Long Đồ Án

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chạy đến chân núi tìm Phong Truyền, vừa mới đến cửa đã nghe thấy tiếng lão gia tử rầm rầm vừa hét vừa chạy, trên trán dính đầu quả cầu gai.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng sửng sốt, đột nhiên lại nghe thấy lão đầu vừa chạy vừa nói: “Ai tới thu phục hỗn thế ma tinh này với!”

Phía sau lão đầu còn truyền đến giọng một cô nương: “Nói cho con biết đi, Dương Qúy phi đã chết thật chưa?”

Lão đầu khóc không ra nước mắt: “Chuyện này ta đi đâu mà hỏi chứ!”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy giọng nói này có chút quen, Triển Chiêu thì lại bắt đầu nhìn trời, đưa tay ngăn Phong Truyền lại, giúp hắn gỡ cầu gai dính trên tóc xuống.

Lúc này, một cô nương xinh xắn lanh lợi chạy từ trong viện ra, hai bên đối mặt, cô nương kia cười xấu xa: “Ai da! Tiến triển nhanh quá nha, đã về nhà đón năm mới với nhau rồi cơ đấy!”

Bạch Ngọc Đường liếc mắt cái liền nhận ra, đây chính là Long Miểu Miểu đã lâu không gặp, là Thiếu cung chủ của Dạ Xoa Cung.

Long Miểu Miều khoanh tay dán sát lại, chỉ chỉ mặt mình nói: “Nhìn này! Nhìn này!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu, lòng nói nha đầu này ngày càng không biết xấu hổ là gì, còn dán sát vào mặt nam nhân bảo xem nữa…

Phong Truyền cũng hiểu được kỳ cục, nhanh chóng ngăn lại: “Ai da! Ngươi là một cô nương, nửa đêm chạy tới lại còn không biết xấu hổ như vậy, nếu để cha ngươi biết nhất định sẽ đánh mông ngươi.”

Long Miểu Miểu khoanh tay ngửa mặt, vênh váo: “Con không sợ đâu! Cha con đâu nỡ đánh con chứ!”

Phong Truyền bất đắc dĩ, khoác thêm áo cho nàng: “Mặc thêm vào.”

Bạch Ngọc Đường có chút mơ hồ, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nói: “Lão gia tử là cha nuôi của Miểu Miểu, huynh đệ kết nghĩa với Dạ Xoa Vương.”

Bạch Ngọc Đường hiểu rồi, thảo nào lại cưng chiều như con gái mình vậy.

Nhưng mà Long Miểu Miểu cũng không ngại, dán vào sát hơn, thật sự muốn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn mặt mình.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút hoang mang, nhưng vừa nhìn thoáng qua hai người đều nhịn không được mà “A?” một tiếng.

Long Miểu Miểu nhìn thấy biểu tình của hai người, vui vẻ nhảy nhót vỗ tay: “Thấy rồi chứ!”

Hai người này nhìn thấy cái gì? Nhắc tới cũng kỳ lạ! Long Miểu Miểu vốn có đôi mắt uyên ương, người giang hồ gọi là mắt âm dương, một con mắt bình thường, con còn lại có màu đỏ như máu. Nhưng mà… vừa mới nhìn lại thì hai con mắt của nha đầu này đã gần giống màu của nhau rồi, đều giống mắt người thường. Nhìn kỹ vẫn có thể thoáng nhận ra màu mắt đỏ kia đậm hơn một chút, nhưng nếu không nhìn kỹ tuyệt đối không thể nhận ra.

Triển Chiêu rất vui vẻ: “A! Khỏi rồi!”


Long Miểu Miểu vỗ tay: “Trước đó Công Tôn tiên sinh có đưa đến một số thứ, nói là có thể trị dị chứng. Không chỉ có mắt ta khỏi mà hầu hết những người có da nổi mẩn kỳ quái, tóc màu khác thường, cả người mọc lông toàn thân đều đỡ hẳn. Chúng ta dùng khoảng nửa tháng thì thấy kết quả ngay.” Vừa nói Long Miểu Miểu vừa giơ ra ngón cái: “Công Tôn quả nhiên có bản lĩnh cao a! Sau này ta không bao giờ… coi thường thư sinh, ta còn phải lấy lòng thư sinh nữa.”

Triển Chiêu chọc nàng: “Nếu đã trị khỏi rồi thì nhanh chóng tìm người mà lấy đi! Thích thư sinh như vậy, hay là cứ lấy thư sinh cũng được.”

Thật hiếm khi Long Miểu Miểu lại biết xấu hổ, lắc lắc: “Đâu dễ thế, ta nhất định phải chọn người tốt nhất! Hơn nữa, không nên là thư sinh, ta muốn người vừa có võ công vừa có học thức.”

Phong Truyền vui vẻ không thôi: “Ai da…. Muốn lấy chồng sao, nghĩa phụ tìm cho con người tốt nhất.”

Long Miểu Miểu cười hì hì ôm lấy cánh tay Phong Truyền: “Con muốn một người giống hệt Ân Hậu lúc trẻ, có được không ạ?”

Phong Truyền Phong Hãn và Triển Chiêu mém chút là cười văng.

Bạch Ngọc Đường khoanh tay cảm khái, quả nhiên Ân Hậu rất có duyên với nữ nhân a…

“Được rồi.” Phong Truyền hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Hai đứa tới có việc gì sao?”

Hai người nhanh chóng hỏi về chuyện ở Qủy Vực Tây Vực.

Phong Truyền Phong Hãn sờ râu: “Chuyện này ta có thể hỏi thăm một chút, hai đứa cho ta mấy ngày để chuẩn bị.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vui vẻ gật đầu.

Long Miểu Miểu hiếu kỳ hỏi: “Qủy Vực Tây Vực, gần Hoả Phụng Đường hay là Lang Vương Bảo?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ.

Triển Chiêu hỏi: “Ngươi biết à?”

Long Miểu Miểu hờ hững nói: “Trong Dạ Xoa Cung có mấy người tới từ Qủy Vực mà.”

“Có thật không?” Triển Chiêu có chút vui mừng.

“Mai bọn họ đều tới cả, ta hỏi giúp ngươi một chút.” Long Miểu Miểu vẫn chưa hết tính điêu ngoa, nhưng mà có lẽ do mắt đã trị được rồi, Triển Chiêu cảm thấy nàng có vẻ… dịu dàng hiểu chuyện hơn, không giống con nhím như trước đây nữa.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rất thuận lợi tìm được đầu mối, tuy phải chờ đợi một chút nhưng ở Dạ Xoa Cung có khá nhiều người lớn tuổi, nếu như đã từng ở Qủy Vực thì hẳn là sẽ biết gì đó.

Đang nói chuyện thì Thần Tinh Nhi bưng một cái khay vào, là canh hạ hỏa cho Phong Truyền. Gần đây trời có chút lạnh, mọi người thường ăn nhiều đồ cay nóng cho nên có bị nóng trong một chút, Thiên Tôn cũng vì vậy nên mới uống trà đắng.


Phong Truyền nhận lấy canh, Bạch Ngọc Đường thấy trên khay vẫn còn một hộp canh nữa, Long Miểu Miểu lại lôi kéo Thần Tinh Nhi nói có muốn đi chơi không, hình như nàng mang đến mấy đồ chơi gì đó.

Thần Tinh Nhi hơi nhíu mày: “Ta còn phải mang canh này đến cho Thiên Tôn nữa.”

Long Miểu Miểu vừa mới nghe đến tên Thiên Tôn liền im lặng ngay.

Triển Chiêu khẽ nhíu mày.

Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm lấy hộp canh, nói với Thần Tinh Nhi: “Ta mang đến cho, ngươi đi chơi đi.”

“Cảm ơn thiếu gia.” Thần Tinh Nhi hạnh phúc a, thiếu gia nhà nàng vừa đẹp trai lại vừa tốt tính nhá.

Bạch Ngọc Đường cầm hộp canh, Triển Chiêu lại nói: “Ngươi đi trước, ta đến phòng bếp đã.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, Triển Chiêu đến phòng bếp là chuyện quá bình thường, cho nên hắn đi tìm Thiên Tôn trước.

Người vừa đi một cái, Triển Chiêu kéo ngay Long Miểu Miểu vừa định chạy đi chơi với Thần Tinh Nhi lại: “Hỏi ngươi một chuyện.”

Long Miểu Miểu buồn bực: “Chuyện gì a?”

“Cha ngươi có xích mích với Thiên Tôn à?” Triển Chiêu hiếu kỳ.

Long Miểu Miểu ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Rắm ấy! Cha ta đâu dám đi trêu chọc Thiên Tôn.”

Khóe miệng Triển Chiêu giật một cái thật mạnh, khoanh tay: “Cha ngươi trêu chọc ngoại công ta không ít, trên đời này còn có người mà Long Cửu Luyện không dám trêu chọc sao?”

Long Miểu Miểu vừa bĩu môi vừa nói: “Thiên Tôn khác…”

Triển Chiêu hiếu kỳ: “Khác cái gì?”

Long Miểu Miểu thần bí xán tới, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ biết hai người họ quen biết từ lâu, nhưng mà cha ta bảo ta không được trêu chọc Thiên Tôn và Bạch Ngọc Đường, tốt nhất là không nên gặp.”

Triển Chiêu nhíu mày – Thảo nào Thiên Tôn muốn trốn ra ngoài.

“Chẳng lẽ quan hệ của hai người đó không tốt sao?” Triển Chiêu hỏi tiếp.


“Không giống đâu.” Long Miểu Miểu lắc đầu: “Lúc cha ta uống được rượu ngon đều nói có thể Thiên Tôn sẽ thích rượu này, sau đó còn mang đến để ở chỗ Ân Hậu, chờ lúc Thiên Tôn rảnh thì tới lấy.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút: “Thiên Tôn có từng đến Dạ Xoa Cung chưa?”

“Đương nhiên chưa a.” Long Miểu Miểu lắc đầu: “Hơn nữa, ở Dạ Xoa Cung lúc nào cũng âm trầm như vậy, có gì vui đâu? Lần này nếu mọi người đều khỏi bệnh rồi, ta sẽ bàn với cha ta dỡ bỏ Dạ Xoa Cung trong sơn cốc luôn, làm giống như Ma Cung, chuyển lên đỉnh núi dựng một cái cung điện thật to để ngày ngày phơi nắng.”

Triển Chiêu dở khóc dở cười, nhưng mà nhìn tình hình này, mộng tưởng của nha đầu kia cũng dễ thực hiện thôi.

Sau khi tạm biệt Long Miểu Miểu và Phong Truyền, Triển Chiêu đi lên núi.

Vừa đi liền đụng phải Ngô Nhất Họa: “Tiểu Họa thúc.”

Ngô Nhất Họa gật đầu: “Chiêu Chiêu, đúng lúc quá, ngày mai hai đứa xuất cung phải không?”

Triển Chiêu gật đầu.

“Cho thúc đi cùng nhé?” Ngô Nhất Họa nói.

Triển Chiêu gật đầu, lại hỏi: “Sao lại muốn đi cùng bọn con?”

“Ài, nói ra cũng thật là.” Ngô Nhất Họa cầm quạt nhẹ nhàng gõ gõ mũi mình: “Hôm nay không hiểu sao ta cứ bị hắt xì suốt, vừa nãy tìm Công Tôn tiên sinh kiểm tra một cái, hắn nói là vì trong nhà có quá nhiều dược liệu, trong đó có một loại ta không ngửi được cho nên mới hắt hơi không ngừng. Hắn kê cho ta chút dược, nhưng mà lại bảo là ngày mai có khi cả Ma Cung đều nồng nặc mùi thuốc, cho nên ta nghĩ tốt nhất là ra ngoài với mấy đứa đi.”

“À….” Triển Chiêu gật đầu: “Vậy tốt, sáng mai bọn con gọi thúc.”

“Được ~ được ~” Ngô Nhất Họa phe phẩy quạt đi tiếp, đột nhiên Triển Chiêu lại nghĩ tới gì đó, đứng lại hỏi: “Tiểu Họa thúc.”

“Sao?” Ngô Nhất Họa quay đầu lại, mở to mắt bắt đầu cười xấu xa: “Làm sao vậy? Có gì không biết cần hỏi đó nha! Con cũng không còn nhỏ nữa, cần làm gì đó đó với Bạch Ngọc Đường cũng được rồi…. nếu như cái gì cũng không biết sẽ thiệt thòi đó, tiểu tử kia nhìn có vẻ rất phong lưu….”

Triển Chiêu cấm ngữ nhìn vẻ mặt đầy hóng hớt của Bệnh Thư Sinh: “Ai thèm hỏi thúc cái này chứ….”

“Hỏi cái nào?” Ngô Nhất Họa vừa nói vừa nhắc nhở hắn: “Nếu như con muốn hỏi nhớ phải hỏi thúc hoặc mẫu thân con đó, ngàn vạn lần không được đi hỏi bọn Cửu Nương, thúc vừa thấy bọn họ ăn cơm xong liền vừa uống trà vừa bàn chuyện hai đứa òm tỏi…. Ai da! Nói chuyện thật khủng khiếp nha!”

Triển Chiêu có chút chịu không thấu, há miệng mãi mới nói ra lời: “Ai nói cái này, nói chuyện nghiêm túc.”

Ngô Nhất Họa liền cảm thấy thiếu hứng thú: “Con cũng biết Tiểu Họa Thúc của con từ xưa đến nay đều không đứng đắn mà.”

Triển Chiêu quyết định tốt nhất là đừng hỏi, đi thẳng lên núi.

Nhô Nhất Họa đuổi kịp: “Hỏi đi, hỏi đi mà!”

Triển Chiêu nghe thấy ngữ khí của hắn quả thực rất giống với Long Miểu Miểu quấn lấy Phong Truyền hỏi chuyện ban nãy, cũng chỉ biết lắc đầu. Thảo nào Cửu Nương lúc nào cũng mắng Ngô Nhất Họa đã già còn không đứng đắn, quả thật chẳng sai.

