Long Đồ Án

Khi trời bắt đầu tối, đoàn mã xa cũng vào đến thôn Thiên Tinh, đừng thấy nơi này bé nhỏ mà lầm, cảm giác rất giàu có, người qua lại cũng nhiều.

Ngoại trừ bốn phía xung quanh bên ngoài vẫn còn những dấu hiệu của vùng nông thôn ra thì bên trong thôn, lại còn có một khu chợ sầm uất.

Phủ của An Vân Mặc ở bên cạnh chợ, rất tiện lợi, phía sau đại trạch lại là ruộng vườn rộng rãi, mang đậm khí chất điền viên, rất đẹp.

Mọi người vừa mới xuống xe, từ trong nhà đã có một đám người chạy ra: “Triển đại ca!”

Mọi người vừa mới xoay mặt nhìn, chỉ thấy từ bên trong nhà chạy ra một đám tiểu hài nhi, tuổi tác khác nhau, đứa lớn khoảng độ mười mấy tuổi, đứa nhỏ cũng chỉ cỡ Tiểu Tứ Tử, đủ loại dáng vẻ. Mỗi đứa đều mặc những bộ áo bông kiểu dáng khác nhau nhưng đều vô cùng xinh đẹp, tổng cộng có đến mười mấy đứa.

Đám tiểu hài nhi này đều vọt đến bên cạnh Triển Chiêu.

Mấy tiểu hài nhi nhao nhao gọi, Triển Chiêu xoa đầu từng đứa.

Bạch Ngọc Đường hơi tò mò, hỏi Hồng Cửu Nương ở bên cạnh: “Những hài tử này là?”

Hồng Cửu Nương cười hì hì, nhỏ giọng nói: “À, đều là đời thứ tư, có cả thứ năm của Ma Cung, có lẽ là chạy ra ngoài chơi đi.”

Nói xong liền kéo một tiểu nha đầu béo qua: “Man nha đầu, sao lại gầy vậy?”

Nha đầu béo kia ngẩng mặt lên, ôm lấy Hồng Cửu Nương mà cọ.

“Sao các ngươi lại tới đây?”

Ân Hậu đi đến hỏi, cả đám tiểu hài nhi lại chia làm hai nhóm, một nhóm chạy qua ôm Ân Hậu, một nhóm lại chạy qua ôm Thiên Tôn, miệng đều gọi “Thái gia gia.” Có vẻ đều biết cả.

Thiên Tôn sợ hãi trốn sau lưng Bạch Ngọc Đường, vừa phẩy tay áo: “Biến biến …. Đừng làm rộn!”

Mấy tiểu hài nhi xinh xắn vẫn giữ chặt tay áo Thiên Tôn đòi lì xì, Thiên Tôn bị chúng kéo cho sợ chạy.

Mà thú vị nhất là có mấy đứa chạy qua kéo Bàng Thái sư, miệng nói: “Thần tài gia thật béo nha!” Còn mấy đứa lại kéo Bao Đại nhân: “Nha, Táo Vương gia!”

“Là Trâu Qùy đi?”

“Ngô! Mặc Trấp đại tiên sao?”

“Là Nghiễn Đài tinh hả?”

………..

Bao Đại nhân á khẩu nhìn trời, Bao Phu nhân phải cố sức khống chế tâm tình mình, nhất định không được cười ra tiếng a.

Sau đó, hài tử chạy đến sân viện ngày càng nhiều, chỉ chớp mắt cái đã có đến hơn ba mươi đứa quây quanh.

Ân Hậu cấm ngữ: “Tại sao lại ở đây hết vậy?”

“Cung chủ.”

Lúc này từ trong nhà Ngô Nhất Họa đi ra.

“Tại sao đám nhỏ đều ở đây hết vậy?” Hồng Cửu Nương hỏi hắn.

“Chúng theo phụ mẫu đến Ma Cung đón tân niên, sáng nay dẫn bọn chúng đi ăn Thiên Tinh bát bảo, vốn dĩ định về trước khi trời tối, nhưng mà nghe nói các ngươi tới đây cho nên nhất định không chịu đi, muốn ở đây chờ.”

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử rất nhanh đã quen được thật nhiều bạn mới, Lam Hồ Ly, Hoàng Nguyệt Lâm cùng Bao Phu nhân, Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi dẫn theo đám tiểu hài nhi ra phía sau chăm sóc, mọi người lúc này mới có thể xuống an bài mã xa.

Đi vào trong viện, cảnh tượng hiện ra trước mặt chính là hoa mai đầy sân.

