Trăng sáng giữa trời xuyên thấu qua nóc nhà lưu ly hay là băng ngọc gì đó, tạo thành ánh trăng xám ảm đạm.
Mọi người nhìn quanh bốn phía, Trâu Lương rất có kinh nghiệm dẫn quân nhẩm qua quân số: “Hơn một ngàn người.”
Triển Chiêu nhịn không được nhíu mày – Nhiều như vậy à?
“Cẩn thận có bẫy.” Trâu Lương nhắc nhở.
Mọi người cũng hiểu ngầm trong lòng, trừ khi đám Sa Qủy này là lũ ngu ngốc, còn nếu như có người chỉ huy như dự liệu, thì bọn chúng nên biết những người ở dưới này, chỉ riêng Thiên Tôn và Ân Hậu thôi thì một nghìn Sa Qủy cũng không thể nào có thể giải quyết được, bọn chúng đã dám động thủ… nhất định phải có chuẩn bị rồi.
Triển Chiêu thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía mặt nước tĩnh lặng, Bạch Ngọc Đường vẫn chưa lên.
“Bốp” một tiếng vang lên.
Triển Chiêu quay đầu lại, Ân Hậu vỗ bả vai hắn một cái, lạnh lùng nói: “Lúc đối phó với Sa Qủy mà ngươi cũng dám phân tâm à, ngộ nhỡ bị cắn thì phiền phứ lớn.”
Triển Chiêu ngẩn người.
Ân Hậu lắc đầu: “Quan tâm tất loạn, ngươi thực sự nghĩ rằng Ngọc Đường có thể chết trong một cái đầm nước sao?”
Triển Chiêu trấn định tâm tình lại, đúng vậy, nếu như Ngọc Đường muốn thì chắc chắn lúc này cũng không ngã xuống. Chắc là hắn biết Thiên Tôn đẩy hắn xuống dưới có mục đích gì đó, đồng thời, có thể hắn cũng đã thấy được vật kia trên nóc nhà rồi…
“Tới.”
Lâm Dạ Hỏa kêu một tiếng, Triển Chiêu vừa mới nhấc mắt đã thấy đám Sa Qủy kia tập thể nhảy xuống.
Ân Hậu liếc mắt nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn tới câu: “Tốc chiến tốc thắng đi, cứ cảm thấy cứ ở mãi đây chẳng có chuyện gì tốt hết.”
Ân Hậu vừa nghe xong đã phất tay một cái, động tác của hắn vừa dứt, một luồng nội kình trực tiếp đánh thẳng xuống mặt nước, mặt nước vốn bình tĩnh nháy mắt bắn lên vô số bọt nước.
Lại thấy Thiên Tôn nhảy lên giữa không trung, hay tay lay động, hàn khí tỏa ra bốn phía…
Bọn người Triển Chiêu kinh ngạc, đây chình là chiêu Tứ Phương Sở Ca của Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi…. Dĩ nhiên, uy lực thuộc cấp bậc khác hẳn.
Quả nhiên, theo động tác Thiên Tôn đánh ra, không gian bị phong bế xung quanh bắt đầu sinh ra nội kình đảo vòng, mà theo cỗ lực đạo này càng phát triển, bọt nước bị đông cứng thành khối băng liền bắn thắng ra bốn phương tám hướng. Bởi vì tốc độ quá nhanh, băng khối lúc bắn về phía trước liền biến đổi hình dạng thành băng trùy.
Bọn Triển Chiêu liền thấy đám Sa Qủy vừa nhảy xuống chưa kịp rơi xuống đất đã bị băng trùy đập tới, bắn thẳng về phía tường, bị ghim chặt vào vách tường, không thể động đậy.
Chỉ một chiêu như vậy của Ân Hậu và Thiên Tôn đã giải quyết gần một nửa Sa Qủy.
Đợt thứ nhất vừa bị đóng đinh xong, đợt thứ hai đã nhảy xuống, bọn Triển Chiêu vừa định giúp một tay đã thấy Thiên Tôn nhẹ nhàng rơi xuống mặt nước, đầu ngón chân hơi điểm chút xíu, sau đó lại thả người chui lên không trung.
Theo động tác của hắn, trên mặt nước lại xuất hiện vô số chùy băng, Ân Hậu đảo ngang nội kình qua, lần này không giống băng trùy bắn ra bốn phương tám hướng ban nãy, mà lại bắn lên trên.
Bọn Triển Chiêu nhìn thấy mấy băng trùy vun vút phóng thẳng về phía mặt trăng, đâm xuyên qua mấy tên Sa Qủy, ghim cứng vào nóc nhà trong suốt như pha lê phía trên.
Sau đó, mấy tiếng “rắc rắc” vang lên, nóc nhà vốn trơn bóng chẳng chút tì vết bên ngoài liền xuất hiện một vết nứt.
Lần này lại tiêu diệt thêm gần một nửa Sa Qủy nữa, chỉ còn mấy con cá lọt lưới rớt xuống. Triển Chiêu, Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương đều rút binh khí ra.
Triển Chiêu vừa chém một kiếm vừa hỏi Ân Hậu: “Thứ kia là gì vậy ạ?”
***
Lúc Bạch Ngọc Đường bị Thiên Tôn vỗ một chưởng rơi xuống mặt nước, có chút khó hiểu nhìn sư phụ mình.
Lại thấy Thiên Tôn nhướng mày một cái với mình, Bạch Ngọc Đường cũng không tự cứ mình nữa, cứ thế rớt vào trong nước. Tuy trong lòng khó hiểu, nhưng trong lòng Bạch Ngọc Đường vẫn tin tưởng vững chắc, Thiên Tôn sẽ không hại hắn, hẳn là có lý do nào đó.
Mà đúng lúc Bạch Ngọc Đường bế khí ngã vào trong nước, ngoài trừ cảm thấy nước hồ rất ấm áp chẳng lạnh chút nào ra thì xuyên qua làn nước trong vắt, hắn thấy trên đỉnh nóc có một thân ảnh màu trắng thật lớn vọt thẳng xuống.
Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt nhìn thân ảnh càng lúc càng gần, cả người đều ngây ngẩn – Nếu không phải lúc này Ngũ gia hắn đang bế khí thì lúc này hẳn là hắn đã há to miệng rồi, làm một vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc cho xem.
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, Bạch Ngọc Đường còn chưa kịp nhìn rõ ràng thì thân ảnh to lớn kia đã xuyên qua mặt nước, hắn cũng theo dòng nước cuốn thẳng xuống đáy nước…. bốn bề xung quanh nháy mắt biến thành một mảng đen nhánh rồi.
Bạch Ngọc Đường thuận theo xung động to lớn, tốc độ chìm xuống cũng rất nhanh, mãi đến khi một tiếng vang “bịch bịch” thật lớn vang lên, lại lần nữa xé nước, rớt xuống.
“Khụ khụ…”
Chờ Bạch Ngọc Đường hiểu được thì đã ngồi trên một mảnh cát rồi.
Ngũ gia ho khan mấy tiếng, lắc tay áo ướt nhẹp, thở dài – Thiếu chút thì chết đuối rồi.
Đứng lên, vận nội kình toàn hoàn một vòng cơ thể, y phục cũng khô.
Ngũ gia lau mặt, ngẩng đầu lên nhìn lại thấy được mặt nước lay động giữa không trung, tạo thành một quầng ánh sáng, hơn nữa, còn sáng hơn cả ban ngày nữa.
Nhìn quanh bốn phía Bạch Ngọc Đường phát hiện mình đang ở một không gian sáng sủa, cảnh tượng trước mắt vừa kỳ dị vừa mỹ lệ.
Dưới chân hắn đều là cát vàng mềm mại, không gian nơi này có vẻ còn lớn hơn cả bên trong cung điện, bên ngoài mặt nước lơ lửng kia cũng có một vòng lưu ly vây kín, ánh nắng chiều xuyên suốt, có thể thấy được cảnh mặt trời lặn và cồn cát bên ngoài.
Chính giữa cát vàng có một rễ cây to lớn, cuộn tròn đâm thẳng vào trong cát. Bên cạnh có mấy đầm nước nhỏ, nước rất cạn, còn có dòng chảy hướng ra ngoài, nhìn như mạch nước ngầm. Nước trong suốt vô cùng, trong nước còn có rất nhiều cá. Bên cạnh đầm nước còn có mấy cây nho dại, dây leo đã bám vào trễ cây, còn lộ ra từng chùm nho màu tím.
Bạch Ngọc Đường đứng cạnh đầm nước đờ người ra, trong đầu có chút hỗn loạn, đồng thời, hắn nghe thấy sau lưng có động tĩnh.
Ngũ gia nghe thấy sau lưng có tiếng “phì phò”, tiếng không lớn lắm, cảm giác… giống như bình thường Tiểu Ngũ hay đánh hơi vậy. Còn có cả hơi thở phun lên lưng mình, cảm giác ấm áp.
Bạch Ngọc Đường chậm rãi quay mặt lại, thấy một gương mặt to đùng… Không phải mặt người, cũng không phải hổ, báo, sư tử, gấu gì… càng không phải chim, mà là…
Bạch Ngọc Đường nhìn quái vật to lớn trước mắt, có chút không phân biệt được, cảm thấy giống thằn lằn nhưng lại có vẻ đẹp hơn thằn lằn một chút. Vảy màu tráng tinh khiết, trên đầu có hai chiếc sừng nhỏ, đôi mắt to tròn, con ngươi vàng đen đang nhìn hắn chằm chằm. Mũi như một viên tròn nổi lên giữa hai lỗ mũi nhỏ, đang nhúc nhích như đang ngửi, cái miệng há to. Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn cái miệng to đùng của nó. Chắc sẽ không đớp mình một cái rồi nuốt vào bụng đấy chứ?
Nhìn thân hình con thằn lằn một chút, Bạch Ngọc Đường nhịn không được nhíu mày… Thằn lằn này còn lớn hơn cả gấu, lúc ngồi xổm còn cao gần gấp đôi mình, đang cúi đầu nhìn mình, thân và đuôi thằn lằn liền nhau, bốn móng vuốt, bụng hơi lớn, cổ dài, bốn phía xung quanh cổ có một vòng tròn xòe dạng ô, chẳng biết là má hay diềm, bên trên còn có sợi râu màu trắng đang động đậy, nghiêng đầu tò mò nhìn. Phía sau vung lên… Bạch Ngọc Đường nhìn thấy một cái đuôi màu trắng đang lắc lắc bên chân, đuôi rất dài, trên đầu có phân nhánh, vảy đuôi màu trắng rất đẹp, hơi giống đuôi phượng một chút, bên trong màu trắng còn có chút lóng lánh châu quang.
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm cái đuôi cứ ngoe ngoe nguẩy nguẩy của nó mà ngây ngốc, cảm giác kỹ năng bơi của tên này hẳn không tệ đâu, đồng thời…
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, lại thấy gia hỏa to đùng này đột nhiên ngẩng mặt lên, xoạt một tiếng, tung ra đôi cánh khổng lồ.
Kết cấu đôi cánh này rất giống với con thằn lằn ban nãy mà Thiên Tôn bắt được, đương nhiên là lớn hơn nhiều.
Thanh âm tung cánh vang lên, kình phong cũng nổi dậy, thổi bay đất đá xung quanh, Bạch Ngọc Đường mới cảm thân chân thực một chút.
Lúc con thằn lằn trắng lớn này quạt cánh đã lâu, sau lại ngồi xổm xuống cạnh Bạch Ngọc Đường, đối diện với hắn, thuận tiện còn thăm dò ghé qua, ngửi ngửi hắn.
Bạch Ngọc Đường chú ý thấy trên lưng nó còn có rất nhiều thứ khác, vảy rồng đầy người, màu trắng thuần, vừa cứng vừa sáng.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, lùi lại phía sau cẩn thận nhìn một chút xem gia hỏa to lớn này rốt cuộc là loài gì vậy, tán thán – Thật đẹp quá!
Hai bên lại nhìn nhau một lúc lâu nữa, hình như quái vật kia rất tò mò với Bạch Ngọc Đường nhưng lại không có chút địch ý nào.
Bạch Ngọc Đường cũng hiểu nó không có ác ý, dù sao thì nếu vừa rồi không phải nó cứu mình thì nhất định mình đã bị chết đuối trong nước rồi, làm sao có thể đến đây được.
Lúc này Bạch Ngọc Đường bắt đầu suy nghĩ, đây là động vật gì vậy? Thằn lằn? Thằn lằn lớn? Cũng không hẳn…. Chẳng lẽ là rồng à? Nhưng mà lấy đâu ra rồng có cánh chứ?
Ngũ gia ngây ngô mà nhìn chằm chằm sinh vật chẳng biết là gì phía trước.
Con thằn lằn màu trắng cực lớn cũng thăm dò qua đây, tiếp tục ngửi Bạch Ngọc Đường, còn vừa ngửi vừa giương mắt nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ, thứ này tuy giống thằn lằn nhưng mà mắt lại rất to, con ngươi vàng y như mắt mèo, thần sắc lại tựa như Triển Chiêu vậy.
Bạch Ngọc Đường cũng chẳng biết bản thân mình nhiễm bệnh gì nữa, bất luận thấy được thứ gì thuận mắt là đều thấy người ta giống với Triển Chiêu, cho nên… Ngũ gia đưa tay sờ cái đầu to lớn của vật kia.
Đừng nói chứ, con thằn lằn lớn kia chẳng những không cắn Bạch Ngọc Đường mà còn cọ cọ, lại còn lè lưỡi…
Lúc này Bạch Ngọc Đường tin chắc đây chính là thằn lằn, vì đầu lưỡi xẻ rãnh kiểu này thì chỉ có thằn lằn và rắn mới có mà thôi, lưỡi màu hồng, nhìn cũng đẹp mắt.
Nếu như là trước đây, hẳn là Bạch Ngọc Đường cực ghét thằn lằn mới đúng, tất cả những động vật giống kiểu thằn lằn, nhưng mà con này thực sự rất đẹp, quan trọng là toàn thân tuyết trắng y như trạm ngọc, nhìn thế nào cũng thuận mắt.
Lúc này, thằn lằn lớn kia đi sang bên cạnh mấy bước, cái đuôi khều Bạch Ngọc Đường, ý muốn bảo hãy đi cùn nó.
Bạch Ngọc Đường theo nó đi theo nó về phía ánh chiều tà đã lặn chỉ còn một nửa hòa cùng màu vàng của cát kia.
Đến bãi cát, thằn lằn lớn quay mấy vòng lớn, tìm một nơi mềm mại nằm xuống, hình như đang tận hưởng ánh nắng mặt trời.
Bạch Ngọc Đường thấy được bên cạnh bãi cát có một khung xương thật lớn, đưa tay vỗ nhẹ nó.
Thằn lằn lớn ngẩng mặt lên nhìn hắn, lúc này, Bạch Ngọc Đường chú ý tới kết cấu lưu ly trên đỉnh nóc địa cung, cấu tạo giống hệt bên trên địa cung ban nãy. Có vẻ như cung điện này được cấu tạo theo hình hồ lô, hai tầng trên dưới, bên trên là toàn bộ bên trong Qủy Hải tối đen như mực, bên dưới là toàn bộ bên ngoài Qủy Hải, giống như ở bên ngoài. Nhưng cùng có tầng cát bao quanh để che giấu tai mắt bên ngoài, giấu toàn bộ trong Qủy Hải.
Lúc này, khe hở trên đỉnh lưu ly đang dần dần khép lại, tầng cát bên ngoài cũng bắt di động, ban đêm dưới nền đất này cũng đến nhanh hơn, chắc là đến giờ đi ngủ của con thằn lằn này rồi?
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng vỗ lưng nó, tay chạm phải lớp vảy cứng rắn của thằn lằn, Bạch Ngọc Đường bỗng nhìn thấy một hình ảnh… Trong một cung điện to lớn tràn ngập ánh dương, giữa những dây leo màu trắng có một con thằn lằn màu trắng đuôi phượng thế này đang xuyên qua rễ cây, trên lưng thằn lằn có một người áo trắng đang ngồi.
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng vuốt ve vảy rồng, quay đầu nhìn lại con thằn lằn to bên cạnh mình: “Tổ tiên của ngươi cũng ở trong Băng Ngư Cung sao?”
Thằn lằn lớn nhìn Bạch Ngọc Đường, trong đôi mắt thật to, rõ ràng phản ảnh thân ảnh màu trắng của hắn.
Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm: “Băng Ngư Tộc là người dẫn đường của Băng Nhận Điện, nhưng luôn ở trong Băng Ngư Cung, dưới Băng Ngư Cung lại là Mộ Hải Long. Hải Long Tộc là tộc duy nhất có thể đi vào Hải Long Mộ…”
Nói đến đây, Bạch Ngọc Đường theo bẳn năng mà nhìn bộ xương to lớn bên cạnh: “Đây có thể coi là một mô hình Hải Long Mộ nhỏ của Băng Nhận Điện được xây dựng trong sa mạc…”
Bạch Ngọc Đường nhìn khung xương màu trắng bên cạnh một chút: “Thi cốt…. huyệt mộ… chỉ có ngươi mới có thể đi vào dưới Thủy Cung Điện đi.”
Ngẩng đầu, Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm thằn lằn kia: “Trước giờ vẫn chưa ai nói Hải Long Tộc là người…. Chẳng lẽ, ngươi chính là Hải Long Tộc à?”
***
“Hải Long tích ạ?” Triển Chiêu chém Sa Qủy cuối cùng, nhìn Ân Hậu.
Ân Hậu gật đầu: “Ừ, có một bí mật vẫn muốn giấu người đời, Băng Ngư Tộc và Hải Long Tộc là song song tồn tại, cùng sống trong Băng Ngư Cung. Nói đến Hải Long Mộ, chính là mộ huyệt của Hải Long Tích. Tuổi thọ của Hải Long Tích cao vô cùng, hình thể cực lớn, lại biết bay biết bơi. Hơn nữa Hải Long Tích lại là loài lưỡng tĩnh, có thể tự mình sinh con đẻ cái, mỗi đời chỉ sinh một con, số lượng vô cùng thưa thớt. Hải Long Tộc cùng Băng Ngư Tộc đời đời đều có giàng buộc huyết thống, về cơ bản cũng đã tuyệt diệt, có lẽ vẫn còn một số thứ linh tinh khác trong Hải Long Mộ mà muốn che giấu với người đời. Nơi này là một Băng Ngư Cung giả không biết do ai làm ra, vẫn còn để lại một Hải Long Tích nhỏ…. Chắc là con Hải Long Tích già sinh ra nó đã chết rồi.”
“Lần trước đã nói Băng Ngư Tộc đã dừng ở ông ngoại Ngọc Đường…. Ngọc Đường không kế thừa được thể chất băng hàn, nhưng…. Hải Long Tộc vẫn có thể ngửi ra mùi đi? Cho nên mới nhận ra hắn chính là hậu nhân của Băng Ngư Tộc phải không ạ?” Triển Chiêu hỏi.
Thiên Tôn gật đầu: “Ta nghe Yêu Vương nói qua, Hải Long Tích trưởng thành rất chậm, mấy chục năm vẫn chỉ là một con thằn lằn con mà thôi. Từ khi sinh ra, Băng Ngư Tộc đầu tiên mà Hải Long Tích nhìn thấy, sẽ trở thành chủ nhân của nó.”
Triển Chiêu sửng sốt: “Ngọc Đường chẳng phải…”
Ân Hậu và Thiên Tôn cùng gật đầu.
Lâm Dạ Hỏa cũng kinh hãi: “Bạch Lão Ngũ xuống địa cung một cái lại có thể nhặt một con rồng về à.”
“Thực ra chỉ là một con thằn lằn biết bay lớn sống ở trong nước mà thôi.” Ân Hậu nói: “Hải Long Tích sống theo bầy, nếu có cơ hội đến Mộ Hải Long, có thể thả nó về với bầy đàn của mình.”
Lúc mọi người còn đang thảo luận về Hải Long Tích, Trâu Lương bỗng nhiên nói: “Có gì đó bất ổn.”
Tất cả mọi người sửng sốt, đồng thời… bỗng nghe thấy mấy tiếng “rắc rắc rắc” truyền đến, hình như cát đang lưu động, thanh âm càng lúc càng lớn, sau đó lại nghe thấy “rầm” một tiếng.
Mọi người ngẩng mặt lên, thấy xung quanh cung điện đều xuất hiện vô số lỗ thủng, cát vàng tràn vào từng mảng lớn, trong nháy mắt, bốn phía đều sinh ra vô số cột cát, trút thẳng xuống.
Đàn chim bay lại một lần nữa chấn kinh, chớp cánh bay lên cao, càng lên đến đỉnh càng cố sức bay, như muốn thoát ra ngoài.
Số lượng cạt vàng lọt xuống càng lúc càng lớn, tưới thẳng lên đầm nước, nước và cát nhanh chóng hòa nhập sền sệt, mực nước cũng giảm xuống rất nhanh.
Triển Chiêu hỏi mọi người: “Các ngươi có cảm thấy cây đang lắc lư không?”
Nhìn lại lần nữa, quả nhiên thấy tán cây Long Lân kia rung động kịch liệt, mặt đất cũng bắt đầu phát ra những tiếng nứt vỡ.
***
Bên trong địa cung, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nghe được thanh âm cổ quái truyền đến, con Hải Long Tích kia đột nhiên ngẩng đầu, nhìm chằm chằm vào hướng rễ cây.
Bạch Ngọc Đường nhìn theo hướng của nó, cũng lấy làm kinh hãi – Thấy rễ cây Long Lân đột nhiên gãy vụn từng cái.
Hai Long vùng dậy, tung cánh, kêu ré lên.
Bạch Ngọc Đường cũng giật mình: “Thì ra còn biết kêu à?”
Hải Long Tích kia vội vàng vỗ cánh, vẫy đuôi ngoảnh đầu về hướng Bạch Ngọc Đường, như muốn nói gì đó.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nhảy lên lưng Hải Long Tích, hắn vừa mới ngồi vững thì Hải Long đã “vút” cái vỗ cánh bay thẳng qua hướng rễ cây. Bạch Ngọc Đường theo bản năng giữ chặt vây lưng của nó, quả nhiên…
Hải Long Tích xông thẳng vào đầm nước trên hướng rễ cây, Bạch Ngọc Đường lại lần nữa rơi vào trong nước, chỉ là kinh nghiệm lần này thật quá khác thường! Tuy rằng Ngũ gia kiến thức rộng rãi thì cũng là lần đầu tiên “rơi lên” trên nước.
***
“Cây sắp đổ.” Lâm Dạ Hỏa nói: “Có lẽ bốn bên tường này đều đầy cát, sau khi cát đổ vào, mực nước cũng giảm xuống, mà loại cây này quá nặng, chỉ cần hơi mất cân bằng một chút thôi là cũng có thể đổ xuống rồi.”
“Cẩn thận mặt.” Triển Chiêu nhắc nhở mọi người.
Rất nhiều chim bay bị đánh rớt xuống, toàn bộ đỉnh động đều vang lên tiếng rắc rắc….ngay lúc đám chim chóc kia chạy trốn ra ngoài, trời bỗng nhiên sáng bừng….
“Không xong rồi.” Trâu Lương kêu một tiếng: “Núi cát sắp bay sang đây.”
Giờ mọi người mới hiểu ra vấn đề, thì ra bầu trời trên đỉnh khung địa đạo đã giống như bên ngoài, như vậy có nghĩa là tường cát đã biến mất đúng không? Lá chắn nguy hiểm nhất ngăn cách Qủy Hải với bên ngoài đã biến mất.
Đồng thời, mọi người cũng hiểu được tại sao đmá Sa Qủy này lại dụ bọn họ tiến vào địa cung, mục đích rất đơn giản, muốn dùng cát chôn sống họ, một ngàn Sa Qủy ban nãy chẳng qua chỉ dùng để kéo dài thời gian mà thôi, nhưng lại không ngờ Ân Hậu và Thiên Tôn đã rất có dự kiến mà tốc chiến tốc thắng rồi.
Núi cát xoáy chẳng phải chuyện đùa, toàn bộ đỉnh khung ngọc lưu ly đã vỡ vụn, cát vàng rót xuống rất nhiều, cứ theo xu thế này…. Một ngọn núi cát bay qua có thể lấp đầy cả cung điện, chắc chắn sẽ bị chôn sống.
“Ngọc Đường còn ở phía dưới!” Triển Chiêu nhìn đầm nước sắp bị cát nhồi kín mít rồi, càng nóng nảy hơn.
Ngay cả Ân Hậu và Thiên Tôn cũng nhìn nhau, đúng lúc có chút lo lắng thì bỗng thấy mặt nước dưới đầm lún xuống một cái, một thân ảnh màu trắng to lớn xuất hiện nhàn nhạt dưới mặt nước.
“Lên rồi!” Ân Hậu hô một tiếng: “Cùng theo nó ra ngoài.”
Vừa dứt lời, một tiếng nổ “ầm” vang lên, Hải Long Tích khổng lồ giương đôi cán trắng bắt đầu bay từ trong nước lên, xông thẳng lên đỉnh cát đang trút xuống.
Triển Chiêu liếc nhìn Bạch Ngọc Đường trên lưng Hải Long: “Ngọc Đường!”
“Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường đã nhìn sang đây một chút, thấy mọi người đều ở đó cả, vội nói: “Lên cả đây đi!”
Bọn Triển Chiêu nhảy lên, thuận thế tóm được đuôi Hải Long. Khinh công mấy người này đều cực kỳ xuất chúng, được Hải Long Tích kéo xuyên qua bão cát cuồng bạo trút xuống…
***
Lúc này, bên ngoài Qủy Hải có rất nhiều người tập trung.
Bởi vì không biết tại sao lúc này gió lại rất to, nhưng mà Mê Thành lại xuất hiện rất rõ ràng.
Ngay cả bọn Triệu Phổ ở Hắc Phong Thành cũng đi ra xem, đến cạnh chỗ Long Kiều Quảng đang bày quân gần Qủy Hải, nhìn Mê Thành xa xa.
Trâu Nguyệt và Y Y chờ ngay trên mặt đất ở lối vào địa cung. Nhưng lại cảm thấy bầu trời vốn đang tối đen lại bỗng nhiên bừng sáng.
Hai người quay đầu lại…. lúc này mặt trời đã ngả về Tây, tường cát chắn giữa Mê Thành và bên ngoài bỗng nhiên biến mất.
Y Y kéo Trâu Nguyệt, nói: “Cha nuôi, cát lại di động! Không theo quy luật!”
Trâu Nguyệt cũng chú ý tới sa mạc trong Qủy Hải có gì đó bất ổn.
Lúc này, người bên trong Mê Thành cũng có thể nhìn thấy quân Tống bên ngoài, cả hai bên đều khó hiểu – chuyện gì xảy ra vậy?
Khi mọi người còn đang nghi ngờ, lại thấy một núi cát cao ngay cạnh tường bão cát đột nhiên bắt đầu nhanh chóng sụp xuống.
“Cha nuôi, mau nhìn!” Y Y chỉ vào xa xa.
Trâu Nguyệt cũng tới: “Thế nào…”
Bọn người Triệu Phổ cũng chú ý tới cồn cát đang lún xuống, đồng thời, chợt nghe tiếng chim hót vang, sau đó từng đàn chim lớn bay ra, xông thẳng lên trời, bay lượn trên không trung.
Triệu Phổ khó hiểu: “Chim ở đâu ra…”
Hắn còn chưa nói hết lời thì bỗng nghe thấy tiếng “ầm” vang lên.
Mọi người thấy cồn cát đột nhiên y như nổ tung, cát vàng văng tung tóe khắp nơi.
“Cha, đó là gì vậy?” Tiểu Tứ Tử bị Công Tôn ôm chặt, mở to mắt nhìn vào một thân ảnh màu trắng cực lớn trong đống cát.
Sau khi cát bụi rơi xuống, mọi người nghe được tiếng keo cao vút bén nhọn… đoàn chim tản ra, một con “rồng bay” màu trắng thật lớn nhảy lên giữa không trung, soạt một tiếng giương to đôi cánh…
Tất cả mọi người ở ngoài Qủy Hải đều há to miệng.
Trâu Nguyệt và Y Y ngẩng mặt lên thì thấy thân ảnh màu trắng lướt qua ngay đỉnh đầu, bay thẳng lên không trung lượn quanh.
Tất cả binh tướng Triệu gia quân đều giữ nguyên trạng thái trợn mắt há mồm, Tiểu Tứ Tử ôm mặt: “Cha mau nhìn! Long long! Màu trắng!”
Công Tôn cũng hất đầu lia lịa: “Không thể nào, rồng không hề có thật! Rồng sao lại có cánh được.”
Ngơ ngẩn mất một lúc lâu, Triệu Phổ mới khép lại cái miệng đang mở to đùng của mình được, Cửu Vương gia hít sâu một hơi, tới một câu: “Mẹ kiếp!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...