Gần trưa, đội ngũ xuất tuần của Bao Chửng đã tới Thành quận, vì không muốn làm ảnh hưởng đến bách tính, nhóm nhân mã lớn liền nghỉ chân bên ngoài cửa thành. Tất cả mọi người đều là quân binh, có mang theo cả phu quân, Âu Dương liền phái người đi mua đồ ăn về, chúng tướng sĩ lập tức nấu cơm ăn bên ngoài bãi đất trống gần cửa thành.
Vương Triều Mã Hán cùng Âu Dương đi cùng Bao Đại Nhân và Bàng Thái sư đến nha môn một chuyến, một đám quan viên cùng Huyện lệnh địa phương đã xếp hàng chờ sẵn ngoài cửa thành, cung kính đón chào, những người khác đều tìm khách điếm gần đó ăn cơm trưa. Thiên Tôn nhìn thấy bên đường có một cửa hàng bán đàn tỳ bà hiếm thấy, nghe nói đàn tỳ bà chính là một trong những đặc sản thịnh hành ở Thành quận, cho nên Thiên Tôn liền chạy vào trong xem. Ân Hậu cũng đi theo vào, trông chừng Thiên Tôn, tránh cho hắn lát nữa lại lạc lung tung mất công tìm kiếm khắp nơi.
Vốn dĩ Triệu Phổ cũng phải đến nha môn, nhưng mà từ trước đến giờ hắn đều chẳng thèm lo mấy chuyện này, tất cả đều giao cho Âu Dương làm. Lại nói tới, Thành quận chỉ là một trấn nhỏ, các quan viên địa phương cũng không biết phải tiếp đãi vị Hoàng thân quyền cao chức trọng này thế nào. Để tránh cho người ta phải khổ sở, Triệu Phổ rất tự giác mà dẫn theo Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đến khách điếm ăn cơm.
Vẫn là câu nói cũ, vùng Tần Hoài đều rất trù phú, ngay cả nơi nhỏ thế này mà tửu lâu cũng rất được, mọi người chọn một tửu lâu gần phố, ngồi gần cửa nhã gian lầu hai, cũng tiện để ý Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Trước đó Tiểu Tứ Tử đã nghe Triển Chiêu lẩm bẩm cái gì mà “Thịt vịt tẩm muối bột, đậu hũ xào hạnh nhân, bánh mận khô nấu nhuyễn, khoai môn đường nấu ốc, bánh sen gạo nếp hấp, bao bao nhân trứng cá ….”
Cho nên vừa mở miệng bé đã gọi rất trôi chảy.
Vốn dĩ bé rất đáng yêu, gọi món lại rất ngọt khiến cho đám hỏa kế kia nhất hô hậu ủng luôn, ngay cả những thực khách trong tửu lâu cũng cười mãi không ngừng.
Bao phu nhân đi cùng nhóm nữ quyến, đội mũ trùm kín mặt, Thần Tinh Nhi còn ôm Tiểu Hồng Lộc vừa mới nhặt được kia, tiểu oa nhi hình như đã đi bụng nên vẫn không yên ổn được.
Vừa mới ngồi xuống một lát, Thanh Ảnh đã chạy tới đưa cho Bao phu nhân một cái túi chứa đầy sữa dê.
Bao phu nhân ôm lấy Tiểu Hồng Lộc, thấy trên túi sữa dê kia có một núm vú nhỏ được ghim trên thân túi, Thanh Ảnh kéo sợi dây một cái, ở đầu núm vú mà Tiểu Hồng Lộc đang ngậm kia liền xuất hiện mấy cá lỗ nhỏ li ti, Tiểu Hồng Lộc bắt đầu hút, được ăn ngon nên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hồng hào.
Bao phu nhân cảm thấy rất thú vị: “Cái này hữu dụng.”
Thanh Ảnh nhìn tiểu oa nhi vẫn còn đang thời kỳ bú sữa một lát, ghé vào bên cạnh Triệu Phổ nói nhỏ: “Vương gia, chúng ta tìm được nơi ở của Lưu Tiên Nhân kia rồi, hắn ở gần nha môn, còn có một ngôi đạo quan, rất nhiều người tới dâng hương nữa, thế nhưng không cho người bình thường, phải là tín đồ mới được vào.”
“Tín đồ?”
Mọi người cau mày.“Lưu Tiên Nhân này làm không ít chuyện xấu.”
Thanh Ảnh nói: “Khiến mẫu tử ly tán chỉ là bình thường, chuyện tan cửa nát nhà mới xảy ra nhiều hơn.”
Triệu Phổ nhìn trời: “Lát nữa đốt ngôi đạo quan của hắn đi!”
Thanh Ảnh nói nhỏ: “Nhưng mà có rất nhiều người tin hắn a, đến thắp hương cũng phải xếp hàng dài, ta ở Khai Phong phủ cũng chưa thấy có đạo quan nào hương khói lại vượng như vậy cả.”
Triệu Phổ cau mày.
Bao phu nhân lắc đầu một cái, nói: “Xem ra đúng là có rất nhiều tín đồ, Vương gia không thể quá vội vàng được, cần đợi thời cơ.”
Triệu Phổ gật đầu, nếu lúc này làm căng có thể xảy ra bạo loạn, quan trọng là phải tìm được tội chứng của tên đạo sĩ kia, lập kế để nhân tang đều bắt được mới tốt.
Công Tôn hỏi Thanh Ảnh: “Chẳng phải tên đạo sĩ kia cũng ra ngoài chẩn bệnh xem phong thủy cho người ta sao? Chúng ta cứ mời hắn tới là được rồi.”
Thanh Ảnh gật đầu: “Nghe nói phí ra ngoài chẩn khá đắt.”
Tất cả mọi người đều vui vẻ: “Sợ cái gì, chúng ta có biết bao nhiêu tiền.”
Vừa nói vừa cùng nhau chỉ dưới cửa sổ ngoài kia.
Thanh Ảnh nhìn theo hướng ngón tay mọi người chỉ, thấy được Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã tới rồi, đương nhiên, mọi người chỉ ở đây chính là Bạch Ngọc Đường.
Thanh Ảnh dở khóc dở cười.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa mới vào thành, thiếu chút nữa Triển Chiêu đã bị mùi cơm thơm lừng ở quân doanh của Triệu Phổ dụ đi mất, Bạch Ngọc Đường liền kéo lại hắn dẫn vào thành. Đi một lát thì có ảnh vệ nói cho bọn hắn biết bọn Triệu Phổ đang ở khách điếm trong thành, cho nên đến tìm mọi người.
Vừa mới lên lầu ngồi xuống, mọi người nói chuyện muốn mời Lưu Tiên nhân, Bạch Ngọc Đường thoải mái móc ra hai tờ ngân phiếu đưa cho Thanh Ảnh, hỏi: “Đủ chưa?”
Thanh Ảnh nhìn chữ số trên mặt tờ ngân phiếu, gật đầu: “Đủ! Ngay cả mời thần tiên thật cũng đủ.”
Nói xong nhanh chóng đi mời Lưu Tiên Nhân.
Triển Chiêu còn đang tiếc tiền, hai tờ ngân phiếu này ăn được biết bao nhiêu bát bảo Tần Hoài đây chứ, lát nữa phải nhớ lấy về mới được.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nói chuyện gặp được lão nông khi nãy cho mọi người nghe.
Mọi người cau mày.
Triệu Phổ khoanh tay: “Nói như vậy, Lưu Tiên Nhân này chính là Tà Vũ giáo rồi?”
………………….
Lúc tiểu nhị mang đồ ăn lên, mọi người cũng hỏi hắn chuyện Lưu Tiên Nhân.
Khác với vị nông phu kia, tiểu nhị này lại vô cùng tin tưởng, nói Lưu Tiên Nhân này rất linh, vừa là thần y vừa là thần toán, còn có thể cải tử hồi sinh nữa!Từ vụ án của Vương Phong trước đây, Công Tôn đều rất nhạy cảm với mấy từ “cải tử hồi sinh”
này, trong bụng thầm chửi một câu —— Chỉ cần có liên quan đến cải tử hồi sinh đều là phường lừa gạt hết.
Mọi người ăn cơm, Bạch Ngọc Đường hỏi: “Sư phụ ta đâu rồi?”
Triển Chiêu ban nãy còn nghĩ Ân Hậu cùng Thiên Tôn chỉ đi đâu lát thôi, nhưng mà đợi mãi cũng không thấy người đâu hết.“Tôn Tôn đi mua Tỳ bà.”
Tiểu Tứ Tử vừa ăn một cái bánh bao vừa nói: “Ân Ân đi cùng người rồi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhất là Bạch Ngọc Đường, có Ân Hậu đi cùng hắn cực an tâm.
Chỉ lát sau, Thanh Ảnh lại chạy về, nói: “Lưu Tiên Nhân không có ở đó, người trong đạo quan nói hắn đi xem phong thủy cho người ta, chiều mới về, bảo chúng ta chiều tối hãy đến, tiền xem bệnh là mười lượng, xem phong phủ là mười lăm lượng, trừ ma đuổi quỷ năm mươi lượng, giải hạn đoán tương lai còn phải tùy từng tình huống thu tiền, cầu nguyện bình an tất cả đều một trăm lượng.”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người.
Triệu Phổ cũng buồn bực: “Không phải nói cần rất nhiều tiền sao? Cũng bình thường mà.”
Thanh Ảnh gật đầu: “Ta nói lão gia chúng ta là người nơi khác, đặc biệt muốn mời Tiên Nhân giúp một tay, sau đó đưa cho Tiểu đạo sĩ kia một tấm ngân phiếu, nói đây là chút lòng thành, hắn liền cười ha hả nói không cần nhiều như vậy.”
“À …”
Lâm Dạ Hỏa ăn một miếng bánh bên cạnh cười: “Cái này gọi là thả dây dài câu cá lớn, hắn đoán được người có thể ra nhiều bạc như vậy nhất định là người có tiền, cho nên ban đầu đòi ít thôi, chuẩn bị mồi ngon chút để câu cá lớn đây mà.”
Thanh Ảnh cũng gật đầu: “Đúng vậy, trước đó ta cũng nghe đạo sĩ trong đạo quan nói, tiền xem bệnh bên ngoài rất đắt hẳn là để thăm dò một chút xem chúng ta có tiền hay không đây.”
Triệu Phổ gật đầu, cười lạnh một tiếng: “Ăn cơm trước đã, ăn xong hãy nói.”
Thanh Ảnh gật đầu, đi ăn cơm cùng ảnh vệ.
Tiểu Tứ Tử kéo hắn lại, hỏi hắn có muốn ăn cơm ở đây không. Thanh Ảnh có chút chán ghét mà nhìn một bàn chỉ có mấy món điểm tâm nho nhỏ, nói chỉ có từng này ăn sao đủ a, hắn phải ra ngoài thành ăn bát lớn gặm đùi dê! Cho nên chạy đi mất.
Triệu Phổ cũng định chạy đi, Công Tôn liền kéo hắn lại, nói với tiểu nhị: “Mang hai trăm cái bánh bao tới.”
Tiểu nhị cũng hít một ngụm khí lạnh.
Công Tôn dán đến hỏi Triệu Phổ: “Đủ chưa?”
Triệu Phổ tâm nói, Thư ngốc này, ngươi thực sự nghĩ ta là thùng cơm hay sao a, nói với tiểu nhị: “Một tô mỳ thịt bò, bát to ấy, cho ta thêm hai quả trứng gà nữa.”
“Ách ….”
Tiểu nhị do dự một chút, hỏi: “Khách quan, chỗ chúng ta có mỳ gà mỳ heo đều rất dễ ăn, hay là ngài dùng thử chút?”
Triệu Phổ khó hiểu: “Không có thịt bò sao? Còn gân bò?”
Triển Chiêu cũng nói muốn ăn, muốn mỳ sợi to, còn nói muốn ăn cả mỳ xào thịt bò, cả đám bị Triển Chiêu hấp dẫn, đều nói muốn ăn.
Tiểu nhị lúng túng, xua tay: “Không thể ăn mỳ thịt bò a.”
Mọi người nghiêng đầu: “Tại sao?”
“Huyện chúng ta trước đây đắc tội Ngưu Vương ….”
“Phốc…..”
Tiểu nhị còn chưa nói xong, Tiểu Lương Tử đang uống một ngụm canh cũng phun cả ra ngoài, há to miệng hỏi: “Ngưu Vương?!”
Tiểu Tứ Tử cũng phồng mặt: “Cảm giác thật lợi hại nha! Có Miêu Vương không?”
Triển Chiêu vừa bóp má Tiểu Tứ Tử vừa hỏi: “Các ngươi đắc tội Ngưu Vương thế nào?”
“Chuyện là thế này, trước đây có mấy con bò không hiểu tại sao lại chạy ra phố làm người ta bị thương, Lưu Tiên Nhân bấm tay tính toán một chút, nói là chúng ta ăn mất nhi tử của Ngưu Vương, kể cũng đúng, trước đây các tửu lâu đều làm cả các món thịt bò, sinh ý rất tốt, chắc là ăn phải bò nhỏ không nên ăn nào đó.”
Mọi người há to miệng, nhìn đám tiểu nhị kia.“Vì vậy cho nên Lưu Tiên Nhân nói, cần phải bồi tội với Ngưu Vương, năm nay Thành quận không thể ăn thịt bò hoặc là những bộ phận khác của bò.”
Tiểu nhị nghiêm túc nói.
Khóe miệng mọi người giật tưng ——- Vậy cũng được a? Quan trọng là như vậy mà vẫn có người tin tưởng a?!“Khách quan, hay là chúng ta ăn mỳ thịt heo đi, ăn rất ngon đó!”
Tiểu nhị nói.
Triệu Phổ không nói, cũng không có tâm trạng ăn mỳ nữa.
Tiểu nhị còn đang giới thiệu mỳ, lại cảm thấy có cái gì đó đầy lông đụng phải chân hắn một cái, vừa mới cúi đầu nhìn đã ngã ngồi trên mặt đất, miệng hét “Nương nha!”
Mọi người cúi đầu, thấy Tiểu Ngũ đã dán tới rồi, đang cọ cọ Triển Chiêu, ngẩng mặt lên ý là ——— Chưa được ăn cơm à? Người ta muốn ăn giò heo hoặc chân bò? Hay là gà cũng được.
Lâm Dạ Hỏa trêu ghẹo hỏa kế kia: “Ai, tiểu nhị, đây chính là Hổ Vương, Hổ Vương nói muốn ăn Ngưu Vương, các ngươi thử đem Ngưu Vương kéo tới so với nó một chút xem ai lợi hại hơn.”
Tiểu nhị cà lăm: “Đại …. Đại gia, các ngài đừng nói chơi nữa, đây chính là con cọp đó!”
Cuối cùng, Triển Chiêu nói muốn một cái chân giò cho Tiểu Ngũ, còn gọi thêm một con gà quay, cả đám cũng không còn tâm trạng nào ăn mỳ nữa, chuyển sang ăn cơm.“Lại có thể kiến người cả một thành không ăn thịt bò nữa, hắn hạ độc bọn họ sao?”
Triệu Phổ cau mày.
Tiểu Tứ Tử vẫn còn lăn tăn: “Thực sự có Ngưu Vương sao?”
“Ngưu Vương, Trư Vương cái gì.”
Công Tôn lắc đầu: “Nói lời vô căn cứ mà thôi.”
Triển Chiêu ăn canh, trong đầu đột nhiên này ra một ý tưởng, sau đó cười cười.
Bạch Ngọc Đường thấy Mèo của hắn cười, cũng biết hắn có chủ ý xấu gì đây, hỏi: “Miêu Nhi, có tính toán gì vậy?”
Triển Chiêu cười “a a”
, nói: “Ta đang nghĩ xem lát nữa trêu đùa tên Tiên Nhân này một trận thế nào đây.”
Tất cả mọi người cùng nhìn hắn.
Triển Chiêu cười híp mắt, nói: “Ăn trước, ăn xong rồi ta lại đi Thích Quán, như vậy cũng có thể tìm được đấu pháp rồi.”
Mọi người bật cười, tiếp tục ăn cơm, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử lần đầu tiên được đến ‘Thích Quán’ lại cực kỳ mong đợi.……………..
Mà lúc này, trong quán Tỳ bà cách khách điếm đó không xa, Thiên Tôn đang nghiên cứu hai cây tỳ bà.
Ân Hậu chờ đến đói cả bụng, bất đắc dĩ giục hắn: “Ta nói này, ngươi làm gì soi mói vậy a, cảm thấy tốt thì mua đi, không thì mua hết, dù sao đồ đệ nhà ngươi cũng nhiều tiền mà.”
Thiên Tôn liếc Ân Hậu một cái: “Ngươi nói cứ như ta tiêu tiền rất phung phí vậy, ta cả đường cũng đâu có mua cái gì.”
Ân Hậu thật muốn đạp hắn một cái: “Ngươi có phát hiện chúng ta đi mỗi ngày đều nhiều mã xa hơn không a? Trên mã xa đó đều là đồ ngươi mua cả dọc đường đi.”
Thiên Tôn nháy mắt mấy cái: “Các ngươi cũng mua mà.”
Ân Hậu gật đầu: “Đúng vậy, chúng dọc đường đều mua thổ sản địa phương, ngươi lại đi mua các loại đổ cổ ngoạn chơi.”
Thiên Tôn liếc hắn một cái, cuối cùng giơ hai cây ra: “Cái nào tốt?”
“Cái nào chả được!”
Ân Hậu tùy tiện chỉ một cái.“Ừm….”
Thiên Tôn lại bắt đầu nghiên cứu.“Ai.”
Ân Hậu cảm thấy hắn lại nghiên cứu nữa chắc mình chết đói thật mất, vì vậy cầm luôn cả hai cây đặt lên trên quầy, nói: “Lấy hai cây này.”
Thiên Tôn lại cầm thêm một cây nữa, nhìn Ân Hậu.
Ân Hậu cũng cầm luôn đặt lên trên quầy, để tiểu nhị tính tiền một lượt.
Thiên Tôn sờ cằm: “Có phải mua hơi nhiều rồi không?”
“Lúc ngươi không thích nữa thì cho người khác, dù sao trong phủ cũng nhiều nữ, sẽ có người thích đàn tỳ bà.”
Ân Hậu lấy túi tiền mà Bạch Ngọc Đường cho Thiên Tôn để trả tiền tỳ bà.
Tiểu nhị vui vẻ nhận bạc, sung sướng lấy hộp gấm cùng giấy gói thượng hạng cẩn thận gói đàn cho Thiên Tôn. Lúc này, lại thấy bức rèn ngăn nội thất được vén lên, một người mặc đạo bào màu xám, có một mái tóc hôi sắc, cầm theo bàn bát quái phong thủy đi ra. Mấy người đi sau, người đẫn đầu giống như là chưởng quỹ, ăn mặc rất lịch sự, sau lưng hắn là hai tiểu tư.“A.”
Đạo sĩ kia chỉ về góc tường hướng Đông Bắc: “Chỗ đó phải đặt một chậu nước, cần đun sôi, đây gọi là phong thủy sinh khởi, rất tốt.”
“Vâng, vâng.”
Chưởng quỹ nhất mực gật đầu, sai tiểu tử phía sau đi đun nước.“Ngoài cửa xây hai cái bể cá! Thần tài thờ trong phòng. Sau đó mặt tường phía đông ….”
Đạo sĩ kia chỉ vào mặt tường phía đông, cau mày: “Cây tỳ bà màu đen đâu rồi?”
Tất cả mọi người đều ngẩn người, tiểu nhị đang cầm cây tỳ bà kia, chuẩn bị bỏ vào hộp bọc lại cho Thiên Tôn.“Cây tỳ bà kia không được bán!”
Đạo sĩ lắc đầu: “Cây tỳ bà này để trấn trạch, cần phải luôn treo ở mặt tường phía đông, còn tốt hơn cả tỳ hưu bảo ngọc, có thể giữ cho phòng ốc của nhà ngươi được bình an, cũng giúp sinh ý càng phát đạt.”
Chưởng quỹ vội vàng sai tiểu nhị: “Ai, nhanh treo lại, treo lại.”
Tiểu nhị há to miệng, Thiên Tôn ở bên cạnh chỉ mình: “Ta đã trả tiền rồi.”
“Vậy đổi sao cây khác, thế nào?”
Chưởng quỹ lại hỏi.
Thiên Tôn còn chưa mở miệng, Ân Hậu đã nói: “Không được!”
Mọi người đều sửng sốt.
Thiên Tôn nhìn bên ngoài vẻ mặt hiền hòa, tóc trắng thân hình hơi gầy, nhìn tư văn nhã nhặn rất dễ thương lượng. Nhưng Ân Hậu thì không giống, Cung chủ Ma cung cũng không có Tiên khí như Thiên Tôn, mà tràn đầy Yêu khí! Hắn vừa đảo mắt một vòng, nhìn Chưởng quỹ kia: “Tiền đã trả thì không còn là đồ của điếm nhà ngươi nữa, nếu muốn, dùng vạn lượng vàng mua về đi.”
Chưởng quỹ cũng hít vào một ngụm lãnh khí: “Ai nha, sao ngươi lại không nói lý lẽ như vậy a? Đồ trong điếm của ta, ta không bán cũng không được sao?”
Ân Hậu lại cười, chỉ đạo sĩ kia nói: “Đạo sĩ kia tùy tiện phóng thí một câu ngươi cũng cho là thật, nếu như hắn nói ngươi đập đầu chết ở phía tường đông thì mỗi ngày đều có một đấu vàng chạy vào nhà, ngươi cũng sẽ đi đập đầu chết chứ?”
Thiên Tôn vỗ tay: “Nói rất hay a Lão Qủy, bé Mèo kia bẻm mép như vậy chắc chắn là giống ngươi đi!”
Ân Hậu cấm ngữ.
Đạo sĩ kia quan sát trên dưới Ân Hậu một lát, cười lạnh một tiếng, lắc đầu: “Tiểu tử ngu ngốc.”
Ân Hậu cùng Thiên Tôn nhìn nhau một cái, tên đối diện này cùng lắm cũng chỉ khoảng bốn mươi tuổi, lại đi gọi hai người bọn họ là Tiểu Tử …. Nhưng cũng khó trách, nhìn bọn họ đúng là trẻ hơn tuổi mà.“Ai, hai vị gia.”
Tiểu nhị kéo Ân Hậu cùng Thiên Tôn: “Vị này chính là Lưu Tiên Nhân, là thần tiên chuyển thế, hắn nói đều đúng hết, không nghe sẽ phải chịu tội đó.”
“Thật sao?”
Thiên Tôn nghiêng đầu.
Ân Hậu theo bản năng nhìn tên đạo sĩ kia một chút, thì ra đây chính là tên lừa gạt hại người không ghớm tay kia, hôm nay không thể bỏ qua cho hắn! Mà quan sát thêm lần nữa, nội lực người này cũng rất tầm thường, xem ra chẳng qua chỉ là dùng cái miệng cùng mấy trò tiểu xảo để lừa người mà thôi.
Thiên Tôn nhìn Lưu Tiên Nhân một chút, lại nhìn cây tỳ bà kia một chút, nheo mắt lại, cười.
Ân Hậu đúng lúc nhìn thấy nụ cười này trên mặt Thiên Tôn, bất đắc dĩ mà gật đầu —— Đạo sĩ kia xui xẻo rồi!Lúc này, chỉ thấy Thiên Tôn cầm cây tỳ bà kia lên, đưa cho tiểu nhị, nói: “Ngươi treo lên đi.”
Ân Hậu nhìn Thiên Tôn một cái.
Thiên Tôn cười híp mắt, nụ cười cực kỳ ngây thơ, cảm giác thế gian đẹp hơn biết bao nhiêu, tiểu nhị nhìn thấy cũng phải ngượng ngùng.
Chưởng quỹ thở phào nhẹ nhõm, tiến lên nói tiếng cảm ơn với Thiên Tôn: “Đa tạ vị đại gia này thông cảm, hay là ngươi xem thử những cây tỳ bà khác xem? Nếu không ngài cứ lấy thêm hai cái nữa, ta sẽ giảm giá cho ngài?”
Thiên Tôn tiếp tục cười thật tươi: “Không cần.”
Tiểu nhị kia lấy cái ghế ra chuẩn bị treo cây tỳ bà lên, Thiên Tôn lại nói tiếp: “Này Chưởng quỳ à, ta cũng biết chút thuật phong thủy, cây tỳ bà này của ngươi một khi được treo lên, không những không mang lại tài phú cho ngươi mà còn chiêu tai họa cho ngươi đó.”
Chưởng quỹ ngẩn người.“Chẳng hạn như, một khi treo cây tỳ bà này lên, tường đông sẽ đổ ….”
Vừa nói, Thiên Tôn vừa chỉ một cái, ý bảo —- Ngươi nhìn xem.
Tất cả mọi người đều nhìn sang hướng tay hắn chỉ….
Đúng lúc đó, tiểu nhị vừa mới đặt tỳ bào lên tường, liền nghe thấy “ầm”
một tiếng.
Tiểu nhị đứng ngốc lăng trên cái ghế, tường đông bỗng nhiên biến mất, mấy công tượng đang làm tỳ bà phía sau tường cũng ngoảng mặt sang, há to miệng nhìn mọi người, ý là ——- Chuyện gì xảy ra vậy a? Mở rộng đại điện à?Thiên Tôn nhìn Lưu Tiên Nhân cũng đang trợn mắt há miệng, nói: “Ta nói vị Tiên Nhân này a, lời của ngươi cũng không có chuẩn nha.”
Ân Hậu nhìn trời, khuôn mặt của Thiên Tôn kia cũng rất lừa người, Lão Qủy này ngoan mà hư đó!“Ngươi…. Ngươi có yêu pháp?”
Lưu Tiên Nhân kia chỉ Thiên Tôn.
Thiên Tôn cười lạnh: “Sao ngươi không nói ta mới là thần tiên thực sự, ngươi chỉ là tên treo biển lừa gạt mà thôi?”
“Ngươi …..”
Thiên Tôn thiêu mi một cái: “Nếu không chúng ta so tài thử xem?”
“So…. So cái gì?”
Lưu Tiên Nhân nhìn Thiên Tôn.“À, so định thân pháp đi?”
Thiên Tôn nói: “Thần côn tất bị, xem tướng, cầu phúc, định thân pháp, vu thuật, chú thuật, trừ yêu đoạt mệnh gì đó chẳng hạn. Không bằng ta nói một chữ “định”
, ngươi nói một chữ “định”
để xem ai không nhúc nhích được? Hoặc là ngươi đọc một chú văn, ta đọc một chú văn xem ai chết trước đi? Ta xem mệnh cho ngươi ngươi xem mệnh cho ta, ta nói ngươi chết khi nào, chết lúc nào chẳng hạn, hai ta thử một chút đi?”
Lưu Tiên Nhân lùi về sau một bước, Thiên Tôn đưa tay ra: “Chết hay là bất động?”
“Ngươi …. Ngươi là yêu nghiệt, ngươi chờ đó.”
Lưu Tiên Nhân ý thức được người này không dễ đắc tội, nhanh chóng tránh thoát tay Thiên Tôn, xoay người chạy ra ngoài.“Muốn chạy sao?”
Thiên Tôn cười lạnh một tiếng, lách người biến mất.
Ân Hậu đưa tay, chọc chọc chưởng quỹ đang há miệng hóa đá bên cạnh, hỏi: “Ngươi còn muốn treo cây tỳ bà kia nữa không?”
Chưởng quỹ há to miệng: “Ách …..”
“Không bán vậy ta đi.”
Ân Hậu định đi.“Bán! Bán!”
Chưởng quỹ giậm chân, quát tiểu nhị còn đứng ngây ngốc trên ghế: “Còn không nhanh mang Tỳ bà đến cho đại gia đây!”
Lúc này, có hai tiểu nhị bưng hai bể cá tới: “Chưởng quỹ, chậu cá để ở đâu?”
“Để cái rắm a! Đổ đi cho ta!”
Chưởng quỹ giận dữ giậm châm, cũng ý thức được Lưu Tiên Nhân kia chỉ là tên lừa gạt, vừa rồi còn không dám so tài cùng Tiên Nhân tóc bạc, cứ thế mà cúp đuôi chạy mất.
Ân Hậu cầm đàn tỳ bà rời khỏi cửa hàng, lại thấy được trên bãi đất trống cách đó không xa, Lưu Tiên Nhân đang chạy vòng vòng tại chỗ, hắn cứ chạy hướng nào là Thiên Tôn xuất hiện ngay trước mặt hắn ở hướng đó, Lưu tiên Nhân lại hoảng hốt xoay đầu chạy, cho nên cứ vòng vòng tại chỗ.
Trên đường có rất nhiều người bị hấp dẫn, rối rít vây xem, không hiểu hôm nay Lưu Tiên Nhân làm sao vậy? Đang đi đụng tường hay là đang luyện thần công đây? Sao cứ hết chạy đông lại chạy tây vậy?“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Lưu Tiên Nhân bị đuổi không còn đường chạy, biết là mình đã chọc phải cao nhân, liền hỏi Thiên Tôn, ý muốn thương lượng cùng hắn, để hắn đừng đối nghịch mới mình nữa.“Ngươi quỳ xuống dập đầu, vừa dập đầu vừa đi tới nha môn, nói cho tất cả mọi người biết ngươi là tên lừa gạt.”
Thiên Tôn chỉ một ngón tay: “Nếu không ta sẽ điểm huyệt ngươi a! Ngươi chuẩn bị cả đời làm cây thần côn bất động chờ người đến dâng hương đi.”
…………………….
Trong khách điếm, mọi người còn đang ăn cơm đột nhiên lại nghe thấy bên dưới đột nhiên xôn xao lên.
Nhìn ra ngoài, liền nhìn thấy trên quan đạo bên dưới, có hai người đang đứng, một người tóc xám, một người tóc bạc.“Đó không phải là Thiên Tôn sao?”
Triệu Phổ tò mò.“Ai nha, đó không phải là Lưu Tiên Nhân sao?”
Tiểu nhị đưa đồ ăn tới cũng nhìn thấy, chỉ đạo sĩ tóc bạc kia nói.
Mọi người nhìn nhau một cái —– Trùng hợp như thế, đụng phải sao?Ở nơi xa, Ân Hậu một tay xách ba chiếc tỳ bà được dây buộc chắc, phất tay áo một cái, mọi người liền thấy Lưu Tiên Nhân kia “phịch”
một cái, quỳ xuống trước mặt Thiên Tôn.
Thiên Tôn hơi cười cười.
Ân Hậu dựa vào một cây cột trụ ở khách điếm, vẫy đầu ngón tay một cái, Lưu Tiên Nhân liền dập đầu với Thiên Tôn.
Thiên Tôn gật đầu một cái, đưa tay vỗ vỗ đầu hắn, ý là ——— Giờ mới chịu sao.
Lưu Tiên Nhân bất động nằm trên mặt đất, nhìn bên ngoài cứ như hắn cam tâm tình nguyện thần phục Thiên Tôn sát đất vậy. Nhưng điểm quan trọng chính là hắn có muốn thoát cũng thoát không xong.
Khóe miệng mọi người co giật, nhìn Ân Hậu đứng dưới khách điếm một chút, tâm nói Lưu Tiên Nhân gặp phải vận đen đến thế nào mới đụng trúng hai vị này đây a, có phải lúc xuất môn quên bấm tay tính hung cát mà đã xuất hành rồi không a?Người vây xem bốn phía cũng không biết chuyện gì xảy ra, Triển Chiêu nhanh chóng gọi ảnh vệ tới, để bọn họ đi tung tin đồn khắp nơi, nói là Lưu Tiên Nhân gạt người bị người của Khai Phong phủ vạch trần, bây giờ còn đang dập đầu nhận tội đây, những người bị hắn lừa gạt nhanh chóng đến báo án a! Nghe nói hắn còn có hàng trăm chiêu trò lừa gạt, những thứ như cải tử hồi sinh đều là lừa đảo, Bao Đại Nhân còn đang chuẩn bị trừng trị hắn đây.
Chỉ trong nhất thời, bốn phía đều nổi lên tin đồn.
Lúc này Lưu Tiên Nhân cũng đã có thể ngẩng mặt lên, nhìn Thiên Tôn đứng rực rỡ dưới ánh mặt trời, ống tay áo nhẹ bay theo gió.
Lưu Tiên Nhân khó khăn lắm mới hỏi ra được một câu: “Ngươi …. Ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Thiên Tôn cười lạnh: “Ngươi là tên lừa gạt táng tận lương tâm, hôm nay ngươi không xem thử số mình đã tuyệt sao?”
Lưu Tiên Nhân nhìn nam tử chẳng khác nào Trích Tiên trước mắt, cuối cùng đôi mắt cũng dừng lại trên mái tóc bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời của hắn, trong óc lóe lên một người, há to miệng: “Ngươi chẳng lẽ là, Thiên …..”
Thiên Tôn giơ tay lên, vỗ nhẹ bả vai hắn.
Đột nhiên Lưu Tiên Nhân cảm giác ngực mình run lên.
Sau đó, hắn có thể động đậy, nhưng chân tay mềm nhũn, hắn theo bản năng kéo cổ áo mình ra nhìn một chút, chỉ thấy tại vị trí trái tim bên trái xuất hiện bảy chấm đỏ.
Trên lầu, Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái.
Triển Chiêu kinh ngạc hỏi Bạch Ngọc Đường: “Đây chính là Thất Thương Quyền của Thiên Tôn sao?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.“Thất Thương Quyền?”
Triệu Phổ cũng hỏi: “Thất Thương Quyền có thể khiến trên ngực sẽ có bảy chấm đỏ như máu, mỗi ngày sẽ lặn đi một chấm, trong vòng bảy ngày nếu như không được giải thì sẽ đứt hết gân mạch, cả người héo rút, co lại chỉ bằng một trái dưa hấu mà chết sao?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.“Ta cũng nghe qua.”
Lâm Dạ Hỏa khoanh tay nói: “Thất Thương quyền chính là đệ nhất độc công trong mười độc công tàn nhẫn nhất võ lâm, đã nhiều năm Thiên Tôn chưa từng dùng đến, trước kia cũng chỉ dùng một lần với đám ác đạo tàn sát cả thành mà thôi.”
“Ta cũng nghe qua.”
Trâu Lương gật đầu: “Khi ta còn nhỏ, đạo tặc ở vùng Tây Nam vô cùng tàn nhẫn, giết hết mấy thôn trang gần biên thùy Tây Nam, ngay cả trẻ em và người già chúng cũng không tha, nha môn Tây Nam treo giải thưởng cực lớn nhưng vì võ công chúng quá giỏi nên ngay cả người giang hồ cũng không có biện pháp bắt. Đột nhiên có một ngày, có một vị Bạch y nhân giống hệt thần tiên tới, xách theo một cái túi ném trước cửa quan phủ, khi bọn nha dịch mở túi ra liền thấy bên trong có mười lăm trái dưa hấu thịt máu mê dầm dề. Ngỗ tác mất cả ngày kiểm tra mới phát hiện chính là đám đạo tặc kia, mà trên túi để lại mấy chữ, nói là đem tiền thưởng phát cho dân chúng nghèo khó trong những thôn trang bị hại kia, một đồng cũng không được thiếu.”
“Đó là sư phụ ta hạ thủ lưu tình.”
Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt nói: “Nếu như hắn thực sự muốn dùng Thất Thương Quyền dạy dỗ đám ác nhân, lúc biến thành dưa hấu rồi người đó vẫn còn sống, hơn nữa còn phải sống đủ bảy bảy bốn chín canh giờ sau mới chết được.”
Mọi người cũng hít vào một ngụm lãnh khí.“Đừng nói chứ.”
Lâm Dạ Hỏa sờ cằm: “Trên giang hồ có một số công phu vô cùng ác độc lại là do một số cao nhân danh môn chính phái cùng nhau sáng chế đó.”
Triển Chiêu gật đầu: “Bởi vì có một số ác nhân nếu như cứ chỉ giết đơn giản như vậy có vẻ quá dễ dàng cho chúng rồi.”
“Lúc cần thì phải dùng biện pháp nặng tay.”
Triệu Phổ lạnh lùng nói: “Ăn miếng trả miếng, lão tử không tin cái gì mà cứ lấy đức báo oán kia.”
“Sư phụ ta lớn tuổi, có rất nhiều việc hắn không muốn xía vào.”
Bạch Ngọc Đường nói: “Chẳng qua lần này Lưu Tiên Nhân kia ngay cả hài tử còn bú sữa cũng không tha, có thể người muốn trừng trị hắn.”
“Nhưng mà Thất Thương Quyền cũng cần phải bảy ngày sau mới phát tác đi?”
Triển Chiêu hỏi: “Cho nên …..”
Mọi người thấy Thiên Tôn chắp tay sau lưng lắc lư đi vào cùng Ân Hậu, Lưu Tiên Nhân lúc này cứ như một con chó con, ngoan ngoãn cúi đầu theo hai người lên lầu.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu vừa mới ngồi xuống, Lưu Tiên Nhân liền quỳ xuống đập đầu với Thiên Tôn: “Lão thần tiên, là ta có mắt không thấy thái sơn, ngài tha cho cái mạng chó này của ta đi! Ngài trạch tâm nhân hậu hiệp danh vang dội, không cần phải chấp nhặt với ta a, ta cũng chỉ là nghe lệnh người khác mà làm việc thôi a.”
“A…. thì ra là tiểu lâu la a.”
Thiên Tôn thiêu mi với mọi người, ý là —— Hỏi đi.
Mọi người yên lặng gật đầu —– Qủa nhiên, nhà có một “lão”
như có một “bảo”
vậy.
Ân Hậu hỏi tiểu nhị: “Có mỳ thịt bò không?”
Tiểu nhị Lưu Tiên Nhân đang quỳ gối dập đầu kia, hung hăng mà phất khăn, nói: “Có!”
Chờ mọi người cơm nước xong rồi mang theo Lưu Tiên Nhân đến nha môn, Bao Đại Nhân cùng Bàng Thái sư nhìn Lưu Tiên Nhân đang quỳ gối bên dưới hỏi gì khai nấy kia, cùng sờ râu —— Ai nha, lại có thể thần tốc giải quyết a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...