Vương Thừa tướng cung cấp đầu mối đúng là ngoài dự liệu của mọi người, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cảm thấy, căn cứ theo đầu mối hiện có mà phán đoán, Vương Phong chẳng phải tên điên si tình gì hết, mà đơn giản chỉ là một tên điên thực sự mà thôi đi?
Triển Chiêu muốn nghe Thừa tướng nói rõ ràng.
Vương Thừa tướng nhẹ nhàng than thở: “Vương Phong đúng là vô tình gặp cô nương câm kia lúc tránh mưa, hắn lại rất quan tâm yêu thương cô nương này, tất cả mọi người đều cho là hai người bọn họ rất tình đầu ý hợp. Nhưng mà thật ra, hai người họ cũng không có đính hôn! Ta cũng chưa từng phản đối, hắn cũng không có bỏ trốn, ta cũng không nhốt hắn trong phòng, cái gì mà nhất định thà chết cũng không từ bỏ đó, cũng không biết là do ai truyền đi. Công chúa sống trong cung, lúc đó có rất nhiều người muốn cầu hôn, nhưng Hoàng thân quý tộc nàng gặp đã nhiều, mà tài tử si tình như Vương Phong lại là lần đầu tiên thấy được, cho nên mới vừa gặp đã khuynh tâm. Sau đó, tin tức Hoàng thượng muốn gả công chúa cho hắn cũng không biết tại sao lại truyền ra ngoài, ngay sau đó thì cô nương câm kia liền tự sát, Vương Phong lại lâm vào tang thương ảm đạm, công chúa cảm thấy tự trách, lại càng yêu mến sự si tình của Vương Phong hơn nữa, cho nên mới cầu xin hoàng thượng tác thành.”
Triển Chiêu nghe xong sờ cằm: “Cho nên nói, cô nương câm kia tự vẫn trước khi ban hôn chứ không phải sau khi ban hôn a?”
Vương Thừa tướng gật đầu: “Nhưng đồn đại lại khác xa, vì không muốn chuyện này rắc rối hơn nữa nên cũng không có nói sự thật ra ngoài. Tóm lại, hôn sự tiến hành rất nhanh, mọi chuyện cũng rất nhanh bị người quên đi, ta muốn tìm người nha cô nương câm kia hỏi thăm một chút, thế nhưng chỉ trong một đêm người đã biến mất. Sau khi ngỗ tác nghiệm thi thì nói là cô nương câm tự vẫn, nhưng mà, nha hoàn bên người phu nhân ta lại nhìn thấy đêm đó, cô nương câm kia ở chung với Vương Phong. Sau đó không biết tại sao cô nương đó lại chạy đi, rồi tự vẫn ngay đêm đó. Chuyện này sau đó ta đã hỏi qua Vương Phong, vốn nghĩ là có hiểu lầm gì đó, nhưng các ngươi đoán hắn nói thế nào?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường yên lặng chờ nghe.
Vương Thừa tướng thở dài: “Hắn nói, nếu như hắn là nhi tử ruột của ta, ta có bảo hắn đừng cưới công chúa mà cưới một cô nương áo vải hay không?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái, có ý gì?
“Vậy ngươi nói sao?” Cửu Nương tò mò hỏi.
“Ta nói, ta chính là coi ngươi như thân nhi tử mới bảo ngươi lấy người ngươi yêu, chứ không có bảo ngươi vứt bỏ người mình yêu, tham phú phụ bần.” Vương Thừa tướng lộ vẻ sầu thảm, lắc đầu một cái: “Hắn nghe được lời ta nói rồi liền cười, nói ‘Sao nghĩa phụ lại cũng giống công chúa ngây thơ như vậy? Ả câm kia có gì có thể khiến con yêu thích a?”
Miệng Triển Chiêu há to, lộ ra vẻ kinh ngạc cùng chán ghét, bất luận cô nương kia có là người hắn yêu hay không, nhưng chắc chắn cũng là vì hắn mà chết, người đã chết rồi còn nói nhưng lời không được tử tế như thế.
“Sau đó ta mới nghĩ, có lẽ những năm qua, hắn vẫn luôn giấu đi bản chất thật của mình mà thôi.”Vương thừa tướng thở dài: “Lý do chủ yếu mà công chúa coi trọng hắn là bởi vì cho rằng hắn là người si tình chuyên nhất, sau đó, quan trọng nhất vẫn là từ sau cái chết của cô nương câm kia. Nếu như tất cả những điều này đều là do hắn tính toán trước, như vậy lão phu cũng cần phải hoài nghi nguyên nhân thực sự cái chết của cô nương câm kia, tóm lại, người này quá đáng sợ!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, đúng là đáng sợ.
Cửu Nương bất mãn: “Tại sao ngươi không vạch mặt hắn?”
“Vô bằng vô cơ, ta có thể nói cái gì?” Vương Thừa tướng bật cười: “Cho tới bây giờ, công chúa có khi vẫn cho là ta đã bức tử cô nương câm kia, nhưng ta có thể nói gì được? Hai người họ đã thành thân, trong lòng công chúa hắn là một tình thánh so với cặn bã vẫn còn tốt hơn đi? Nể tình mấy năm nay hắn đối với công chúa cũng không tệ, ta cũng lười đi vạch trần hắn.”
“Nhưng mà sau khi hắn lên làm phò mã cũng không có chuyên quyền a.” Triển Chiêu cảm thấy có chút kỳ quái, Vương Phong phí sức như vậy mới có thể đạt được mục đích, tại sao lại không thấy hắn công thành danh toại?”
“Thế gian này có nhiều chuyện người tính đúng là không bằng trời tính.” Vương Thừa tướng cười cười: “Hắn lúc mới đầu lên làm phò mã đúng là cho người ta cảm giác dã tâm bừng bừng, thế nhưng chẳng bao lâu Tiên hoàng lại băng hà, ấu chúa lên ngôi, cũng chính là Đương kim Hoàng thượng bây giờ. Hoàng thượng Văn coi trọng Bao tướng, võ có Cửu Vương gia làm định hải thần châm, hơn nữa với thế lực của Thái sư ở Khai Phong, căn bản không cần dùng đến phò mã gia a. Mặt khác, công chúa cũng không có tâm bàn chính sự, cho nên Hoàng thượng liền không để cho Phò mã làm gì hết, chỉ chuyên tâm phụng bồi công chúa là được. Vậy là, cuối cùng hắn cũng chỉ làm một Lâu chủ Hạo Thiên Lâu mà thôi. Những năm đầu hắn còn oán hận mấy câu, thế nhưng cũng đã trở mặt với ta rồi, mà mấy năm gần đây cũng càng lúc càng an phận, có thể tuổi cũng đã lớn rồi cho nên chấp nhận số mệnh đi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.
Cửu Nương chống cằm hỏi: “Tiểu Hoàng đế Triệu Trinh vì sao lại không phong cho hắn làm đại quan hay gì đó? Hoàng cô hắn đã giúp hắn nhiều như vậy còn gì, không có lý nào lại không ưu đãi người mình a.”
“Đây chính là điều kỳ quái a.” Vương Thừa tướng cũng cảm thấy khó hiểu, nói: “Từ nhỏ Hoàng thượng đã không thích hắn rồi.”
“Nguyên nhân là gì?” Bạch Ngọc Đường cũng có chút tò mò, tâm nói chắc không phải Triệu Trinh lại có mắt nhìn người tốt như vậy đi? Ngang với Tiểu Tứ Tử nữa. Nhưng mà , bọn hắn cũng biết được, từ nhỏ Triệu Trinh hoàn toàn khác với Tiểu Tứ Tử có bản lĩnh đặc biệt, Tiểu Tứ Tử là do thiên phú, mà Triệu Trinh căn bản là do cái bụng đen mà thôi.
“Chuyện này có cơ hội các ngươi có thể hỏi Hoàng thượng một chút a, lão phu cũng không có rõ ràng lắm.” Vương Thừa tướng vừa nói vừa thở dài, vỗ bàn nói: “Nuôi con mà không dạy dỗ được là lỗi của người làm cha mẹ a! Mặc dù ta cũng không phải là thân phụ thân của hắn, nhưng dù sao cũng nuôi dưỡng hắn nhiều năm như vậy, làm sao có thể hư hỏng như vậy a, nhắc tới là thấy giận rồi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đã biết được một hình tượng khác của Vương Phong qua lời Vương Thừa tướng.
Chẳng qua là, mặc kệ trước kia hắn có tốt xấu đến thế nào đi nữa thì, chỉ nói đến vụ án này, nếu như hắn không phải vì hồi sinh ái nhân của mình, thì hắn làm nhiều chuyện ác độc như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Triển Chiêu liền thử thăm dò hỏi: “Vương Phong kia có bệnh tật hay dã tâm gì khác không a?”
Vương Thừa tướng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Ta rất lâu rồi không có qua lại với hắn, cũng không rõ lắm.”
Cuối cùng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đứng dậy cáo từ, Vương Thừa tướng còn muốn giữ mọi người ở lại ăn cơm, thế nhưng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn có án phải tra, Thừa tướng vẫn cứ kéo người không cho đi, sau đó Thừa tướng phu nhân cũng đi ra, cũng quen biết với Cửu Nương, vì vậy, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền để Hồng Cửu Nương ở lại Thừa tướng phủ dùng bữa, hai người bọn họ rời đi trước, tiếp tục tra án.
Rời khỏi phủ Thừa tướng, Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu hơi cau mày, liền hỏi: “Ngươi thấy thế nào rồi?”
“Ừ….” Triển Chiêu sờ cằm: “Vốn nghĩ sẽ hỏi Cửu Nương một chút xem tình hình nương ta thế nào.”
Bạch Ngọc Đường bật cười: “Thì ra không phải nghĩ chuyện vụ án a.”
Triển Chiêu cũng được Bạch Ngọc Đường nhắc tỉnh, cũng bất đắc dĩ: “Ta muốn đổi gió một chút, vụ án này càng tra càng đau đầu, vốn nghĩ rằng Vương Phong là một kẻ si tình, muốn hồi sinh ái nhân của mình giống như Khuất Trọng Viễn cùng Thạch Diệp, kết cục tra nửa ngày, lại hoàn toàn không phải.”
“Vậy tiếp theo thì sao đây?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Vẫn còn sớm, chúng ta đi đâu đây?”
“Ừm …. Dù sao cũng không đến Thái học viện, không bằng trở lại Khai Phong một chuyến, đem mọi chuyện nói Bao đại nhân rồi chúng ta lại đến chỗ khác đi?” Triển Chiêu đề nghị.
Bạch Ngọc Đường không có vấn đề gì hết, cùng Triển Chiêu trở về.
Đến Khai Phong phủ, lại nghe nói lúc Bao Đại nhân tan triều đã bị Hoàng thượng gọi đi rồi, phải chiều mới về, vì vậy …. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền quyết định tìm chỗ nào đó ăn cơm trưa một cái. Có điều là vừa mới ra đến ngoài cửa, Triển Chiêu lại cảm thấy y phục của mình bị cái gì đó lôi lại, sau đó liền nghe thấy “xoạc” một tiếng.
Khóe miệng Triển Chiêu co giật, quay đầu lại thì thấy Tiểu Ngũ đang ngậm một mảnh áo ngoài của hắn, đang ngồi ở cửa mà nhìn hắn cùng Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu nhấc vạt áo mình nhìn một cái —– Một cái áo choàng lành lặn đã bị phá hủy rồi.
Bạch Ngọc Đường đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Ngũ, nói: “Lâu lắm rồi Tiểu Ngũ không có kéo áo của ngươi.”
Triển Chiêu gãi gãi đầu, mấy ngày này bận tra án, không để ý Tiểu Ngũ, mọi người thì lại phải đi học, cũng không cách nào cho Tiểu Ngũ đi cùng, xem ra nó đang buồn bực nên cố ý thể hiện ra a.
Triển Chiêu đưa tay lên vỗ vỗ đầu Tiểu Ngũ, nói: “Đi thôi, đến Thái Bạch Cư mua chân giò cho ngươi ăn.”
Tiểu Ngũ vui mừng mà lắc đuôi đi theo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn y phục bị rách một đoạn của Triển Chiêu, hỏi: “Muốn đi thay bộ y phục không?”
Triển Chiêu thiêu mi: “Sợ cái gì, bên trong còn có mặc quần mà!”
Bạch Ngọc Đường cấm ngữ mà đỡ trán, Mèo này đúng là chẳng thèm để ý cái gì.
Hai người dẫn theo Tiểu Ngũ đến Thái Bạch Cư, liền phát hiện ít người đến đáng thương, lúc này là giờ cơm, đáng lý ra phải có nhiều người mới đúng chứ, cái này hình như hơi khác thường ngày thì phải. Mà nhắc tới, hai người nhìn người trên đường một cái, trên đường hôm nay cũng rất ít người.
“Tại sao lại ít người như vậy?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa lên đến lầu hai ngồi xuống, lập tức hỏi Tiểu Lục vừa mới đến dâng trà.
Tiểu Lục lắc đầu một cái: “Ai, đừng nói nữa, hôm nay Hạo Thiên Lâu phát đồ ăn ra ngoài, vừa miễn phí lại còn là đồ ăn ngon, như vậy chẳng phải là nhà nào cũng sẽ đi nhận sao? Hạo Thiên Lâu là nơi nào chứ? Bình thường dân chúng làm gì có chuyện được ăn đồ ở đó a, mấy tửu quán như chúng ta trên khắp phố này hôm nay đều đóng cửa a.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa nghe xong liền sửng sốt: “Hạo Thiên Lâu hôm nay phát đồ ăn?”
Tiểu Lục gật đầu một cái, sau đó còn vội vàng nói: “Hai vị gia, đồ ăn của Hạo Thiên Lâu thực ra chưa chắc đã ngon hơn ở Thái Bạch Cư! Trù tử của chúng ta còn nói trù tử của Hạo Thiên Lâu cũng chẳng có bản lĩnh gì hết.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ tới, lần trước Bạch Phúc mua Phật Nhảy Tường ở Thái Bạch Cư, Bàng Dục ăn xong liền nói mùi vị cực giống với Hạo Thiên Lâu, chẳng lẽ trù tử đó vốn là từ Hạo Thiên Lâu đến?
Triển Chiêu liền hỏi Tiểu Lục: “Trù tử mới đó của các ngươi, có thể mời hắn tới đây không?”
Tiểu Lục suy nghĩ một chút, nói: “Hôm nay không có nhiều khách, hẳn là hắn cũng rỗi, nhưng mà, tính cách hắn rất quái gở, còn hay bắt bẻ, nếu như hắn có nói điều gì mạo phạm, hai vị đừng so đo với hắn a, hắn là đồ ăn cực ngon đó!”
Triển Chiêu gật đầu, tỏ ý có thể.
Vì vậy, Tiểu Lục chạy đến trù phòng ở phía sau, dẫn theo một trù tử trẻ tuổi lên.
Người này không tới ba mươi tuổi, khoanh tay, dáng vẻ kiêu ngạo, ngoại hình cũng được.
Thanh niên kia theo Tiểu Lục lên đến nơi, nhìn nhìn Triển Chiêu, lại nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó mắt trợn ngược lên, đi lên quan sát.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nhìn nhau một cái —— Vị này hình như có cảm giác rất thiếu đòn thì phải.
“Ai!” Tiểu Lục vỗ vỗ hắn: “Ngươi lịch sự chút a.”
Vừa nói, Tiểu Lục vừa giới thiệu với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: “Vị này tên là Quách Thiên, chính là đại trù tử của chúng ta.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút bất ngờ, Trù tử của Thái Bạch Cư rất nổi danh, rất nhiều người còn có lai lịch thực lớn, dù sao thì Thái Bạch cư cũng là tửu lâu số một số hai của Khai Phong phủ. Quách Thiên này còn trẻ như vậy đã ngồi vào vị trí Đại trù tử, xem ra không hề đơn giản chút nào.
Quách Thiên kéo một cái ghế ngồi xuống, còn không đợi hai người mở miệng hỏi, hắn đã hỏi trước: “Trong nhiều Trù tử của Thái Bạch Cư như vậy, món ăn nào của người nào là ngon nhất?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, không hiểu dụng ý của hắn.
Quách Thiên liếc Bạch Ngọc Đường một cái, sau khi trên dưới quan sát một lượt rồi, liếc lắc đầu một cái rồi quay sang nhìn Triển Chiêu một chút, hình như đang suy nghĩ cái gì đó.
Bạch Ngọc Đường bưng chén rượu, cảm thấy không để ý đến hắn có vẻ tốt hơn.
“Không trả lời được?” Quách Thiên nhướng mày lên.
Triển Chiêu nói: “Món đậu hủ nấu đầu cá của Diêu trù tử.”
Bạch Ngọc Đường tiếp tục uống rượu, suy nghĩ —— Đậu hũ còn thêm đầu cá, tanh đến thế nào a.
Lời Triển Chiêu vừa nói xong, Quách Thiên lại vô cùng sửng sốt, nhìn Triển Chiêu: “Nga? Ngươi cũng có chút kiến thức!”
Triển Chiêu tâm nói ——- Đương nhiên.
“Món ăn nào ăn tệ nhất nhưng bán đắt nhất ở Thái Bạch Cư?” Quách Thiên hỏi tiếp.
“Cổ Lão nhục của Trần trù tử.” Triển Chiêu nói.
Quách Thiên lại nhìn Triển Chiêu, biểu tình cũng hòa hoãn hơn: “Toàn bộ Khai Phong này, đồ ăn ở đâu là ngon nhất?”
“Thái Bạch Cư.” Triển Chiêu cũng không cần nói xong rồi suy nghĩ mà là lời tiếp lời ngay.
“Rượu nơi nào uống ngon nhất?” Triển Chiêu liền đưa tay chỉ Bạch Ngọc Đường: “Ở nhà hắn.”
Quách Thiên đảo mắt nhìn qua Bạch Ngọc Đường: “Nhà ngươi mở hàng rượu à?”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, Tiểu Lục Tử ở bên cạnh bổ sung: “Trong nhà Ngũ gia cất rất nhiều rượu, nghe nói là Thiên Tôn thích uống rượu.”
“Thiên Tôn ….” Quách Thiên nghe xong cái tên này, hình như là ngẩn ngươi ra một chút, sau đó liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, hình như có gì đó suy nghĩ.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng không có kỳ lạ, thực ra có rất nhiều người không phải người giang hồ cũng đã nghe qua đại danh của Thiên Tôn.
“Vậy ngươi cảm thấy toàn bộ Thái Bạch Cư món ăn nào là ngon nhất?” Quách Thiên hỏi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhún vai một cái: “Cũng giống nhau cả.”
Quách Thiên co giật khóe miệng, hiển nhiên là rất không vừa ý câu trả lời này.
“Cả Khai Phong này, ở đâu là món sườn xào chua ngọt ngon nhất?” Quách Thiên hỏi tiếp.
Bạch Ngọc Đường bưng chén rượu thầm chửi trong lòng —— Sườn xào chua ngọt chẳng phải phát ngán sao, vừa chua vừa ngọt.
“Đông Lai Cư.” Triển Chiêu lại trả lời giúp Bạch Ngọc Đường.
“Cá luộc ở đâu ngon nhất?” Quách Thiên hỏi tiếp.
“Nguyệt Tân Các.”
“Cà chua xào trứng ở đâu …”
“Cửa hàng cơm rang ở ngoài cửa thành.”
“Bánh rán ở đâu ….”
“Cửa hàng bánh rán cổ truyền Trầm gia ở đối chéo Khai Phong phủ kia.”
“Hạt dẻ chiên đường ở đây….”
“Ngay ở nhà đối diện đại môn kia!”
“Đậu hũ thối ở đâu….”
“Nhà hàng lớn ở giáp cửa thứ năm ở thành Tây, mỗi sáng sớm chỉ bán có năm mươi khối mà thôi!”
Quách Thiên há to miệng, kinh hãi mà nhìn Triển Chiêu, sau đó lại hí mắt nhìn: “Lẩu nhà nào …..”
“Nga, nói đến lẩu ở Khai Phong phủ thì chỉ có nhà Tiểu Vương ở thành Nam là ăn ngon, nhưng mà nếu nói ngon nhất thì phải nói đến lẩu nướng ở quân doanh của Triệu Phổ mới đủ ngon đủ dã a.”
Quách Thiên ngã ngửa ra đằng sau, không dám tin tưởng mà nhìn Triển Chiêu: “Ngươi …. Ngươi là ai a? Ngự trù trong cung sao?”
“Ta là ….” Triển Chiêu còn chưa kịp giới thiệu mình một cái thì Bạch Ngọc Đường đã giúp hắn bồi thêm một câu: “Đệ nhất ăn hàng Khai Phong phủ.”