“Con cũng không có chuyện đặc biệt gì.” Triển Chiêu khoanh tay nói: “Chỉ hơi tò mò, vì sao mỗi năm lại bắt một thư sinh, còn là thư sinh ở cùng một nơi…. Bắt nhiều thư sinh như vậy có ích gì chứ?”


“Ừm…” Ngô Nhất Họa nghe đến đó, lại có kiến giải riêng của mình: “Mặc dù người ta vẫn nói thư sinh vô dụng, nhưng mà, thư sinh đôi khi lại rất hữu dụng, chẳng hạn như Công Tôn.”

Triển Chiêu dở khóc dở cười: “Người như Công Tôn tiên sinh trên đời này có được mấy người chứ? Hơn nữa, Công Tôn là người Thiệu Hưng, nhưng cũng đâu thấy tất cả thư sinh ở Thiệu Hưng giỏi giang như vậy?”

“Cho nên mới nói, điểm giống nhau của những thư sinh này, chưa chắc đã là cùng ở huyện Nhạc Lâm đâu.” Ngô Nhất Họa vỗ vỗ Triển Chiêu, đi về ngủ trước.

Triển Chiêu chạy về viện đã thấy Bạch Ngọc Đường ngồi bên bàn lau đao rồi.

Triển Chiêu dựa vào cửa viện mà thưởng thức cảnh này một chút – Bạch Ngọc Đường ngồi trên một ghế đá dưới trăng, lưng thẳng tắp, cử chỉ vừa tiêu sái lại ưu nhã…. Triển Chiêu nghĩ đến hình dung của mình với Bạch Ngọc Đường, lại cảm thấy sến súa quá…. Nhưng mà, Thiên Tôn nói một chút cũng không sai, nếu không có khổ luyện nhiều năm thì làm gì có được cái vẻ… khụ khụ, khuynh quốc khuynh thành hôm nay…

Triển Chiêu nín cười đi tới.

Bạch Ngọc Đường lau đao xong rồi liền đặt khăn lau sang bên, tra Vân Trung Đao vào vỏ, đặt một cuốn sách xuống trước mặt Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhìn thoáng qua, phát hiện đó chính là hồ sơ vụ thư sinh mất tích mà Tử Ảnh cùng Giả Ảnh mang về từ huyện Nhạc Lâm.

“Ta đã xem qua chút rồi, những thư sinh này hành động, tính cách cùng thân phận địa vị đều khác nhau, căn bản không có điểm chung.” Bạch Ngọc Đường nói, lại rút ra cáo thị tìm người bên trong: “Nhưng mà…. Ngươi nhìn một chút xem.”

Bạch Ngọc Đường đặt những bức họa các thư sinh mất tích lên bàn, nói: “Đặt chung một chỗ có nhìn ra gì không?”

Triển Chiêu vuốt cằm, cẩn thận nghiên cứu một chút, sau đó kinh ngạc: “Tướng mạo khá giống…. Tuy rằng không giống hệt nhưng luôn có cảm giác giống nhau ở đâu đó….”

Bạch Ngọc Đường cười cười, cầm hồ sơ che lại từ phần mũi một bức họa trở xuống, lại dùng thứ khác che lại trán, chỉ chừa ra đôi mắt.

Triển Chiêu hơi sửng sốt, để sát vào so sánh lại lần nữa cũng giật mình: “Đôi mắt giống nhau! Mắt không lớn nhưng hình dáng rất đẹp, hai mắt sâu còn có hình hoa đào…. Do cùng một họa sư vẽ hay thực sự là do tướng mạo vậy?”

Triển Chiêu nhìn bức họa một lúc, lại giữ mặt Bạch Ngọc Đường xem lúc nữa, nghiêm túc nói: “Cũng rất giống mắt ngươi…”

Bạch Ngọc Đường lại nhướng mày thật cao: “Có sao? Ta cảm thấy giống sư phụ ta hơn.”

Triển Chiêu nhìn kỹ lại một chút, gật đầu: “Đúng vậy…. Càng giống của Thiên Tôn hơn, nhìn Thiên Tôn có cảm giác dễ bắt nạt hơn một chút.”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hất cằm nói với Triển Chiêu: “Đám thư sinh này đều khéo tay chữ đẹp…. Ta có một cách có thể dụ tên hung thủ kia ra.”

Triển Chiêu kinh ngạc: “Dụ ra?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Câu cá mà!”

Triển Chiêu híp mắt nhìn hắn: “Câu cá thì cần phải có mồi, ngươi định dùng cái gì làm mồi câu cá?”

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng cười: “Sư phụ ta…”

“Hắt xì…” Cách đó không xa, Thiên Tôn đã bắt đầu nhập mộng liền hắt hơi một cái, hắn đưa tay xoa mũi, trở mình một cái rồi ôm chăn ngủ tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui