thối rữa!”
Nữ tử kia cau mày, nhìn cô nương có vẻ quái dị trước mắt này. “Ngươi là ai?”
Hắc Thủy Bà Bà ngẩng đầu, tròng mắt đỏ rực và lòng trắng gần như trong suốt trong đôi mắt bà khiến cho ả cảm thấy sợ hãi. Hắc Thủy Bà Bà nhìn ả một cái rồi từ từ nói: “Chiêu Chiêu nói không thể để ngươi chạy.”
Nữ tử kia cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ một đứa nhãi ranh như ngươi thì muốn cản lại ai? Vừa nói ả vừa đưa tay đẩy bà ba, ý nói – Cút ngay!
Nhưng mà, khi tay ả chạm vào bả vai của bà bà thì chỉ trong nháy mắt, bàn tay ả cảm thấy đau nhói. Ả giật mình rụt tay lại, thấy trong lòng bàn tay có một chấm đen, sau đó, chấm đen đó dần dần lan rộng, cả bàn tay đều đau nhức.
“Thứ gì đây!” Nữ tử kia giật mình kêu lớn, ả đã biết được tiểu cô nương trước mắt này có vấn đề liền muốn giết người. Ả đưa tay rút một thanh loan đao từ sau lưng ra, bổ thẳng về phía Hắc Thủy Bà Bà.
Thế nhưng, Hắc Thủy Bà Bà lại chỉ phẩy nhẹ tay một cái thanh loan đao kia đã bị gãy thành hai khúc rơi xuống đất mất rồi, mà điều kỳ lạ là vừa mới rơi xuống đất nó đã biến thành một làn khói màu đen, cứ như bị thiêu hủy chỉ trong nháy mắt vậy.
Nữ tử kia sửng sốt hồi lâu rồi mới ném đao, lùi lại phía sau một bước, đúng lúc đó lại cảm thấy có người điểm huyệt mình.
Triển Chiêu xuất hiện bên cạnh ả từ lúc nào, khẽ cười nói: “Khuyên ngươi không nên kích động quá, nếu không độc trong lòng bàn tay sẽ lan rộng hơn đấy.”
Nữ tử kia cực kỳ kích động. “Triển Chiêu, ngươi dám mang thứ tà môn tả đạo này đến ám toán ta… ngươi biết sẽ có hậu quả gì không?”
Triển Chiêu cười nhạt. “Nói đến tà môn tả đạo… hình như ngươi dùng võ công của Tinh Nguyệt Lâu.”
Sắc mặt nữ tử kia tái mét, đúng lúc này thì bên cạnh lại truyền đến một tiếng “rầm”. Bạch Ngọc Đường đã đánh cho hắc y nhân kia hôn mê, ném xuống bên cạnh nữ tử kia rồi!
Cả ba người đều bị bắt sống.
Ở bờ biển xa xa, Thiên Tôn vẫn còn đang tiếp tục châm chọc Bạch Cơ đã bị đóng băng không cách nào thoát ra được, mà bọn Triển Chiêu cũng mang theo hai người khác đi xuống đó. Thiên Tôn thấy vậy liền đạp một cái lên bề mặt băng đóng bên ngoài Bạch Cơ… tiếng băng vỡ ra, Bạch Cơ ngã ầm xuống đất. Thiên Tôn lại tiếp tục đạp hắn như đạp cây cột gỗ, đá hắn về phía trước.
Hoàng Nguyệt Lâm thì cứ thế lăn quả “bóng” chứa đầy vàng bạc châu báu kia đi, vừa lăn vừa tán thán. “Phát tài rồi!”
***
Bọn Triển Chiêu cùng lên thuyền. “Bội thu trở về.”
Sau khi về đến phủ Sở Châu thì đã thấy bọn Trâu Lương vừa Lâm Dạ Hỏa đã đến rồi.
Mấy ngày bận rộn lên đường, Lâm Dạ Hỏa cảm thấy da mình không chỉ bị bắt nắng nên đen hơn mà còn bị gió lùa cho khô hơn nữa, bởi vậy lúc này hắn đang chuẩn bị dùng sữa tươi hòa với mật ong để tắm trắng da. Đang chuẩn bị thì thấy bọn Triển Chiêu đã về, còn bắt được cả Bạch Cơ nữa nên không nhịn được ôm theo bình sữa lon ton chạy đến xem.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn con Hỏa Phụng vẫn khùng điên như cũ lon ton trước mặt, không hiểu sao lại cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt của phủ Khai Phong xa cách đã lâu.
“Há, cái này là hàng thật sao?” Lâm Dạ Hỏa dùng chân đá đá vào người Bạch Cơ vẫn đang lạnh run vì đống cứng.
“Hàng thật!” Hắc Thủy Bà Bà ngẩng mặt, nhìn Lâm Dạ Hỏa mà nghiền ngẫm.
Lâm Dạ Hỏa vừa mới cúi đầu nhìn đã giật mình. “A!”
Hắc Thủy Bà Bà ngoắc tay gọi hắn. Lâm Dạ Hỏa ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt bà.
Triển Chiêu bèn giới thiệu hai người.
Hắc Thủy Bà Bà sờ cằm. “À? Thì ra là đồ đệ của Hòa thượng béo… phong cách của hai thầy trò này có vẻ khác nhau nhỉ?”
Bà vừa nói xong, Lâm Dạ Hỏa cười ngả cười nghiêng.
Trâu Lương thấy có ba người bị bắt sống thì sai mấy phó tướng giải tất cả vào, hắn muốn thẩm vấn. Triển Chiêu vừa nhìn thấy đại quân của Trâu Lương đã đến rồi cũng thở phào nhẹ nhõm, giờ chỉ cần chờ Triệu Phổ đến là được rồi!
Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Thiên Tôn ở bên cạnh một tay chắp sau lưng, tay còn lại nhẹ nhàng lắc viên ngọc bích nhỏ như cái nút chai, tò mò hỏi: “Đây là cái gì ạ?”
Thiên Tôn dùng hai ngón tay kẹp lấy viên ngọc, nói: “Là vật dùng để gieo quẻ tính hung cát, bảo bối năm đó Yêu Vương cố ý để tộc Bạch Cơ ăn trộm đi.”
Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ. “Cố ý để bị ăn trộm ạ?”
“Năng lực dự đoán của tộc Bạch Cơ cũng chỉ giống mấy tên thày bói mà thôi, chẳng qua chỉ là một loại kỹ thuật, còn năng lực của tộc Ngân Hồ lại là thiên phú.” Thiên Tôn giải thích cho Bạch Ngọc Đường hiểu. “Nhưng mà tộc Bạch Cơ lại nhất định không chịu thừa nhận điều này, bọn chúng cứ đinh ninh mình là bộ tộc có thiên phú không thua gì tộc Ngân Hồ, cho nên bọn chúng thường xuyên theo dõi Yêu Vương, sau đó phát hiện Yêu Vương thường dùng viên ngọc này để dự đoán.”
Bạch Ngọc Đường hiểu. “Yêu Vương cố ý để bọn họ nhìn thấy ạ?”
Thiên Tôn cười khẽ. “Lúc đó ta thấy người cứ cầm thứ này chơi đùa, cũng biết có người đang theo dõi nhưng vẫn không hiểu tại sao. Nhưng mà mấy ngày sau thì lại không thấy viên ngọc này đâu.”
Bạch Ngọc Đường cầm viên ngọc kia nhìn qua, thấy một mặt là hung, mặt kia là cát thì hỏi. “Chỉ có cái này mà có thể lừa được tộc Bạch Cơ một trăm năm ạ?”
Thiên Tôn chỉ viên ngọc. “Có biết tại sao hôm nay Bạch Cơ lại lên đảo không?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút. “Vì trước khi lên đảo hắn đã dùng viên ngọc này gieo thử, là cát sao?”
Thiên Tôn gật đầu. “Nếu như không linh nghiệm thì hắn đã không mang theo bên người. Ngoại hình tên Bạch Cơ này mặc dù rất giống với Bạch Cơ mà khi còn trẻ ta thấy nhưng chắc chắn không phải cùng một người. Điều này có thể chứng minh viên ngọc này ít nhất đã được truyền qua một đời, có khi còn nhiều hơn.”
Bạch Ngọc Đường rất nghi ngờ mà nhìn viên ngọc. “Nhưng mà… hắn luôn mang theo bên mình, chứng tỏ nó rất chính xác, sao lần này lại không vậy?”
“Ai nói không đúng?” Thiên Tôn nhắc nhở hắn. “Tại sao Bạch Cơ nhất định phải chọn hôm nay để lên đảo chứ? Sau khi lên đảo, vào động rồi lại không thèm đi xem tình huống của Biện Thông Thiên nữa?”
Bạch Ngọc Đường hiểu ra ngay. “À… là hắn dùng cái này để xem hôm nay Biện Thông Thiên có chết hay không!”
“Hắn đã sớm đoán được hôm nay Biện Thông Thiên sẽ chết nên mới chọn hôm nay để ra tay.” Thiên Tôn cười nhạt. “Nhưng chắc là hắn không nghĩ đến việc hắn nên xem ngày nào mình sẽ chết mới đúng.”
Bạch Ngọc Đường bật cười, trả lại ngọc bội cho Thiên Tôn.
Thiên Tôn vui nhẻ nhét vào trong ngực, tìm được di vật của Yêu Vương nên tâm trạng ngài rất vui.
Đúng lúc này, Trâu Lương đi qua, vừa kéo Lâm Dạ Hỏa vừa định chạy đi tắm lại vừa nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. “Nữ tử đó muốn giao dịch với chúng ta.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cùng nhướn mày – Đây chính là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt mà mọi người thường nói hay là mưu mô chước quỷ gì đây?
Mọi người cùng đi vào trong quân trướng.
Người áo đen kia đã tỉnh lại rồi, mặt nạ cũng bị tháo xuống, trông hắn ta khoảng ba mươi tuổi, dung mạo bình thường, mặt không cảm xúc. Nữ tử kia thì ngồi trên một cái ghế, thở dài giương mắt nhìn mấy người đi vào.
Triển Chiêu kéo một cái ghế tới ngồi, Bạch Ngọc Đường cũng ngồi xuống cạnh y, hắn hơi nghi ngờ không biết mấy người này còn có thứ gì lấy ra để làm giao dịch được… Nếu hắn nhớ không lầm thì Diệp Tri Thu nói ả ta là một trong những chủ mưu diệt đảo Ác Hồ, hơn hai trăm mạng người, ả ta lấy cái gì đến đổi?
Lâm Dạ Hỏa đấu tranh tư tưởng mãi mới quyết định trước tiên cứ đi hóng chuyển đã rồi mới làm đẹp sau, bởi vậy mới ôm theo bình sữa chạy đến nghe.
Trâu Lương lạnh băng ra hiệu cho nữ tử kia – Biết gì nói mau!
Nữ tử kia nói: “Tên ta là Liễu Tinh Nguyệt.”
Tất cả mọi người cùng đều sửng sốt.
“Đúng vậy, ta chính là lâu chủ của Tinh Nguyệt Lâu hiện nay.” Liễu Tinh Nguyệt nói. “Ta cũng không phải tiểu thiếp của Bá Dương Vương, thân phận đó chỉ dùng để che mắt người ngoài mà thôi.”
Triển Chiêu lạnh lẽo nhìn ả. “Ngươi vừa mới thừa nhận mình là sát thủ đệ nhất của Tinh Nguyệt Lâu sao? Nếu như ngươi thật sự là lâu chủ của Tinh Nguyệt Lâu, ta thấy có thể đem ngươi ra chém đầu ngay là được rồi, không cần chờ Bao đại nhân đến thẩm vấn nữa.”
Liễu Tinh Nguyệt cười, nhìn Triển Chiêu. “Tính cách của Triển đại nhân ngay thẳng như vậy đúng là không hợp với quan trường.”
Triển Chiêu sờ cằm. “Dù cái quan trường nào xử ngươi thì ngươi cũng phải chết, chỉ cần hai trăm mạng người của đảo Ác Hồ cũng đủ để ngươi chết mấy lần rồi!”
“Những người đó sao?” Liễu Tinh Nguyệt giễu cợt cười. “Bọn họ vốn là hậu nhân của những kẻ không đáng sống, ta chỉ làm nhiệm vụ của mình mà thôi.”
Tất cả mọi người cùng chán ghét nhìn nữ tử dung nhan diễm lệ nhưng lòng dạ lại như rắn rết trước mắt này.
Hắc Thủy Bà Bà tiếp tục sờ đầu con rắn nhỏ, nói với vẻ sâu xa. “Chắc là tiếp xúc với thi thể nhiều qua nên cũng có mùi thối rồi!”
Liễu Tinh Nguyệt liếc mắt nhìn Hắc Thủy Bà Bà, cười nhạt. “Tinh Nguyệt Lâu vốn thuộc về triều đình, đế vương vô tình…”
Vừa nói ả vừa lắc đầu. “Tinh Nguyệt Lâu làm chuyện ác không phải do năm đó Tiên đế ban cho sao? Bây giờ lại còn trở mặt, giang sơn vừa vững chắc thì đã giết hại công thần, ta chẳng qua chỉ tự vệ mà thôi… nếu các ngươi thật sự muốn trị tội thì cứ đi tìm Bá Dương Vương ấy.”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường phải nhẫn nhịn lắm mới có thể ngồi nghe tiếp, hỏi: “Ngươi có muốn nói trọng điểm không?”
Trâu Lương nói thẳng thừng. “Không phải ngươi muốn giao dịch sao?”
Liêu Tinh Nguyệt cười. “Chẳng phải các ngươi muốn biết Mạch đại nhân đó là ai sao? Hải thần là ai và… các ngươi phải làm thế nào mới đánh thắng trận này nữa? Những cư dân trên đảo đó rốt cuộc là ai… và cả, chuyện năm đó xảy ra như thế nào, rốt cuộc sự thật là gì?”
Trâu Lương nhướn cao đôi mày. “Cũng không tệ.”
“Chỉ cần các ngươi đồng ý không giết ta ta sẽ nói tất cả mọi chuyện. Ngoài ra…” Liễu Tinh Nguyệt định đàm phán tiếp. “Ta không hề nghi ngờ việc Triệu Phổ có thể đánh thắng trận này, nhưng mà mặc kệ các ngươi bài binh bố trận ra sao để giao chiến với Mạch đại nhân, nếu muốn không chút tổn thương là điều không thể, trừ khi… ta nói cho các ngươi biết bí mật của hắn.”
Tất cả mọi người đều im lặng nhìn ả.
“Thế nào?” Liễu Tinh Nguyệt cười nhìn mọi người. “Mặc dù ta đã giết rất nhiều người nhưng ta cũng có thể cứu được rất nhiều người! Một mạng trả một mạng, giao dịch của ta cũng rất công bằng đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...