Triển Chiêu cũng phải hít vào một ngụm lãnh khí, Tiểu Lục ở bên cạnh thì lại sờ cằm —– Nga? Thì ra Triển đại nhân còn có ngoại hiệu này a?
Thế nhưng mà Quách Thiên lại đột nhiên đứng lên, vái chào Triển Chiêu thật sâu, sau đó nói: “Thì ra là Đệ nhất ăn hàng ở Khai Phong phủ a, thất kính thất kính.”
Triển Chiêu lúng túng —— Đừng nói cái tên này sẽ cứ thế mà theo mình đấy chứ?!
“Nếu như là nói món ăn ngon tặng tri âm ăn hàng, vậy thì hôm nay ta sẽ trổ hết tuyệt học làm cho ngươi mấy món ăn thật ngon để ngươi nếm thử một chút!” Quách Thiên nói xong rồi liền lui về phía hậu viện.
Triển Chiêu vội vàng nói: “Ta muốn ăn cua.”
Bạch Ngọc Đường đỡ trán, kéo Triển Chiêu đang vẻ mặt tràn dầy mong đợi: “Miêu nhi, chính sự.”
“Chính sự gì a?” Triển Chiêu quay đầu lại nhìn hắn: “Ngọc Đường, ngươi có muốn ăn cá không?”
Bạch Ngọc Đường vô ngữ, liền ngay trước mặt Triển Chiêu mà chỉ về một chỗ: “Hạo Thiên Lâu.”
“A….” Triển Chiêu nghĩ tới, nhanh chóng gọi: “Trù tử.”
Quách Thiên vừa mới đi đến cửa cầu thang, đứng lại, quay đầu nhìn: “Ngoại trừ cua còn muốn ăn gì nữa?”
“A….” Triển Chiêu thiếu chút nữa nói ra khỏi miệng mấy chữ “sườn xào …” , nói: “Không phải, trước khi ăn cơm ta có chút chuyện liên quan đến Hạo Thiên Lâu muốn hỏi ngươi a.”
Quách Thiên hơi sững sờ, quay lại đến bên cạnh Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, hỏi: “Hạo Thiên Lâu làm sao?”
“À, ta nghe bằng hữu nói, Phật Nhảy Tường của Hạo Thiên Lâu rất giống của ngươi….”
Quách Thiên nghe xong liền cười: “Vị bằng hữu kia của ngươi chắc chắn là người ngoài nghề, sao có thể giống nhau được.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —– Không giống nhau sao?
“Hắn chẳng qua là dùng cách nấu độc gia cùng hương liệu ta chế ra mà thôi!” Quách Thiên thờ ơ nói: “Công lực còn không bằng ba phần của ta.”
Triển Chiêu kinh ngạc: “Ngươi biết trù tử kia?”
Quách Thiên thờ ơ nói: “Dĩ nhiên là biết rồi, hắn là đồ đệ của ta mà!”
……………
Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người liền ngẩn người.
Một lúc lâu sau, Tiểu Lục Tử liền “phốc” một tiếng mà cười, vỗ bả vai Quách Thiên: “Đừng có chọc cười, trù tử của Hạo Thiên Lâu đều là Ngự trù trong cung tới làm, tuổi cũng lớn, ngươi mới bao nhiêu tuổi a, còn là sư phụ người ta nữa ….”
Quách Thiên nhìn hắn một cái, Tiểu Lục bị ánh mắt hắn dọa cho sơ hết hồn, vội vàng tránh sang một bên nói: “Ngươi nọ còn lớn tuổi hơn ngươi rất nhiều a.”
“Ai có thể lớn hơn hắn a.”
Lúc này ở dưới lầu có thanh âm vang lên: “Hắn chẳng qua thích giả trẻ con mà thôi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng nhìn về phía cầu thang, đầu tiên nhìn thấy một cái đỉnh đầu bạc trắng.
Sau đó Thiên Tôn chắp tay sau lưng lắc lư đi lên, sau lưng hắn còn có Ân Hậu vừa đi vừa ngáp.
Quách Thiên quay lại liếc mắt nhìn một cái, đột nhiên nhảy dựng lên: “A! Ngươi là tên nam nhân tóc bạc chẳng thú vị chút nào hết!”
Thiên Tôn liếc hắn một cái, khoanh tay hỏi Ân Hậu sau lưng: “Quách Đại cùng Quách Nhị ai nấu ăn ngon hơn?”
Ân Hậu thiêu mi một cái: “Đương nhiên là Quách Đại.”
Quách Thiên tức đến giơ chân: “Đáng ghét a, rõ ràng là Quách Nhị.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lặng lẽ nhìn nhau một cái —– Chẳng lẽ….
“Trù Thần Quách Nhị?” Triển Chiêu kinh ngạc.
Quách Thiên bĩu môi một cái: “Không thèm, cái tước hiệu này thật khó nghe.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng yên lặng gật đầu, đúng là —— Trù Thần nghe cứ như là súc sinh ấy, thật bất nhã.
Nhưng mà hai người lại nghĩ đến ——- Trù thần Quách Nhị cùng Trù Thánh Quách Đại là một đôi song sinh , hai người đều là Thần Xúc, năm đó danh tiếng vang dội. Quách Đại đã qua đời, Quách Nhị không rõ tung tích, nghe nói hắn vân du thiên hạ, ăn tất cả đồ ăn ngon với thu thập thực tài hiếm hoi khắp nơi, tại sao lại làm Đại trù tử ở Thái Bạch Cư chứ?
Hai người lại suy nghĩ thêm một cái, cũng đúng “Nhị” cùng “Đại” cùng ghép vào với nhau, chẳng phải là “Thiên” sao. (*)
(*) Cho những ai không biết: Chữ “Nhị” trong tiếng Trung viết là 二 cùng chữ “Đại” tiếng Trung là 大 ghép vào sẽ thành chữ “Thiên”: 二 + 大 = 天.
Quách Nhị chỉ Bạch Ngọc Đường mà khiếu nại với Thiên Tôn: “Ngươi nhìn đồ đệ nhà ngươi thật chẳng thú vị chút nào giống y hệt ngươi a!”
Ân Hậu đi thẳng đến bên cạnh Triển Chiêu, ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: “Quách Nhị giỏi nhất là mỳ xào, lát bảo hắn nấu mỳ xào cho ngươi ăn.”
Quách Nhị vỗ tay một cái, chỉ Ân Hậu: “Ân Hậu quả nhiên là thú vị hơn cái tên Bạch mao kia…. Ai nha!”
Hắn còn chưa có nói hết đã bị Thiên Tôn vỗ một chưởng lên đầu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt một chút —- Tại sao ba người này có vẻ rất quen vậy, chẳng lẽ là bạn cũ sao?
Quách Nhị vốn định đi rồi, có điều thấy Ân Hậu cùng Thiên Tôn ngồi xuống, cũng chạy đến ngồi xuống.
Triển Chiêu có chút ngạc nhiên, hỏi Ân Hậu đang bưng chén trà: “Mấy người quen nhau a?”
“Quen hơn một trăm năm rồi!” Thiên Tôn trả lời giúp.
“Sao ngươi lại chạy đến Khai Phong phủ?” Ân Hậu tò mò hỏi Quách Nhị.
“Ta nghe nói đồ đệ của ta ở Khai Phong phủ đây, cho nên mới chạy đến tìm nó, có điều nhiều năm như vậy rồi mà nó vẫn không có tiến bộ gì a.” Quách Nhị lắc đầu.
“Đồ đệ của ngài là trù tử của Hạo Thiên Lâu, vậy có nói cho ngài biết bí mật gì của Hạo Thiên Lâu không?” Triển Chiêu cảm thấy đây là một đầu mối tốt.
“Cái này nó cũng không nói tới ….” Vừa nói, Quách Nhị lại đột nhiên sờ cằm: “Đúng rồi, ta có nghe nói nhắc qua một chuyện, nói là mỗi ngày ở Hạo Thiên Lâu sẽ thiếu đi chút đồ ăn.”
“Này có ý gì?” Triển Chiêu không hiểu.
“Chính là mỗi ngày đồ ăn buổi tối lưu lại sẽ thiếu đi một chút, hơn nữa đều là những món ăn mềm, cũng không tạo cảm giác mất đi cái gì.” Quách Nhị nói: “ Đồ đệ của ta vẫn tương đối tỉ mỉ, có một số món ăn lạnh nếu để qua đêm là không thể ăn được, cho nên có mấy lần buổi tối đến nó lén nhìn xem liệu có phải có người nào đó đói bụng đến ăn vụng hay không …. Sau đó nó nhìn thấy võ nhân mà Hạo Thiên Lâu vẫn nuôi cầm một phần đồ ăn, đi ra khỏi Hạo Thiên Lâu, đi về phía bến tàu ở Thành Tây. Sau khi bọn họ mang đồ ăn đến bến tàu rồi, liền đi vào một chiếc thuyền, sau đó lại cầm theo mâm chén không đi ra.”
Triển Chiêu nghe xong liền giật mình: “Nói như vậy là người của Hạo Thiên Lâu đến đưa cơm cho người nào đó sao?”
“Nó nói đúng vậy.” Quách Nhị gật đầu.
“Vậy hắn có biết là ai không a?”
“Công phu của nó thường thường, lại rất ngại phiền phức cho nên không có đến xem.” Quách Nhị lắc đầu một cái.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt một cái —— Đầu mối này rất đáng để nghiên cứu, cơm nước xong đi ngay!
Quách Nhị hẹn Thiên Tôn cùng Ân Hậu đi uống rượu, sau đó chạy đi làm mỳ xào cho bọn Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn: “Không phải mọi người đi học sao? Sớm như vậy đã tan học rồi?”
Thiên Tôn chống cằm chỉ Ân Hậu: “Hỏi hắn a!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Ân Hậu.
Ân Hậu lấy từ trong ngực ra một món đồ, nói: “Lão Qủy kia chỉ nói với ta đi xem cái tháp mà hậu nhân của Qúy Nhuận làm, chứ không có nói phải đi học.”
Triển Chiêu tiến đến nhìn, chỉ thấy Ân Hậu lấy ra là một cái hộp gỗ.
“Đây là cái gì a?” Triển Chiêu tò mò.
“Bời vì người nhà Qúy Nhuận mạng ngắn cho nên có một số chuyện quan trọng nhất định sẽ viết xuống cặn kẽ, cái hộp này là Qúy gia bọn họ cất một cuốn bí mật truyền đời của họ Qúy.” Ân Hậu nói.
“Thật sự a?” Triển Chiêu có chút vui mừng mà mở hộp ra, thế nhưng trong hộp lại trống không.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Ân Hậu cùng Thiên Tôn —– Trống rỗng mà!
“Lúc chúng ta tìm thấy thì nó đã trống rồi, vật này tìm thấy trong ám cách nhưng cuốn trục thì biến mất.” Thiên Tôn lắc đầu một cái: “Có lẽ bị người lấy đi rồi.”
“Nói như vậy, trong cái hộp này có cất giấu tất cả bí mật của Qúy gia sao?” Bạch Ngọc Đường cầm hộp lên nhìn một cái, hỏi.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều gật đầu.
Ân Hậu có chút tiếc nuối: “Qúy Nhuận năm đó cất giấu rất nhiều bí mật, cái hộp này vốn dĩ do hậu nhân của hắn bảo quản, nhưng mà nếu đã tuyệt hậu, vậy chiếc hộp này nhất định cất giấu ở chỗ hậu nhân cuối cùng của hắn. Đáng tiếc tới chậm một bước, nếu không đã thật sự có thể nghiên cứu một chút rồi.
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày: “Là ai cầm đi?”
Lúc này, Tiểu Lục Tử đã bưng mỳ xào lên rồi.
Triển Chiêu còn đang cầm đũa gắp mỳ xào, vừa suy nghĩ nói: “Liệu có phải ở trong tay Hắc y nhân kia ….”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, hắc y nhân kia xuất quỷ nhập thần ở trong tiểu lâu kia, nói không chừng đúng thật là hắn, nhưng mà …. Khi hắn ngẩng đầu lên định cùng thảo luận với Triển Chiêu một lần nữa thì, lại thấy vẻ mặt nhai mỳ của Triển Chiêu, nhìn qua đã thấy lâm vào trạng thái say mê rồi, về phần vụ án sao …. Xem ra đã không còn nhớ nổi nữa đâu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...