Long Đồ Án

Âu Dương Thiếu Chinh vừa mới nghe đến chuyện muốn hắn đi mắng cho Phương Phách tức chết, cảm thấy được chủ ý này không tệ chút nào, vì vậy liền cưỡi Phong Nha Đầu, mang theo mấy ngàn tinh binh, đứng trước dốc núi.

Đi xuống đến nơi, vừa mới nhìn Âu Dương Thiếu Chinh cũng cảm thấy có chút chán nản …… Đầy đất chỗ này đều là dê bò nha, hắn ở chỗ này mà “luyện thanh” thì có khác gì “đàn gảy tai trâu” chứ, à không đúng, đích xác phải nói là “Đối ngưu mạ nhai” mới đúng.

*. Đối ngưu mạ nhai: Mắng bò giữa núi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thuần tuý chỉ là đến xem chơi mà thôi, đứng trên đỉnh núi mà nhìn xuống, quân doanh bên dưới, khắp nơi chỉ có dê bò, Phương Phách cũng thật là nhất thời hồ đồ, vốn là một đại thần có công lao thật tốt như vậy lại rơi vào tình cảnh này.

Công Tôn cũng ôm Tiểu Tứ Tử đi theo Triệu Phổ tới, hắn cảm thấy hai nhi tử của Phương Phách, một Phương Tuấn, một Phương Vũ đều cần phải lo ngại về tính mạng, theo lý thuyết, độc chất trên người Phương Tuấn hẳn là chưa được giải, theo lý mà nói hắn càng dễ chữa khỏi hơn. Nguy hiểm nhất lúc này chính là Phương Vũ, thời gian để hắn hồi sinh quá ngắn, gần như là vừa mới chết không bao lâu thì sống lại, điều này cũng có nghĩa là thời gian để hắn biến thành hoạt tử nhân cũng không còn nhiều nữa, người đầu tiên phải chết, sẽ là hắn.

Triệu Phổ dặn Âu Dương Thiếu Chinh, tốt nhất là mắng tỉnh Phương Phách, lão đầu chết tiệt này cứng đầu không chịu nghe khuyên bảo, cứ hung hăng mà mắng cho hắn một trận tức hộc cả máu mũi ra luôn, nói không chừng như vậy hắn còn có thể tỉnh lại được.

Âu Dương Thiếu Chinh ngáp một cái, uống trước một ngụm rượu thanh giọng, vừa tìm kiếm ——- Phương Phách ở chỗ nào a?

Mà lúc này, đám người Phương Phách vẫn đang ẩn nấp trong lều cỏ, hôm nay lại bị Triệu Phổ vây khốn như cá chậu chim lồng thế này, hắn là đang tiến thoái lưỡng nan.

“Ai….” Phương Phách thở dài một tiếng: “Triệu Phổ không hổ là kỳ tài dụng binh, chỉ cần không cẩn thận để cho hắn ngửi ra chút mùi vị, hắn kiền lập tức có thể đưa người lên mâm, quả thật là quá sơ suất a.”

Mặt khác, Phương Phách cũng cảm khái quân huấn của Triệu gia quân, đặc biệt là ba vị Nguyên đại tướng quân kia, quả thật là anh dũng thiện chiến, Triệu Phổ lại dùng người thích đáng a! Hơn nữa võ lâm cao thủ bên người Triển Chiêu lại sẵn sàng tương trợ, cái này liền chứng minh Triệu Phổ cũng có thể có người tương trợ, quả thật khiến người ghen tỵ.

“Phụ thân, hãy để cho hài nhi đem đám người đó đánh cho lui đi!” Phương Vũ vừa nói ra một câu, Phương Phách liền cảm thấy bất đắc dĩ mà nhìn hắn một cái, cũng không có nhẫn tâm mà mắng hắn nữa.

“Ai …..” Phương Phách lại thở dài một lần nữa.

Phương Tài cùng cau mày: “Thật không ngờ Triệu Phổ lại tiên phát chế nhân.”

“Tạm thời không cần nhắc đến Triệu Phổ nữa.” Phương Vũ khó hiểu hỏi: “Lại nói, những thứ gia súc này là thế nào đây? Quỷ Sứ không phải đã nói là sẽ phái mười vạn quỷ binh đến chi viện cho chúng ta sao, sao lại dẫn đến nhiều gia súc như vậy?”

Phương Phách cũng cảm thấy có chút không hiểu nổi, hắn luôn cảm thấy, hình như có chuyện kỳ quái gì.

Đang lúc này, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến một thanh âm gọi trận: “Phương Phách, Lão Phương đầu, lăn ra đây đập đầu trình diện mau!”

Mọi người nghe được thanh âm này đều chau mày ——- Âu Dương Thiếu Chinh!

Vẻ mặt Phương Phách xanh mét, cũng không biết Âu Dương Thiếu Chinh lại chuẩn bị nói ra mấy lời khó nghe gì nữa đây.

Quả nhiên, liền nghe thấy tiếng Âu Dương lười biếng, mượn nội lực mà đẩy tiếng ra rất vang: “Lão Phương đầu, đừng tưởng ngươi núp đằng sau đám gia súc này thì ông đây không nhận ra ngươi đã đến, ngươi mặc dù diện mạo chẳng khác mặt lừa nhưng mà lừa vẫn còn anh tuấn hơn ngươi, ai nha, mau mau chạy ra đây, ông nội sẽ giới thiệu lừa mẹ cho ngươi quen a!”

Phương Phách giận đến độ suýt nữa hít thở không thông, mặc dù đã nhiều năm hắn không chinh chiến sa trường, nhưng dù sao hắn cũng là một tướng quân, bị Âu Dương nói như vậy, ý muốn nói hắn ham sống sợ chết, cứ như là hắn thà tự mình trốn lẫn trong đám bò dê cũng không dám ra ngoài nghênh chiến vậy.

Cho dù có giỏi nhẫn nhịn đến đâu cũng không thể nhẫn được nữa, võ tướng có khí tiết của võ tướng, Phương Phách liền vỗ bàn một cái, đứng lên: “Người tới, chuẩn bị nhân mã!”

Phương Vũ nhanh chóng ra ngoài triệu tập nhân mã, nhưng mà sau khi trở về hồi bẩm, lại có chút lúng túng: “Phụ thân, chúng ta chỉ còn lại năm mươi mấy người!”

“Cái gì?” Phương Phách kinh hãi: “Làm sao có thể … Mấy ngàn nhân mã lúc trước mang ra ngoài đâu?”

“Hẳn là trong lúc hỗn loạn đã đầu hàng đi.” Phương Tài bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Thật ra thì bọn họ vốn không muốn đánh, vừa nhìn thấy nhân mã của Triệu Phổ đã bị doạ đến đứng không nổi rồi.”

Phương Phách cau mày.

“Phụ thân, bằng không chúng ta cầu tiếp viện đi?” Phương Vũ hỏi: “Chúng ta vẫn còn có mấy vạn nhân mã để ở chỗ Quỷ tướng mà! Hơn nữa hắn còn có mười vạn quỷ binh, đến lúc đó cùng nhau xông tới, Triệu Phổ dù có lợi hại đến đâu cũng không thể chống lại a!”

Phương Tài ngẩng đầu nhìn Phương Phách.

Phương Phách tựa hồ còn có chút do dự: “Ân … Nhưng mà Quỷ tướng đại nhân nói thời cơ chưa đến.”

“Ai nha, còn chờ thời cơ cái gì a!” Phương Vũ vung tay lên: “Chờ thêm nữa thì Triệu Phổ đã dẹp sạch chúng ta rồi a!”

“Cái này …..” Phương Phách suy nghĩ, đột nhiên lại chú ý tới ….

“Cái gì?” Phương Phách bắt lại cánh tay Phương Vũ: “Tay ngươi làm sao vậy?”

Nhìn lại, chỉ thấy cánh tay trái Phương Vũ biến thành màu tím đen, hình như có dấu hiệu hoại tử, mà cánh tay phải của hắn cũng có những vết đọng màu đen.

“Đây là cái gì a?” Phương Vũ sát sát tay, trên tay lập tức rớt ra một lỗ, thế nhưng lại không có chảy máu, giống hệt như vết bỏng.

“Ngươi không thấy đau sao?” Phương Phách hỏi.

Phương Vũ không hiểu: “Không đau …. Một chút cảm giác đều không có.”

Trong lòng Phương Phách càng cảm thấy hoài nghi ———- Không phải nói cải tử hoàn sinh sẽ không xảy ra vấn đề gì sao? Tại sao thân thể lại xuất hiện hoại tử?


“Phương Phác, con rùa đen rút đâu kia.” Âu Dương Thiếu Chinh lại dùng thứ thanh âm biếng nhác mà lên tiếng, từng lời đều như ngân châm mà đâm thẳng vào trong não Phương Phách: “Ngươi không phải thực sự không dám thò mặt ra đó chứ? Sau này ngươi đừng lấy tên là Phương Phách nữa, gọi là Phương Vương Bát đi a! Lại nói tới, mấy nhi tử kia liệu có phải là con ruột của ngươi không a?”

*. Vương bát: Con rùa.

Triển Chiêu ôm giúp Tiểu Tứ Tử cho Công Tôn, để cho bé nhìn rõ ràng hơn một chút.

Tiểu Tứ Tử bĩu môi hỏi Triển Chiêu: “Âu Âu thật là một lưu manh thật xấu nha!”

Triển Chiêu dở khóc dở cười, Tiểu Tứ Tử cũng biết Âu Dương Thiếu Chinh là lưu manh chuyên đùa bỡn người ta a.

Bạch Ngọc Đường quan sát quân trướng phía dưới: “Phương Phách bị cô lập không đến giúp, có lẽ bị đưa ra làm chốt thí.”

Mọi người cùng gật đầu, người trong cuộc mơ hồ, Phương Phách làm sao để nhìn ra đây?!

“Lão Phương đầu?” Âu Dương ngáp, dùng cách gọi chẳng khác gì mà gọi thú vật mà gọi Phương Phách: “Sách sách, đến cạnh ông nội nào.”

“Thật ghê tởm a! Phương Phách một cước đạp bay cái bàn: “Cái tên Âu Dương Thiếu Chinh đó, tại sao lại đáng ghét như vậy!”

Phương Vũ tức giận: “Phụ thân, xin hãy cho nhi thần ra ngoài, cùng lắm thì đại chiến ba trăm hiệp với hắn! Bảo đảm có thể vượt vòng vây!”

Phương Tài còn tỉnh táo hơn một chút, chỉ với một chút người thế này của bọn họ, ra ngoài không phải là chịu chết sao?!

“Phụ thân, bằng không …”

“Không cần nói nữa!” Phương Phách cầm quan đao lên: “Lão phu nhiều năm chinh chiến sa trường, đã đến tuổi này, thà bị chết trận cũng không thể lùi bước, hai huynh đệ các ngươi đi trước, ta đến liều mạng cùng Triệu Phổ!” Nói xong, liền đi ra cửa, nhảy lên ngựa, mang theo đám tàn binh còn lại chừng năm bảy mươi người, ra đến ngoài, ngẩng mặt lên nhìn Âu Dương Thiếu Chinh trên sườn núi.

Phương Tài cùng Phương Vũ đương nhiên sẽ không bỏ lại phụ thân mình mà chạy trước, cũng theo ra ngoài.

“Âu Dương Thiếu Chinh, ngươi một tên ranh con lại còn muốn nói năng bậy bạ, có giỏi thì xuống đây nhận của Lão phu một đao!” Phương Phách chỉ Âu Dương Thiếu Chinh mà mắng.

Âu Dương cùng Phong Nha Đầu động tác nhất trí, đều là ngoẹo đầu mà nhìn Phương Phách đang nổi trân lôi đình dưới chân núi.

Không ít người sau lưng cũng đang nhìn. Tiểu Tứ Tử được Triển Chiêu ôm, đưa ngón tay nhỏ bé mà đếm một lượt, há to miệng quay đầu lại nói với Triển Chiêu: “Miêu Miêu nha, hắn chỉ có năm mươi hai lính thôi.”

Bạch Ngọc Đường nói: “Là năm mươi ba.”

Tiểu Tứ Tử nháy mắt một cái, bé quyết định đếm lại một lượt.

“A kháp ka ka ka…” Âu Dương Thiếu Chinh chợt ha ha cười lớn, vừa cười còn vừa vỗ đầu Phong Nha Đầu đôm đốp, ồn ào đến độ Phong Nha Đầu cũng xổ tung lông mao.

“Phương Phách, ngươi nhìn lại ngươi cùng đám người của ngươi, ngươi đây là đang đánh trận hay là chuẩn bị tân hôn rước dâu a? Phốc ha ha ha ha.” Âu Dương bị đám tàn binh này của Phương Phách chọc cười lăn lộn.

Mọi người vừa mới nghe xong, cũng cảm thấy thật giống, những binh lính này trên người khoác hồng y lại còn đeo hồng trù, một đoàn chừng năm mươi người đứng đó, này không phải rất giống một đoàn người chuẩn bị ra ngoài rước dâu sao. Cũng thật khó cho Âu Dương Thiếu Chinh có thể nghĩ ra được điều này, thật quá thất đức.

Trên mặt Phương Phách lúc trắng lúc xanh, giơ tay chỉ Âu Dương Thiếu Chinh: “Ngươi … Ngươi đi xuống!”

Âu Dương liền vui vẻ: “Là ngươi đi lên mới đúng.”

“Hôm nay ta thà tự mình đoạn đao tự vẫn, cũng sẽ không đầu hàng, ngươi nói với Triệu Phổ đừng có mà mơ tưởng!”

“Vậy ngươi mau chết đi a!” Âu Dương đột nhiên thiêu mi một cái, khuôn mặt trẻ con vốn đang cười hì hì nay đột nhiên chuyển sang khinh bỉ, ngồi ở trên cao mà nhìn Phương Phách: “Ngươi một lão vô dụng tám mươi tuổi, đã hại chết nhi tử của mình không nói, lại còn muốn hại chết năm vạn binh lính kia sao? Ngươi dù có chết hay không cũng sẽ mang tiếng xấu muôn đời thôi.”

Mặt Phương Phách tái nhợt.

Tất cả mọi người cũng là lần đầu nhìn thấy vẻ mặt Âu Dương âm trầm như vậy, bình thường hắn nếu không cợt nhả thì cũng là mắng chửi người, thế nhưng lúc này hình như đã đổi phong cách.

Tiểu Tứ Tử ôm lấy cổ Triển Chiêu: “Âu Âu nhìn thật quá nghiêm túc đi.”

Triển Chiêu vỗ vỗ cái mông bé, hỏi Long Kiều Quảng bên cạnh: “Chưa từng thấy qua dáng vẻ Âu Dương như vậy ……”

“Là kỹ năng đặc biệt.” Long Kiều Quảng xua tay một cái: “Âu Dương này, đặc biệt giỏi về việc quan sát nhược điểm của người khác, cái miệng cũng lợi hại chẳng kém đao thương. Lúc chúng ta đánh giặc, tướng lĩnh của đối phương thường sau khi bị Âu Dương mắng một trận xong thì xấu hổ mà tự vẫn, trường hợp này rất nhiều.”

Tất cả mọi người đều há to miệng ——– Thật là thần kỹ a!

Âu Dương Thiếu Chinh vẻ mặt âm trầm mà nhìn Phương Phách: “Vừa rồi khi thu thập tàn binh bại tướng của ngươi, ta đã kiểm tra qua một chút, tổng cộng ngươi mang theo hơn ba ngàn người, đã chết hơn một ngàn, hơn một ngàn nữa còn thảm bại hơn, bị bắt sống. Bọn họ đi theo ngươi tạo phản liền vướng phải tội danh phải chảm thủ toàn gia. Mỗi một người, ta chỉ cần tính phụ mẫu thê nhi cũng đã năm người, chỉ một mình người liền đã hại chết cả năm ngàn người vô tội.”

Triển Chiêu gãi gãi đầu, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Chết nhiều như vậy sao?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái: “Đại khái là lừa gạt Phương Phách đi!”

Long Kiều Quảng gật đầu một cái: “Đúng vậy, những binh lính kia đều đã đầu hàng, gần như không có chết người nào. Còn về phần cả nhà bị chém, cũng càng là chuyện không thể nào xảy ra. Từ lúc Hoàng Thượng lên ngôi đến nay, đều chưa có tiền lệ nào như vậy, vì hắn không thích cái này.”


“Tâm tình của Phương Phách lúc này vô cùng kích động, khó lòng phân biệt thật giả. Âu Dương Thiếu Chinh biết hắn hồ đồ, cho nên mới lợi dụng sự hồ đồ này của hắn đi.” Công Tôn sờ cằm: “Công bằng mà nói a, Âu Dương mắng chửi người cũng không phải đơn giản mà mắng thô tục mấy câu thôi, quả thật là một lưu manh đáng sợ.”

Mọi người dở khóc dở cười ——– Đệ nhất Tiên phong quan của Đại Tống lại là một lưu mạnh đáng sợ …….

Công Tôn bổ sung một câu: “Có điều, nói cũng đúng, Nguyên Soái thế nào sẽ rèn ra một Tiên phong như vậy.”

“Hắt xì.” Triệu Phổ ở một bên liền ngứa mũi, thật quá mất thể diện a! Quân doanh quá nhiều kỳ ba a!

“Lại nói tới năm vạn nhân mã kia của ngươi.” Âu Dương hiển nhiên chỉ là mới bắt đầu vây Phương Phách mà thôi, giống như đang trêu đùa hắn, dần dần từng cái một đều nói ra đâm thẳng vào tâm não Phương Phách: “Nói cho ngươi biết một cái tin thật bất hạnh, ngươi con mẹ nó đi theo một cái tên Qủy tướng lừa gạt, lại còn là một tên điên, đã hạ độc nhi tử ngươi chưa nói, lại còn chuẩn bị học theo cái gì Qủy tướng trong truyền thuyết, muốn dùng năm vạn nhân mã cùng hắn biến thành Qủy binh cái gì. Lần này lại chết thêm năm vạn người nữa. Bất kể là chết như thế nào, tạo phản vẫn là tạo phản, năm vạn người kia vẫn là mang theo hai mươi lăm vạn người chết chung. Cho dù Hoàng Thượng có trạch tâm nhân hậu tha chết cho những người đó, thế nhưng hai mươi mấy vạn thân nhân của các tướng sĩ đó sống lay lắt cùng bị người ta phỉ nhổ, bọn họ cũng sẽ thóa mạ ngươi. Là ai đã hại chết thân nhân của bọn họ? Hại chết cha, con, huynh đệ của họ? Là ai khiến cho bọn họ thê nhi ly tán, khiến họ từ đó về sau cũng chẳng thể ngóc đầu lên nổi? Chính là Phương Phách ngươi, cái lão sống đến tám mươi tuổi vẫn là tên vô dụng! Phương gia ngươi đời đời đại đại đều phải đeo trên lưng tội danh hại chết năm vạn người, cùng chịu sự phỉ nhổ của mấy chục vạn, cả triệu người còn sống tiếp! Chắt tử của ngươi, chắt tử của chắt tử ngươi, đời đời đại đại đều bị người phỉ nhổ. Tại sao vậy? Không vì bất kỳ nguyên nhân nào khác, không phải vì người khác thiếu nhân từ, chỉ là bởi vì chúng có người cha, người ông, tổ tông là ngươi. Ngươi sống dài như vậy làm cái gì? Ngươi giữ nhiều binh mã như vậy làm cái gì? Ngươi cũng chỉ là một nhúm xương khô rồi, lại còn vô dụng ngu ngốc như vậy, chết sớm một ngày hay chết muộn một ngày cũng có gì khác nhau? Thế nhưng những binh lính kia thì sao đây? Bọn họ lớn thì mới hơn hai mươi, nhỏ cũng chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, ngươi có nghĩ tới khi ngươi xuống địa ngục rồi, những oan hồn kia sẽ vứt phụ tử ngươi vào mấy lần vạc dầu không? Nghìn đời nhà các ngươi, vạn thế nhà các ngươi cũng không thể xoay chuyển cục diện được. Con cháu đời sau của ngươi cũng phải thay họ đổi tên, chúng cũng sẽ xấu hổ vì là hậu nhân của ngươi, mộ phần của ngươi cũng chỉ có tấm bia không chữ, trong vòng mười dặm phương viên Phương gia của ngươi cũng không còn người nào mang họ Phương, bởi vì ngươi chính là nỗi sỉ nhục của bọn họ! Là sỉ nhục của tất cả mọi người!”

Mọi người nghe những lời này đều mặc niệm thay cho Phương Phách một cái, phỏng chừng lão đầu này không còn cách nào sống tiếp đi.

Có điều, Âu Dương Thiếu Chinh có vẻ còn chưa có nói hết, bộ dáng lại tà gian đến cực điểm, mọi người đều cảm khái, Âu Dương đối với địch nhân quả nhiên không chút lưu tình.

“Phương Phách, cái tên Quỷ Sứ của các ngươi đã bị chúng ta bắt được, người ta cũng đã cho ngươi dùng độc đến mấy năm, cả nhi tử Phương Tuấn của ngươi nữa, vốn cũng không phải chết, hắn bây giờ vẫn còn sống, chẳng qua là trúng phải độc giả chết mà thôi. Nói đến tá thi hoàn hồn thực chất chỉ là cho hắn dùng một chút giải dược cộng thêm một loại độc khác, mà loại độc này mới thực sự chính là nguyên nhân dẫn đến hắn sẽ chết thực sự! Các ngươi đã bị lừa, ngươi cũng đã thấy kết quả của cái tên Lý Trọng Tiến cùng Lý Quân đó a, ngươi giờ cũng chẳng khác nào ngọn đèn dầu trước gió mà thôi, nếu không tin ngươi thử cầm cây đuốc để trước mặt đứa con thư hai ngu ngốc của mình thử xem a, nhìn thử xem hắn có bị tan thành tro bụi hay không! Cho dù hắn không chết cũng không sao, dù sao thì hắn cũng sống không được bao lâu nữa, bởi vì bây giờ hắn cũng đã biến thành hoạt tử nhân rồi.”

Nhìn lại Phương Phách, chỉ thấy mặt hắn xám như tro tàn, lời nói của Âu Dương Thiếu Chinh lúc này cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn, Phương Phách hắn lại hại chết nhiều người như vậy, tiếng xấu muôn đời … Suy đi, nghĩ lại, đặc biệt nhìn thấy cánh tay Phương Vũ bên cạnh, hắn là người chết đã sống lại ….. Thì ra chuyện cải tử hoàn sinh kia chỉ là một âm mưu mà thôi sao? Lúc trước cho nhi tử của hắn giả chết, sau đó lại dùng dược khiến chúng sống lại nhưng lại biến chúng thành hoạt tử nhân! Nếu thực sự là như thế, Phương Phách cảm thấy mình đã thật sự bị lừa gạt, thì ra tất cả chỉ là một âm mưu mà thôi.

“Hình như hắn đang dao động.” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cười khan một tiếng: “Còn không phải sao, đến đá bị nói như vậy còn phải khóc nữa mà.”

Công Tôn gật đầu một cái: “Lão đầu này còn chưa chết, đã bị Âu Dương nói thành tội nhân tiếng xấu kim cổ muôn đời rồi.”

Triệu Phổ ngáp một cái: “Nhanh hỏi hắn xem những binh mã kia ở đầu đi thì tốt hơn!”

Phương Phách ngẩng mặt lên, ngốc lăng mà nhìn Âu Dương Thiếu Chinh: “Ta….”

“Lão thất phu, muốn cứu nhi tử ngươi sao?” Âu Dương Thiếu Chinh nhướng mi nhìn hắn: “Cho dù là Phương Tuấn hay Phương Vũ, chỉ cần ngươi đầu hàng, chúng ta liền cứu nhi tử ngươi!”

“Con ta …. Còn có thể cứu sao?” Phương phách ngẩng đầu lên.

Âu Dương Thiếu Chinh liếc mắt nhìn bên cạnh, Công Tôn đi tới, gật đầu: “Có thể cứu!”

“Ta….” Phương Phách do dự.

“Phương Phách.” Lúc này Triệu Phổ đi lên: “Năm vạn quân binh kia của ngươi ở đâu? Nếu như bọn họ thực sự ở cùng chỗ với Khôi Khống kia, vậy thì thực sự nguy hiểm! Ngươi sẽ không trơ mắt mà nhìn bọn họ chết chứ?”

Phương Phách nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng ngẩng đầu lên: “Bọn họ ở ….. A …..”

Đang lúc Phương Phách định nói cho Triệu Phổ biết chỗ giấu những quân binh kia, đột nhiên ….. phun ra một búng máu.

Tất cả mọi người cùng sửng sốt, đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho trở tay không kịp.

Chỉ thấy Phương Phách cúi đầu nhìn một chút, chỉ thấy ở chỗ khe hở áo giáp bên sườn mình, có một mũi thương màu bạc đâm vào. Hắn nhìn mũi thương quen thuộc kia, có chút không dám tin mà quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy nhi tử của hắn, Phương Tài, trong tay đang cầm ngân thương, đâm xuyên qua sườn hắn.

“Ngươi ….. Phương Tài …..” Phương Phách lúc này trong đầu chỉ thoáng qua một câu nói ——– Đứa con thứ ba ngỗ nghịch ….. Báo ứng a!

“Phụ thân!” Phương Vũ thất kinh, giơ đao chém về phía Phương Tài.

Phương Tài thu tay, vọt đến một bên, từ trong ngực rút ra hoả tập.

Phương Vũ định tiến đến, Phương Phách dùng chút hơi sức cuối cùng giơ quan đao lên chặn hắn lại: “Không được đến gần lửa!”

Phương Vũ sững sờ tại chỗ.

Phương Tài cười lạnh một tiếng: “Nhị ca, ta khuyên ngươi đừng có tới đây, nếu không ngươi sẽ giống như bọn Lý Trọng Tiến cùng Lý Quân kia, bị đốt thành đống tro bụi.”

“Tại sao ngươi lại làm như vậy, phụ thân là cha ngươi mà!” Phương Vũ rống hận.

“Cha sao? Hắn có khi nào đối xử công bằng với chúng ta không, tất cả yêu thương của hắn đều chỉ dành cho Phương Tuấn mà thôi, chúng ta chẳng qua chỉ là vật hy sinh lót đường cho Phương tuấn!”

“Ngươi …..” Phương Vũ cau mày.

Trên sườn núi, mọi người đều không nói chuyện, cả nửa ngày cuối cùng cũng lộ ra ………. Có thể Phương Tài hợp tác cùng Khôi Khống, vì Khôi Khống muốn lừa gạt triệt để Phương Phách, còn có thể đầu độc được tất cả huynh đệ Phương gia, thì tốt nhất là có một nội ứng trong Phương gia, mà Phương Tài sở dĩ cũng trúng độc, hoàn toàn là để che mắt mọi người, rửa sạch hiềm nghi cho mình mà thôi.


“Đứa con trai thứ ba ngỗ nghịch sao ….” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói: “Thật là báo ứng khó tránh.”

“Phụ thân!”

Lúc này Phương Phách đã trọng thương ngã xuống ngựa, Phương Vũ vội vàng chạy đến đỡ.

Thật đáng thương cho Phương Phách đã tám mươi tuổi, bị nhi tử của mình đâm một thương, quá tức giận, bây giờ chỉ còn sót lại chút hơi tàn, yếu ớt vô cùng.

Phương Vũ đỡ lấy phụ thân hắn, mắt đỏ ngàu mà nhìn Phương Tài: “Phương Tài! Ta muốn đem ngươi băm thây vạn đoạn!”

“Ha ha ha” Phương Tài phi người lên ngựa: “Ngươi cùng lão già này cứ chết đi, về phần Phương gia quang tông diệu tổ sau này, cứ để cho ta là được!”

Nói xong, hắn kéo dây cương, hướng về phía sau doanh trại bỏ chạy, xoay tay lại đem hoả tập ném về phía Phương Vũ.

Có điều, hoả tập mang theo ánh lửa còn chưa kịp bay đến trước mặt Phương Vũ, đột nhiên có một hồng ảnh nhoáng lên một cái, Triển Chiêu chắn trước mặt Phương Vũ, một tay tiếp lấy hoả tập, dập tắt lửa.

Phương Tài phóng ngựa chạy rất xa, Triển Chiêu muốn đuổi theo, thế nhưng có người ngăn hắn lại.

Triển Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy đó là Triệu Phổ.

Triệu Phổ thiêu mi một cái: “Nếu như hắn cùng phe với Quỷ tướng kia, vậy chỉ cần đi theo hắn là được rồi.”

Đang lúc nói chuyện, Trâu Lương đã mang theo ảnh vệ đuổi theo.

Triển Chiêu gật đầu một cái.

Công Tôn được Triệu Phổ mang theo xuống vội chạy đến bắt mạch cho Phương Phách, cau mày: “Lão đầu không được rồi, hòm thuốc của ta ….”

Lời còn chưa dứt, Bạch Ngọc Đường đã xách theo Tiểu Tứ Tử đang ôm cái hòm thuốc xuống.

Mấy ảnh vệ mang Phương Phách vào trong lều, Công Tôn liền nhanh chóng cứu mạng hắn.

Phương Vũ gấp đến độ quay vòng vòng tại chỗ.

Triệu Phổ hỏi hắn: “Ngươi có biết mấy vạn binh mã kia ở đâu không?”

Phương Vũ lắc đầu: “Đại ca mang theo binh mã đi tìm Quỷ tướng, ta cũng không biết ở đâu, phụ thân cũng không cho ta biết, Tam đệ ….. có thể biết!”

Vừa nói, hắn vừa ảo não, không nghĩ đến Tam đệ lại muốn đẩy hắn vào chỗ chết, đối với huynh đệ còn ngoan độc như vậy, thật đáng buồn.

Mọi người chú ý đến, trên tay, cổ, cùng mặt Phương Vũ đã xuất hiện thi ban, giống như chỗ vết thương bị rữa nát. Phương Vũ mặc dù vẫn còn sóng, thế nhưng đúng như Công Tôn dự liệu, hắn đã biến thành hoạt tử nhân. Hơn nữa, sinh mạng hắn còn đang tiêu tán rất nhanh, lúc nào cũng có thể chế!

“Hai bên đều không thể trì hoãn!” Công Tôn giơ ra bàn tay đầy máu, chỉ Phương Vũ đang ngồi cạnh giường cỏ, nói: “Ngươi cũng nằm xuống!”

“A?” Phương Vũ không hiểu.

Âu Dương Thiếu Chinh một cước đạp hắn ngã lăn lên giường: “Không muốn chết thì nằm ngay xuống, ngu ngốc!”

Lúc này, Trâu Lương bám theo tung tích của Phương Tài cũng trở lại, thấp giọng nói với Triệu Phổ: “Vương gia, không thấy Phương Tài nữa.”

“Cái gì?” Triệu Phổ không hiểu: “Tại sao lại không thấy?”

“Hắn vọt vào bầy gia súc, sau đó liền không thấy tăm hơi.” Trâu Lương nói: “Ta nghi ngờ bên dưới chỗ thả đám gia súc đó có cơ quan địa đạo, ngựa của hắn vẫn còn ở đó, nhưng phải đem đám gia súc kia đuổi đi hết mới có thể tìm được.”

Triệu Phổ suy nghĩ một chút: “Vậy thì đuổi đi a.”

Trâu Lương nhíu mày một cái, Âu Dương Thiếu Chinh nhắc nhở hắn: “Có đến mấy vạn dê bò, ngươi bảo phải đuổi thế nào?”

“Cái này sao ….”

Triệu Phổ còn đang suy nghĩ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đột nhiên đồng thanh một tiếng: “Có cách rồi!”

Tất cả mọi người cũng sửng sốt, nhìn hai người.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút, Triển Chiêu xấu xa cười một tiếng, đi ra bên ngoài huýt gió một cái.

Theo tiếng huýt gió của Triển Chiêu, mọi người liền cảm thấy chiến mã bên sườn núi có chút khẩn trương, sau đó, mấy ngàn kỵ binh của Âu Dương Thiếu Chinh đột nhiên đều vọt sang hai bên.

Hắc Kiêu cùng Phong Nha Đầu vốn vẫn đang đứng bên sườn núi xem náo nhiệt, có điều lúc này đều cùng quay đầu lại nhìn lên, sau đó tự giác yên lặng nhích ra một chút xíu, nhường ra một đường ở giữa.

Sau đó, vang lên một tiếng hổ gầm.

Mọi người cùng ngẩng đầu.

Chỉ tấy Tiểu Ngũ đang thong thả đi đến bên đồi, liếc mắt nhìn xuống.

Triển Chiêu ra hiệu cho nó.

Tiểu Ngũ đột nhiên ngẩng đầu lên, gầm lên một tiếng vang dội.

Nhìn lại đám dê bò kia, có một số dê trực tiếp nằm ngất trên mặt đất, đàn bò còn lại đều bắt đầu đại loạn.


Tiểu Ngũ mới kêu mấy tiếng, chấn động chim chóc toàn bộ ngọn núi, đàn đàn đều tung cánh tan tác bay đi, nháy mắt cái trong rừng đều vắng lặng như tờ. Tiểu Ngũ đột nhiên vọt ra, hướng về phía chân núi mà chạy.

Lại nhìn đám dê bò kia, đều chạy như điên vào trong rừng.

Đừng nhìn lũ dê bò này bình thường chậm chạp, thế nhưng lúc này còn chạy nhanh hơn cả thỏ. Con nào con nấy đều chạy đi núp sau đám cây rừng rậm rạp mà nhìn Tiểu Ngũ đang chậm rãi bước trên đất trống.

Ân Hầu cũng theo Tiểu Ngũ đi xuống, Thiên Tôn bên cạnh cũng gật đầu: “Tiểu Ngũ cuối cùng cũng có chút điệu bộ của chúa sơn lâm a.”

Ân Hầu vỗ vỗ đầu Tiểu Ngũ: “Hư trương thanh thế mà thôi, chẳng phải chỉ là một con đại miêu thôi sao.”

Tiểu Ngũ cũng thật chẳng có khí phách chút nào mà dùng cái đầu to tướng của mình cọ cọ Ân Hầu, nó luôn cảm thấy Ân Hầu thật quá đẹp trai, vừa xấu xa vừa soái a.

Chờ cho đám dê bò kia tản ra hết, mọi người rất nhanh đã tìm được một cửa hầm nhỏ, phía sau lại là một sơn đạo, sơn đạo này lại chỉ đủ cho một người đi vào, chẳng trách vừa rồi Phương Tài chỉ mặc một thân nhuyễn giáp, thì ra đã sớm có ý định chạy rồi.

Ảnh vệ đều tiến vào sơn đạo, dọc đường đi tối đen như mực, bọn họ còn mang theo mấy con quân khuyển dẫn đường.

Ra khỏi sơn đạo, phát hiện ra đây lại là một sườn núi khác, vì vậy liền phát tín hiệu.

Triệu Phổ lưu lại một số binh lính đóng ở quân doanh để bảo vệ Công Tôn cùng phụ tử Phương Phách, những người khác đều chay đi truy tìm Phương Tài.

Phương Tài nếu như chạy bộ, vậy thì dễ đuổi theo.

Quân khuyển trong quân của Triệu Phổ được huấn luyện nghiêm ngặt, một đường đều tìm theo mùi của Phương Tài, chạy đến một vùng núi cao ở cách xa Khai Phong.

Âu Dương Thiếu Chinh tương đối quen thuộc địa hình, cau mày nói: “Bên kia có một thác nước, còn có cả đầm nước, bên cạnh thác nước có một sơn cốc, thế nhưng địa thế lại vô cùng hiểm yếu, năm vạn người lại không phải là một số lượng nhỏ, cứ hành quân như vậy, một khi bị ngã vào sơn cốc, hậu quả không cần nghĩ cũng đoán được.”

“Hoặc là nên nói, mục đích của đối phương chính là muốn cho những binh lính này ngã xuống sơn cốc đi.” Sắc mặt Triệu Phổ cũng trầm xuống.

Lúc này, Trâu Lương đã trở lại, chỉ phía trước: “Khuyển dừng ở đó, bên dưới thác nước có quân doanh.”

Mọi người nhìn nhau một cái, cũng lặng lẽ đến bên trên núi nhìn xuốn. Qủa nhiên ……. bên dưới vách núi là một thác nước, bên cạnh thác nước có một đầm lớn, trên khoảng đất trong bên cạnh đầm nước có quân doanh cùng lều cỏ. Bên cạnh đó còn có một sơn động, trong sơn động có lẽ cũng có quân binh. Thế nhưng, ở một nơi hơi xa một chút, chính là vách núi đá lởm chởm, vô cùng hiểm trở, một khi ngã xuống cũng không phải là chuyện đùa.

“Đây không phải là nơi có thể đánh trận!” Triệu Phổ cau mày: “Bắt giặc cần phải bắt thủ lĩnh trước, trước tiên cứ giết chết cái tên Khôi Khống cầm đầu kia, sau đó cứu những binh lính này.”

“Khôi Khống là môn hạ của ta, vốn là cần để ta thanh lý môn hộ.” Ân Hầu nói: “Ta đi.”

“Ai!” Ân Hầu còn chưa kịp đi xuống, Triển Chiêu đột nhiên đã đưa tay cản hắn lại: “Không cho phép đi!”

Ân Hầu híp mắt nhìn ngoại tôn của mình.

Lam Hồ Ly nói: “Ta đi!”

Hồng Cửu Nương níu lại nàng: “Ta đi!”

Diệp Tử Thiền kéo hai nàng lại: “Ta đi!”

Ân Hầu cau mày: “Ai nha, các ngươi nháo cái gì hả?”

Ba cô nương đành bĩu môi xị mặt.

Thiên Tôn ôm cánh tay ở một bên xem náo nhiệt.

Triển Chiêu xua tay với mọi người: “Con đi tốt hơn!”

Ân Hầu khẽ cau mày: “Khôi Khống võ công cực mạnh …”

Triển Chiêu thiêu mi một cái: “Sợ con thất bại?”

“Ách ….” Ân Hầu sờ sờ cằm: “Cái này sao.”

Thiên Tôn chọc chọc hắn: “Ngươi đi theo nó không phải là được rồi sao, giống như ta lúc bình thường ấy, cho người trẻ tuổi đối đầu với cường địch để rèn luyện một chút, cùng lắm thì nếu như bọn nó không được thì chúng ta qua giúp một tay.”

Bạch Ngọc Đường lặng lẽ nhìn Thiên Tôn, tâm nói, ngoại trừ gây phiền phức ra thì khi nào người giúp một tay chứ?

Ân Hầu do dự một lát, nhìn Triển Chiêu một chút, nói: “Khôi Không giỏi nhất là bắt chước mọi loại người, các loại công phu, thậm chí ngay cả nội lực cũng có thể bắt chước giống hệt, ngươi có chắc chắn thắng hắn?”

Triển Chiêu nở nụ cười mang theo vài phần giảo hoạt: “Như vậy chơi mới vui chứ.”

Nói xong tung người nhảy một cái, giống như một cánh chim yến, nhẹ nhàng bay xuống dưới thác nước.

Bạch Ngọc Đường cũng theo xuống.

Thiên Tôn bĩu môi: “Ngọc Đường chạy xuống cũng không nói với ta một tiếng.”

Ân Hầu liếc Thiên Tôn một cái: “Ngươi ăn dấm cái gì a, đây không phải là chuyện đương nhiên sao!”

Thiên Tôn xị mặt nhìn một bên.

Ân Hầu kéo hắn một cái, bay xuống đi hỗ trợ.

Triệu Phổ mang theo Âu Dương Thiếu Chinh cùng một số quan binh, tìm kiếm một sơn lộ thích hợp, dẫn những binh tướng kia lên núi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui