Long Đồ Án

Mọi người của Khai Phong Phủ cùng mấy trăm binh lính của Triệu gia quân dùng đến mấy trăm xe bùn đất, lại thêm cả Vô Phong Chưởng của Lâm Dạ Hỏa nữa rốt cuộc thì cũng đã dập tắt được lửa.

Vì được cấp cứu kịp thời cho nên trong phủ cũng không có ai bỏ mạng, chỉ có Đổng Tiêu bị trọng thương, tuy cũng có nhiều người bị thương nhẹ, thế nhưng có Công Tôn ở đó, đương nhiên là tính mạng có thẻ bảo toàn.

Mặt khác, gia tài cùng tiền bạc của Đổng gia trang cũng được cứu ra không ít, Đổng Tiêu gia tài bạc vạn, xây thêm một tòa Đổng gia trang khác hẳn là cũng không thành vấn đề, dù sao thì thiệt hại cũng được hạn chế thấp nhất rồi.

Mọi người lúc này mới mang một thân nhem nhuốc trở về nhà đi tắm.

Đổng Tiêu vẫn còn mê man bất tỉnh, Công Tôn nói ngày mai là hắn có thể tỉnh lại.

Bao Đại Nhân liền sai người khiêng hắn trở về Khai Phong phủ, tất cả mọi chuyện đều chờ sáng mai hãy nói, mọi người đều tranh thủ đi nghỉ ngơi, dù sao thì … trời cũng sắp sáng đến nơi rồi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trở lại trong phòng, Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi đã rất tinh tế khi chuẩn bị hai thùng nước, hai nha đầu biết hai người này đi cứu hỏa lại dầm mưa trở về nhất định sẽ muốn tắm nước nóng, còn cho thêm vào hai thùng thật nhiều dược thảo cùng hương liệu để khu hàn.

Hai người trước tiên uống hai bát nước gừng, sau đó mới bắt đầu đi tắm.

Nói về chuyện tắm này sao, cái này có chút ….. Hai nha đầu Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi không biết có phải là do cố ý hay không, liền đem hai thùng nước vốn được đặt đối diện nhau qua tấm bình phong sang đặt ngay cạnh nhau.

Triển Chiêu nhìn nhìn thùng nước sau đó lại nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, sau đó lại nhìn nhìn thùng nước.

“Hay là ngươi tắm trước đi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Từ trước đến nay Triển Chiêu luôn là người khiêm nhượng: “Hay là ngươi trước đi?”

“Hay là cùng nhau tắm?” Bạch Ngọc Đường đề nghị.

“Ân… cùng nhau tắm cũng không sao.” Triển Chiêu cười híp mắt.

Bạch Ngọc Đường liền cởi đai lưng, Triển Chiêu vừa mới cởi chiếc áo khoác ướt nhẹp ra xong thì đột nhiên một làn gió thổi qua, đèn trong phòng cũng phụt tắt.

Bốn phía nháy mắt cái thành một mảng đen nhánh.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, chỉ thấy lờ mờ đối phương chứ không có rõ ràng, ngược lại hai người cảm thấy cũng không tệ. Lúc hai người đang nghĩ có nên đi đốt đèn lên lại không… đột nhiên lại có một trận gió thổi qua.

“Hắt xì…” Hai người đồng thanh hắt hơi một cái, vội vàng cởi y phục nhảy vào thùng ngâm nước.

Triển Chiêu nằm bò bên thùng nước, đưa tay ra ……..

Bạch Ngọc Đường chỉ thấy trong cảnh tối lửa tắt đèn có một cái tay mờ ảo đưa ra sờ qua sờ lại, cuối cùng sờ được rồi nắm lấy cái mũi mình.

Bạch Ngọc Đường đưa tay bắt lấy cổ tay Triển Chiêu: “Ngươi đừng có mà tác quái nữa! Đàng hoàng một chút mà ngâm mình đi.”

Triển Chiêu bị bắt lấy cổ tay, cũng không chịu yên phận: “Ta đói bụng.”

Bạch Ngọc Đường bật cười: “Ngươi đói bụng còn sờ mũi ta làm gì?”

“Ta muốn hỏi ngươi một chút xem ngươi có cũng đói bụng hay không thôi.” Triển Chiêu vừa nói, Bạch Ngọc Đường lại nghe thấy tiếng nước chảy, Triển Chiêu đã dựa vào thành thùng rướn người đến gần chỗ hắn một chút, nói: “Có đồ ăn khuya không?”

“Lát nữa đến trù phòng xem một chút?” Bạch Ngọc Đường nói: “Nói không chừng vẫn còn có bánh bao.”

“Không muốn ăn bánh bao a.” Triển Chiêu nói: “Ta đã ăn bánh bao cả ngày rồi, ta muốn ăn cơm chiên.”

“Ngươi đem bánh bao cũng rán lên, cứ nghĩ đó là cơm chiên đi.” Bạch Ngọc Đường cười nói với hắn.


Triển Chiêu sửng sốt hồi lâu, tiếp tục bóp cái mũi của Bạch Ngọc Đường: “Thiếu gia nhà ngươi đần chết a, Bánh bao làm từ bột mỳ, cơm chiên làm từ gạo a.”

“Không phải chúng đề là ngũ cốc sao.” Bạch Ngọc Đường cầm khăn tới lau tóc.

Triển Chiêu đưa tay qua tiếp tục sờ nửa ngày: “Chuột.”

“Gọi dễ nghe chút.” Bạch Ngọc Đường bất mãn.

“Ngọc Đường.” Triển Chiêu đổi cách gọi.

Bạch Ngọc Đường nghe xong liền cảm thấy thật lọt tai, hỏi: “Sao?”

“Cho ta mượn bộ y phục mặc tạm.”Triển Chiêu đưa tay kéo lấy y phục vốn được đặt bên cạnh để chuẩn bị thay của Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường kéo lại y phục: “Đồ của ngươi đâu?”

“Quên cầm rồi.” Triển Chiêu cười hì hì.

Bạch Ngọc Đường nhìn trời: “Ta chỉ có một bộ, ngươi lấy rồi thì ta phải làm sao?”

“Để trần đi.” Triển Chiêu tiếp tục kéo.

Bạch Ngọc Đường vẫn giữ chặt không buông: “Để ta mặc vào trước, sau đó sẽ đến lấy đồ cho ngươi.”

“Bằng không cứ để cho ta mặc vào trước, sau đó sẽ lấy cho ngươi bộ khác.” Triển Chiêu càng muốn cướp đồ của hắn.

Bạch Ngọc Đường biết Triển Chiêu đơn giản chỉ là muốn quấy rối mà thôi, liền nói: “Mèo, lý y của người khác ngươi cũng đòi mặc, không sợ bị bệnh sao.”

Triển Chiêu híp mắt, rút tay lại.

Bạch Ngọc Đường thấy hắn không nói gì, cho là hắn đã thôi không đùa dai nữa, tiếp tục tắm, lại không ngờ Triển Chiêu liền đưa tay ra, soạt một cái … té tới một vốc nước thật to.

Bạch Ngọc Đường lần nữa đưa tay vừa sờ một cái, này được chứ, lý y của hắn cũng ướt sũng.

Bạch Ngọc Đường vô ngữ mà nhìn Triển Chiêu giống y như một con mèo con ham vui trong đêm tối, nói: “Ngươi có ý gì sao?”

“Có.” Triển Chiêu gật đầu.

Bạch Ngọc Đường không nói, tâm nghĩ, không biết khi nhỏ Triển Chiêu được chiều đến thế nào đây, da mặt cỡ này mà Ân Hầu vẫn còn khen hắn ngoan.

“Có nạn phải cùng chịu!” Triển Chiêu vừa nói, vừa lôi tấm khăn khoác lên người chuẩn bị đứng lên.

Bạch Ngọc Đường kéo hắn lại.

“Làm cái gì?” Triển Chiêu bị lôi lại giữ chặt, liền ngã lại trong bồn nước, lần này ngay cả cái khăn cũng bị ướt, xem ra lát nữa phải trần truồng mà đi ra rồi.

Bạch Ngọc Đường lôi Triển Chiêu cũng nói: “Chờ ta tắm xong rồi cùng đi.”

“Ngươi còn chậm như vậy!” Triển Chiêu bất mãn.

“Nếu cứ để ngươi ra ngoài đốt đèn lên thì không phải là ta đây thua thiệt sao.” Bạch Ngọc Đường đương nhiên là có thể đoán ra ý đồ ra trước của Triển Chiêu, hắn muốn ra ngoài trước mặc xong y phục tử tế rồi đốt đèn, sau đó nhìn mình trần truồng mà ra ngoài để cho hắn cười thỏa thích một phen, đương nhiên mình mới không trúng kế.

Triển Chiêu nằm dọc theo thùng nước tắm, hỏi: “Ngũ gia, ngươi sợ bị người nhìn a?”

Bạch Ngọc Đường bật cười: “Nơi này làm gì có người khác, chỉ có một con mèo hư mà thôi.”


Triển Chiêu bị hắn lôi lại, liền hỏi: “Ngươi đã xong chưa a, chết đói rồi.”

“Sắp xong rồi.” Bạch Ngọc Đường cầm khăn lên lau tóc.

“Ngươi xong rồi a?” Triển Chiêu hỏi.

“Ân.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Cùng ra ngoài!”

“Được!”

Vì vậy, trong màn đêm đen như mực có hai bóng người chợt lóe, sau đó trên giường liền vang lên một tiếng động, hai người đã cùng chui vào chăn.

Triển Chiêu bọc chăn nhảy xuống giường, lật cái giương tìm lý y.

Bạch Ngọc Đường nhanh hơn một chút, lý y của hắn Bạch Phúc vừa mới đưa tới, để ngay trong tay nải ở đầu giường.

Bạch Ngọc Đường thuận tay rút lý y ra mặc vào, sau đó chạy ngay đến bên bàn đốt đèn.

“A!” Triển Chiêu cả kinh: “Chuột, không cho phép đốt đèn!”

Bạch Ngọc Đường thổi thổi hỏa tập, đốt đèn lên, còn cười hỏi hắn: “Sao vậy? Triển đại nhân ngươi còn sợ người nhìn thấy sao?”

Chẳng qua là hắn vừa mới đốt lên, Triển Chiêu liền quay lại thổi tắt đến phụt một cái. Tay chân lại tiếp tục hoảng loạn mà mặc y phục.

Bạch Ngọc Đường lại đốt, Triển Chiêu lại thổi …

Vì vậy, một cứ đốt, một cứ thổi, cuối cùng … Đến khi Bạch Ngọc Đường đốt xong, Triển Chiêu cũng không có thổi nữa, cả hai cùng ngẩng đầu nhìn … giữa phòng, Triển Chiêu đã mặc xong y phục, kéo hai bên vạt áo đứng ngay cạnh Bạch Ngọc Đường, mỉm cười mà nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cúi đầu: “phụt” một tiếng thổi tắt đèn nói: “Ngủ!”

Triển Chiêu lật người nằm ở trên giường, thấy Bạch Ngọc Đường chuẩn bị ngủ ngon, giận nha, cho nên cứ thế nhào đến.

“Mèo, làm gì thế?” Bạch Ngọc Đường bắt lại bàn tay chuẩn bi véo mặt mình của Triển Chiêu.

“Ta muốn ăn cơm chiên!” Triển Chiêu nói

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, nói: “Ta còn tưởng ngươi muốn ăn chuột chứ, muốn ăn cơm chiên thì nói với ta làm gì? Nói với cơm chiên đi!”

“Vậy ta ăn chuột cũng được!” Triển Chiêu đè lên người Bạch Ngọc Đường, còn đang tính toán xem nên bắt đầu cắn từ đâu, chỉ là hắn còn đang nghiên cứu, Bạch Ngọc Đường đã xoay người một cái mang hắn đè xuống dưới, nói: “Miêu nhi, ngươi có tự nhận thức rõ không vậy? Rõ ràng là chuột ăn mèo a!”

Không cần đến ánh đèn, Triển Chiêu cũng có thể nhìn thấy đôi mắt Bạch Ngọc Đường cũng cong thành hai nửa vầng trăng, liền đưa tay bóp lỗ mũi hắn, nói: “Dĩ nhiên là mèo phải ăn chuột rồi!”

“Chuột cùng cơm chiên chỉ được chọn một cái thôi!” Bạch Ngọc Đường nói.

Triển Chiêu do dự một chút: “Cái này … vẫn là ăn cơm chiên đi!”

Bạch Ngọc Đường nheo mắt lại, cúi đầu một cái.

Triển Chiêu còn chưa có hiểu đầu cua tai nheo thế nào, cổ đã bị hắn cắn một cái. Triển Chiêu liền che cổ há miệng: “Ngươi cắn thật a!”


Bạch Ngọc Đường cười cười: “Cơm chiên Nguyệt Nha Nhi làm ngươi hẳn là chưa được ăn đi?”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái: “Ăn rất ngon sao?”

“Biết tại sao Thần Tinh Nhi lại béo như vậy không?” Bạch Ngọc Đường cười hỏi: “Nguyệt Nha Nhi dùng cơm chiên nuôi đó.”

Triển Chiêu há to miệng, vỗ vỗ ngực hắn: “Ngươi bảo Nguyệt Nha Nhi đi làm một chút cơm chiên cho chúng ta đi, ta chết đói rồi.Cứu hoả thật là mệt nha.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Được thôi, có điều ta có một điều kiện!”

“Điều kiện gì?” Triển Chiêu véo lỗ mũi Bạch Ngọc Đường lắc a lắc a: “Ngươi cũng đừng có được voi đòi tiên, chiếm tiện nghi như vậy mà còn chưa đủ a?”

Bạch Ngọc Đường không hiểu: “Ta chiếm tiện nghi cái gì? Chỉ có cắn một cái.”

Triển Chiêu híp mắt: “Giấy nợ cũng cho ngươi rồi, ngươi đem gia bán gia liền trả tiền lại cho ngươi a, Miêu gia đây hẳn là đủ xứng với con chuột có cái bụng đen thui nhà ngươi đi!”

Bạch Ngọc Đường lại càng cười đến vui vẻ.

Triển Chiêu rất hiếm khi thấy hắn cười như vậy, ngay cả đôi mắt cũng loan thành hình trăng non, khiến Triển Chiêu nhìn mà cũng phải “sách sách” hai tiếng, tâm nói, đôi mắt của Chuột này quả nhiên là chiêu bướm gọi ong, khó trách tại sao thường ngày hắn lại mang vẻ mặt băng sơn, nếu như dùng cái mặt này mà cười ngắm khắp nơi thì thật quá tai hoạ!

Bạch Ngọc Đường đột nhiên cúi đầu, mặt dán rất gần với khuôn mặt của Triển Chiêu.

Triển Chiêu liền chọc chọc mặt Bạch Ngọc Đường, nói: “Đói!”

“Một lát sẽ uy ngươi.” Hai tay Bạch Ngọc Đường chống bên cạnh, nâng cằm mà nhìn vào mắt Triển Chiêu.

“Tại sao phải một lát nữa, phải ngay bây giờ a.” Triển Chiêu chọc chọc cằm Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cúi đầu, thấp giọng nói: “Vậy ngươi hôn ta một cái đi!”

Triển Chiêu nắm cằm hắn, hỏi: “Hôn chỗ nào?”

Vừa nói, Triển Chiêu lại vừa liếm liếm môi, lộ ra vẻ mặt đang chiếm được tiện nghi của người khác, nói: “Mỹ nhân mở miệng muốn tặng tiện nghi, nếu không chiếm lấy thì đâu còn đạo lý …”

Lời còn chưa dứt, Bạch Ngọc Đường đã cúi đầu, chặn lại những lời đang nói dở của hắn.

……………….

Nửa đêm canh ba, Nguyệt Nha Nhi vừa mới nằm xuống liền nghe thấy tiếng gõ cửa, ghé đầu ra ngoài nhìn, đã thấy Bạch Ngọc Đường tựa vào cạnh cửa.

“Thiếu gia?” Nguyệt Nha Nhi không hiểu, tâm nói, này là có chuyện gì a?

Bạch Ngọc Đường cười với nàng một cái, khiến cho Nguyệt Nha Nhi cả kinh mà hít vào một ngụm khí lạnh —— Ai nha, nửa đêm rồi mà tâm tình còn tốt như vậy a? Hiếm thấy nha!

“Làm cơm chiên, cho nhiều cá chút.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Để làm gì?” Nguyệt Nha Nhi nghiêng đầu khó hiểu.

Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái mà trả lời một câu: “Dùng để nuôi Mèo!” Nói xong liền trở lại phòng.

Vì vậy, hơn nửa đêm rồi Nguyệt Nha Nhi còn đến trù phòng làm cơm chiên cá, mùi hương lan toả khắp nơi thơm phức, khiến cho không chỉ người của Khai Phong phủ, mà cả mấy trăm quân binh hoàng thành bên cạnh cũng phải tỉnh dậy, tâm nói người nào thất đức vậy chứ? Trời còn chưa sáng đã làm cơm thơm đến vậy, bọn họ cứu hoả cả một đêm không ngủ, lưng đau bụng đói, nay lại ngửi thấy mùi thơm vậy thì còn ngủ thế nào được nữa a.

Cuối cùng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vui tươi hớn hở mà ăn cơm chiên, mọi người của Khai Phong phủ thì đi gõ cửa trù phòng đại nương nói đói không ngủ được, nhân mã hoàng thành thì đi gõ cửa từng cửa tiệm ăn sáng trong thành mà hỏi ——— Có bánh bao, hồn đồn, điểm tâm, cháo mì không a? Đói chết rồi!

Một lát sau, mấy gian hàng đồ ăn sáng của thành Khai Phong cũng cảm thấy buồn bực, tham ăn cũng lây a? Người của Khai Phong phủ này là đói thành cái dạng gì mà quá nửa đêm còn chạy ra khỏi phủ đi mua đồ ăn a?

……………….

Chờ cho đến khi Triển Chiêu tỉnh lại lần nữa, lúc này trời đã sáng rồi, vừa mới xoay mặt nhìn sang đã thấy Bạch Ngọc Đường còn đang gối lên nửa gối đầu bên cạnh của hắn, hình như vẫn còn chưa có tỉnh.

Triển Chiêu nhìn kỹ một chút, ai nói mặt Bạch Ngọc Đường là vạn năm băng sơn chứ, lúc ngủ cũng không có băng sơn chút nào, lại còn có thêm mấy phần ngây thơ thiếu cảnh giác.

Triển Chiêu cũng không hiểu tại sao một người đẹp như vậy, tính tình tốt như vậy, sao ai cũng nói hắn là Tu La.


Triển Chiêu còn đang thưởng thức vẻ đẹp khi ngủ của Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường đột nhiên lại giật giật một cái, thình lình vươn tay ôm lấy eo hắn, mặt dụi dụi vào cổ hắn.

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, sau đó chọc chọc vào lưng Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Chuột, tỉnh chưa?”

Bạch Ngọc Đường ôm eo, dụi đầu vào cổ hắn mà ngủ tiếp, cũng hàm hồ mà trả lời một câu: “Chưa có, nửa canh giờ nữa mới tỉnh.”

Triển Chiêu cũng nháy mắt mấy cái, vươn tay lại ôm lấy bả vai hắn, cũng chuẩn bị ngủ thêm nửa canh giờ nữa.

…………………

Sau nửa canh giờ, mọi người ở Khai Phong phủ cũng đều rời giường, ra ngoài liền thấy cửa viện cũng mở ra, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi ra ngoài, thần thanh khí sảng.

Công Tôn là người dậy sớm nhất, hắn đã qua châm cứu cho Đổng Tiêu một lượt, sau đó bảo người sắc thuốc, cho Đổng Tiêu uống.

Lúc này, Công Tôn đang vừa cầm bánh bao vừa đi vào trong viện, nói: “Đổng Tiêu tỉnh rồi, nói muốn gặp hai ngươi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.

Triển Chiêu chỉ chỉ mình, nói: “Ta cũng đi? Thật vất vả lắm mới giữ được cái mạng cho hắn, ngộ nhỡ lại bị ta làm cho tức chết thì làm sao bây giờ?”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, Triển Chiêu lại còn dặn dò hắn: “Lát nữa ngươi đến nói chuyện thì nhường hắn một chút, đừng có chọc hắn tức chết đó.”

Công Tôn lắc đầu, nói: “Đổng Tiêu nói muốn gặp hai ngươi.”

Triển Chiêu sờ sờ lỗ mũi, Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy có chút lúng túng, có điều cuối cùng cũng đi. Thật may là, Bao đại nhân cùng Công Tôn cũng cùng đến.

Lúc này Đổng Tiêu đang ngồi trên giường, Tiểu Tứ Tử đang ngồi ở mép giường đút nước cho hắn, Tiêu Lương thì ở bên cạnh dùng cái muỗng khuấy đều vật gì đó, đây chính là thứ mà Công Tôn dặn bé làm, bởi vì Đổng Tiêu hít vào nhiều khói, khiến cho cổ họng cùng phổi bị tổn thương, gần đây chỉ có thể ăn được đồ loãng.

Mọi người liền đi vào trong nhà.

Đổng Tiêu gật đầu với mấy người một cái, hình như cũng còn rất lúng túng, vừa ngẩng đầu lên nhìn Bạch Ngọc Đường, lại nhìn thêm Triển Chiêu một chút, trong đầu tựa hồ lại cảm thấy vô cùng khó xử, không cẩn thận lại cử động đến vết thương, đau đến toát mồ hôi.

“Đừng có động.” Tiểu Tứ Tử giữ chặt hắn lại.

Mọi người liền kéo ghế đến bên mép giường hắn ngồi xuống.

Đổng Tiêu nói với Bạch Ngọc Đường: “Hiền đệ, tất cả là do ta hồ đồ …”

Vừa nói, lại vừa gật đầu với Triển Chiêu một cái, nói: “Triển đại nhân, ta đây vô cớ giận ngươi, ngươi lại không hề để bụng những chuyện ta làm lúc trước mà cứu ta.”

“Ai, Đổng trang chủ không cần bận tâm chuyện đó.”

Bao đại nhân quả thật rất giữ thể diện mà giúp phá tan cái cục diện khó xử này, nói: “Các ngươi đều là những người trạch tâm nhân hậu, vẫn nói người giang hồ không câu nệ tiểu tiết, bất quá chỉ là mấy câu chót lưỡi đầu môi hiểu lầm mà thôi, cũng không phải là đại sự gì.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu một cái, lấy khí độ của hai người bọn họ, đương nhiên là sẽ không so đo chuyện này. Hơn nữa, từ tối hôm qua tâm tình hai người đã đặc biệt tốt, trước mắt cái gì cũng không thèm để ý!

“Đổng huynh.” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn: “Ai muốn giết ngươi? Quản gia nhà ngươi nói ngươi lại vội vã bỏ chạy, đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”

“Ai…” Đổng Tiêu lắc đầu, than thở: “Vô vọng tai ương a!”

Triển Chiêu thử thăm dò, hỏi: “Chuyện của Đổng trang chủ hôm qua làm, là vì thấy được hoả long sao?”

Đổng Tiêu liên tục gật đầu: “Đúng vậy! Các ngươi cũng nhìn thấy?”

Mọi người lúng túng nhìn nhau một cái, tâm nói —– Đâu chỉ nhìn thấy, chính là do bọn ta tạo ra mà!

Có điều, bây giờ cũng không phải là lúc giải thích nhiều, mọi người liền hỏi Đổng Tiêu, hoả long này đến tột cùng là biểu hiện cho cái gì, tại sao hắn biết có người muốn giết mình, mà những người muốn phóng hoả giết người kia đến tột cùng lại là ai?

Đổng Tiêu lấy lại bình tĩnh, thở dài một tiếng, nói: “Đây chính là nghiệt chướng mà phụ thân của gia gia ta tạo ra.”

Mọi người cùng ngẩng mặt lên mà suy nghĩ một chút ——— Phụ thân của gia gia sao? Này chẳng phải là cụ cố sao? Chuyện này còn sâu xa đến đâu nữa ……

“Đó là mối thù từ trăm năm trước kéo dài cho đến tận bây giờ.” Đổng Tiêu cau mày nói: “Hôm nay người báo thù đến rồi! Tổ tiên chúng ta tạo nghiệt, thế nhưng nợ cha thì con trả, bọn họ đã thề sẽ bắt con cháu đời sau vô tội của gia tộc chúng ta đều phải táng thân biển lửa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui