Thái sư kể cho mọi người nghe chuyện hắn trải qua hai mươi năm về trước, cũng giải thích chuyện lần này tại sao hắn lại theo đi luôn.
Gần trưa, đám người Triển Chiêu tụ tập ở nhã gian Thái Bạch Cư ăn cơm, vừa ăn vừa thảo luận chuyện liên quan đến Tà Vũ cùng Hồng Anh Cốc.
Triển Chiêu có chút ngạc nhiên hỏi Công Tôn: “Có thần tiên cùng yêu quái mọc lông vũ không?”
Công Tôn sờ cằm: “Có lông vũ mà lại còn có hình người ….”
Tiểu Tứ Tử giơ tay: “Người chim?”
Công Tôn cầm bánh bao nhét vào miệng bé: “Không được nói tục!”
“Hồng Anh Cốc, lại còn Tà Vũ …”
Ân Hậu chống cằm: “Chưa từng nghe Lan Từ nhắc qua a …. Yêu tinh bị phong ấn hai trăm năm trước, lại còn ăn thịt người nữa sao? Là thứ gì? Sơn yêu à?”
Mọi người nhìn nhau, cũng cảm thấy truyền thuyết này có cái gì đó không đúng lắm.
Lúc này lại nghe thấy tiếng Bàng Dục thở dài.
Tất cả mọi người cùng nhìn hắn.
Bao Duyên nhìn hắn: “Ngươi làm sao vậy?”
Bàng Dục đang gắp một cái cánh gà, lắc đầu: “Đương nhiên là không đúng rồi.”
“Không đúng chỗ nào?”
Mọi người cùng nhìn hắn.“Vấn đề chính là …. Chẳng có chỗ nào tốt hết!”
Bàng Dục sờ cằm, dáng vẻ rất sâu xa.“Cái gì mà không có chỗ tốt?”
Triển Chiêu không hiểu.
Bàng Dục nhìn trời một chút: “Oa! Các ngươi cũng đâu phải ngày đầu tiên biết phụ thân ta a? Người nào trong các ngươi thấy qua phụ thân ta chủ động chạy đến chỗ nguy hiểm chứ?”
Mọi người ngớ người, nhìn nhau một cái —— Hình như đúng vậy ….“Trừ phi là có điểm nào đó tốt hoặc có lý do gì đặc biệt.”
Bàng Dục chống cằm híp mắt suy nghĩ: “Các ngươi thử nghĩ a, từ trước đến giờ trong đầu phụ thân ta lúc nào cũng chỉ có Hương Hương, cho dù ngươi có cho hắn một đống bạc bảo hắn đừng ở bên Hương Hương một ngày nữa hắn cũng không chịu. Tiền, Quyền, Thế phụ thân ta đều có cả rồi, trường sinh bất lão bách độc bất xâm cũng không phải là thứ mà người ham muốn, lúc trước người còn nói, chỉ còn có Công Tôn ở đây, sống được đến chín mươi tuổi cũng là đủ vốn rồi …. Cho nên …..”
Mọi người đều cảm thấy rất có lý, vì vậy cùng nhau hỏi Bàng Dục: “Ngươi cảm thấy phụ thân ngươi còn điều gì đó giấu giếm chưa nói sao?”
“Ừ.”
Bàng Dục gật đầu một cái: “Theo sự hiểu biết của ta với phụ thân ta, hẳn là còn điểm quan trọng nào đó người còn chưa có nói ra đâu!”
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Bàng Dục.“Nhưng mà.”
Bàng Dục cũng không gấp gáp: “Nếu như phụ thân ta đã dám cùng đi với Bao Đại Nhân, chứng tỏ là không phải chuyện tham tàn phạm pháp gì, chắc là chuyện riêng đi.”
Mọi người cùng gật đầu một cái.“Có lẽ …. Ban nãy có nhiều người nên Thái sư ngại nói ra đi?”
Triệu Phổ hỏi.
Mọi người cùng suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìn nhau —– Chuyện mà Thái sư không thể nói ra ngoài …..“Chẳng lẽ là chuyện tình cảm?”
Công Tôn đột nhiên máu bát quái nổi lên.“Tình cảm sao?”
Triển Chiêu sờ cằm: “Cúng đúng a, hai mươi năm trước Thái sư còn trẻ mà.”
“Phụ thân ta định đi tìm tình nhân cũ sao?”