Dưới hàng tịch mai, bên cạnh thạch bàn trong sân có không ít nam nữ trẻ tuổi đang ngồi uống trà, xem ra là đã ngồi một lúc rồi, cách đó không xa còn có hí phường đang hát.

Những người trẻ tuổi kia đã đứng cả lên, thấy mọi người đi vào đều hành lễ với Ân Hậu cùng Triển Chiêu: “Cung chủ, Thiếu cung chủ.”

Ân Hậu nhìn thấy mọi người cũng rất vui vẻ, gật đầu.


Sau khi Triển Chiêu chào hỏi mọi người rồi liền giới thiệu với Bạch Ngọc Đường: “Mọi người đều là đời thứ ba hoặc thứ tư của Ma Cung, là phụ mẫu của đám hài tử ngoài kia, thường ngày mọi người đều sinh sống khắp trời nam bể bắc, lúc tân niên sẽ cùng về Ma Cung đoàn viên, rất nhiều người còn có thân thích ở Ma Cung.”

Có điều quả thực có quá nhiều người cho nên Triển Chiêu cũng không thể giới thiệu từng người được, đám người Triển Chiêu tiếp tục đi an bài mã xã dừng ngoai đại viện đến phía sau.

Ngay lập tức cả một toàn nhà người lớn trẻ nhỏ đầy sân, vô cùng náo nhiệt.

Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường không thích quá ồn ào, liền nói: “Tất niên ở Ma Cung năm nào cũng có chút náo nhiệt.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, nhìn Thiên Tôn đang bị mấy tiểu hài tử y như gấu con mà ôm chặt ngoài cửa, khẽ mỉm cười: “Rất tốt!”

Chỉ thấy trong tay đứa nhỏ kia cầm một chuỗi gì đó đưa cho Thiên Tôn ăn, Thiên Tôn xoay người định chạy lại bị mấy hài tử khác ôm cứng ngắc.

Bạch Ngọc Đường muốn nhìn xem đó là thứ gì một chút, ai ngờ Triển Chiêu đột nhiên lấy cả hai bàn tay mà đợ lấy hai bên má hắn, xoay mặt hắn sang nhìn mình: “Có đói không? Đi ăn cơm đi?”

Lực chú ý của Bạch Ngọc Đường bị gương mặt Triển Chiêu gần ngay trước mắt hấp dẫn đi mất, vì vậy theo thói quen mà gật đầu.

“Được a!” Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử, Công Tôn dắt Tiêu Lương cùng đám người Lâm Dạ Hỏa cũng tới.

“Trù phòng có cơm tối.” Ngô Nhất Họa chạy tới: “Có điều khó có dịp tới thôn Thiên Tinh, chúng ta đi ăn Thất bảo Thiên Tinh đi!”

Tất cả mọi người tò mò: “Thất bảo Thiên Tinh là gì?”

“Ách….” Ngô Nhất Họa vừa định giải thích một chút, Triển Chiêu đã cắt đứt: “À, là bảy món ăn đặc sắc của Thiên Tinh! Chỉ có ở thôn Thiên Tinh mới có, những nơi khác tuyệt đối không có!”

Nói xong Triển Chiêu liền cười híp cả mắt mà kéo Bạch Ngọc Đường: “Đi thôi, dẫn ngươi đi ăn.”

Vì vậy, hắn rất hưng phấn mà kéo người chạy đi.

Mọi người nhìn nhau một cái …. Nhìn Triển Chiêu có vẻ rất vui a.

“A….”

Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên tay Triệu Phổ cũng sờ cằm, híp mắt nói: “Nhìn như Miêu Miêu có kế hoạch gì đó!”

Công Tôn buồn bực: “Làm sao thấy được?”

Tiểu Tứ Tử chỉ: “Nhìn Miêu Miêu có vẻ rất vui nha!”

Triệu Phổ chọc bé: “Triển Chiêu là tên ăn hàng, vừa rồi còn nghe nói là được ăn Thiên Tinh Thất bảo gì đó, đương nhiên là hắn vui rồi đi?”

Tiểu Tứ Tử nheo mắt lại, rất chắc chắn mà lắc đầu: “Khẳng định không đơn giản vậy!”

Đám người Bao Đại nhân lớn tuổi rồi, đi đường xa cũng mệt cho nên chỉ muốn ăn xong rồi nghỉ ngơi, cho nên đám người trẻ tuổi liền theo Triển Chiêu đi ăn Thiên Tinh Thất bảo.

…………………..

So với Tiểu Tứ Tử, Bạch Ngọc Đường càng hiểu rõ Triển Chiêu hơn.

Ngũ gia nhìn thấy Triển Chiêu đột nhiên tinh thần hưng phấn như vậy, loại hưng phấn này cũng không giống với hưng phấn khi tìm được món ăn ngon …. Mà là hưng phấn khi chuẩn bị chơi xấu đùa dai người khác a….

Vì vậy, trong lòng Ngũ gia cũng đang đánh trống. Kể từ sau khi cảm giác tà ác vì bị Thanh Long theo dõi chấm dứt, Mèo này càng thêm vui vẻ mấy phần, lần này lại về Ma Cung, coi như địa bàn của hắn rồi, mình cần phải cẩn thận hơn mới được.

Nhưng mà, Triển Chiêu mang theo mọi người đến một tửu lâu nhìn rất bình thường cũng rất khí phái ——- Thiên Tinh Lâu. Lên đến lầu hai, mọi người chọn một bàn rất trang nhã gần cửa sổ.

“A!” Tiểu Nhị đương nhiên là biết Triển Chiêu, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu Cung chủ, ngươi đã lâu rồi không có về a!”

Mọi người tò mò.

Triển Chiêu nói: “Thiên Tinh Lâu này là sinh ý của An Vân Mặc, tất cả tiểu nhị trong lâu đều là người của Lam Hồ Bang, địa bàn của mình.”

Mọi người gật đầu, hiểu được.

Tiểu Nhị vui vẻ hỏi Triển Chiêu: “Thiếu Cung chủ, ăn cái gì a?”


Triển Chiêu nhíu mày với hắn: “Đương nhiên là Thiên Tinh Thất Bảo rồi!”

“Được a!” Tiểu nhị đáp một tiếng, vừa chạy xuống lầu vừa hét lớn: “Lầu hai một bàn Thiên Tinh Thất bảo!”

Trù phòng đáp ứng một tiếng, lúc này lại nghe thấy bốn phía xung quanh cộng thêm cả dưới lầu đều vỗ tay, còn huýt gió về phía này nữa.

Triển Chiêu cười thật tươi mà phất tay với họ.

Mọi người nhìn nhau.

Tiểu Tứ Tử tò mò: “Thiên Tinh Thất bảo là cái gì a?”

Lâm Dạ Hỏa cũng buồn bực: “Đúng vậy, những người đó tại sao lại giơ ngón cái với chúng ta?”

“Khụ khụ.” Triển Chiêu ho khan một tiếng, cười mà không nói.

Trâu Lương hỏi: “Chẳng lẽ rất đắt sao?”

Triển Chiêu phất tay một cái: “Bình thường, đắt bình thường a.”

Những người khác cũng theo bản năng mà nhìn Tiểu Tứ Tử một chút, Tiểu Tứ Tử lại nhướng mi, ý là —- Nhất định Miêu Miêu có âm mưu gì đó.

Lúc này, lại nghe thấy tiểu nhị vừa bưng món ăn lên, vừa hô lớn: “Thiên Tinh Thất bảo đệ nhất bảo, Phú Qúy Bạch Ngọc Thang!”

Tiểu nhị vừa với kêu xong, tất cả mọi người đều nhịn không được mà “phụt” một tiếng, tâm nói ——- Cái gì, Phú Qúy Bạch Ngọc Đường sao? (*)

(*) Bạch Ngọc Thang (Báiyù tāng) cùng Bạch Ngọc Đường (Báiyù táng) gần âm với nhau.

Bạch Ngọc Đường vô lực nhìn Triển Chiêu một chút.

Triển Chiêu mím môi nhẫn cười.

Tiểu nhị bưng lên một bất canh nhỏ, mỗi người một bát, nhìn có vẻ giống như món canh Phật Nhảy Tường.

Vừa mới mở nắp ra, chỉ thấy bên trong là món canh màu trắng, dùng muỗng khuấy đều một cái, thấy được bên trong còn có nhân nhồi thịt, nhìn giống như món súp có thêm nhân mà thôi, cũng rất bình thường.

Bạch Ngọc Đường cũng hơi yên tâm một chút, chẳng lẽ chỉ bởi cái tên mà Triển Chiêu dẫn hắn tới ăn sao?

Ngũ gia cầm cái muỗng nhìn chằm chằm bát canh, cũng không nhúc nhích.

Lúc này, lại thấy Triển Chiêu đã bắt đầu ăn rồi.

Triệu Phổ cũng nếm thử một chút, gật đầu: “Ừ!”

Bàng Dục nhai nhai nhân thịt: “Oa! Thật ngon a!”

“Ừ!” Công Tôn cũng nhịn không được mà gật đầu: “Ăn thật ngon!”

Tiểu Tứ Tử nhai nhai: “Bên trong là nhân gì a? Vừa giống thịt lại vừa giống lòng đỏ trứng.”

Triển Chiêu đã ăn hết gần một nửa rồi, lại thấy Bạch Ngọc Đường đang vô cùng cảnh giác mà không thèm động đậy, liền đụng tay hắn: “Ăn đi a, ăn rất ngon đó, lại không ngọt.”

Tất cả mọi người vừa ăn vừa gật đầu với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường thử uống một ngụm canh, cảm thấy cũng không tệ, vị cũng thanh.

Triển Chiêu múc một viên nhân đưa đến bên miệng hắn, Bạch Ngọc Đường theo bản năng mà ngậm lấy, nhai nhai trong miệng …. Vị này quả nhiên rất đặc biệt, lớp vỏ bên ngoài mang đến cảm giác thanh đạm, cắn ra bên trong lại có rất nhiều nước, nước canh bên trong còn mang đến một mùi vị non mềm, vừa như lòng trắng trứng lại vừa giống thịt.

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, cũng cảm thấy món này ngon.


Bàng Dục nhịn không được mà ngẩng đầu hỏi Tiểu Nhị đang cười híp mắt mà chờ bưng món thứ hai lên: “Nhân cá viên này làm từ gì vậy a?”

Tiểu nhị mở to mắt nhìn, nói: “Đây không phải cá viên a.”

Mọi người sửng sốt, Bàng Dục tò mò hỏi: “Vậy …. Là cái gì a?”

“À, là trứng bướm lông dài…..”

“Phụt….”

Không khó đoán, Bạch Ngọc Đường là người đầu tiên phun ra, Lâm Dạ Hỏa cũng bị nghẹn một cái trứng, đấm đấm ngực.

Mọi người đang nhai một cái “trứng” trong miệng lúc này muốn nuốt không được, muốn nhổ cũng không xong.

Triển Chiêu thì vẫn bưng bát uống canh như thường.

Mặt khác, Công Tôn cùng Bao Duyên cũng rất bình tĩnh.

Bao Duyên hỏi: “Đây chính là một trong Thập đại Mỹ vị trong truyền thuyết Đại Mao Điệp Đản a? Qủa nhiên ăn thật ngon!”

Công Tôn cũng gật đầu: “Bản thân Đại Mao Điệp đã có thể làm thuốc, trứng trùng lại càng siêu bổ, còn tốt hơn những thảo dược cổ trùng khác nhiều, đừng có lãng phí a, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu đâu!”

Vừa nói còn vừa quay sang bổ sung với Lâm Dạ Hỏa đang dùng vẻ mặt chán ghét nhìn bên cạnh: “Mỹ dung đó! Tốt hơn ăn mười tô canh tuyết cáp yến nhiều!”

Lâm Dạ Hỏa mở to mắt nhìn, quyết tâm ăn tiếp.

Những người khác cũng cảm thấy ăn món này rất mới mẻ, Ngũ gia thì đang cầm cái muỗng cũng không thể động nổi nữa, rất oán niệm mà nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cười híp mắt.

Bạch Ngọc Đường bất lực đỡ trán —– Hình như Triển Chiêu chơi trò này vĩnh viễn cũng không chán!

“Đệ Nhị Bảo tới rồi!’ Tiểu Nhị bưng một cái khay kích thước tương đương một cái chậu rửa mặt nhỏ lên, đặt xuống giữa bàn: “Vạn Cáp Chi Vương”.

Mọi người còn đang buồn bực cái gì gọi là “Vạn Cáp Chi Vương” a, lại thấy tiểu nhị mở nắp ra.

Trên cái khay, có một —— con cóc to như cái chậu rửa mặt trong suốt trắng bóc.

“Á….” Âu Dương Thiếu Chinh nhìn cái con cốc siêu cấp kinh khủng kia, thiếu chút nữa thì ngã từ trên mặt băng xuống, kinh hãi mà há to miệng.

Tiểu Tứ Tử lại phồng mặt: “Oa! Thật đáng yêu quá!”

………………..

Mọi người cấm ngữ nhìn bé.

Công Tôn cũng nhịn không được mà bóp ấn miệng mình một lúc, nhịn không nổi phải thốt ra: “Qủa thật đáng yêu!”

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, đột nhiên có một loại cảm giác muốn ngất chưa từng có trước đây, con cóc kia đối diện hắn, quả thực là không có cách nào nhìn thẳng được a!

“Đây không phải là Tuyết Ngọc Sư Tử Oa đó chứ?” Công Tôn hỏi.

Tiểu Nhị giơ ngón cái với Công Tôn: “Tiên sinh thật tinh mắt!”

Công Tôn rất hứng thú mà dùng đũa gắp thử, đừng nhìn con có kia có vẻ kinh khủng như thế, nhưng mà thịt lại rất mềm, Công Tôn dễ dàng gắp xuống một đũa thịt trong suốt, nhanh chóng đặt vào bát Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, nhanh chóng ăn thử một chút đi.”

Khóe miệng Triệu Phổ co giật hỏi Công Tôn: “Đồ này cũng có thể ăn sao?”

“Đại bổ a!” Công Tôn cũng gắp một đũa, vừa nói: “Đáng tiếc Bàng Phi không tới a, cái này rất tốt để cầu tự!”

“Thật sao?” Bàng Dục kinh ngạc hỏi Tiểu nhị, tính xem có thể mang cho tỷ tỷ mình mấy con về không.

Tiểu nhị gật đầu: “Đương nhiên, nếu như là cầu tự, tốt nhất là dùng mẫu oa, ăn cả buồng trứng của nó, tốt nhất là ăn thêm cả sò điệp nữa, trăm thử bách linh….”

Mọi người lại nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy dáng vẻ Ngũ gia sắp muốn nôn đến nơi rồi.

Lâm Dạ Hỏa nhai nhai một đũa thịt cóc trong suốt mà nhạo báng hắn: “Ai nha, ta nói Bạch Ngũ này, ngươi như vậy rất không được, mau thể hiện khí khái nam tử đi a!”

Vừa mới dứt lời, lại nghe thấy Công Tôn nhắc nhở Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, ăn nhiều chút, ăn cái này có thể cao nhanh lắm, nếu ăn được cả Thiên Tinh Thất bảo là có thể béo đó!”

Tiểu Tứ Tử trưng ra cái vẻ mặt đưa đám mà xoa xoa cái mặt tròn xoe của mình, Lâm Dạ Hỏa cũng ném đũa, ai biết Trâu Lương lại gắp một đũa thật lớn, thừa dịp loạn mà nhét vào miệng hắn: “Nam tử khí khái!”

“Đệ tam bảo!” Tiểu nhị mang lên một mâm xâu nướng, hình như vừa mới ra lò, nóng hổi a.


Mọi người vừa ngẩng lên nhìn, lập tức cảm thấy sau cổ có gió lạnh thoảng qua.

Bạch Ngọc Đường thấy cái đầu ong ong không ngừng, lần này món tiểu nhị mang lên càng thêm kinh điển, chỉ là từng xâu thịt nướng mà thôi! Chỉ có điều, thịt này cũng không phải thịt heo, gà, ngan, vịt gì mà là từng chuỗi từng chuỗi thịt vàng óng, béo béo ngầy ngậy, đỉnh đầu mỗi chuỗi còn có một con mắt trong xoe của mấy con sâu thật lớn.

“Sâu!” Tiểu Tứ Tử phồng mặt.

Tiêu Lương cũng kích động: “Sâu thật lớn!”

Tiểu nhị nói: “Đây chính là món cực kỳ nổi danh của thôn Thiên Tinh, Thiên t*ng trùng, là ấu trùng của Thiên Tinh Điệp, ăn ngon vô cùng, mùi vị cũng rất đặc biệt, con già ăn giống với thịt dê, con non có vị giống gan ngỗng, đầu màu đen ăn như đậu phộng, ăn ngon vô địch thiên hạ luôn! Hơn nữa còn có thể chữa bệnh, nếu bị phong hàn chỉ cần ăn một chút là có thể giải trừ rồi!”

………………

“Thần kỳ như vậy?” Tất cả mọi người có chút bất ngờ.

Tiểu Tứ Tử cầm một chuỗi lên, cắn một cái, sau đó hoan hô: “Ngon quá!”

Công Tộn cùng Bao Duyên cũng thoải mái cầm một xiên, Triển Chiêu cũng cầm ăn.

Triệu Phổ kinh ngạc nhìn Công Tôn: “Ngươi đúng là cái gì cũng dám ăn a?”

Công Tôn xem thường hắn: “Ăn trùng từ xưa đã có rồi, rất nhiều loại sâu có thể làm đồ ăn, hơn nữa lại rất ngon.”

Lâm Dạ Hỏa nhìn con sâu kia một chút, lại hỏi Công Tôn: “Ăn xong có béo không?”

Công Tôn lắc đầu một cái, chỉ tóc: “Rất tốt cho tóc!”

Lâm Dạ Hỏa sung sướng cầm lên gặm.

Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh một vòng, mọi người ai cũng đang gặm sâu a, hắn có cảm giác như mình đang nằm mơ a, lại mơ thấy ác mộng nữa.

Triển Chiêu bất đắc dĩ mà nhìn Bạch Ngọc Đường đang khó chịu —- Dáng vẻ Bạch Ngọc Đường bị đồ ăn hù dọa đúng là rất vui, nhưng mà nếu hắn không ăn thì mình cũng không thấy vui vẻ gì, cho nên…..

Triển Chiêu chọc chọc Bạch Ngọc Đường: “Ăn thực sự rất ngon, cũng không có bẩn, ngươi thử chút đi.”

Bạch Ngọc Đường đột nhiên hiểu được, mấy xiên gì đó đám hài tử ban nãy cầm đã dọa cho Thiên Tôn chạy trối triết là gì …. Hắn mà biết trước thì dù chết cũng không đi ăn! Núi lở trời sập hắn cũng không đi ăn!

Tiểu nhị cũng đoán ra Bạch Ngọc Đường là công tử tư văn nhã nhặn như vậy, có thể là không quen ăn đi, cho lên cầm bầu rượu lên: “Vị công tử này, uống chén rượu đi, đây là rượu tốt nhất Thiên Tinh thôn.”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy cuối cùng cũng được cứu rồi, hiện tại hắn cần mấy chén rượu áp kinh gấp.

Đừng nói chứ, mùi vị của rượu này cực ngon. Bạch Ngọc Đường sau khi uống hai chén rồi, cảm thấy cả người thoải mái, liền muốn mua chút về, liền hỏi tiểu nhị: “Đây là rượu gì?”

Tiểu nhị nói: “À, là Túy Xá Niệu.”

Tất cả mọi người cùng sửng sốt.

Tiểu nhị nói: “Trong núi ở thôn Thiên Tinh có một loại sơn miêu, nhìn rất nhỏ nhưng thích ăn bã rượu. Sau khi ăn bã rượu rồi, lúc đi tiểu cũng toàn là mùi rượu, lại vô cùng thuần hương, cho nên ….”

Mọi người nhìn lại, đã thấy bạch ảnh lóe lên, Ngũ gia xông ra ngoài.

Triển Chiêu bất đắc dĩ sờ cằm, cũng tự tỉnh lại: “Có phải đùa hơi quá rồi không?”

Tất cả mọi người có chút đồng tình với Bạch Ngọc Đường, có điều, động tác lại thống nhất là đưa ly tới cho tiểu nhị, để hắn rót cho mình, mọi người cũng muốn thử một chút xem sao.

Triển Chiêu tỉnh lại hồi lâu, cuối cùng chỉ còn cách lắc đầu một cái: “Bỏ đi, đừng chơi đùa hắn thì hơn, cứ để hắn ăn cơm thật ngon đi.”

Mọi người kinh ngạc nhìn Triển Chiêu, cứ thế mà thỏa hiệp sao?

Nhưng ngay lập tức lại nghe thấy Triển Chiêu nói với đám tiểu nhị kia: “Lát nữa, cái món thịt giun thái lát kia, đừng nói cho hắn biết là thịt giun, cứ nói là cá đi, còn cái con nhện to đùng thì bảo là tôm, bánh thịt hải trùng vào là bánh cà rốt ….”

Tiểu nhị vâng lời lui xuống, mọi người thì thay Ngũ gia lau mấy giọt lệ chua cay.

Tiểu Tứ Tử nhịn không được nói: “Miêu Miêu thật là xấu nha….”

Mọi người cũng gật đầu —– Thiếu Cung chủ Ma Cung, quả nhiên danh bất hư truyền!

Chính lúc này, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đã quay lại, đến cạnh bàn mà vẫn còn lộ vẻ nghiêm túc: “Vừa rồi ta mới nghe được chuyện lạ bên ngoài, có thể có quan hệ với vụ án của chúng ta.”

Mọi người: “Cái vụ trộm vàng kia sao?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.

Mọi người cũng nghi ngờ, vừa mới tới đã có đầu mối rồi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui