Trước khi đến cửa Nguyệt Lâu, Bạch Ngọc Đường đột nhiên đưa ra một yêu cầu, hắn muốn một mình gặp Binh Mậu.
Triển Chiêu không hỏi nhiều, những người khác cũng không nói gì. Âu Dương Thiếu Chinh dẫn Bạch Ngọc Đường đến địa lao, đi đến ngoài cửa căn phòng biệt giam một mình Binh Mậu kia.
Chờ khi Âu Dương rời khỏi, Bạch Ngọc Đường nhìn về phía Binh Mậu đang ngồi tựa vào góc phòng giam.
Vết thương của Binh Mậu rất nặng, nhưng mà võ công và nội lực của hắn cũng cao, Triển Chiêu lại không hề đánh vào chỗ trí mạng của hắn cho nên chỉ là những vết thương rắn, dù có đau nhưng vẫn không chết được.
Gân cốt toàn thân Binh Mậu hơi bị trật một chút. Sau khi Công Tôn điều trị cho hắn, dùng băng gạc băng kín toàn thân hắn trông chẳng khác nào cái bánh bao, dù có muốn khôi phục cũng cần chút thời gian.
Binh Mậu giương mắt, thấy một người áo trắng đi đến trước cửa, đầu tiên hắn ta hơi ngây người một cái. Sau đó, nhờ ánh sáng đèn lờ mờ, hắn có thể thấy rõ là ai tới, vẫn lạnh lùng cười một tiếng.
Bạch Ngọc Đường đứng trước cửa phòng giam, nhìn Binh Mậu một lát, mở miệng nói: “Sao ngươi lại có nội lực chí hàn?”
Binh Mậu cũng nhìn Bạch Ngọc Đường một lúc, không lên tiếng, chỉ nở nụ cười, còn cười rất vui vẻ.
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày. Câu trả lời mà hắn muốn biết, có lẽ Binh Mậu cũng biết.
“Ai…” Binh Mậu thở dài, nhìn trần nhà đầy loang lổ trong phòng giam, nói: “Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì.”
Nói xong câu này, Binh Mậu lại bắt đầu cười: “Thật ra, trong mắt ta, Thiên Tôn đúng là không tệ.”
Trên mặt Bạch Ngọc Đường cũng không có biểu lộ gì, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Binh Mậu vẻ mặt ranh mãnh mà nhìn Bạch Ngọc Đường, lại vừa “chậc chậc” mà lắc đầu: “Có một loại người, trời sinh đã có thể tạo ra tinh phong huyết vũ, co dù võ công của người đó có giỏi đến đâu, có lợi hại đến đâu đi nữa thì đến cuối cùng, người đó vẫn mất đi tất cả, có biết tại sao không?”
Bạch Ngọc Đường không lên tiếng.
“Vì báo ứng!” Binh Mậu mỉa mai cười: “Đánh một trận rồi, sẽ luôn có bên thắng bên bại, bại thì sẽ là kẻ khiến cho sinh linh đồ thán, thắng thì sẽ cứu được vạn dân khỏi đau khổ khôn nguôi à? Sai! Thật ra thì cả hai bên đều phải chịu trách nhiệm với những người đã chết kia, đều phải xuống địa ngục hết, bất cứ ai trên tay mình đã dính máu người khác thì đều không có kết quả nào tốt cả.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Binh Mậu.
“Tất cả mọi người đều chết hết, đều gặp quả báo cả, chỉ còn lại hai người Thiên Tôn và Ân Hậu là được giữ lại, ngươi không cảm thấy vô lý sao?” Vẻ mặt Binh Mậu lúc hỏi những lời này rất ngây thơ: “Cục diện tinh phong huyết vũ kia, chẳng phải vì họ mới mở ra sao? Bọn họ đáng ra phải chết từ lâu lắm rồi, lại còn sống qua nhiều năm như vậy, không phải vì mấy lời nói đùa của Yêu Vương đó sao?”
Bạch Ngọc Đường vẫn không có biểu lộ gì, cũng không biết là đang lắng nghe hay đang thất thần nữa.
“Cô độc trăm năm, ha ha ha…” Binh Mậu mở trừng đôi mắt, nói với Bạch Ngọc Đường: “Ngân Yêu Vương mới là tên lừa đảo lớn nhất trên đời này, bọn họ cô độc chỗ nào chứ? Tất cả mọi người đều bị quả báo, tại sao bọn họ lại không, dựa vào đâu chứ?”
Bạch Ngọc Đường nghe đến đó, hai hàng lông mày nhíu chặt bỗng giãn ra. Sau đó, hắn nhìn lại Binh Mậu một cái, xoay người đi ra ngoài.
Binh Mậu gọi hắn lại: “Này!”
Bạch Ngọc Đường dừng bước.
“Không hỏi nữa sao?” Binh Mậu cười xấu xa: “Người có thể cho ngươi câu trả lời chỉ có ta mà thôi.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.
Binh Mậu không hiểu.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn hắn ta: “Điều ta muốn biết ban nãy ngươi đã nói rồi.”
Vẻ mặt Binh Mậu rõ ràng rất khó hiểu: “Ta nói cái gì?”
Bạch Ngọc Đường tiếp tục đi ra ngoài, lúc đi đến trước cửa, bỗng dừng chân lại, hỏi Binh Mậu: “Binh Thù Vương là gì của ngươi? Ông nội sao?”
Binh Mậu không lên tiếng.
Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt nói: “Ngươi nói mọi người đều chết hết, chỉ còn lại sư phụ ta và Ân Hậu, ta có thể hiểu là ‘Tại sao bọn họ còn sống mà ông nội ngươi lại không còn sống’ không?”
“Ta chưa từng gặp hắn, cũng chẳng có tình cảm gì, hắn có còn sống hay không thì liên quan gì đến ta?” Binh Mậu cười nhạo một tiếng, nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ta còn tưởng ngươi là người rất có mắt nhìn, sao lại luôn nghĩ đến mấy chuyện vô dụng như thế chứ? Mấu chốt của việc luyện nội lực chí hàn không phải là cần lãnh khốc vô tình sao?”
Bạch Ngọc Đường hiểu rồi: “Khó trách ngươi chỉ luyện được nửa mùa, thì ra là phương pháp không đúng.”
“Cái gì?” Binh Mậu cau này, nhìn Bạch Ngọc Đường: “Nội lực của ta cũng không thua ngươi.”
“Ngươi đánh với Triển Chiêu bị biến thành dạng gì thì đánh với ta cũng sẽ bị biến thành dạng đó.” Bạch Ngọc Đường chọc cho Binh Mậu một phát trúng chỗ đau luôn: “Ta ra tay có khi còn nặng hơn cả Triển Chiêu.”
Binh Mậu lạnh mắt nhìn Bạch Ngọc Đường: “Loại tính cách này của ngươi chẳng thể nào vượt qua Thiên Tôn được đâu.”
“Yêu Vương cũng không có lừa cho sư phụ và Ân Hậu sống lâu thêm một trăm năm.” Chẳng biết Bạch Ngọc Đường có nghe hết lời hắn ta nói hay không, mà chỉ tự nói theo ý mình: “Người chỉ tin tưởng, trong một trăm năm này, họ sẽ luôn tìm được lý do để sống tiếp. Sự thật đã chứng minh, người đã thành công.”
Binh Mậu rõ ràng đã ngơ ngẩn, sau đó hình như có gì đó suy nghĩ mà nhìn Bạch Ngọc Đường.
“Những lời này được nói từ miệng Triển Chiêu sẽ thích hợp hơn là nói từ miệng ta.” Hình như Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy buồn cười, vỗ thanh chắn cửa phòng giam: “Yêu Vương không phải tên lừa gạt, ngược lại, kẻ khiến ngươi làm tất cả những việc này mới là tên lừa gạt.”
Binh Mậu ngẩng đầu lên, khó chịu nhìn Bạch Ngọc Đường. Rõ ràng những lời này đã đụng chạm đến hắn ta.
“Cho dù hôm nay Đại Tống lâm nguy, thiên hạ đại loạn, vậy thì đã sao? Đây chẳng phải là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi ngược lại: “Từ trước tới nay, thiên hạ chưa từng có thái bình vĩnh viễn, nhưng mà từ xưa đến nay, cũng chưa từng có chiến loạn vĩnh viễn. Loạn lạc có bắt đầu thì tất yếu cũng có ngày kết thúc.”
Binh Mậu cau mày.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Cái lý luận thiên hạ sẽ về tay kẻ mạnh mà ngươi tin tưởng kia, đâu phải bây giờ mới có người nghĩ ra. Trước nay, tất cả những kẻ điên đều dùng cái lý luận này để khơi mào chiến hỏa, vậy kết quả thì sao đây?”
Binh Mậu lắc đầu: “Không phá đi sẽ không có lập lại, muốn thay đổi số mệnh thì cần phải phá vỡ hiện trạng này.”
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm hắn ta một lúc, bỗng nhiên lại đổi đề tài: “Điểm cốt yếu của luyện nội lực chí hàn, cũng không phải là lãnh khốc vô tình.”
Binh Mậu cau mày. Bạch Ngọc Đường cầm đao tựa vào bên cạnh cửa nhà lao xa xa, biểu lộ trên mặt hắn đã bị lan can nhà giam chặn lại, không thể thấy rõ được vẻ mặt hắn.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường cũng đã thất thần.
Bạch Ngọc Đường khi nhỏ, lúc ở đỉnh Thiên Sơn học tập môn nội công chí hàn tuyệt học vô cùng thâm sâu huyền ảo của Thiên Tôn, hắn thường xuyên cảm thấy khó hiểu, bởi vì Thiên Tôn quá mạnh, mạnh đến mức gần như cực hạn rồi. Từ khi Bạch Ngọc Đường bắt đầu hiểu chuyện, lại thường xuyên nghe người ta bàn tán, tại sao hắn lại có tư cách trở thành đồ đệ chân truyền duy nhất của Thiên Tôn? Mọi người thường xuyên đổ tất cả cho tính cách lãnh đạm của hắn, nghe nói đây là một trong những thiên phú cần thiết để luyện nội lực chí hàn. Nhưng mà, Bạch Ngọc Đường lại luôn cảm thấy, sự thật không phải như vậy. Bởi vì Thiên Tôn chẳng lãnh khốc chút nào, bản thân không những không lạnh lùng mà còn khùng đến mức quá trớn luôn.
Sau năm tuổi, có đợt Bạch Ngọc Đường phát hiện nội lực của mình không cách nào tiến bộ được nữa, không học được bất cứ võ công nào của Thiên Tôn, mà Thiên Tôn lại chỉ ngày ngày kéo hắn chơi đùa. Chỉ có mình Bạch Ngọc Đường là gấp gáp, hắn luôn cảm thấy không cam tâm, bởi vì ngày nào Thiên Tôn cũng trêu cợt hắn, gọi hắn là thắng nhóc đần.
Có một hôm, Thiên Tôn nằm trên mặt đất, vừa đắp người tuyết vừa hỏi Bạch Ngọc Đường: “Đồ đệ ngoan, vì sao con lại học võ công nha?”
Bạch Ngọc Đường đến nghĩ cũng không thèm nghĩ, đạp vào mông Thiên Tôn một cước, nói: “Đánh bại người!”
Thiên Tôn nặn mặt người tuyết, vỗ vỗ dấu chân nho nhỏ trên mông đi, quay đầu lại chỉ hắn: “Ngu ngốc.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt. Thiên Tôn lại dùng ngón tay dính đầy bông tuyết lạnh như băng kia mà đưa qua bấm má hắn, nói: “Trong lòng mỗi người đều có một cái giếng.”
Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu nhìn ngài.
“Không phải cứ mạnh mẽ là có thể lấp đầy được.” Thiên Tôn vỗ đầu tiểu Bạch Ngọc Đường: “Nếu không tìm được đúng phương pháp, ngươi càng mạnh mẽ, cái giếng đó lại càng hoang vu cô quạnh.”
Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi: “Đúng phương pháp là gì ạ?”
“Đầu tiên!” Thiên Tôn nghiêm trang đứng trước mặt Bạch Ngọc Đường: “Chim non cần phải mở mắt ra nhìn thế giới rồi mới có thể lớn lên, nếu không, vĩnh viễn chỉ là chim non mà thôi!”
Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái, Thiên Tôn lại bất ngờ vung tay lên, “bốp” một tiếng, một quả cầu tuyết đập thẳng vào mặt Bạch Ngọc Đường.
“Ha ha ha!” Thiên Tôn đánh lén thành công, mừng rỡ xoay người bỏ chạy.
Bạch Ngọc Đường đưa tay bốc ngay tuyết trên mặt đất, giận đến độ vo thành quả cầu tuyết, nhanh chóng đuổi theo ngài. Sau một hồi tuyết chiến kịch liệt, Thiên Tôn đứng trên cành cay, nhìn đứa nhỏ mệt mỏi ngồi thở giữa đống tuyết dưới tàng cây.
“Này!”
Bạch Ngọc Đường vẫn đang chìm trong ngây ngẩn, nhờ tiếng gọi của Binh Mậu mà hồi phục tinh thần lại, nhìn Binh Mậu đang ẩn mình giữa bóng tối phòng giam, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi đã từng nhìn qua thế giới này chưa?”
“Hử?” Binh Mậu cau mày, thầm nói Bạch Ngọc Đường sao lại thần thần bí bí như thế chứ?
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cí, xoay người đi.
Sau cuộc chiến trên tuyết hôm đó, Bạch Ngọc Đường ngồi trong tuyết, bên tai vẫn văng vẳng lời nói của Thiên Tôn. Một lần nữa giương mắt nhìn lên… cho đến bây giờ, Bạch Ngọc Đường vẫn nhớ rõ cảnh tượng mình thấy khi đó.
Trong trí nhớ của hắn, tuyết trăng bay lượn đầy trời, bầu trời luôn có màu xám tro, mây mù lượn quanh ngọn núi xa xa, rừng tùng lúc nào cũng bị băng tuyết bao trùm. Mấy bụi cây ngoan cường sống trong tuyết trắng, mầm cây xanh biếc, trong mỗi hốc cây tùng đều có những chú sóc, cả một chú thỏ tuyết trắng nhảy trên nền tuyết nữa. Bạch Ngọc Đường bò dậy, tới bên sườn núi dõi mắt nhìn qua. Dưới chân núi Thiên Sơn là thảo nguyên bát ngát, từng đàn ngựa hoang gặm rải rác cỏ xung quanh, lại có mấy ngọn lều lác đác của dân du mục, xa hơn chút nữa là thành trấn, khói mịt mù lượn quanh mỗi nóc nhà. Chỉ có ở Thiên Sơn mới có tuyết rơi, dưới chân núi trời trong mây tạnh, tầng mây lướt qua vách núi, phảng phất như phân chia hai thế giới khác nhau.
Tiểu Bạch Ngọc Đường mở to mắt nhìn. Lần đầu tiên hắn mới phát hiện ra, thì ra Thiên Sơn lại đẹp đến vậy, trời đất lại lại tuyệt vời đến thế. Thế giới dưới chân núi cũng tươi đẹp như ở trên núi vậy, có chăng chỉ là náo nhiệt hơn chút mà thôi? Gió mang theo hương vị của tuyết, tuyết rơi cũng vang vọng âm thanh, nhưng tinh thể băng trong tuyết đều mang hình dạng của lục tinh, bầu trời cũng luôn vận động…
Thiên Tôn ngồi trên cây, nhìn ánh mắt của tiểu Bạch Ngọc Đường, khẽ mỉm cười.
Từ sau ngày đó, Bạch Ngọc Đường vẫn là đứa nhỏ trưởng thành trước tuổi chẳng có chút thú vị của trẻ con nào trong miệng Thiên Tôn, nhưng mà võ công lại đột nhiên tăng mạnh. Hỏi hắn tại sao lại phải học võ công nữa, hắn bèn nhìn về phía xa xa một chút, chẳng nói gì mà chỉ ngây người.
Những người gặp Bạch Ngọc Đường đều nói với Thiên Tôn: “Đứa nhỏ nhà ngươi nuôi thế nào mà lại ngây ngô thế chứ? Trẻ con nhà khác ở tuổi này đã chẳng khác nào ngọn lửa nhỏ mà đỏ rực lên rồi.”
Mỗi lần Thiên Tôn nghe được lời này, đều đưa tay sờ đầu Bạch Ngọc Đường, nói: “Ngọn lửa của Ngọc Đường nhà ta, là màu trắng.”
***
Bạch Ngọc Đường đi tới bên ngoài nhà giam đã thấy Triển Chiêu tựa ở cuối đường, cúi đầu, khóe miệng còn mang theo ý cười.
Giao Giao đứng bên cạnh Triển Chiêu, che cái tai y mà thì thầm với y…
Bạch Ngọc Đường lặng lẽ nhìn trời, đại khái hắn cũng biết Giao Giao đang nói gì. Kể từ khi có Giao Giao, giữa hắn và Triển Chiêu càng không có bí mật gì, tất cả những chuyện diễn ra trong phòng giam, có khi Giao Giao đã truyền đạt lại toàn bộ cho Triển Chiêu rồi.
Bạch Ngọc Đường đi đến trước mắt Triển Chiêu, Triển Chiêu ngẩng đầu lên, dáng vẻ cười hệt gió xuân mát mẻ, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy, chắc chắn chén trà mà Triển Chiêu đi uống ban nãy có thả nửa cân đường rồi, nếu không sao lại cười đến ngọt ngào như vậy chứ.
Quả thực Triển Chiêu rất tò mò không biết Bạch Ngọc Đường hỏi Binh Mậu cái gì. Chờ đến khi nghe Giao Giao kể xong, Triển Chiêu vừa bất ngờ, nhưng chỉ trong nháy mắt, cũng lĩnh ngộ. Bạch Ngọc Đường chính là như vậy, rất mực thông minh nhưng cũng lại vô cùng đơn giản. Cũng đúng, trước giờ đã có biết bao kẻ điên muốn khơi mào chiến loạn như Binh Mậu rồi? Đúng là có đếm cũng không xuể. Nhưng không có thiên hạ đại loạn thì sao đây? Hình như chưa từng có chuyện như vậy… Con người chẳng qua cũng chỉ như một giọt nước giữa sông mà thôi, trước nay thiên hạ chưa từng thực sự thuộc về ai cả.
Câu cuối cùng mà Bạch Ngọc Đường hỏi Binh Mậu “đã từng mở mắt nhìn xem thế giới này chưa” kia, với Binh Mậu mà nói đúng là đàn gảy tai trâu, nhưng với Triển Chiêu lại là trong lòng hiểu rõ. Thì ra đây chính là điểm mấu chốt trong việc học nội lực của Thiên Tôn, cũng chính là tinh túy chí cao trong võ học. Thiên Tôn nhìn qua có vẻ rất tùy ý, nhưng lại rất nghiêm túc dưỡng dục Bạch Ngọc Đường, trách sao khí tức của hai người cũng tương tự nhau. Trên đời này, số người luyện võ đếm cũng không hết, nhưng có mấy ai thực sự làm được việc mở mắt ra mà nhìn rõ ràng được thế giới này đây? Mấu chốt của nội lực chí hàn cũng không phải ở lãnh khốc vô tình gì cả. Trong ngực mỗi người muốn theo đổi đến cảnh giới tối cao của võ học đều giống như mọt ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, ẩn chứa một khát vọng được trở thành kẻ mạnh. Điểm khác biệt duy nhất chính là, ngọn lửa của nội lực chí hàn là lạnh, chỉ có vậy mà thôi.
Bạch Ngọc Đường cầm đao đi ra ngoài. Triển Chiêu nhanh chóng đuổi theo, rất tò mò hỏi: “Ngươi nghe được đầu mối từ lời của Binh Mậu à?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Ta biết sơ qua bọn chúng muốn làm gì rồi…”
“Đối phương nhằm vào ai? Thiên Tôn sao?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Hẳn là.”
“Ngươi có biện pháp ngăn cản không?” Triển Chiêu hơi khẩn trương: “Trí nhớ của Thiên Tôn sẽ khôi phục sao?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Thực ra cũng không phải chuyện quá khó khăn gì, muốn ngăn cản người cũng dễ.”
Triển Chiêu mở to hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngươi chắc chứ? Vậy thì sao ngoại công ta lo lắng đến vậy?”
“Có một số việc ngoại công ngươi không biết mà thôi.” Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường thoáng qua chút lúng túng: “Chỉ là hơi ngượng ngùng một chút…”
Triển Chiêu mở to mắt nhìn, càng tò mò hơn: “Ngại ngùng á?”
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu sờ cằm bắt đầu suy nghĩ, bèn đưa tay vỗ sau cổ y: “Đừng có mà nghĩ lung tung.”
Triển Chiêu híp mắt nhìn hắn, ngươi cũng đâu có nói rõ ràng.
***
Lúc này, ánh đèn rực rỡ cũng mới được thắp lên.
Ngoài cửa Nguyệt Lâu, đoàn người nhốn nháo. Những thanh niên ở thành Khai Phong tụ tập từng nhóm xếp hàng tiến vào Nguyệt Lâu.
Nghe nói những màn biểu diễn mới ở Nguyệt Lâu tối nay rất lớn, cho nên rất nhiều người tới xem.
Nguyệt Lâu có thể coi là hí phường lớn nhất Đại Tống. Khác với những gánh hát khác, Nguyệt Lâu có chu vi khổng lồ, sân khấu cũng chia hai bên văn võ. Sân khấu bên văn được dựng trong phòng, hai chỗ ngồi một khay trà, sức chứa mỗi lần đến hai trăm người, vé xen rất đắt, đa phần đều là những người nhiều tiền đến xem, cái này cũng không khác mấy so với những gánh hát khác. Còn sân khấu võ lại ở ngoài trời, trong một cái sân rất lớn. Trước sân khấu lớn có một tầng mười sáu bậc thang bằng đá. Trên mỗi bậc thang đều có một hàng ghế ngồi, sức chứa lên tới hai ngàn người một lần, giá vé cũng rẻ, đây chính là chiêu bài của Nguyệt Lâu, cũng là chỗ đặc biệt nhất! Rất người khách ngoại lai vì nghe danh tiếng mà đến, chẳng qua cũng chỉ vì muốn được ghé mắt xem qua sân khấu võ của Nguyệt Lâu mà thôi.
Vở kịch mới của Nguyệt Lâu tối nay chính là kịch võ. Kép lớn kép bé ở Nguyệt Lâu có đến hơn trăm người, học việc thì có đến mấy trăm, mỗi lần diễn một màn kịch võ đều có quy mô rất lớn, lại còn có một số kép hát có võ công rất cao biểu diễn xiếc, vô cùng đặc sắc.
Vé ngồi tốt nhất của sân khấu võ lại không phải là nhã gian trên lầu mà là chỗ ngồi ở hai tầng giữa trong mười sáu tầng ghế rất bình thường kia, có tầm nhìn tốt nhất, bốn phía xung quanh đều là người, không khí cũng rất tốt.
Lần này Tiểu Tứ Tử lấy được vé ở tầng thứ chín. Bé kéo Tiểu Lương Tử, dẫn theo nhóm Thiên Tôn chạy đến Nguyệt Lâu, vừa đến đó có một đám người cùng đến xem kịch chào hỏi bé.
Suốt cả đường đi Tiểu Tứ Tử đều chào nào là ca ca, tỷ tỷ, trong tay lại không ngừng được nhét đồ cho. Chờ đến khi mọi người chạy đến chỗ ngồi ngồi xuống rồi, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đã đem đồ ăn được nhét đầy trong tay phân phát cho mọi người rồi.
Lâm Dạ Hỏa, Lâm Nguyệt Y và Lục Lăng Nhi đều ngồi bên cạnh Tiêu Lương, Tiểu Tứ Tử ngồi cùng với Thiên Tôn và Ân Hậu. Lúc này, mọi người đang ngồi giữa hàng ghế thứ chín, trái phải đều đầy các vị khách khác đến xem. Có rất nhiều người lớn trong nhà mang theo con nhỏ đến xem, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử biết tất cả những đứa trẻ ngồi trước ngồi sau mình, trò chuyện rất vui vẻ.
Giữa mỗi hàng ghế đều có lan can che chắn và một lối đi nhỏ đủ một người đi, cứ bốn chỗ ngồi lại có một tấm chắn cao bằng khoảng một cánh tay người bên cạnh, điều này sẽ khiến mọi người ra vào tiện lợi hơn.
Tiểu Tứ Tử, Tiểu Lương Tử, Thiên Tôn và Ân Hậu ngồi ở chỗ ngồi sâu bên trong so với vách ngăn, Tiểu Tứ Tử còn bò hẳn lên đùi Thiên Tôn ngồi xem cho rõ ràng hơn.
Tiểu nhị trong ban kịch bưng trà và điểm tâm đi phục vụ khắp nơi, trà và điểm tâm đều được miễn phí.
Chưa hết thời gian uống cạn một chung trà, khoảng gần hai nghìn khán giả cũng đã ngồi ổn thỏa, trên thành lầu thật cao bốn phía đã được điểm mấy ngọn đèn, tiếng sáo trúc du dương ấm áp vang lên, trong đoàn kịch cực kỳ náo nhiệt. Những học viên chuẩn bị cho vở kịch khai màn có người hụt chân có người vấp ngã trên sân khấu, thỉnh thoảng có một kép hát lộ mặt ra ngoài, dưới đài liền vang lên tiếng hoan hô.
Thiên Tôn ăn một miếng mứt quả hồng, vừa vuốt đầu Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên đùi mình, vừa nói: “Tiểu Tứ Tử, cháu vui hơn Ngọc Đường khi bé nhiều. Ngọc Đường không hề thích xem kịch.”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Thiên Tôn: “Nhưng mà Bạch Bạch bảo cháu có đi đâu chơi nhớ dẫn cả Tôn Tôn đi nữa.”
“Thật sao?” Thiên Tôn cười híp mắt, thầm nói xem như nó còn hiếu thuận.
Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Vâng! Bạch Bạch nói chúng ta cùng tuổi.”
Khóe miệng Thiên Tôn co giật, nhéo thịt dày trên má Tiểu Tứ Tử, thầm mắng – Thắng nhóc con chết tiệt!
***
Lúc này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đã đến cửa đoàn kịch.
Ngoài cửa đoàn kịch đã có hàng rào chặn lại, muốn nói kịch bắt đầu khai diễn rồi, không thể vào trong nữa. Bên ngoài có rất nhiều người vây xem, là những người không mua được vé đang tập trung một chỗ với nhau, nghe tiếng thôi cũng xem như đỡ nghiền rồi.
Triển Chiêu đi đến, một tiểu nhị chạy tới: “A, Triển đại nhân à? Ngài tới chậm mất rồi, vé bán xong rồi.”
Triển Chiêu cười một tiếng: “Có phạm nhân xâm nhập vào đoàn kịch này.”
Tiểu nhị giật mình há to miệng: “Cái gì?!”
Triển Chiêu giơ môt ngón tay ra với hắn: “Xuỵt! Đừng có lộ ra, sẽ tạo thành bạo loạn mất.”
Tiểu nhị gật đầu lia lịa.
“Ngươi để bọn ta vào.” Triển Chiêu nói: “Chúng ta lặng lẽ bắt người ra, không ảnh hưởng đến khán giả khác. Nếu không, ngộ nhỡ đợi đến nửa vở diễn hắn lại gây chuyện để xảy ra án mạng, Nguyệt Lâu này của các ngươi đừng mong mở cửa nữa.”
“Chuyện này… ta cần phải hỏi chưởng quỹ cái đã.” Tiểu Nhị do dự.
“Không cần hỏi.”
Lúc này từ sau lưng tiểu nhị truyền đến tiếng nói.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu theo tiếng nhìn sang, thấy ban chủ Trần Nguyệt Hải đã đứng ở cửa phường hát từ bao giờ, ý bảo tiểu nhị mở cửa.
Cả Bàng Dục và Qua Thanh đi theo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tới cũng nhìn về phía Trần Nguyệt Hải… cảm thấy rợn cả tóc gáy. Trước mắt chẳng phải là Trần Nguyệt Hải sao? Ban nãy đầu hắn còn bị lôi ra từ cái bình tro cốt ở điện Tứ Hải, giờ lại hoàn hảo mà đứng nói chuyện trước mắt mọi người.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng chú ý nhìn vị ban chủ trước mắt này – Không sai, chính là cái đầu ông già trong bình tro cốt vừa rồi! Thật dịch dung của người này đã đạt đến trình độ nào rồi? Đúng là quá giống.
“Ông chủ.” Tiểu Nhị thấy Trần Nguyệt Hải đi ra cũng sợ hết cả hồn, trong lòng còn khó hiểu, ai mà chẳng biết Triển Chiêu chính là quan sai, với những tình huống thế này trước kia, Trần Nguyệt Hải sẽ trốn đi càng xa càng tốt ấy chứ… Hôm nay sao vậy?
“Triển đại nhân đến vì công vụ, đương nhiên là ta sẽ không ngăn cản, xin cứ tự nhiên.” Trần Nguyệt Hải rất hào phóng mời mọi người vào.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy mặt hắn mang ý cười, mặt mũi cũng hiền lành, nhưng mà chẳng hiểu tại sao… khuôn mặt tươi cười này lại mang đến cho người ta cảm giác khí lạnh âm trầm kéo đến.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trao đổi ánh mắt một cái. Trong đầu hai người lúc này đều có chung nghi vấn – Võ công người này thế nào? Bởi vì không thể cảm nhận được nội lực, cho nên chỉ có thể cho ra hai kết luận, hoặc là hoàn toàn không có võ công, hoặc là võ công cao hơn bọn họ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vào trong, lúc đi lướt qua bên cạnh Trần Nguyệt Hải, Trần Nguyệt Hải lại nhỏ giọng nhắc nhở: “Mấy vị, phải tìm cẩn thận đó!”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cau mày nhìn hắn.
Vẻ mặt Trần Nguyệt Hải lo lắng: “Cả già trẻ lớn bé trong đó có hai ngàn người, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, nếu có xảy ra thương vong nghiêm trọng, lão phu cũng chẳng còn cách nào khác là dâng đầu đến chuộc tội mà thôi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “đầu người” đặc biệt rõ ràng, cũng cau mày nhìn hắn.
“Có điều…” Trần Nguyệt Hải sờ râu lầm bầm: “Nếu không có vấn đề gì, rất hoan nghênh hai vị xem xong hãy về. Đây chính là một vở kịch có một không hai, không xem sẽ ân hận cả đời đó!” Nói xong cười ha hả vào trong.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, đi vào trong. Bàng Dục nắm chặt cánh tay Qua Thanh, lắc lia lịa.
Qua Thanh không hiểu nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
“Mẹ nó, lão già đó thật khủng khiếp!” Bàng Dục còn đưa tay kéo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường phía trước: “Tuyệt đối là có bẫy rập!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng hơi lo lắng. Bên trong có rất nhiều người tập trung, nếu thực sự xảy ra chuyện bất ngờ ngoài ý muốn nào, tử vong chắc chắn là sẽ rất nghiêm trọng.
Bốn người đi vào sân. Lúc này… đèn ***g bốn phía cũng bị vặn nhỏ lại, sau đó hai tiếng “phừng phừng” vang lên, Bàng Dục bị dọa sợ nhảy dựng. Từ trong đám người vang lên tiếng kinh hô, sau đó, bầu trời đột nhiên sáng bừng lên.
Mọi người ngẩng mặt nhìn lên, thấy mấy quả pháo hoa được bắn lên trời, sau khi nổ tung, tia lửa chảng khác nào thác nước chảy xuống.
Những người xem kịch đều rối rít vỗ tay, Tiểu Tứ Tử cũng vui vẻ vỗ tay.
Ân Hậu hơi há miệng, điếng lặng mà nhìn những quả pháo hoa kia.
Thiên Tôn cười hỏi hắn: “Khi chúng ta nhỏ mới hay có loại pháo hoa này đi? Bao lâu không thấy lại rồi?”
“Đúng vậy.” Lâm Dạ Hỏa cũng gật đầu: “Bây giờ đều nổ thành hình hoa cả, loại hình thác nước này đã rất cổ rồi.”
Tiểu Lương Tử sờ cằm: “Khó trách ta chưa từng nhìn thấy.”
Ân Hậu âm thầm cau mày – Trùng hợp sao?
Triển Chiêu nhẹ nhàng vỗ Bạch Ngọc Đường đang nhìn những quả pháo bông kia, ý bảo hắn nhìn lên khán đài một chút.
Bạch Ngọc Đường đảo mắt nhìn sang, thấy khán đài cao mười sáu tầng, trụ đài được xếp bằng đá, xây dựng gần giống với tường, nhìn vô cùng vững chắc, ghế ngồi được làm bằng tre.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên chú ý đến vách tường phía tây, trong một vài lỗ thủng xuất hiện một cột nước màu đỏ… cột nước không rõ ràng, vài dòng rất mỏng chảy xuống theo chân tường, chảy xuống bốn xung quanh trụ ngồi khán đài.
Triển Chiêu nói khẽ với Bạch Ngọc Đường: “Phía tây, màu đỏ, nước.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhớ đến trước đây Giao Giao báo hiệu điềm xấu cho mình: “Nguy hiểm ở bên phải sao?”
Vì vậy hai người vô thức nhìn về phía bên phải, chỉ thấy bên phải có một cột sào, trên cột có treo mấy ngọn đèn ***g, ánh đèn không quá sáng, chỉ dùng để tạo không khí mà thôi.
Bạch Ngọc Đường lại nhìn sang bên trái một chút – một câu “Triển Chiêu” ở bên trái nữa, có y gì đây?
Nhưng mà chỉ trong chớp mắt này, hắn liền nhìn thấy ở giữa khán đài, Thiên Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử xem kịch.
“Không ổn.”
Lúc này, Qua Thanh vừa với vào trong khán đài đã chạy đi kiểm tra một vòng đã trở về, đến sau lưng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, nói nhỏ: “Dưới khán đài có rất nhiều lỗ hổng, tất cả đều được rắc bột lưu huỳnh.”
Triển Chiêu cau mày.
“Đây là gì vậy?” Bàng Dục đột nhiên nhấc chân vẩy giày. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cúi đầu nhìn, thấy mấy tia nước nhỏ, nước màu đỏ chạy qua chân mình, ở đó bị ngấm nước à?
Triển Chiêu cúi đầu, quẹt một chút đưa lên chóp mũi ngửi, sau đó cau mày nói với Bạch Ngọc Đường: “Dầu hỏa!”
Bàng Dục cũng hít một ngụm khí lạnh.
Qua Thanh cũng khẩn trương lên: “Mùi của pháo hoa đã át mất mùi của bột lưu huỳnh và dầu hỏa, ngộ nhỡ bị cháy…”
Lúc này có mấy tiểu nhị xách theo mấy cái ghế tới, đặt bên cạnh bọn Triển Chiêu.
Triển Chiêu khó hiểu.
Tiểu nhị khẽ mỉm cười, nói: “Triển đại nhân, ông chủ của chúng ta sai chúng ta mang đến, nói mời mọi người cũng xem kịch.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cau mày.
“Ông chủ nhà ta nói, vở kịch này có nhiều chỗ phải dùng đến lửa, rất nguy hiểm.” Tiểu nhị nói tiếp: “Cho nên xin nhờ các vị đại nhân phải cẩn thận một chút, nếu không hậu quả hắn sẽ không gánh được.”
Nói xong, tiểu nhị đi mất.
Triển Chiêu nghiến răng. Bàng Dục nhìn trái nhìn phải một chút, hỏi: “Trần Nguyệt Hải dùng tính mạng của hai ngàn người này tới uy hiếp chúng ta, ý bảo chúng ta không được manh động sao?”
Triển Chiêu không nói gì, ý bảo Bàng Dục ngồi xuống, còn kéo Qua Thanh bên cạnh đang muốn lấy đầu Trần Nguyệt Hải, để hắn ta ngồi xuống.
Bốn người án binh bất động ngồi vào chỗ. Khóe mắt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời liếc về phía Giao Giao phía sau một cái. Giao nhân nhận chỉ thị đi về phía sau khán đài, cẩn thận kiểm tra tình hình.
Triển Chiêu nói nhỏ với Bạch Ngọc Đường: “Lúc này Giao Giao quá hữu dụng.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, ánh mắt vẫn hướng về phía Thiên Tôn trên khán đài. Lúc này, thần sắc sư phụ hắn vẫn bình thường.
Lúc này, trong đoàn người lại phát ra tiếng kêu kinh ngạc, vì trên sân khấu, có từng mảng bông tuyết rất lớn rơi xuống, mà đồng thời trên sân khấu lại “phừng” lên một tiếng, dấy lên từng ngọn lửa. Những ngọn lửa này có thể là do bột lân phấn tạo ra, hiện lên màu xanh lam.
“Oa!” Mọi người bắt đầu vỗ tay, cảm thấy cảnh tượng này cực kỳ mỹ lệ.
Bọn Tiểu Tứ Tử cũng thấy vui vẻ. Lâm Dạ Hỏa còn vừa gặm táo vừa khen ngợi: “Ái chà, người Trung Nguyên quả nhiên khí phách nha, nhìn cái sân khấu này xem.”
Lâm Nguyệt Y lần đầu được xem kịch cũng mở to hai mắt. Lục Lăng Nhi cùng vô cùng hăng hái, kể cả Bao Duyên cũng phải tán thán: “Nhìn có vẻ rất đẹp mắt.”
Chỉ có duy nhất Ân Hậu là nhíu chặt đôi hàng lông mày lại, ngài liếc mắt về phái Thiên Tôn bên cạnh mình.
Lúc này, Thiên Tôn ngoẹo đầu, nhìn không chớp mắt về phía ngọn lửa màu xanh nhạt hòa tan trong tuyết kia, lẩm bẩm: “Hình như đã thấy qua ở đâu rồi.”
Ân Hậu vốn nghĩ đi xem kịch để giải sầu, nhưng mà, kịch này vừa khai diễn đã cảm thấy có gì đó bất ổn, đang nghĩ xem có nên dẫn Thiên Tôn đi trước hay không.
Nhưng ngay lúc Ân Hậu định đứng lên, lại cảm thấy dưới chân có gì đó không đúng, vừa cúi đầu nhìn… thấy từ khe hở dưới ghế có tia nước cực nhỏ đang từng chút thấm vào. Ân Hậu cau mày nhìn ra ngoài một chút, phát hiện khắp nơi đều có dấu vết nước đỏ đã chảy qua. Bởi vì vệt nước rất nhỏ lại rất ít, mà ánh sáng trong khán đài lúc này khá mờ, hơn nữa, lực chú ý của mọi người lại dồn cả lên sân khấu cho nên về cơ bản thì không ai chú đến những thay đổi dưới sàn cả.
Ân Hậu giương mắt nhìn ra bên ngoài một chút, đánh mắt nhìn xuống phía dưới khán đài, thấy Triển Chiêu đang ngẩng đầu nhìn về phía ngài.
Ân Hậu và Triển Chiêu nhìn nhau, Triển Chiêu nhẹ nhàng gật đầu với ngài một cái.
Ân Hậu bèn cau mày – xem ra, vở kịch vui này được bố trí đặc biệt cho họ đây mà.
***
Lúc này, Giao Giao đã trở lại, nói bên tai Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Dưới sân khấu chôn rất nhiều thuốc nổ.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cau mày.
Đồng thời, cả hai đều cảm thấy hình như có ánh mắt nào đó dán sau lưng mình, bỗng quay mặt lại… thấy dưới cây sào bên trái, Trần Nguyệt Hải đứng đó mỉm cười, trong tay hắn có cầm một ngọn đèn ***g, mà bên chân dầu hỏa đã trải đầy mặt đất.
Trần Nguyệt Hải thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn mình, hắn khẽ mỉm cười, nụ cười mang theo ý cảnh cáo rõ rệt. Hắn ta giơ tay chỉ về phía sân khấu, ý nói – Kịch hay sẽ bắt đầu ngay đây!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...