Bàng Dục ngoẹo đầu: “Không lý nào a, phụ thân ta cũng đã có bảy thê tử rồi, hơn nữa bảy nương của ta ai cũng tốt, nếu thích cứ nhận về nhà là được rồi, thân phận gì cũng không sao hết.”
“Có làm chuyện phu thê rồi thì sao?”
Lâm Dạ Hỏa đột nhiên tới một câu.
Mọi người há miệng.
Bàng Dục kinh hãi: “Không phải đâu….”
“Có thể có con rồi nữa không?”
Bạch Ngọc Đường cũng chọc một câu.
Mọi người lại há miệng lần nữa.“Con riêng sao?”
Bàng Dục lại há miệng, sau đó khoanh tay: “Không phải chứ …. Lúc còn trẻ lão đầu kia lại lăng nhăng thế sao?”
“Hắt xì….”
Trong sân viện của Bao Đại Nhân, Bàng Cát đang bưng chén cơm quay mặt sang hắt hơi một cái.
Bao Đại Nhân gắp một đũa thức ăn lớn, vừa ăn vừa nói: “Sao rồi, làm chuyện trái lương tâm gì?”
Cặp mắt Thái sư tròn như trái trứng, nhai đồ ăn lầm bầm: “Không hiểu ngươi muốn nói gì.”
Bao Đại Nhân cười một tiếng, đặt bát đũa xuống, cầm cái muỗng canh lên ăn canh: “Ngươi lừa gạt được người khác lại nghĩ lừa gạt được ta sao?”
Thái sư liếc hắn một cái, vẻ mặt này, hình như có chút chột dạ.
Bao Đại Nhân cầm cái muỗng chỉ hắn: “Tên Béo chết bầm nhà ngươi không có lợi sao có thể dậy nổi hứng thú a, ngươi mà tốt như vậy sao, lại vì muốn bắt yêu quái mà chạy đến nơi nguy hiểm sao? Việc lớn nhất mà ngươi làm được cùng lắm cũng là chỉ nói với ta để ta đi điều tra, điều tra được rồi liền nói cho ngươi biết kết quả để ngươi dính chút vinh quang, còn ngươi thì chạy thật xa khỏi nơi nguy hiểm rồi.”
Thái sư sưng mặt lên: “Ai, ta nói Hắc Tử này, hai chúng ta cũng từng chịu chung hoạn nạn rồi, ngươi đừng có nói ta không có nghĩa khí vậy chứ.”
“Ít nói nhảm.”
Bao Chửng trừng hắn: “Ngươi nói rõ cho ta, nếu không lần này ngươi đừng mơ ta sẽ dẫn ngươi đi!”
“Ngươi ….”
Thái sư cũng không còn biện pháp, do dự hồi lâu, thở dài, buông chén đũa xuống, nhìn chung quanh.
Hình như Bao Đại Nhân đã đặc biệt cho mọi người lui hết xuống, ngay cả Bao phu nhân cũng ngồi ăn cùng Hồng Cửu Nương ở biệt viện xa xa, trong viện lúc này chỉ còn hai người bọn họ.
Thái sư thấp giọng, nói: “Hắc Tử, ngươi có còn nhớ năm đó ta từng làm thị vệ của Tiên hoàng một thời gian hay không?”
Bao Đại Nhân gật đầu một cái, lúc còn trẻ Bàng Cát chính là con quỷ tinh ranh, không chỉ thông minh mà còn rất biết nịnh hót, Tiên đế khá thích hắn nên đã gọi hắn vào cung, từ đó mới tạo cơ hội cho Bàng Cát mang theo Bàng phi lúc nhỏ vào cung, trở thành thanh mai trúc mã của Triệu Trinh.
Lúc Tiên đế thân thể đã yếu, liền để Bàng Cát làm thị vệ bên cạnh mình, nhưng thật ra là âm thầm phái hắn làm chút chuyện, mặc dù công phu của Bàng Cát không tốt, nhưng hắn làm việc rất hiệu quả, nói cách khác, hắn chính là người biết nhiều bí mật của Tiên hoàng nhất.
Thái sư lại nhìn xung quanh một chút, khi xác định chắc chắn không có ai rồi mới nhích lại gần bên cạnh Bao Chửng, lấy từ trong ngực ra một món đồ đặt trước mặt Bao Chửng: “Ngươi xem một chút.”
Bao Đại Nhân cúi đầu nhìn, thấy Bàng Cát lấy ra một kim ấn, to bằng bàn tay, bên trên có khắc đồ án, cũng không có chữ. Đồ án này rất quái dị, giống như một người, nhưng cũng có chỗ khác biệt, toàn thân dưới hình như có lông, cũng có đuôi chim … nhìn tổng thể rất giống một con chim đang biến thành người hoặc là một người đang biến thành chim vậy.
Bao Đại Nhân nhận lấy nhìn một chút, khẽ cau mày, khẳng định là mình chưa từng thấy qua, vì vậy lại nhìn Bàng Cát.
Thái sư ho khan một tiếng, ghé sát vào tai Bao Chửng, hỏi: “Ngươi có biết tên thật của Ân Hậu là gì không?”
Bao Đại Nhân ngẩn người, cau mày nhìn Bàng Cát: “Có quan hệ gì với Ân Hậu?”
“Ân Hậu vốn dĩ không phải họ Ân, chỉ vì bản thân hắn là một Hầu gia, phụ thân hắn chính là đời Ưng Vương cuối cùng, vốn dĩ hắn nên được gọi là Ưng Hầu. Có điều nhiều người cũng không hiểu ý nghĩa thật sự của hai chữ này, đồng thời cũng vì muốn che giấu thân phận, cho nên mới đổi thành họ Ân.”
Thái sư nói.
Lúc này, đôi hàng lông mày của Bao Đại Nhân càng nhíu sâu hơn, nhìn Bàng Cát: “Ưng Vương …. Ưng Vương nào?”
“Là họ Phục đó!”
Thái sư thiêu mi một cái: “Chính là họ Phục vô cùng, vô cùng hiếm gặp đó!”
Bao Đại Nhân cũng hít một ngụm lãnh khí: “Thì ra là vậy …. Khó trách sao Hiên Viên Phách lại có thể dùng thân phận của Triển Chiêu để uy hiếp Bạch Ngọc Đường, thì ra là vậy …. Triển hộ vệ có biết không?”
Thái sư lắc đầu một cái.“Nhưng mà ….”
Lúc này tâm trạng của Bao Đại Nhân cũng đã bình thường trở lại hơn rồi: “Chuyện quá khứ qua lâu như vậy rồi, hơn nữa dựa vào quan hệ của Ân Hậu cùng Triển hộ vệ với Hoàng thượng bây giờ ….”
Vừa nói, Bao Đại Nhân vừa liếc mắt nhìn Thái sư: “Hoàng thượng có biết chuyện này không?”
Thái sư nhún vai một cái: “Cái này thì ta không rõ, ta cảm thấy có tám phần là biết, nhưng ngươi cũng biết rõ mà, tâm tư Hoàng thượng ai mà đoán được chứ?”
“Hoàng thượng sẽ không làm tổn thương đến Triển hộ vệ cùng Ân Hậu đó chứ ….”
Bao Đại Nhân cau mày.“Ngươi nói tên Hắc Tử nhà ngươi a, bình thường khôn khéo thế sao cứ đến lúc quan trọng lại ngu vậy a?”
Thái sư lắc đầu: “Triển Chiêu cùng Ân Hậu là nhân tài hiếm có thế nào a, Triển Chiêu lại còn mang đến bao nhiêu nhân tài cho Khai Phong phủ nhà ngươi? Bạch Ngọc Đường, Thiên Tôn, còn toàn bộ Ma cung, đây là chuyện tốt thế nào chứ? Hoàng thượng là người khôn khéo như vậy, làm sao có thể công khai bí mật này cho bách tính toàn dân a, chuyện không có lợi như vậy mà hắn chịu làm sao?”
Bao Đại Nhân gật đầu một cái, nhìn Bàng Cát: “Chẳng lẽ Tiên hoàng từng muốn đối phó với Ân Hậu?”
Thái sư lắc đầu một cái, nói: “Nói ra có thể ngươi không tin, từ thời Thái tổ đã bắt đầu để lại gia huấn, không được phép làm tổn thương đến hậu nhân của Ưng Vương.”
Bao Đại Nhân giật mình: “Có chuyện như vậy?”
Thái sư gật đầu: “Thiên chân vạn xác.”
Bao Đại Nhân cảm thấy có chút khó hiểu: “Tại sao?”
Thái sư phất tay, ý là —— Sau này chúng ta chết rồi, xuống dưới đó gặp Thái tổ, rảnh rỗi có thể hỏi hắn chút.
Bao Đại Nhân đưa tay cầm lên khối kim bài kia, nhìn một chút, hỏi: “Đây chẳng lẽ chính là lệnh bài của Ưng Vương khi đó sao?”
Thái sư liếc mắt nhìn trời: “Không phải.”
Bao Đại Nhân thở dài, cũng muốn đạp cho Thái sư một cước: “Vậy ngươi nói cả nửa ngày, nói đến độ ta lo lắng muốn chết rốt cuộc là có quan hệ gì tới Ưng Vương cùng Triển hộ vệ hả?”
“Lệnh bài này có tên là Tà Vũ Lệnh.”
Thái sư nói: “Đại khái Tà Vũ chính là một tà thần mà người của một trăm năm mươi đến hai trăm năm trước, cùng thời với Ưng Vương cung phụng đi.”
Dù sao thì Bao Đại Nhân cũng là bác cổ tinh thông, hắn suy nghĩ một chút, nói: “Ừ …. Những năm đó đúng là thời kỳ loạn thế, Tà Vũ ta chưa từng nghe quan, nhưng năm đó đúng là có rất nhiều giáo phái cổ quái hoành hành!”
“Đúng rồi!”
Thái sư vỗ tay một cái: “Chính là giáo phái!”
Bao Đại Nhân nhìn Thái sư: “Tà Vũ là một giáo phái sao?”
“Ừ! Giáo phái chuyên khống chế nhân tâm, khá tà môn!”
Thái sư nói: “Thờ phụng Tà Vũ thần.”
“À….”
Lúc này Bao Đại Nhân coi như cũng đã hiểu hết: “Ta đã nói năm đó ngươi cũng là một đại quan của Đại Lý Tự, đâu có lý nào tự mình đến điều tra một tham quan ở huyện nhỏ chứ, thì ra là Hoàng thượng bí mật giao nhiệm vụ cho ngươi đi thăm dò về Tà Vũ giáo a!”
Thái sư gật đầu một cái: “Khối lệnh bài này tịch biên được từ đống gia sản của tên tham quan Tri phủ Ứng Thiên năm đó!”
“Cho nên ngươi nghi ngờ Lưu Thiên có quan hệ với Tà Vũ giáo năm đó?”
Thái sư tiếp tục gật đầu: “Ta phụng mật chỉ điều tra, nhưng mà ….. lúc trước ta cũng đã nói với các ngươi, cả chuyện nằm mơ đó đều là thật.”
Bao Đại Nhân cau mày: “Ý ngươi là chuyện ban đêm ngươi nằm mơ thấy Tà Vũ là do bị ảnh hưởng bởi Tà Vũ giáo?”
Bàng Cát gật đầu.“Thế tại sao lại không tiếp tục điều tra nữa?”
Bao Đại Nhân không hiểu, sau đó lại đột nhiên nghĩ ra: “À…. Khi đó vừa đúng lúc Tiên hoàng băng hà, Tân hoàng lên ngôi.”
“Còn không phải sao, sau này cũng không ai phái ta điều tra nữa, hơn nữa, ngươi cũng biết, sau này ta càng ngày càng bận a.”
Thái sư uống một ngụm trà.“Nói cả buổi.”
Bao Đại Nhân vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn: “Tà Vũ có quan hệ gì tới Triển hộ vệ?”
Thái sư than thở: “Năm đó Tà Vũ giáo có vô số tín đồ, sau đó chỉ qua một đêm, đột nhiên toàn giáo bị diệt, ngươi biết tại sao không?”
“Vậy a ….”
Bao Đại Nhân lại nghĩ tới: “Năm đó các giáo phái hoành hành, lừa gạt dân chúng tham tài vô độ, làm ô yên chướng khí, Ưng Vương liền một mạch tiêu diệt bảy giáo phái, chém đầu thủ lĩnh của cả bảy giáo phái khi đó, hơn nữa, trong khoảng thời gian hắn nắm quyền thiên hạ, liền diệt từ tận gốc những giáo phái này, cho nên những triều đại về sau cũng an bình hơn nhiều.”
Thái sư thiêu mi: “Sao ngươi lại biết?”
Bao Đại Nhân than: “Ta là Đại học sĩ của Long Đồ Các, có một số chuyện dù đã bị phong tỏa tin tức, hoặc là không được ghi chép trong sử sách, nhưng vẫn còn trong bí sử a. Cũng khó trách không có ai hoài nghi thân phận của Ân Hậu, khoảng thời gian về Ưng Vương tại vị kia, Thái tổ đều hạ lệnh cho sử quan không được ghi chép vào sử sách, thuyết thư cũng không được phép kể lại, là cố ý muốn xóa đi một đoạn lịch sử này. Tới tận bây giờ, bách tính có nhiều người biết về Sài Vinh, Lý Biện, nhưng lại không ai biết sự tồn tại của Ưng Vương a.”
Thái sư gật đầu, giơ một ngón tay ra: “Đáng tiếc năm đó có nghiêm phòng cẩn mật mấy cũng còn sơ hở, yêu nghiệt của bảy giáo phái đều bị làm thịt sạch sẽ, vậy mà vẫn để sót một tên.”
“Người của Tà Vũ giáo sao?”
Bao Chửng hỏi.“Đúng vậy, nhi tử của giáo chủ Tà Vũ giáo.”
Thái sư nói: “Năm đó, hắn trốn chạy khắp nơi, cuối cùng bệnh nặng, tự sát.”
“Tự sát?”
Bao Đại Nhân cau mày, nhìn Tà Vũ Lệnh kia.“Dựa vào bí sử của Tiên hoàng cùng những điều tra bí mật trong nhiều năm, trước khi người đó chết, đã phát một Tà Vũ Lệnh cuối cùng, chính là —– Đuổi tận giết tuyệt hậu nhân của Ưng Vương.”
Thái sư thở dài: “Nhưng mà số mạng của Tà Vũ năm đó đã tận, cũng biến mất nhiều năm như vậy rồi, lại không nghĩ đến qua những năm này, đám tro tàn lại bắt đầu nhen nhóm.”
Bao Đại Nhân nghe xong liền cau mày: “Ngươi nghe được tin tức có người gây phiền toái cho Ân Hậu cùng Triểu hộ vệ sao?”
Thái sư cười: “Gần đây không thể chờ phiền toái tìm đến cửa rồi mới giải quyết được, nên giải quyết chúng trước khi chúng tìm đến cửa mới đúng!”
Bao Đại Nhân cười cười, nhìn Bàng Cát: “Nói như vậy, lần này ngươi theo xuất tuần chính là vì Triển hộ vệ cùng Ân Hậu sao?”
“Đương nhiên!”
Thái sư vỗ ngực một cái: “Hắc Tử ngươi cũng biết con người ta trọng tình cảm mà! Ta coi Triển Chiêu như con cháu ruột thịt trong nhà, có người tổn thương hắn đương nhiên là lão phu phải giúp cản lại a, ha ha …. Ui da!”
Thái sư còn đang cười rất đã, không có đề phòng Bao Đại Nhân túm lấy râu hắn, kéo thật mạnh.“Ai nha, đau quá …. Hắc Tử, đừng có kéo đứt a, kéo đứt xấu chết!”
Thái sư vội vã bảo vệ cái cằm.
Bao Đại Nhân trừng hắn: “Bản phủ cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi chết vẫn không chịu khai hết?”
“Được rồi, được rồi!”
Thái sư cũng hết cách, thở dài, cứu bộ râu của mình ra khỏi tay Bao Đại Nhân rồi nói tiếp: “Lúc bảy đại giáo bị diệt năm đó, tất cả tiền tài của bọn họ đều được tập trung lại một chỗ, ngươi đoán thử sẽ có bao nhiêu?”
Bao Đại Nhân ngẩn người: “Cũng không ít đi?”
“Đâu chỉ có nhiều a!”
Thái sư thiêu mi một cái, chỉ cái đầu mình: “Ưng Vương tính cách cũng rất quái lại, hắn cho công tượng dùng tất cả vàng đó, chế tạo thành một triệu cái đầu lâu vàng.”
Bao Đại Nhân sửng sốt, sau đó há miệng: “Một triệu cái ….”
Thái sư chỉ đầu mình, nói tiếp: “To bằng cái đầu người, một triệu cái đó!”
Thái sư nói: “Ta đã cho người chế thử một cái đầu người toàn bằng vàng rồi, một cái đầu như vậy cầm sáu cân bốn lượng vàng, chính là một trăm lượng hoàng kim!”
“Một triệu cái chẳng phải là …..”
Bao Đại Nhân giật mình: “Một trăm triệu lượng vàng?!”
“Đống tài bảo này, năm đó trong cảnh chiến loạn, vừa mới được chế tạo xong thì không cánh mà bay trên đường vận chuyển!”
Thái sư nói: “Nhưng mà Hắc Tử a ….”
Bao Đại Nhân cau mày, nhìn Bàng Cát.“Tối năm đó ta nằm mơ, lại thấy Tà Vũ đứng trên một đống tầng tầng khô lâu ….”
Thái sư nheo mắt lại: “Những cái khô lâu kia, đều là vàng!”
Bao Đại Nhân coi như hiểu rồi, chỉ Thái sư: “Qủa nhiên là vì Tiền!”
“Ai, cũng không phải!”
Thái sư phất tay chặn lại, rất thản nhiên nói: “Ta nói này Lão Bao, ta lại không có thiếu tiền, có nhiều hay có ít đối với ta cũng không sao hết, hơn nữa, có nhiều tiền như vậy cũng dễ sinh họa, ai thèm a! Lão phu chỉ là muốn tận mắt nhìn một lần, xem một triệu cái đầu lâu vàng này tụ chung một chỗ trông hoành tráng thế nào mà thôi!”
Bao Đại Nhân không nói nhìn hắn.“Hắc tử, ngươi nghĩ chút a!”
Thái sư khoanh tay mà nói Bao Chửng: “Một trăm triệu lạng vàng a! Tổng cộng Đại Tống chúng ta cũng chỉ có một trăm triệu người! Chia cho mỗi người cũng được một lượng vàng a!”
Bao Đại Nhân hơi nhíu mày.
Thái sư cười híp mắt hỏi Bao Đại Nhân: “Tân niên năm nay, Hoàng thượng lại phát vàng cho dân chúng! Mỗi người một hai lượng vàng, trên đời này làm gì có vị Hoàng đế nào làm được như vậy a? Thật hãnh diện biết bao a! Ha ha ha….”
Bao Đại Nhân cũng bị Bàng Thái sư chọc cười, còn đang nghĩ thì lại nghe thấy sau lưng có người nói: “Oa …. Nếu vậy hẳn là nên đi xem một cái a!”
“Đúng vậy! Một triệu lượng vàng đó nha, còn nhiều hơn cả bạc trong kho nhà Ngọc Đường a!”
Thái sư cùng Bao Đại Nhân đều hoảng hốt, đột nhiên quay đầu lại, đã thấy bọn Triển Chiêu quay về rồi, mọi người đều tụ tập sau lưng hai người bọn họ nghe rất chuyên chú.
Bao Đại Nhân cùng Bàng Thái sư đều há to miệng, đồng thanh hỏi: “Các ngươi đến đây lúc nào?”
Mọi người nháy mắt mấy cái: “Từ đoạn Ưng Vương cho người chế tạo một triệu cái đầu lâu vàng.”
Bao Đại Nhân cùng Bàng Thái sư liếc mắt nhìn Ân Hậu sau lưng Triển Chiêu một cái, chỉ thấy Ân Hậu đang liếc mắt nhìn hai người bọn họ, hai người theo bản năng mà nuốt một ngụm nước bọt, lại nghe Triển Chiêu hỏi: “Ưng Vương là ai a?”
“À….”
Thái sư vội nói: “Một Đại anh hùng thời loạn thế Đường mạt!”
“Đúng vậy!”
Bao Đại Nhân cũng ở bên cạnh phụ họa: “Đó là tuyệt thế anh hùng, Thiên cổ nhất Đế a!”
“Đã từng làm Hoàng đế sao?”
Triển Chiêu gãi đầu, nhớ lại một chút, không có triều đại Ưng Vương nào a.“Khụ khụ.”
Thái sư cười híp mắt nói: “Hạng Vũ không làm Hoàng đế cũng là một Đại anh hùng a!”
“À…”
Triển Chiêu gật đầu.
Thái sư thấy Ân Hậu híp mắt nhìn hắn, vội vàng nịnh hót: “Đương nhiên Ưng Vương còn bỏ xa Hạng Vũ chín con phố đó!”
Bao Đại Nhân lại hát đệm: “Đúng vậy, còn là phố dài như phố Nam Thiên đó!”
Mọi người cùng sờ cằm suy nghĩ một chút, chín con phố như phố Nam Thiên có phải là quá xa rồi không, Hạng Vũ đắc tội ai à?Chỉ có Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn có chút vô ngữ mà nhìn Bàng Thái sư ——- Hạng Vũ cứ thế vô duyên vô cớ mà trúng một mũi tên, đúng là vô vọng tai ương.
Thái sư lúng túng cười, nhìn Bao Chửng.
Bao Đại Nhân cười một tiếng, phất tay áo: “Được rồi, chiều nay chuẩn bị đi, ngày mai khi trời chưa sáng lên đường!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...