Editor: Ninh Nhiên
----•----
Sau đó, lúc Tề Nịnh thật sự nói chia tay với Trương Nghiêu, cũng không hòa bình cho lắm.
Ngày hôm đó, Trương Nghiêu không liên lạc được với Tề Nịnh, sau khi trở lại kí túc xá liền mượn điện thoại của Đường Huy gọi cho Tề Nịnh, Trương Nghiêu vì phải tự mình bỏ ra hơn hai trăm tệ nên tức giận chửi ầm lên với Tề Nịnh.
Tề Nịnh lạnh nhạt chất vấn: "Tôi căn bản không quen biết những người đó, dựa vào cái gì phải mời bọn họ ăn cơm? Anh chỉ bỏ ra 200 tệ thì chết anh sao?"
"Rõ ràng trước đó chính cô nói muốn mời cơm, kết quả lật lọng, mời không nổi thì đừng có nói mạnh miệng như vậy, kết quả người mất mặt lại là tôi!"
Tề Nịnh hít sâu một cái, cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói: "Trương Nghiêu, chúng ta chia tay đi."
"Cô đang uy hiếp ai?" Trương Nghiêu đề cao âm lượng hơn một chút, bên cạnh còn mơ hồ nghe được giọng nói của Đường Huy, khuyên hắn có gì thì từ từ nói chuyện.
"Không uy hiếp, nghiêm túc, nhớ rõ đem tiền mà anh thiếu tôi trả lại cho tôi."
Trương Nghiêu lập tức nóng nảy, chất vấn Tề Nịnh: "Tề Nịnh cô có ý gì hả? Chỉ vì một bữa cơm liền cùng tôi chia tay?"
Tề Nịnh đã lười nhớ lại chuyện cũ, đối với loại người này cô cũng không còn lời nào để nói, trực tiếp cắt đứt điện thoại, mặc cho Trương Nghiêu cứ liên tục gọi điện thoại, không hề bắt máy.
Ngày đầu tiên chia tay Tề Nịnh vẫn còn rất tức giận, cả ngày đều mắng chửi anh ta, nhưng đến ngày hôm sau liền bắt đầu khó chịu.
Cũng may thời gian này huấn luyện cũng không quá gấp gáp, đồng đội đều có thể bồi Tề Nịnh ra ngoài giải sầu, các cô liền cùng nhau đến tiệm cơm ăn cơm, uống rượu.
Đừng xem thường các cô chỉ là nữ sinh, ai cũng có tửu lượng kinh người, khi tụ tập cùng nhau uống vài ly rượu thì bắt đầu khoác lác, chuyện trò còn dữ hơn đàn ông nhiều.
Đặc biệt là trong trường hợp này, mấy nữ sinh tụ tập cùng nhau mắng chửi một nam sinh như đang mở máy hát, giống như công tắt xả nước bị bật chốt, muốn tắt cũng không tắt được.
Mạc Sanh uống được một lúc, những người khác nói cái gì cũng phối hợp gật đầu, sau đó xoay qua đếm số chai bên cạnh.
Nhìn thấy chính mình đã uống được hai chai, đầu cũng bắt đầu đau, liền biết bản thân sắp chạm tới giới hạn. Nhìn trạng thái của những người ngồi cùng bàn, ít nhiều cũng có chút không yên tâm, vì thế ở dưới bàn lén lút gửi tin nhắn cho đội trưởng.
[Sở Thừa Dư Sanh]: Giang hồ cứu cấp, tới nhanh.
Sau đó lập tức gửi định vị qua.
Sợ bị mấy người Tề Nịnh phát hiện, Mạc Sanh nhanh chóng đem điện thoại bỏ vào trong túi, tiếp tục uống rượu. Dựa theo sự ăn ý giữa đồng đội với nhau, đội trưởng nhất định có thể hiểu được.
Đến lúc đó chờ đội trưởng tới đây, sau khi đội trưởng nói vài câu các cô lập tức có thể giải tán, đội trưởng còn có thể hỗ trợ mang các cô trở về.
Cái gì là đội trưởng?
Ngoài phương diện thực lực, yêu cầu về đội trưởng đội bóng chuyền nữ của Đông Đại [1] không phải là xử sự thật chu đáo, mà là có thể quản được một đám nha đầu các cô. Đội trưởng hét lên một tiếng, không ai dám phản bác, đây mới là đội trưởng.
Giả xử cho dù là ai cũng có thể tự do trở thành đội trưởng, Mạc Sanh đời này nhất định cũng không làm được chức đội trưởng này, cô mà hét một tiếng, đồng đội đều muốn cười, còn nguyện ý cùng Mạc Sanh đùa giỡn, cô đã được định trước là không có cái phong thái oai phong này.
Lúc này, nữ sinh ngồi cùng bàn đang điên cuồng quở trách nam nhân.
Tề Nịnh say khướt vỗ mặt bàn nói: "Tìm bạn trai làm cái gì! Đến lúc đó chị em chúng ta cùng nhau kiếm thật nhiều tiền, cùng lắm thì cùng nhau mở một cái phòng tập thể thao, cùng nhau gây dựng sự nghiệp, sau đó chúng ta cùng đến viện dưỡng lão!"
Mạc Sanh cũng gật đầu: "Đúng vậy, cứ như vậy, chúng ta ai cũng không yêu đương, coi như những tên đó đều là tra nam, tiểu chó săn, tiểu nãi cẩu [2] đều là mây bay, là khách qua đường, bọn họ muốn chơi thì tự mình chơi, chúng ta độc thân xinh đẹp!"
Một nữ sinh khác thân cao 1m85 tiếp lời: "Ô ô ô, chờ tớ già rồi, lưng còng xuống, có phải tớ sẽ được thử cảm giác làm một em gái 1m70 mềm mại dịu dàng hay không?"
Mạc Sanh nghĩ nghĩ hỏi: "Có thể rụt lại nhiều như vậy sao? Tớ cũng muốn thử trở thành em gái 1m60 mềm mại."
Tề Nịnh xua tay: "Các cậu lúc đó chính là lão thái mềm mại!"
Mấy nữ hài tử bắt đầu làm càn cười to, sau đó tiếng cười đột nhiên im bặt.
Bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của một người.
Úc Lê Xuyên sau khi bước vào quán thì đứng ở phía sau Mạc Sanh, Mạc Sanh nhìn thấy ánh sáng lập tức buồn bực, hỏi: "Làm cái gì mà tự nhiên lại mở đèn sáng như vậy?"
Quay đầu một cái liền nhìn thấy Úc Lê Xuyên đi đến chỗ các cô, nháy mắt đã ngồi xuống bên cạnh cô.
Những nữ sinh khác đang ngồi cùng bàn cũng đều dừng lại động tác.
Tề Nịnh đang uống rượu được một nửa, không nuốt vào, cũng không nhổ ra, đôi mắt mở tròn xoe, xấu hổ không chịu được.
Một nữ sinh khác đang ăn xiên que, động tác cũng tạm dừng, miệng giống như bị dính vào cây que, trên môi ớt cay nhưng nét mặt cũng không đổi.
Còn có một vị đồng đội theo bản năng ngậm miệng lại, hối hận vì chính mình vừa rồi ăn quá nhiều tỏi.
Úc Lê Xuyên khách khí cùng các cô chào hỏi: "Chào mọi người."
Không ai phản ứng.
Các nữ sinh chỉ đang cố gắng tận lực thong thả điều chỉnh tư thế của chính mình.
Mạc Sanh nhìn người đang phát ra ánh sáng kinh ngạc không thôi, hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
"Chị gửi WeChat kêu tôi tới."
"Tôi kêu?" Mạc Sanh nhanh chóng lấy điện thoại ra xem, phát hiện đúng là cô đã gọi Úc Lê Xuyên đến đây. Vốn dĩ là muốn cầu cứu đội trưởng, kết quả gửi nhầm cho Úc Lê Xuyên, có thể thấy được ý thức của cô lúc này cũng bắt đầu mơ hồ.
Ảnh đại diện của đội trưởng là La tiểu hắc. (mọi người search bác gồ để xem ảnh LTH nha ≧▽≦)
Ảnh đại diện của Úc Lê Xuyên là một con mèo đen thật sự.
Mạc Sanh lập tức cảm thấy lưng của chính mình đang toát mồ hôi, xung quanh âm khí dày đặc làm cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn những người khác.
Cái gì gọi là không biết xấu hổ?
Chính là khi chị em thất tình, lúc đến an ủi còn mang theo bạn trai tới tú ân ái.
Mạc Sanh gọi tới không phải là bạn trai, bất quá chỉ là giáo thảo mà thôi.... Bất quá chỉ là cho dù cô tùy tiện gọi thì giáo thảo cũng sẽ lập tức xuất hiện mà thôi.
Mạc Sanh nặng nề mà nuốt một ngụm nước bọt, lúc hỏi Úc Lê Xuyên giọng nói cũng phát run: "Cậu chạy nhanh được không?"
Úc Lê Xuyên không rõ nguyên do mà trả lời: "Hẳn là có thể."
Sau khi Mạc Sanh lên tiếng, nhanh chóng đứng lên, lôi kéo Úc Lê Xuyên hướng về phía cửa quán chạy như điên.
Tề Nịnh cũng phản ứng lại, nháy mắt giơ ghế dựa lên ném về phía bọn họ, trong miệng kêu: "Mạc Sanh! Ông nội nhà cậu! Đến đây tú ân tú ái trên đầu lão nương?! Cậu vẫn còn là người sao?"
Mạc Sanh một bên chạy một bên giải thích: "Là hiểu lầm! Tớ sẽ giải thích với cậu sau."
Nói rồi lôi kéo Úc Lê Xuyên tiếp tục chạy ra ngoài, động tĩnh này đã kinh động đến người trong quán ăn, có người đi lại can ngăn, giúp Mạc Sanh thuận lợi đào thoát.
Úc Lê Xuyên tinh thần có chút hoảng loạn.
Anh đột nhiên nhận được tin nhắn của Mạc Sanh liền hoảng sợ, gửi tin nhắn hỏi Mạc Sanh rốt cuộc làm sao vậy, Mạc Sanh cũng không trả lời.
Lúc này anh bắt đầu có chút gấp gáp, không dám gọi điện thoại, sợ là Mạc Sanh sau khi gặp nguy hiểm đã cầu cứu, nếu gọi điện thoại sẽ dễ dàng kinh động đến người xấu, lập tức vội vàng chạy tới địa chỉ mà Mạc Sanh gửi qua.
May mà lúc đó anh đang cách chỗ của Mạc Sanh cũng không tính là quá xa.
Úc Lê Xuyên rất ít khi chạy nhanh như vậy, trên đường còn đụng vào một người, hấp tấp xin lỗi sau đó lại vội vã chạy về phía tiệm cơm.
Lúc tới nơi thì nhìn thấy Mạc Sanh đang uống rượu, dường như cũng không có người nào ức hiếp cô, thấy cô vẫn bình an, trái tim bị treo lơ lửng suốt dọc đường của Úc Lê Xuyên trong nháy mắt cũng được buông xuống.
Đợi hơi thở ổn định lại, anh mới chậm rãi đi qua, không để lộ ra tâm tình sốt ruột từ nãy đến giờ.
Kết quả vẫn chưa ngồi ổn định, đã bị Mạc Sanh kéo tay chạy trối chết.
Anh kinh ngạc nhìn tay của hai người đan vào nhau.
Tay của Mạc Sanh so với tay nữ sinh không giống nhau lắm, tay cô lớn hơn so với tay của bọn họ một chút, trên ngón tay có các vết chai rõ ràng, vả lại còn bị mài đến trơn nhẵn.
Ngón tay và bàn tay của cô đều có chút thô ráp, lực trên tay cũng rất mạnh, loại sức lực này làm Úc Lê Xuyên hoàn toàn không thể tránh thoát.
Có điều những điểm đó cũng không thể phủ nhận được rằng ngón tay của Mạc Sanh vừa thon vừa dài, hình dáng bàn tay rất đẹp. Mà những sinh viên hệ âm nhạc như Úc Lê Xuyên, nhất định sẽ cảm thán đây chính là một đôi tay thích hợp đàn dương cầm.
Mạc Sanh trước giờ đều học thể thao, chạy bộ cũng đã được huấn luyện từ nhỏ, động tác đều là chuyên nghiệp nhất. Tư thế của cô rất tiêu chuẩn, chân dài bước ra, thân thể thẳng thớm, buộc tóc đuôi ngựa đung đưa.
Trán, thái dương và cổ của cô đều rơi ra một ít tóc con, lúc chạy bộ còn đung đưa theo cơ thể, tóc đen bay múa, nhẹ nhàng thoải mái.
Chạy vài bước còn phải quay đầu đầu nhìn phía sau một cái xem có người nào đuổi theo hay không, kéo theo Úc Lê Xuyên chạy tới một cái chỗ ngoặt mới ngừng lại được.
Úc Lê Xuyên nhìn Mạc Sanh duỗi tay đỡ tường, lúc cô chuẩn bị dựa ngã vào vách tường liền nhanh chóng đỡ tay cô, hỏi: "Mệt lắm sao?"
Kỳ thật hai người đều thở gấp đến lợi hại.
"Tôi học hệ thể dục thể thao, chạy vài bước mà mệt mỏi? Tôi là vì uống nhiều quá, mới vừa uống xong liền chạy một đường, đồ ăn và rượu vừa ăn lúc nãy bây giờ đang cuộn lên trên cổ, muốn nôn ra, nhưng nôn không được thôi."
Úc Lê Xuyên ôn hòa hỏi: "Ừ, vậy cho nên...... chị say sao?"
"Đương nhiên vẫn chưa say, tửu lượng chị đây vẫn phải có chứ. Nếu thật sự muốn liều mạng, lão nương có thể uống được hai thùng, hôm nay tôi chỉ mới uống có một thùng, mới được.... Một nửa tửu lượng, cậu hiểu không?" Mạc Sanh nói xong, còn quơ quào ước lượng một chút, ý bảo chỉ mới nhiêu đó vẫn chưa là gì đối với cô.
Mạc Sanh đúng thật là có tửu lượng riêng.
Tửu lượng của cô rất tốt, biết trạng thái hiện tại của chính mình chỉ là vì uống hơi nhiều, nhưng vẫn chưa quá say.
Uống nhiều nên nói nhiều, người cũng có chút mơ hồ, cũng may vẫn còn hơi thanh tỉnh.
Úc Lê Xuyên nỗ lực bảo trì nụ cười, đỡ Mạc Sanh đến ghế dài gần đó ngồi xuống, sau đó cảm thán: "Vậy chị thật sự rất lợi hại."
"Này tính là cái gì? Tôi có một người chị em Nội Mông [3], sau khi gặp được cô ấy tôi mới biết được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên [4], ngày đó cùng cô ấy uống rượu tôi mới thật sự là thua triệt để."
Úc Lê Xuyên vẫn luôn nhìn Mạc Sanh.
Lần đầu tiên anh có thể nhìn thất rõ ràng khuôn mặt của một người như vậy, nhìn thấy tất cả biểu tình trên gương mặt của người này, vô cùng sinh động, ngay cả lúc say rượu cũng cực kỳ đáng yêu.
Một lát sau Mạc Sanh bắt đầu ngồi ở trên ghế cười ngây ngô, rõ ràng là chuyện không vui, nhưng cô vẫn cười nói: "Làm sao bây giờ? Tối nay tôi không dám trở về kí túc xá, tôi vậy mà lại ngay thời điểm Tề Nịnh vừa chia tay, đem cậu đưa tới trước mặt các cậu ấy. Đêm nay mà trở về thì đừng mong Tề Nịnh có thể bỏ qua cho."
Úc Lê Xuyên đề nghị: "Tôi đưa chị đến khách sạn?"
"Thôi đừng!" Mạc Sanh lập tức cự tuyệt, tận lực lắc đầu, phe phẩy phe phẩy xém chút là muốn hôn mê, nhanh chóng vịn vào Úc Lê Xuyên để ổn định thân thể, sau đó tiếp tục nói: "Tôi.... nói chung là cảm thấy, việc các cặp đôi sinh viên đi đến khách sạn thật sự làm người ta cảm thấy ngượng ngùng. Cậu nhìn bên cạnh trường học của chúng ta đi, quả thực không khác gì một cái làng nghỉ dưỡng, phóng to bản đồ xem sẽ thấy toàn bộ khu vực đó đều là khách sạn. Một cặp đôi cùng đi vào chỉ cần đưa chứng minh thư ra, mọi người đều sẽ biết hai người kia muốn làm gì, rất xấu hổ phải không?"
"Tôi cũng không có ý đó."
"Tôi biết chứ! Tiện nghi của cậu hẳn là cũng không dễ chiếm như vậy."
Úc Lê Xuyên nghe cô nói câu đó, kinh ngạc nhìn về phía Mạc Sanh, sau khi phản ứng lại liền nở nụ cười, đôi mắt cong cong, giống như hình trăng non. Đôi mắt anh như chứa cả dãi ngân hà, trong nháy mắt chấn động núi non, hòa tan sông băng, làm cho ánh mắt trở nên ôn nhu hơn.
Úc Lê Xuyên suy nghĩ một lúc, nói: "Cũng không tính là chiếm tiện nghi."
"Không không không, nếu hai người chúng ta thật sự cùng nhau đi vào đó, ở trong mắt người khác tuyệt đối là tôi chiếm tiện nghi, còn sẽ hoài nghi có phải là cậu bị tôi bắt cóc hay không nữa đó. Tôi ỷ vào thể lực, bỏ qua luật pháp mà làm càn."
"Ách...." Úc Lê Xuyên không biết vì cái gì lại cùng cô nói đến chuyện này, tự hỏi có nên nói sang chuyện khác hay không.
Úc Lê Xuyên kỳ thật không am hiểu cùng nữ sinh nói chuyện phiếm.
Trước kia nếu có nói chuyện, đều sẽ nỗ lực dùng lời lẽ ngắn gọn nhất để nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.
Anh đây là lần đầu tiên tận lực suy nghĩ, nên làm thế nào để cùng một nữ sinh duy trì cuộc trò chuyện, vấn đề này nhanh chóng làm cho Úc Lê Xuyên lâm vào bế tắt.
Cũng không phải không muốn nói chuyện, mà là không biết nên nói cái gì.
Kết quả quay đầu liền thấy Mạc Sanh tự đánh lên đùi của chính mình, vô cùng tức giận.
Úc Lê Xuyên lập tức ngăn cản, chặn tay cô lại, giúp cô xoa xoa lòng bàn tay, sợ cô đau.
Mạc Sanh lúc này tương đối trì độn, cũng không có để ý đến hành động này, chỉ cùng Úc Lê Xuyên oán giận: "Bọn họ đều nói cậu đẹp trai, nhưng tôi lại không thể nhìn thấy, tôi căn bản không biết cậu trông như thế nào."
Những lời này làm Úc Lê Xuyên tập trung lại, hỏi: "Chị cũng có bệnh mù mặt [5] sao?"
"Tôi hả, tôi không bệnh mù mặt, người khác tôi đều có thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ có duy nhất mình cậu là tôi nhìn không rõ."
Đối với người khác, những lời này của Mạc Sanh chỉ là lời nói lúc say rượu, nhưng Úc Lê Xuyên lại nghe rất nghiêm túc.
Anh cảm thấy lời Mạc Sanh nói chính là thật, bời vì chuyện này anh cũng đã trải qua.
Anh có bệnh mù mặt, thấy không rõ mặt mũi của những người xung quanh. Kết quả đột nhiên có một ngày, anh thấy rõ bộ dạng của một người, người kia chính là Mạc Sanh.
Ngày đó Úc Lê Xuyên vô cùng khiếp sợ, cảm thấy đây có thể chỉ là ảo giác, thậm chí cũng không có dũng khí đuổi theo Mạc Sanh.
Sau đó anh vì thế mà uể oải rất lâu, may mắn lại lần nữa gặp được Mạc Sanh.
Đáng tiếc bọn họ gặp lại trong tình huống cũng không mấy tốt đẹp, Úc Lê Xuyên đã từng cho rằng mình đã bị Mạc Sanh chán ghét, vì thế mà chán nản một thời gian dài.
Hiện tại nghe Mạc Sanh nói vậy, anh đột nhiên phát hiện sự tình không bình thường.
"Cho nên lần đầu chị tiên nhìn thấy tôi, là bị chuyện kỳ quái này dọa đến sao?" Úc Lê Xuyên hỏi.
"Đúng!" Mạc Sanh muốn gật đầu, lại bị Úc Lê Xuyên đưa tay giữ cằm lại, khiến đầu của cô không có biện pháp gật xuống, bởi vì anh chú ý thấy Mạc Sanh chỉ cần lắc đầu hoặc là xoay mạnh một chút đều sẽ nhíu mày, hẳn là bị đau đầu.
Một lúc sau, Úc Lê Xuyên ôn nhu xoa đầu cô, nhỏ giọng dò hỏi: "Ngày đó nhất định rất sợ đúng không? Để chị sợ hãi, là tôi không tốt, quá đường đột không chú ý đến cảm xúc của chị, chỉ nghĩ đến mất mát của bản thân, thật xin lỗi."
*
[1] Đông Đại: tên gọi tắt của "Đại học Đông Cao", bắt đầu từ chương này về sau mình cũng sẽ ghi tắt như vậy cho mọi người dễ đọc nha ༼☯﹏☯༽
[2] /小奶狗/ Tiểu nãi cẩu: đại loại là nói mấy anh trai nhỏ moe moe, ngọt ngào.
[3] /内蒙/ Nội Mông: tên gọi tắt của Khu tự trị Nội Mông Cổ, là một khu tự trị nằm ở phía Bắc của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, có biên giới quốc tế với nước Mông Cổ độc lập và Nga. Người Hán tại Nội Mông Cổ khá đa dạng về phương ngữ và tùy thuộc theo vùng. Phần phía đông nói phương ngữ Đông Bắc, còn khu vực miền Trung do có vị trí gần các khu vực nói tiếng Tấn tại Trung Quốc nên phần lớn đều nói tiếng Tấn. (Nguồn Wikipedia)
[4] /人外有人 - 天外有天/ Nhân ngoại hữu nhân - thiên ngoại hữu thiên: Trên trời còn có trời, trên người còn có người. Tương đương câu "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn".
[5] Mặt manh chứng – Bệnh mù mặt (face blindness) tên tiếng anh là "Prosopagnosia", đây là một chứng rối loạn não khiến bạn không có khả năng nhận dạng hoặc phân biệt khuôn mặt mình nhìn thấy. Người mắc bệnh mù mặt có thể cảm thấy khó khăn trong việc nhận ra sự khác biệt trên khuôn mặt của người mình mới gặp hay thậm chí họ còn có thể khó nhận ra khuôn mặt của ai đó. Bệnh mù mặt không liên quan đến suy giảm thị lực, khuyết tật học tập hoặc mất trí nhớ. (Nguồn Hellobacsi.com)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...