Long Đồ Án

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tay trong tay trở về Ánh Tuyết Cung liền chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi.

Cùng nhau rửa mặt, cùng nhau lấy khăn lau, cả hai đều làm rất đồng bộ, cũng không hiểu tại sao, mỗi khi mu bàn tay lướt qua nhau lại mang đến cảm giác chẳng thể diễn tả bằng lời, còn mang theo ý mờ ám khó hiểu.

Sau một hồi bận rộn, hai người rốt cuộc cũng nằm xuống.

Trong phòng cũng có hai chiếc giường đối diện, vốn để hai người khi nằm xuống rồi cũng có thể nhìn thấy nhau. Tuy nhiên, chiếc giường nhỏ vừa mới được chuyển đến cho Triển Chiêu kia có tần số được sử dụng khá thấp, phần lớn đều là hai người bận rộn đến nửa đêm, sau đó lại cùng nhau mơ màng mà nằm xuống cái giường lớn của Bạch Ngọc Đường ngủ luôn …. Tất nhiên, hôm nay cũng là như vậy.

Hai người vừa mới nằm xuống, Triển hộ về còn chưa kịp cảm nhận được sự mềm mại mà chiếc giường thật lớn của Bạch Ngọc Đường mang lại thì đã nghe nơi xa truyền đến một tiếng thét lanh lảnh —– Có cương thi a!

……………..

Cửu Vương gia lúc này mặt cũng xám xịt, hắn vừa mới nói ra hai chữ “cương thi” thì lần lượt mấy cỗ thi thể kia đều “phần phật” ngồi dậy tại chỗ.

Điều quỷ dị nhất chính là, vòm ngực của mấy cỗ cương thi này đã bị Công Tôn rạch ra, máy chảy đầm đìa xuống ổ bụng cũng đã bị rạch, đáng lẽ như vậy phải chết chắc rồi chứ, vậy mà chúng lại cứ ngồi như vậy, nhắc tới đúng là quá quỷ dị.

“Oa!” Triệu Phổ phốc cái liền ôm Công Tôn thật chặt.

“Ngươi làm gì thế?” Công Tôn cũng nổi cả lông tơ, hắn lúc này cũng đang nhìn chằm chằm mấy cỗ thi thể kia, cũng không hiểu được tại sao thi thể lại có thể ngồi dậy. Hắn đã nhìn thấy nhiều thi thể như vậy, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng đụng phải chuyện quỷ quái thế này.

Triệu Phổ ôm Công Tôn nhất định không buông, trong miệng vẫn kêu: “Cương thi a!”

“Cương thi thì việc gì ngươi phải ôm ta?” Công Tôn hết nói nổi.

“Ta sợ a!” Triệu Phổ càng ôm chặt hơn nữa.

Công Tôn liền muốn đánh hắn: “Ta ôm ngươi mới đúng chứ? Ngươi không phải là Đại tướng quân sao!”

Triệu Phổ ngẩn người, sau đó lại dang rộng hai tay: “Vậy ngươi tới ôm ta nào!”

Công Tôn liếc hắn một cái, định đi tới bên chỗ thi thể kia, có điều, hắn mới đi được hai bước đã bị Triệu Phổ tiến tới ôm lấy từ sau, Cửu Vương gia vẫn cứ như cũ mà thét: “Cương thi a!”

Tiếng kêu thứ hai của Triệu Phổ vang lên cũng đồng thời là lúc mấy ảnh vệ vừa nhào vào trong viện cũng phải ngã lăn một vòng.

Tử Ảnh tới quá nhanh, dưới chân đứng không vững cho nên bị vấp vào thành cửa, trực tiếp ngã vào trong phòng. Hắn vừa bò dậy, liếc mắt nhìn vào đám thi thể đang “ngồi” trong phòng, liền lập tức học Tiểu Ngũ mà “ngoao ô” một tiếng, vội vàng nhảy lên người Giả Ảnh, dùng tư thế gấu ôm cây mà hét: “Nương a! Cương thi a!”

Giả Ảnh hết nói mà nhìn Tử Ảnh —– Ai là nương ngươi?!

Lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng chạy đến.

Liếc mắt nhìn thấy thi thể đang ngồi trong phòng nghiệm thi, Ngũ gia liền xoay người muốn đi, có điều, lại bị Triển Chiêu tóm lại: “Đi vào xem đi.”


Bạch Ngọc Đường vẻ mặt chán ghét.

Cùng lúc đó, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương cũng chạy đến, còn có cả Tiểu Lương Tử cõng theo Tiểu Tứ Tử đến xem tình hình.

Tiểu Tứ Tử đang chống má vỗ vỗ bả vai Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử, chúng ta tới gần chút xem đi.”

“Nga!” Tiêu Lương định đi về phía trước, có điều, vừa mới định đi thì đã bị Âu Dương Thiếu Chinh cùng Long Kiều Quảng kéo lại.

Mọi người đứng ở cửa phòng ngỗ tác mà nhìn Kỳ cảnh phía trước —– Ai cũng cảm thấy khó hiểu.

Sau khi mấy cỗ thi thể kia ngồi dậy, cũng không có thực sự giống như cương thi mà chạy loạn khắp phòng, cũng không có tiến lên bước nào hay có hành động gì, chỉ là cứ ngồi như vậy, toàn thân căng cứng, cảm giác cũng có chút lay động.

Công Tôn cảm thấy có gì đó không đúng, định đi qua nhìn một chút, thế nhưng hắn lại bị móng vuốt Triệu Phổ ôm thật chặt, hắn lại nhất định không chịu buông tay.

Công Tôn không nói nổi, kéo tay hắn: “Ngươi làm cái gì vậy a?”

“Cương thi a!” Triệu Phổ rất nghiêm túc: “Người ta sợ!”

Khóe miệng mấy ảnh vệ đều co rút …. Nguyên soái nhà bọn họ đây là công khai đùa giỡn lưu manh sao?

Công Tôn giận đến độ đạp chân hắn: “Ngươi ở trên chiến trường thì còn chưa gặp qua cái loại thi thể gì a? Cương thi sợ cái rắm, buông tay!”

Triệu Phổ vẫn nhất định không thả: “Đừng đi, cẩn thận bị cắn!”

Chỉ trong chốc lát, trong sân đã bu đầy người, Lục Tuyết Nhi cùng Bạch Hạ cũng chạy đến, Ân Hậu còn lôi theo Thiên Tôn đã lơ mơ ngủ, đại hòa thượng Vô Sa vừa nghe thấy tiếng “cương thi” liền niệm “a di đà phật” xong rồi tiếp tục xoay người ngủ tiếp. Lục Thiên Hàn vội vàng kéo lại Lục Lăng Nhi đang muốn nhào đến bắt cương thi, không để cho nàng tác quái, cũng không cho nàng chạy đến.

Chính lúc mọi người nhìn chằm chằm thi thể kia, thì chuyện kỳ quái hơn đã lại xảy ra, chỉ thấy những cương thi vốn ngồi cứng đờ kia, đột nhiên rung động kịch liệt.

Mọi người theo bản năng mà nhìn mắt đất một chút, lại cố gắng cảm nhận một cái —– Cũng không có động đất a!

“A!”

Chính lúc này, lại nghe thấy Công Tôn hét lên một tiếng.

Mọi người cùng nhìn sang, Triệu Phổ cũng theo bản năng mà buông lỏng tay, sửng sốt.

Công Tôn định chạy lên, nhưng Triệu Phổ đã lây lại tinh thần rất nhanh, giữ hắn lại, lúc này hắn không còn gương mặt ngả ngớn trêu đùa như ban nãy nữa, mà rất nghiêm túc: “Không cho phép qua đó!”

Mấy ảnh vệ cũng tản ra, đề cao cảnh giác mà nhìn mấy cỗ thi thể kia.

Tất cả mọi người đều chậm rãi đi vào ngỗ tác phòng, chỉ thấy mấy cỗ thi thể kia đột nhiên co giật, sau đó cứng đờ, rồi da trên người nứt ra, xuất hiện hàng trăm vết rách, theo những tiếng vỡ nát càng lúc càng vang, thi thể cũng bắt đầu băng liệt …. Chẳng bao lâu sau, tất cả đều vỡ vụn thành mấy đống bùn đất.


Công Tôn há to miệng, hồi lâu sau lại tự lẩm bẩm : “Tại sao lại có thể như vậy?”

Lúc này, Bao Duyên cùng Bàng Dục cũng đã tỉnh cả ngủ rồi, đi tới, nhìn thấy mọi người ngốc lăng đứng ở cửa ngỗ tác phòng, cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì nữa.

“Tại sao lại như vậy?!” Công Tôn vẫn nghĩ không ra, đến xem xét mấy thi thể kia …. Thế nhưng, từ trên nhìn xuống cũng chỉ còn lại một đống vụn đất mà thôi.

“A!”

Đúng lúc mọi người ca kinh đến độ nói không ra lời, lại đột nhiên nghe thấy Bao Duyên kêu lên một tiếng, rồi xoay người chạy.

Bàng Dục cũng không rõ lắm là chuyện gì xảy ra, thế nhưng cũng chạy theo hắn, tất cả mọi người có chút buồn bực —– Bao Duyên cũng không phải là người sợ thi thể a, vậy là sao?

Ngoài cửa, Bao Đại nhân cùng Bàng Thái sư cũng vừa mới đi tới, lại thấy Bao Duyên đột ngột xong ra, vội vàng chạy về phía phòng mình.

Bao Đại nhân cùng Bàng Thái sư nhìn nhau một cái, đi tới ngỗ tác phòng, cũng bị cảnh tượng này làm sợ ngây cả người.

“Tiên sinh.” Triển Chiêu thấp giọng hỏi Công Tôn: “Có chuyện gì xảy ra?”

Công Tôn lắc đầu: “Vừa rồi lúc ta kiểm tra mọi chuyện vẫn còn bình thường, thế nhưng đột nhiên thi thể liền ….”

“Tìm được rồi! Ở đây có a!”

Lúc này, chỉ thấy Bao Duyên tay cầm một cuốn sách, chạy như điên lại: “Ta đã từng thấy qua cái này!”

Tất cả mọi người đều nhìn hắn.

Bao Duyên đi đến cạnh bàn, cầm một cuốn sách mở ra, chỉ thấy đó là một phần của Long Đồ Án.

Lúc trước, khi đám người Bao Chửng đi từ Hắc Phong Thành đến Ánh Tuyết Cung, Bao Chửng có phân phó Bao Duyên, bảo hắn tìm xem gần Dũng Châu phủ này có huyền án nào không, có thể tiện tra luôn.

Thế nhưng Dũng Châu phủ lại là một địa phương quá nhỏ, mấy năm gần đây cũng chẳng có án lớn nào, cho nên Bao Duyên bắt đầu tìm những vụ án từ lâu trước, mấy ngày trước hắn vừa đọc đến những vụ án cũ từ sáu mươi năm trước. Thật ra thì cái này cũng không thể coi là án cũ gì, chỉ là một ghi chép về một chuyện không thể giải thích được mà thôi.

Chuyện này được ghi thành một “huyết chú quái án”. Bởi vì cũng đã quá nhiều năm rồi cho nên chuyện này cũng không thể xác minh rõ ràng. Chẳng qua chỉ là nhắc tới chuyện sáu mươi năm trước liên tục có rất nhiều người chết, cũng không có biểu hiện kỳ lạ nào. Ngỗ tác phòng nghiệm thi cũng không ta ra được nguyên nhân cái chết. Thế nhưng kỳ lạ là sau khi chết rồi còn liên tục xuất hiện tình trạng thi thể bị vỡ vụn thành đất …. Có người nói là do vu nữ hạ chú mà tạo thành, mà người bị hoài nghi gây ra liên hoàn án này lại là —— Bạch Nguyệt Vân.

Đọc đến đây, tất cả mọi người đều theo bản năng mà nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đầu óc mơ hồ, đầu tiên, đối với chuyện Bạch Nguyệt Vân hắn một chút cũng biết rõ, dù sao thì cũng cách quá nhiều đời rồi. Mặt khác, chuyện chú văn này hắn cảm thấy rất không đáng tin cậy, huống gì lại còn nguyền rủa người thành cát lợi hại như vậy nữa ….


Trong lòng mọi người lại càng thêm nghi ngờ, Công Tôn cầm que trúc thử đống đất vụn kia, cũng cảm thấy rất buồn bực.

Triệu Phổ thấy hắn không có tinh thần gì, liền an ủi hắn đôi câu, chỉ chỉ hai cái đĩa gan phổi bên cạnh, nói: “Nhìn đi, không phải vẫn còn lưu lại hai cái phổi cho ngươi rồi sao? Cũng may là nhờ ngươi điều tra cả đêm, nếu không có khi ngay cả phổi cũng không còn lại nữa ….”

Triệu Phổ vừa nói xong, mọi người cũng liền chú ý tới …. Mặc dù thi thể đã vỡ thành đống đất vụn, thế nhưng, lá phổi mà Công Tôn lấy ra trước đó lại vẫn còn đọng máu bình thường.

“Nói như vậy.” Công Tôn tiến đến, nhìn chằm chằm đống thi vụn kia một chút, lại nhìn hai lá phổi kia, sờ cằm.

“Thi thể của Kiền Lão đại và Kiền Lão nhị đâu?” Công Tôn hỏi.

Tử Ảnh chỉ vào căn phòng cách vách.

Mọi người cùng nhau chạy vào căn phòng bên cạnh …. Ngoài dự đoán của mọi người —- Thi thể của Kiền Lão đại và Kiền Lão nhị vẫn còn nguyên vẹn.

Công Tôn đi vòng vòng quanh thi thể.

Triển Chiêu hỏi: “Kiểu chết không giống nhau sao?”

Công Tôn nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói với mọi người: “Tìm cho ta chút băng tới.”

Chỉ trong chốc lát, Thần Tinh Nhi đã cầm một cái chậu rửa mặt có chứa băng vụn bên trong chạy vào.

Công Tôn híp mắt, rút dao ra chuẩn bị cắt thi thể.

Tất cả mọi người đều cau mày đứng bên cạnh, Bạch Ngọc Đường đã cảm thấy dạ dày mình nhộn nhạo rồi, có chút không hiểu tại sao mình lại đứng ở đây mà xem những thứ này cơ chứ, có điều, hắn cũng không thể nào đi được. Vì sao ư? Triển Chiêu vẫn còn đang cầm tay hắn đây.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ mà nhìn Triển Chiêu, đây cũng là phần miêu tính nào đó của Triển Chiêu sao? Thấy mình khó chịu hẳn là hắn cảm thấy thú vị đi.

Chỉ trong chốc lát, chỉ thấy Công Tôn lấy từ trong bụng Kiền Lão đại ra một thứ, hẳn là dạ dày.

Công Tôn đem cái dạ dày đó bỏ vào trong chậu đầy băng vụn kia, sau đó liền xé ra …. Từ trong dạ dạy, Công Tôn lấy ra một thứ.

Đó là một thứ không nên xuất hiện ở dạ dày —— Một hạt châu hoàn chỉnh.

Đó là một viên tròn tương tự như hạt châu, tròn xoe cứng rắn, mọi người nhìn cũng không hiểu gì.

Công Tôn cũng lấy ra dạ dạy của Kiền Lão nhị, quả nhiên là cũng tìm thấy được một hạt châu giống nhau như đúc.

Công Tôn nhanh chóng trở về căn phòng bên cạnh kia, lật tìm trong đống bụi đất kia một chút, cũng tìm được một thứ tương tự như cái vỏ trứng. Đó cũng là một vật tròn xoe như vỏ hạt châu kia. Mặt ngoài của cái đó không sáng bóng, cũng không có ruột, ở sườn có một lỗ thủng, cảm giác như con gà vừa mới phá chui ra khỏi quả trứng vậy.

“Đây là cái gì?” Mọi người không hiểu.

Công Tôn hơi nhíu mày: “Băng chủng tử.”

“Băng chủng tử là loại băng gì?” Mọi người nghe không hiểu.

“Ta chỉ nhìn thấy trong sách một lần mà thôi.” Công Tôn cau mày: “Đây chẳng phải là chú văn nguyền rủa gì hết, mà chỉ là loại độc triệt đầu triệt đuôi mà thôi …. Nói chính xác thì chính là dùng độc hủy diệt thi thể!”


“Băng chủng tử chính là một dạng hạ độc.” Công Tôn giải thích cho mọi người: “Chính là trước tiên đem độc dược đông lạnh thành từng viên băng nhỏ, sau đó bôi bên ngoài bằng một lớp thảo dược, chờ cho thảo dược cứng lại rồi sẽ biến thành một dạng như hạt châu, cảm giác giống y như ngọc thạch vậy, phương pháp này để dùng hạ độc mãn tính.”

“Nga…” Triệu Phổ nghe hiểu được: “Ý là sau khi trúng phải chất độc sẽ không lập tức chết ngay mà đợi đến khi dịch độc tan ra, chảy xuống rồi thì người kia sẽ trúng độc, đúng không?”

Công Tôn gật đầu: “Thế nhưng loại Băng chủng tử này khi ở trong thi thể người đã chết rồi, tầng thảo dược bên ngoài sẽ rất lâu mới bị rách. Chỉ lúc nhiệt độ lên cao, thì độc băng mới bị hòa tan. Căn phòng bên kia sở dĩ thi thể bị tan trước là do ta sợ lanh, cho nên trong phòng có để noãn lô. Mà sở dĩ thi thể ngồi dậy là do độc chất trong băng chủng tử kia làm gân cốt co rút, cho nên thi thể mới có thể “ngồi” như vậy. Thi thể của Kiền Lão đại và Kiền Lão nhị vẫn được bảo quản trong điều kiền đông lạnh, cho nên hai viên độc dược này vẫn chưa bị hoàn tan. Các ngươi có nhớ trước đây có người nghi ngờ Bạch phu nhân có liên quan đến cái chết của Kiền Lão đại và Kiền Lão nhị không, bởi vì thi thể của hai người này bị ướt, cảm giác giống như toàn thân bị đông lạnh vậy vừa mới tan vậy.”

Tất cả mọi người cau mày: “Biện pháp này là muốn đảm bảo cho hai viên Băng chủng tử này không bị tan ra trước sao?”

Công Tôn gật đầu.

“Ai nha!”

Đang nói liền nghe thấy Triển Chiêu kêu một tiếng: “Đại hòa thượng kia thì sao đây?”

Mọi người cả kinh.

Công Tôn nhẹ nhàng xua tay, nói: “Yên tâm, nếu như trong người đại hòa thượng cũng có loại độc này, với nhiệt độ của người bình thường cũng những vận động mạnh như vậy, hắn đã sớm bị độc chết rồi!”

Để đảm bảo an toàn, Triệu Phổ vẫn cho ảnh vệ đến xem qua. Rất nhanh sau, ảnh vệ trở về bẩm báo — Đại hòa thượng vẫn bình an vô sự.

“Cho nên nói.” Bạch Ngọc Đường nhìn mấy cỗ thi thể kia một chút: “Những người này là sau khi chết rồi mới bị hạ độc sao?”

“Không chỉ vậy!” Công Tôn nghiêm túc nói: “Nhiệt độ trong tửu lâu vừa rồi không thấp, nói cách khác, chính là ngay trước lúc rời khỏi tửu lâu, có người lặng lẽ dùng nội kình không động tĩnh mà đẩy băng chủng tử vào trong thi thể mấy người này, hẳn cũng không phải là ở trong dạ dày đâu. Thi thể do loạn đấu mà chết, trên người có rất nhiều vết thương cho nên ta không có để ý nhiều …. Mà Kiền Lão đại và Kiền Lão nhị này lại là nuốt vào độc băng rồi bị giết ngay.”

“Nói như vậy, hung thủ phải là người cũng ở trong tửu lâu ban nãy?” Triển Chiêu cau mày.

Mọi người nhìn nhau một cái, cũng bắt đầu nghĩ lại —- Trước lúc rời khỏi tửu lâu, người nào đã chạm qua thi thể?

“Hòa thượng Thiếu Lâm Tự chắc chắn có chạm qua thi thể.” Công Tôn nghĩ lại: “Người của U Phách môn cũng có thể, lúc tỷ võ Dụ Mộ Trì cùng Hắc Thi lão quái cũng có thể. Lúc dẫn binh mã đến, Lưu Hoành kia cũng có thể nhân cơ hội hỗn loạn mà thực hiện, quân binh của Lưu Hoành còn giúp khiêng thi thể, rất nhiều người có thể ra tay.”

“Là người nào ….” Triển Chiêu hỏi: “Nếu như vụ án thế này đã từng phát sinh vào sáu mươi năm trước, như vậy liệu có phải là Xà lão quái cũng Hắc Thi lão quái không?”

“Có thể.” Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu: “Hắc Thi lão quái là người giỏi về dụng độc, hơn nữa hắn vẫn luôn tiếp xúc với thi thể, chính bản thân mình hắn còn luyện thành hạt tử nhân được thì khó có thể chắc chắn hắn không nghiên cứu qua phương pháp nào đó để có thể chơi đùa cùng thi thể.”

Mọi người theo bản năng mà quay đầu lại nhìn Ân Hậu cùng Thiên Tôn đang chẳng nói tiếng nào mà ở phía sau xem náo nhệt.

Thiên Tôn vẫn còn đang buồn ngủ, lúc này hắn còn đang ngáp một cái, nhìn thần thái cùng cử chỉ của hắn có chút giống với Tiểu Tứ Tử, chẳng qua là Tiểu Tứ Tử đã mệt quá nên ngủ thiếp đi trên lưng Tiểu Lương Tử rồi.

Ân Hậu thì sờ sờ cằm, lắc đầu: “Trước kia chưa từng nghe qua cái gì là Băng chủng tử, dĩ nhiên, Bạch Nguyệt Vân đương nhiên cũng không có thi triển qua loại chú thuật thế này bao giờ, đây cũng là lần đầu ta nhìn thấy.”

“Thật đáng tiếc ….” Bao Duyên than thở: “Thi thể đã mất, chứng cứ cũng không có. Trên thi thể hẳn là phải có đầu mối gì đó mới khiến cho đối phương phải hủy thi diệt tích.”

Tất cả mọi người đều có chút tiếc hận, nhất là Công Tôn, hình như hắn còn có chút tự trách nữa.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều an ủi hắn, chuyện này đâu có ai có thể lường trước được, người cũng đâu phải thần tiên chứ.

Triệu Phổ cũng gật đầu một cái: “Có lúc tái ông thất mã cũng không phải là họa a, lúc này chúng ta cũng đã biết được hung thủ có thể là cái tổ chức Hắc Liên Hoa gì đó, có thể là người của Hắc đạo hoặc Bạch đạo, cũng có thể là …. Người của cấm quân nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui