Long Đồ Án

Sáng sớm ngày hôm sau, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dậy rất sớm, cùng với Ngô Nhất Họa và Phong Truyền Phong Hãn đến phố Thành Kiều.

Triệu Phổ, Công Tôn, Lâm Dạ Hỏa, Trâu Lương, và đương nhiên là cộng thêm cả Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử rảnh rỗi nhất cũng đi theo tham gia náo nhiệt.

Ngô Nhất Họa rất khó hiểu: “Các ngươi tìm Minh Đà Tử kia làm gì? Hỏi ta này!”

Cho nên mọi người mới hỏi hắn chưởng quỹ tiệm vàng họ Trần kia là ai.

Ngô Nhất Họa xấu hổ hồi lâu, buồn bực thắc mắc: “Trong số các chưởng quỹ tiệm vàng kia có người họ Trần sao? Sao ta lại không nhớ nhỉ?”

Đến Thành Kiều rồi, mọi người vừa nhìn vào trong chợ xong liền kinh hãi.

Chợ phiên cũng mở từ rất sớm rồi, người đến người đi lại cũng nhiều, cảnh tượng rất náo nhiệt.

“Sớm thế này mà đã có nhiều người vậy rồi a?” Triệu Phổ tò mò nhìn xung quanh, còn rất vô phép vô tắc mà bá vai Ngô Nhất Họa, hỏi: “Ai, ta nói này Lão gia tử, cái chợ này có muốn chuyển đến Hắc Phong Thành không a? Ở đó có rất nhiều đặc sản, nhưng lại không có kiểu chợ thế này, nếu chuyển qua đó chắc chắn làm ăn sẽ rất tốt cho xem!”

Ngô Nhất Họa lại thật sự cân nhắc: “Chuyện này có vẻ cũng hay đấy!”

…………….

Mọi người đi dọc theo nhai thị, nhoáng cái đã đến trước một tiểu lâu ngói đỏ hai tầng.

Ở cửa chính, một thiếu niên đang ghi chép sổ sách, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bọn Ngô Nhất Họa: “Tiểu Họa thúc, Triển Đại ca!”

Ngô Nhất Họa gật đầu: “Sư phụ ngươi đâu?”

“Ở trên lầu ạ.” Thiếu niên chỉ lên lầu trên.

Triển Chiêu giới thiệu với mọi người: “Hắn tên là Lục Miễn, đồ đệ của Minh Đà Tử.”

Lục Miễn cười hì hì mà chào hỏi mọi người, thuận tiện còn quan sát Bạch Ngọc Đường một chút rồi mới cầm sách chạy về hậu viên.

Triển Chiêu thấy hắn vui vẻ chạy nhảy lung tung, còn mang chút bát quái cho nên liền hỏi Ngô Nhất Họa: “Cửu Đầu thẩm thẩm cũng tới à?”


“Không thể nào!” Ngô Nhất Họa phất tay: “Nếu thật sự tới đây, thấy ngươi lại không chạy qua ôm sao?”

Mọi người vừa nói chuyện vừa đi lên lầu.

Vừa lên đến lầu trên, còn chưa vào phòng đã nghe thấy bên trong có giọng nói ồm ồm truyền ra: “Ba ngàn một trăm hai mươi ba lượng cộng với một ngàn sáu trăm bốn mươi lăm lượng lại thêm một thành tiền lãi, trừ đi một ngàn lượng tiền vốn, trừ tiếp hai phân tiền thuế, thu được bao nhiêu a?”

Mọi người đi tới cửa đã nghe thấy tiếng gảy bàn tính “tách tách” bên trong phòng, mà đồng thời, câu hỏi vừa dứt, Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn đồng thanh nói: “Ba ngàn ba trăm chín mươi lăm lượng tám tiền bốn phân.”

Mọi người đều liếc hai người một cái.

Triển Chiêu sờ cằm —– Công Tôn có thể tính ngay được cũng dễ hiểu, Chuột này thì sao đây?

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, công dụng duy nhất của hắn ở Hãm Không Đảo ngoại trừ làm “cái mặt tiền” ra thì chính là giúp tính toán sổ sách, đương nhiên cộng thêm cả đếm bạc nữa.

Trong phòng lúc này có ba người, một người đứng trên ghế, dáng người lùn tịt còn bị gù lưng, trong tay cầm cuốn sổ chi chít những con số, đang nhìn sang bên này. Hắn hẳn là Minh Đà Tử.

Hai người khác dáng vẻ giống thư sinh cũng đang vùi đầu tính toán, chờ khi bọn họ tính xong rồi liền gật đầu với Minh Đà Tử một cái: “Đúng là số này.”

Minh Đà Tử vỗ tay một cái: “Ai là người Chiêu Chiêu nhà ta chọn trúng?”

Mọi người ngẩn người, Tiểu Tứ Tử duỗi ngay một lóng tay chỉ Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường thì lại yên lặng giơ tay, rất có tinh thần tự giác.

“Ai nha? Tiểu tử đẹp trai a!” Minh Đà Tử quan sát Bạch Ngọc Đường một lượt, mà lúc này, mọi người cũng đang quan sát hắn.

Minh Đà Tử đúng là không hổ danh “Đại ác nhân” đệ nhất đệ nhị năm đó, ngoại hình người này có thể nói là vô cùng hung ác.

Tiểu Tứ Tử mở to mắt nhìn người kia, gần đây bé thường theo bên cạnh bọn Triệu Phổ cho nên cũng không có nhát gan như trước nữa, hơn nữa, bé còn biết đây là thân thích của Triển Chiêu ở Ma Cung cho nên cũng không thấy sợ.

Minh Đà Tử liền vung tay về phía Bạch Ngọc Đường, cuốn sổ thu kia liền bay tới.

Bạch Ngọc Đường đưa tay nhận, có chút không hiểu.


Minh Đà Tử híp mắt, khoanh tay nói: “Kiểm tra một chút xem có lỗi nào không a? Tiểu tử ngươi có vẻ đầu óc rất tốt.”

Triển Chiêu híp mắt một cái.

Minh Đà Tử lập tức hiền khô, cười tươi rói vẫy vẫy Triển Chiêu: “Ai da! Chiêu Chiêu.”

Triển Chiêu bất lực.

Bạch Ngọc Đường lại không sao cả, cầm cuốn sổ kiểm tra một lượt, xong lại khẽ cau mày.

“Sai rất nhiều sao?” Minh Đà Tử tò mò.

“Không có, chỉ sai một chỗ.” Bạch Ngọc Đường đưa sổ cho hắn, chỉ chỉ một lỗi sai trong đó.

Mấy vị tiên sinh kiểm kê sổ sách kia liền cầm bàn tính tính lại một lượt, phát hiện đúng là sai lầm nên sửa lại.

Bạch Ngọc Đường lại nhìn Triển Chiêu: “Cửa hiệu vàng tổng cộng có hai mươi sáu cái, nhưng không có cái nào họ Trần, kể cả tiệm bạc, tiệm cầm đồ và cửa hàng ngọc khí cũng không có họ Trần, chỉ có một họ Trần duy nhất lại mở tiệm đường.”

Tất cả mọi người kinh ngạc ——- Chẳng lẽ Lý phu nhân kia lại nhờ người làm đường tạo kim sức sao?

“Cái gì mà tiệm vàng họ Trần?” Minh Đà Tử nhảy từ trên ghế xuống, dáng người hắn quá lùn, lắc lư đi đến chỗ Triển Chiêu, tò mò hỏi.

Phong Truyền Phong Hãn đi lên nói cho hắn nghe chuyện hôm qua một chút.

Minh Đà Tử sờ sờ cằm: “Qủa thực là không có họ Trần nào mở tiệm vàng, nhưng mà ….” Hắn lại lật lật cuốn sổ thu một chút, chỉ một cái tên “Cửa tiệm vàng Kiền Lão Đại” nói: “Kiền Lão Đại này, tên đẩy đủ là Kiền Tín Trần.”

Tất cả mọi người cùng nhướng mi một cái —— Chẳng lẽ không phải họ Trần mà là Tín Trần sao?

Vì vậy, một đám người lại cùng thương lượng một chút, quyết định chia nhau làm việc.


Đám Triệu Phổ đi theo Phong Hãn đến mai phục gần tiệm vàng kia, mà Bạch Ngọc Đường lại giả đi mua vàng, cùng với Triển Chiêu đột nhập xác định thực hư.

Minh Đà Tử rất nhiệt tình giúp dẫn đường.

Triển Chiêu vừa đi vừa hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi định đánh món gì?”

Bạch Ngọc Đường nói: “Ừm …. Hay là đánh giầy đi?”

Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường một cái: “Ừm…. có phải ngươi cũng nghi ngờ giống ta không?”

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười: “Hẳn vậy đi.”

“Nghi ngờ cái gì?” Đừng nhìn Minh Đà Tử là một người thô lỗ, tính cách lại rất hoạt bát.

“Lúc trước chúng con đã hoài nghi đối phương có thể muốn trộm bộ kim sức mà Dương Qúy Phi đã dùng kia.” Triển Chiêu nói: “Nhưng mà lại có chút chuyện rất kỳ quái, chính là vì sao mấy món kim sức quý giá này lại lưu lạc dân gian, còn ở trong nhà bình dân bách tính. Sau khi nhìn thấy bộ kim sức mà lý phu nhân nhờ làm kia xong, con liền nghĩ, liệu có phải là cái châm phượng cùng vòng phượng của hai nhà lão thái thái kia đều là đồ giả hay không?”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu: “Tiệm vàng đó có thể mô phỏng những dạng trang sức vàng khác.”

“Có hàng mô phỏng ắt sẽ có hàng thật!” Minh Đà Tử nhướng mi một cái.

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Châm phượng trong nhà nông phụ bị giết kia biến mất, lại còn rơi trên đường cho nên mới bị Vương Đại nhặt được! Chúng ta còn nghĩ là do tên trộm đó không cẩn thận nên đánh rơi, nhưng mà bây giờ nghĩ lại một chút ….”

“Có lẽ do hắn phát hiện là đồ giả cho nên mới vứt đi.” Triển Chiêu nói: “Nhìn thủ pháp gây án của đối phương, hẳn là hắn muốn tìm đồ thật chứ không phải cướp của.”

“Các ngươi nói đám người kia.” Minh Đà Tử đột nhiên nói: “Có lẽ cũng không phải trộm cướp đâu.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn hắn: “Vậy đó là gì?”

“Là thợ săn kho báu thuê.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt: “Thợ săn kho báu?”

“Có người như vậy, các ngươi chưa tiếp xúc với những người buôn đồ cổ nên không rõ lắm.” Minh Đà Tử khoanh tay nói: “Trên đời này, đôi khi có tiền cũng chưa chắc mua được đồ tốt, cho nên mới trả giá cao thuê thợ săn kho báu tìm về những món mình thích, sau đó còn dùng số tiền cao gấp mấy lần, mấy chục lần, thậm chí là mấy trăm lần mua lại món đồ đó. Tiền thì không ai chê, đương nhiên sẽ có người giúp họ tìm về. Sau khi tìm được rồi thì cũng không có mua lại, mà chủ yếu là trộm hoặc cướp lại …. Gần đây ở Thiên Tinh thôn đúng là xảy ra không ít vụ án mất cắp, nếu không xảy ra án mạng thì cũng không có vấn đề gì nhiều, còn nếu xảy ra án mạng có thể là do đối phương đã phản kháng.”

“Hình như lão thái thái kia rất quý trọng chiếc châm phượng ấy, có lẽ đơn thuần chỉ vì đó là do ái nhân nàng tặng hoặc là kỷ niệm đáng quý nào đó mà dù có khó khăn đến đâu cũng nhất quyết không chịu bán đi.” Triển Chiêu cau mày: “Những bảo bối đặc biệt như vậy nên trông coi rất kỹ, phát hiện có người muốn trộm đồ của mình, nàng vì bảo vệ đồ nên đã bị giết là điều có thể hiểu được.”

“Họp chợ ở Thành Kiều này có đã lâu chưa ạ?” Bạch Ngọc Đường hỏi Minh Đà Tử.


“Oa…. Cũng rất lâu rồi, đây là phong tục mà, ít nhất cũng đã tồn tại khoảng năm sáu mươi năm, những cửa hàng tới đi đều cũng qua mấy đời rồi.” Minh Đà Tử suy nghĩ một chút: “Tiệm vàng của Kiền Lão Đại cũng đã qua mấy đời rồi, nhắc tới mới nhớ, hình như tổ tiên nhà Kiền Lão Đại này có làm nghề đào mộ.”

“Vậy thì dễ hiểu rồi.” Triển Chiêu nói: “Có thể bộ kim sức của Dương Qúy Phi năm đó đã rơi vào tay một quý tộc Mạt Đường nào đó, sau này còn bị chôn theo. Còn tổ tiên của Kiền Lão Đại khi đào mộ đã đào được rồi giữ lại. Kiền Lão Đại còn làm thợ kim sức, thấy bộ kim sức kia hết sức tinh xảo cho nên mới dùng làm mẫu để tạo theo đi.”

“Ở phía trước.” Minh Đà Tử chỉ một cửa hàng phía trước nói. Hắn vừa dứt lời đã thấy phía trước bắt đầu nháo loạn lên.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, chỉ thấy có một công tượng cánh tay đầy máu chạy vọt ra.

“Kẻ nào dám ở Thành Kiều của ta hành hung người?”

Chưa kịp để Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường phản ứng lại, đã thấy Minh Đà Tử “vụt” một cái, giống hệt thiên lôi và xông thẳng từ cửa sổ vào trong.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vội vàng cứu công tượng bị thương kia, hắn nói hắn chính là Kiền Tín Trần, vừa rồi có một đám hắc y nhân đột nhiên xông tới bắt hắn giao vàng ra, mà lúc này trên tay hắn đúng lúc lại có mấy đồ trang sức vàng khách nhân đặt sẵn. Hắn vốn nghĩ đây chẳng qua là cướp bóc mà thôi, nếu hắn lại bán rẻ khách hàng của mình thì chỉ có nước dẹp tiệm mà thôi, cho nên hắn cố sức phản kháng, cầm đồ của khách chạy ra ngoài.

Không đợi Kiền Tín Trần nói xong, từ trong tiệm đã có một đống hắc y nhân bay ra. Chính xác mà nói là bị người ta ném ra, tất cả đều ngã dưới chân Triển Chiêu.

Đám người Triệu Phổ cũng chạy đến, vừa nhìn đám hắc y nhân kia đã thấy sắp bị Minh Đà Tử đánh chết rồi, bọn họ không cần động thủ.

Trói người bắt lại mang về An trạch, Bao Đại nhân lập tức thẩm án.

Quả nhiên, mấy hắc y nhân đúng là “thợ săn kho báu.”

Chuyện bắt đầu tư ba năm trước, có một khách hàng lớn nói hắn có chiếc váy phượng vàng mà Dương Qúy Phi đã dùng qua, nay muốn thu thập đủ bộ về. Người mua đó đã hỏi thăm các tiệm đồ cổ, chủ tiệm đồ cổ thấy đây là vụ làm ăn rất có lợi cho nên mới tìm thợ săn bảo tìm mấy món bảo bối này về.

Đám hắc y nhân tình cờ biết được một món có xuất hiện ở thôn Thiên Tinh cho nên mới đến tìm. Bọn họ tốn bao công sức, tìm kiếm hơn hai năm cuối cùng cũng tìm được mấy món, lại còn dính đến hai án mạng vậy mà cuối cùng phát hiện đó chỉ là đồ giả mà thôi. Cho nên, đám thợ săn bảo vật này liền nghĩ, liệu có người chuyên mô phỏng mấy món đó hay không? Cuối cùng mới thông qua phu nhân của Lý viên ngoại xác định được người có hàng thật là một công tượng kim khí! Cho nên bọn chúng mới tìm đến Thành Kiều, lại đúng lúc đụng phải đám người Triển Chiêu.

Bao Đại nhân đem những người liên quan trừng trị theo pháp luật, giải oan khuất suốt ba năm qua cho Vương Đại. Dĩ nhiên, lần phá án này chủ yếu nhờ có hai vị Lão tiền bối Ma Cung, Phong Truyền Phong Hãn và Minh Đà Tử giúp một tay. Bao Đại nhân rất cung kính nói lời cảm tạ khiến Nhị lão vô cùng ngại ngùng.

Nhưng mà, Lâm Dạ Hỏa vẫn không hiểu tại sao con đại cẩu kia lại sủa Vương Đại a?

Sau khi nghiên cứu một hồi, Công Tôn cũng đã phát hiện huyền cơ ….

Thì ra tất cả đồ trang sức vàng Kiền Lão Đại làm, hắn đều dùng một cái hòm gỗ hương cất lại, dần dần, trên trang sức cũng có một mùi thơm nhàn nhạt. Nông phụ kia lại thường xuyên cất món đồ trang sức của mình trong hộp gỗ ấy, cho nên mùi thơm càng nồng hơn. Mùi thơm này có thể người không ngửi thấy, nhưng cẩu tuyệt đối có thể nhận ra. Cho nên, Vương Đại nhặt được châm vàng rồi có thể trên người cũng bị dính mùi, đại cẩu ngửi thấy nên ban đầu mới sủa hắn. Sau đó, Vương Đại bị bắt giam một thời gian, hương thơm trên người cũng không còn, đại cẩu không sủa hắn nữa, ngược lại còn ở cùng hắn.

Một bộ hồ sơ Long Đồ Án đã được tu bổ lại, Bàng Dục vui vẻ vừa nhìn Bao Duyên chép lại hồ sơ vừa tiếp tục nghiên cứu vụ án tiếp theo.

Mọi người xong việc cũng lên đường, rời khỏi An trạch thẳng tiến Ma Cung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui