Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tận mắt nhìn thấy Ngô Nhất Họa quấy cho long trời lở đất toàn bộ thành huyện Nhạc Lâm, cuối cùng, khi Bệnh Thư Sinh thu cung về, trở lại đỉnh nóc nhà mở quạt phe phẩy thì… toàn bộ bên dưới đã thành đống đất đổ nát rồi.
Đám người ban nãy còn phóng ám khí lúc này cũng ngã trái ngã phải hết rồi, những người còn có thể đứng được thì đều tập trung một chỗ. Trong số đó có lão đầu cầm tẩu thuốc của phường điêu khắc mộc cùng một người gỗ ngồi xe lăn.
Triển Chiêu nhíu mày: “Người này sao vậy…”
Bạch Ngọc Đường cũng hiểu có điều khác thường ở đây, người này thực sự là người gỗ sao? Tại sao còn có thể động đậy chứ?
“Mộc Hoàng.”
Lúc này, Thiên Tôn đột nhiên hỏi Ngô Nhất Họa: “Tên này phải không?”
Ngô Nhất Họa gật đầu: “Tưởng chết rồi chứ, không ngờ vẫn còn tồn tại, đúng là tai họa lưu ngàn năm mà.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau: “Mộc Hoàng là cái gì ạ?”
“Một loại đồ đằng.” Ngô Nhất Họa cũng định giải thích cặn kẽ một chút: “Bây giờ khá phiền phức, đợi lát nữa nói rõ hơn.”
Triển Chiêu gật đầu, cũng chú ý tới xung quanh đã xuất hiện khá nhiều người rồi, trong đó còn có cả Ngũ Thải.
“Bọn hắn cùng phe với những người đó à?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Nhưng mà mọi người lại cảm thấy trong họ giống bách tính bình dân hơn, trong tay không có vũ khí, không có địch ý, biểu hiện trên mặt đa số là khủng hoảng.
Ngô Nhất Họa hỏi Triển Chiêu: “Quần Ma Lệnh của ngươi đâu rồi? Có mang theo không?”
Triển Chiêu gật đầu, có chút kinh ngạc: “Nghiêm trọng đến độ phải cần Quần Ma Lệnh sao?”
Ngô Nhất Họa gật đầu, Thiên Tôn bên cạnh cũng bổ sung: “Cần phải diệt trừ không chừa một mống mà, nếu không bọn chúng sẽ sinh sôi nảy nở chẳng khác nào châu chấu đâu!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không hiểu lắm từ “bón chúng” ở đây là chỉ cái gì, nhưng mà nếu như Ngô Nhất Họa đã yêu cầu như vậy thì cũng không trái lệnh, Triển Chiêu vung tay, ném Quần Ma Lệnh lên không trung.
Đây là lần đầu Triển Chiêu dùng đồ chơi này, đừng nói chứ, trong nháy mắt nén nó lên không trung, tâm tình đúng là không tệ…
Quần Ma Lệnh chẳng qua chỉ là một tên lệnh liên lạc mà thôi, có điều tất nhiên là hoàn toàn khác với những tên lệnh thông thường, đây chính là lệnh bài hiệu triệu Quần Ma khiến người ta vô cùng chấn động. Nhất là lúc nó nổ tung trên không trung, tạo ra một loại thanh âm y hết tiếng quỷ khóc truyền đi trong gió.
Hình như lão đầu kia ý thức được tình hình bất ổn liền nháy mắt với đám thủ hạ. Đám người lập tức tách ra, nhằm thẳng mục tiêu đánh về phía bách tính bình dân.
Thiên Tôn đứng trên lầu cao, tay áo phất lên, dùng Cách Không Chưởng đánh bay bọn chúng trở lại.
“Một tên cũng đừng hòng mong chạy, ngoan ngoãn đứng đó cho ta.” Thiên Tôn cười.
Đang nói, Bạch Ngọc Đường đột nhiên lại chú ý đến mấy biểu hiện lạ, hắn nói khẽ với Triển Chiêu: “Miêu Nhi, có chú ý không.”
Triển Chiêu nhìn hắn.
“Trên mặt mấy người kia… có vết rạn.”
Triển Chiêu hơi sững sờ, nhìn kỹ lại…. Qủa nhiên nhìn thấy trên mặt, trên người lão đầu kia, kể cả những người dùng binh khí tập kích bọn họ đều đồng loạt xuất hiện các vết nứt, chỉ là độ rạn nứt khác nhau mà thôi.
“Á…” Triển Chiêu cả thấy những người này không giống con người, nhìn qua cứ như làm bằng gỗ, bị rách ra mà cũng không thấy chảy máu.
“Tên tiểu quỷ kia hình như có gì đó muốn nói thì phải.” Ngô Nhất Họa chỉ vào Ngũ Thải đang cố chạy đến gần bọn họ.
Triển Chiêu nhảy xuống, đưa tay tóm Ngũ Thải lên chỗ bọn họ: “Chuyện gì xảy ra?”
Ngũ Thải than thở: “Tất cả đều là lỗi của ta…. Ta đã mang mầm tai họa này đến.”
Triển Chiêu nghi hoặc.
Ngũ Thải chỉ người gỗ ngồi trên xe lăn kia, nói: “Đó là cha ta.”
Bạch Ngọc Đường hơi nhăn mày, người kia là Ngũ Hiền sao? Nhưng mà nhìn qua cũng thấy là một người gỗ mà, thảo nào ban nãy không hề thấy khí tức, xem ra vị cao thủ này chỉ là một con rối gỗ mà thôi…
Ngũ Thải nói: “Từ lúc cha ta bị liệt, thân thể đã vô cùng đau lớn. Thắt lưng người bị thương cho nên toàn thân đau nhức vô lực, ta đã mời biết bao danh y trị liệu cho người nhưng cũng không khỏi…. cho đến khi ta gặp được người này.”
Vừa nói Ngũ Thải vừa chỉ về lão giả đang cầm tẩu thuốc kia.
Cặp mắt lã đầu kia vô cùng tối, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chú ý tới gò má hắn đã bị thương nhưng mà vết thương không có chảy máu, chỉ xuất hiện một vết nứt, trong như đánh vào một khúc gỗ vậy.
“Ta dán cáo thị khắp nơi mời danh y trị thương, hắn cầm cáo thị đến.” Ngũ Thải nói: “Lúc đầu hắn chỉ cho cha ta dùng thuốc mà thôi, thế nhưng đau đớn trên người cha ta lại biến mất. Sau đó thanh danh của hắn lan rộng, có rất nhiều người đến tìm hắn xin chữa bệnh, hắn liền định cư luôn ở Nhạc Lâm, mở một phường gỗ.”
Triển Chiêu nghe xong có chút khó hiểu, hắn không phải là một thầy thuốc sao? Đáng lý phải mở hiệu thuốc mới đúng chứ, tại sao lại mỡ phường gỗ?
“Bởi vì một khi đã bị tộc Mộc Hoàng để ý đến, kết quả chín phần là sẽ biến thành người gỗ.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói, quay đầu lại thì thấy một nam tử áo đen rơi xuống, người này có một con mắt đen một con mắt đỏ, mái tóc rối bù…
Triển Chiêu có chút ngạc nhiên, người tới lại là Long Cửu Luyện.
Bình thường cung chủ của Dạ Xoa Cung đều không xuất môn, cũng lâu rồi Triển Chiêu chưa từng thấy hắn, nhanh chóng hành lễ, cũng giới thiệu Bạch Ngọc Đường với hắn.
Ngô Nhất Họa hiếu kỳ: “Sao ngươi lại tới đây? Ngươi không làm cấm cung khuê nữ nữa à?”
Khóe miệng Long Cửu Luyện giật một cái, nhưng mà cũng không thèm tính toán với hắn, liếc mắt nhìn xuống đám người phía dưới, nhíu mày: “Đám sâu bọ này đúng là chết vẫn không sờn.”
Vừa nói chuyện Long Cửu Luyện vừa liếc mắt nhìn Thiên Tôn một cái.
Thiên Tôn nhìn sang hướng khác, biểu thị rất rõ ràng – Không nhìn thấy ngươi, không nhìn thấy ngươi!
Long Cửu Luyện nhìn trời, đưa tay vỗ vai Thiên Tôn một chút.
Thiên Tôn phủi chỗ hắn vừa mới vỗ qua một cái, liếc mắt lườm hắn, còn kéo Bạch Ngọc Đường qua chắn trước mặt mình, ngăn đường nhìn của hắn.
Long Cửu Luyện cũng rất bất lực, chỉ dám bĩu môi chứ không nói gì, hỏi Ngô Nhất Họa: “Chỉ có từng này thôi à?”
“Có vẻ chỉ có như vậy thôi.”
Long Cửu Luyện thả người nhảy xuống… hỗn chiến.
Dạ Xoa Vương quả nhiên danh bất hư truyền, võ công vừa cao vừa quỷ dị, đánh cho đám người gỗ kia ngã lăn đầy đất. Nhưng mà…. Bạch Ngọc Đường nhìn ra chút đường lối võ công của hắn.
Bạch Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn: “Sư phụ, hắn là đồng môn của người à?”
Thiên Tôn bĩu môi không nói, nhưng từ phía sau đã có một giọng nói truyền đến: “Hai người đó là sư huynh đệ.”
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại thì thấy người nói là Ân Hậu, lúc này bốn xung quanh đã đến đầy người của Ma Cung rồi, mọi người đều chạy đến giúp Long Cửu Luyện bắt người.
“Sư huynh đệ…” Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, hỏi Thiên Tôn: “Vậy chẳng phải sư thúc con sao?”
“Không cho phép gọi vậy.” Thiên Tôn bất mãn.
Long Cửu Luyện cũng đã lên đến nơi rồi, đưa tay vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường, hài lòng nói: “Ngoan lắm!”
Thiên Tôn lé mắt nhìn hắn.
Long Cửu Luyện thì khoanh tay đứng bên kia, hai người này rõ ràng có hiềm khích gì đó.
Lúc này mọi người cũng chẳng rảnh tìm hiểu làm gì, trong con mắt của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, những mối quan hệ của đời trước nếu cứ lôi ra không khéo sẽ càng thêm loạn, không biết có khi tốt hơn. Mặt khác, đám người gỗ kia cũng đã bị bắt gần hết rồi.
Triển Chiêu cảm thấy ở đây cũng không có nhiều người lắm, tại sao lại nghiêm trọng đến độ phát động Quần Ma Lệnh chứ? Nhưng ngay sau khi bắt hết được đám người tộc Mộc Hoàng này rồi, Ngô Nhất Họa lại dẫn theo mấy trăm lão nhân gia Ma Cung, chia làm mấy đội bắt đầu lục soát cẩn thận từng gian phòng một. Hồng Cửu Nương còn phân công người mang đến rất nhiều đuốc, thu thập toàn bộ số gỗ kia lại, thiêu hủy một loạt.
Bách tính huyện Nhạc Lâm cũng được tập trung lại, các lang trung của Ma Cung bắt đầu kiểm tra thân thể cho họ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẫn còn ở trạng thái hoang mang chẳng hiểu làm sao, đành dẫn Ngũ Thải sang một bên, hỏi hắn tình hình cụ thể.
Ngũ Thải nói cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường biết: “Cha ta sau khi dùng thuốc của lang trung kia cho thì bắt đầu biến đổi! Biến thành một người gỗ chưa nói, ngay cả tính cách cũng thay đổi rất lớn, người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
Lúc này, Vương Lỗi dẫn theo một số người từ trong Ngũ phủ ra, tất cả đều mặc y phục thư sinh đã rách tả tơi.
Sau khi hỏi chuyện mới biết đây chính là những thư sinh bị mất tích năm đó, tất cả họ đều bị nhốt trong địa lạo, trong đó có cả Thu Nghệ.
Thông qua những lời họ kể, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã biết được chân tướng năm đó.
Thì ra “Mộc Hoàng Tộc” chính là một vu tộc có từ ngàn năm trước, cũng có thể coi là dược tộc.
“Mộc Hoàng” là một loại thuốc, còn có tên là Mộc Độc, loại độc này vô cùng kỳ lạ, làm cơ thể con người ta dần biến thành gỗ.
Ban đầu Mộc Hoàng chỉ được dùng trên chiến trường cổ, dùng để trị thương chống đau. Loại thuốc này do một nhóm vu y chế tạo ra, khi dùng nhiều còn có thể gây nghiện. Theo thời gian biến đổi không ngừng, Mộc Hoàng đã biến thành một loại thuốc kinh người, dùng lâu có thể giúp con người kháng mọi bệnh tật, cơ thể càng ngày càng giống gỗ hơn, chẳng khác nào cây cối, thậm chí còn có thể thông qua điêu khắc mà sửa đổi dung nhan, cực kỳ quỷ dị.
Tuy nhiên, hiệu quả của Mộc Hoàng cũng phải phụ thuộc vào mỗi người, có một số người không bao giờ bị trúng độc, có những người sau khi trúng độc lại không thể dung hòa với gỗ nên sẽ biến thành dạng như Ngũ Hiền, một con rối gỗ. Còn người có khả năng dung hợp hoàn mỹ nhất sẽ giống như lão đầu cầm tẩu thuốc và mấy công tượng tấn công bọn Bạch Ngọc Đường kia, ngoại hình không khác gì người thường nhưng mà ngũ quan hoàn toàn có thể điêu khắc lại, làn da cũng có thể thường xuyên mài cho nhẵn mịn. Tất nhiên, đám người này cũng cần thường xuyên dùng thuốc, dần dà thực sự biến thành người của Mộc Hoàng tộc.
Sở dĩ bọn họ bị gọi là Mộc Hoàng là bởi chúng có khả năng sinh trưởng như châu chấu, hơn nữa còn thường dùng thân phận lang trung , lấy cớ xem bệnh cho người ta để thừa cơ hạ độc, sau đó sẽ lặng lẽ chiếm toàn bộ thành, khống chế toàn bộ dân chúng trong đó, biến thành lãnh địa của mình.
Những người bị trúng độc trong thành đều bị họ khống chế, bởi vì một khi người ta trúng độc Mộc Hoàng, tính cách sẽ hoàn toàn thay đổi, cũng sẽ nghĩ mình không phải người Hán hoặc người sống, chỉ toàn tâm thần phục Mộc Hoàng tộc kia.
Những bách tính không bị trúng độc thì biến thành “nô lệ” của chúng, lãnh trách nhiệm nuôi người của tộc Mộc Hoàng, từ đó cũng hình thành sự phân biệt giai cấp. Những người phản kháng sẽ bị bắt làm con tin hoặc bị giết chết.
Trong thời loạn thế trước đây, Mộc Hoàng tộc vô cùng phát triển, nhưng sau đó do quá nguy hiểm, lại sinh trưởng quá nhanh cho nên bị cả triều đình lẫn giang hồ đều muốn toàn diệt.
Mà cách thức chế tạo độc của Mộc Hoàng tộc khá phức tạp, chỉ được truyền đời qua số ít lão nhân của quý tộc Mộc Hoàng, chỉ biết đại khái là tinh chế từ gỗ mà thôi. Hơn nữa, chỉ cần là những bào gỗ được bào xuống từ thân thể những người trúng độc Mộc Hoàng, đều có thể trở thành độc Mộc Hoàng, cho nên muốn tiêu diệt thì cần phải thiêu hủy hoàn toàn nếu không thì nhất định sẽ có thể lan truyền tiếp.
Nhờ có sự giúp đỡ của chúng lão Ma Cung, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã phá được vụ án không thể ngờ nổi, đồng thời cũng cứu được những thư sinh đã mất tích kia. Cũng may những người này, bao gồm cả Thu Nghệ, tuy bị nhốt rất lâu nhưng cũng may là chưa chết, thân thể cũng tốt.
Trong huyện Nhạc Lâm có lẽ cũng có rất nhiều người thân bị chia cắt nhiều năm, cuối cùng cũng được cứu ra rồi, lúc này cả nhà đang ôm nhau khóc đến thiên hôn địa ám, cảnh tượng hỗn độn không thôi.
Triển Chiêu hỏi thêm Thu Nghệ về một số chỗ có liên quan đến vụ án này, tu sửa hoàn chính cuốn Long Đồ Án bị phá hỏng kia.
Thu Nghệ nói, lúc đó bọn họ vẫn luôn điều tra xem rốt cuộc một số người ở huyện Nhạc Lâm bị trúng độc gì. Bởi vì thủ đoạn của Mộc Hoàng quá độc ác, hơn nữa người thân còn bị khống chế, ngay cả quan phủ cũng bị khống chế rồi cho nên bọn họ hành sự rất cẩn thận, không dám có hành vi lỗ mãng thiếu suy nghĩ gì.
Mà trùng hợp như thế, Lão Hám Tài Thái Kim Bảo lại tìm người sửa sang sách vở, bọn họ cũng nhờ đó mà tìm được chút đầu mối về chuyện này trong cổ tịch. Nhưng mà cũng bất lực vì người của tộc Hoàng Mộc xung quanh canh chừng quá nghiêm ngặt, lúc bọn mọ mang mấy cuốn sách trở lại điều tra thì bị phát hiện, cho nên Thu Nghệ bị bắt nhốt cùng những người trước kia cũng đang điều tra về Mộc Hoàng Tộc.
Ngay cả cha của Ngũ Thải, Ngũ Hiền cũng không còn là vị quan hiền đức trước kia, bây giờ chỉ giống hệt một người gỗ đáng sợ mà thôi.
Kể cả trang văn bia biểu thị cho sự nguy hiểm kia cũng đã được Triển Chiêu điều tra một chút.
Thư sinh chép lại trang này cho biết, hắn không hề đến sơn cốc ở Ma Sơn, cũng chưa từng gặp tấm bia đá nào, hắn chỉ nhìn thấy một cuốn Nhất Hiệt Thư trong phòng tộc trưởng Mộc Hoàng tộc, cũng chính là lão đầu cầm tẩu thuốc kia, có những ký hiệu kỳ dị thế này. Thư sinh đó cho rằng những ký hiệu ấy có quan hệ với tộc Mộc Hoàng cho nên mới ghi nhớ rồi viết ra…. Đáng tiếc còn chưa viết hết thì đã bị bắt.
Vụ án này có chút ly kỳ, Bao Đại Nhân muốn thẩm vấn tộc trưởng tộc Mộc Hoàng kia một chút, nhưng mà tất cả những người của tộc Mộc Hoàng bị bắt lại đã tự sát tập thể mất rồi, cảnh tượng thật khiến lòng người chấn động.
“Cứ thế tự sát sao?” Triển Chiêu nhăn mày.
Ngô Nhất Họa nói với hắn: “Năm đó, Mộc Hoàng tộc đều bị coi như côn trùng gây hại cho nên để kéo dài huyết mạch của tộc mình, bọn họ thường ẩn thân rất kỹ, cũng có rất ít người biết rõ về tộc này.”
“Nhưng có thể thấy rõ.” Ân Hậu khé nhíu mày: “Người của Mộc Hoàng tộc thực sự đều có công phu rất cao, những kẻ này chỉ là tiểu lâu la mà thôi. Bây giờ càng không thể biết rõ là tộc Mộc Hoàng này đã thực sự tuyệt diệt hay chưa, có thể đây chỉ là dư nghiệt tàn binh, nhưng cũng có thể bọn chúng vẫn chưa bị diệt sạch, con sâu lớn vẫn còn ẩn mình trong bóng tối, khi bị phát hiện rồi liền phóng tốt giữa xe đi.”
“Hình như Mộc Hoàng đang tìm kiếm cái gì đó.” Thiên Tôn giải thích thêm cho bọn Triển Chiêu: “Bộ tộc này khá quái lạ, lúc bọn họ cường thịnh năm đó, rõ ràng có thể tập trung lại để chiếm gần nửa Trung Nguyên. Nhưng mà không hiểu tại sao bọn chúng cứ luôn tách nhau ra, phân tán khắp nơi, chính bởi vậy mới bị tiêu diệt dần dần, cuối cùng gần như bị diệt sạch.”
“Mục đích của bọn họ là gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Chúng lão Ma đầu đều lắc đầu, tỏ ý họ cũng không biết.
“Bọn họ cũng có văn bia, liệu có phải cũng đang tìm Bình Trấn Hồn không?” Triển Chiêu hỏi.
“Cũng có thể.” Thiên Tôn và Ân Hậu đều gật đầu, chỉ cảm thấy kỳ quái là sao bọn họ lại ẩn nấp gần Ma Cung lâu như vậy chứ?
“Có thể bọn họ đang canh chừng Ma Cung.” Long Cửu Luyện cười như không cười nói: “Có thể người ta sợ các ngươi đi, nghĩ muốn chờ các ngươi chết hết rồi lại tiếp tục làm mưa làm gió, đáng tiếc là nằm gai nếm mật nhiều năm như vậy mà vẫn bị phát hiện.”
Thiên Tôn liếc mắt nhìn Long Cửu Luyện một cái, Long Cửu Luyện cũng nhìn lại hắn, chỉ nháy mắt đó đã khiến người ta cảm thấy vi diệu quá.
….
Vụ án lớn dính dáng đến toàn bộ huyện Nhạc Lâm này, nhờ có sự giúp đỡ của Chúng lão Ma Cung đã phá xong. Tuy đầu mối đã bị chặt đứt nhưng mà lại có thể cứu được nhiều người như vậy cũng coi như thành công viên mãn rồi.
Đêm tất niên, toàn bộ người của Hãm Không Đảo cũng đã đến Ma Cung đông đủ, trong Ma Cung náo nhiệt không ngừng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng bỏ qua chuyện vụ án, vui vẻ đón tân niên.
Bữa cơm tất niên đó, Triệu Phổ sai ảnh vệ tóm Trâu Lương đến, Lâm Dạ Hỏa cũng bị Tiểu Tứ Tử lôi ra.
Có lẽ cũng không muốn mọi người mất hứng nên hai người kia cũng thôi giận dỗi, ngồi cách nhau thật xa cắm đầu ăn, thỉnh thoảng cũng cười nói đôi câu nhưng vẫn chưa cùng nhau nói chuyện.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng chẳng buồn quan tâm chuyện gì nữa, cùng nhau vui vẻ đón năm mới, mọi người cũng tạm thời đóng lại Long Đồ Án, điên cuồng náo nhiệt đến tận mồng năm tháng giêng mới chịu dần dừng lại.
Sau ngày mồng năm tháng giêng, mọi người dần dần rời khỏi.
Người của Hãm Không Đảo vì vẫn còn việc kinh thương phải làm cho nên cáo từ trước.
Người của Dạ Xoa Cung được chữa trị tốt, những người bệnh nhẹ đã có chuyển biến tích cực, người bệnh nặng vẫn còn cần điều trị thêm, cho nên cũng theo Long Cửu Luyện từ biệt Ân Hậu và mọi người, trở về Dạ Xoa Cung. Long Miểu Miểu thì muốn đi chơi cùng bọn Triển Chiêu, nhưng đã bị Long Cửu Luyện xách cổ lôi về Dạ Xoa Cung.
Ân Lan Từ cùng Lục Tuyết Nhi đều trở về Hồng Anh Trại và Ánh Tuyết Cung, Lục Thiên Hàn cùng mang Lục Lăng Nhi đi.
Người của Ma Cung sau khi đón năm mới rồi, mỗi người đều đi làm việc của mình, một số người còn muốn đi du ngoạn cho nên cũng rời khỏi hơn một nửa.
Ngày mồng bẩy, Trâu Lương cùng Âu Dương Thiếu Chinh dẫn theo toàn bộ nhân mã trở về Hắc Phong Thành.
Ngày mồng tám, Vô Sa đại sư và Lâm Dạ Hỏa mang theo Túc Thanh và Tiểu Lương Tử đang khó khăn lắm mới chia lìa được với Tiểu Tứ Tử trở về Hỏa Phụng Đường trước.
Chỉ chớt mắt cái đội ngũ đi tuần chỉ còn sót lại người của Khai Phong phủ, Triệu Phổ và bọn người Bàng Thái sư.
Ngày mồng chín, mọi người quyết định khởi hành về Khai Phong phủ.
Bao Đại Nhân phải về Hoàng thành trước phục mệnh với Triệu Trinh. Lúc trước Triệu Trinh có nói mọi người ăn tết xong thì về Khai Phong một chuyến, hình như có chuyệng gì đó. Thái sư và Bàng Dục cũng nhớ người thân, lúc nào cũng mong Bàng phi và Hương Hương.
Cho nên… Mọi người lập tức khởi hành trở lại Hoàng cung.
Dĩ nhiên, hai người rảnh rỗi là Ân Hậu và Thiên Tôn cũng đi cùng, Tiểu Tứ Tử sống chết kéo lấy hai người, không chịu buông tay, ý muôn nói – Nếu Ân Ân và Tôn Tôn không đi bé sẽ khóc nhè đến tận lúc về đến Khai Phong phủ cho xem. Nhị Lão có muốn chạy cũng chạy không thoát.
Trước khi đi, Phong Truyền còn cho Triển Chiêu một bộ hồ sơ, chính là những chuyện liên quan đến Qủy Hải Tây Vực mà bọn họ nhờ hắn điều tra trước đây, để hai người vừa đi vừa xem.
Trên đường trở về, Công Tôn cảm thấy rảnh rỗi nên hỏi Triệu Phổ – Rốt cuộc thì có chuyện gì với Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa vậy?
Triệu Phổ thở dài: “Nghiệt duyên a!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...