Lòng Co Manh Hô Cung Tường Vi

🐳 Editor: Ninh Nhiên 🐳

Bạn có tin tưởng vào duyên phận không?

Những người khác đều là sương mù trong mắt anh, chỉ riêng em là đặc biệt nhất.

Những người khác ở trong mắt em đều là khách qua đường, chỉ riêng anh là người duy nhất tỏa sáng.

Em có thể thấy rõ toàn bộ thế giới, chỉ duy nhất không thấy rõ anh.

Anh không thấy rõ bất luận người nào, chỉ duy nhất thấy rõ mình em.

- ----

Đây là một bữa tiệc kỷ niệm, cũng là một bữa tiệc chia tay nhỏ.

Trong nhà ăn, một đám nữ sinh ngồi cùng nhau, đồ ăn trên mặt bàn đã bị diệt sạch hơn phân nửa, cơm thừa canh cặn, không người động đũa.

Lúc này, các nữ sinh chủ yếu là tụ ở bên nhau nói chuyện phiếm.

Bọt khí trong ly thủy tinh trong suốt quay cuồng, tụ lại một chỗ rồi chậm rãi yên tĩnh lại, tiếng động tưởng chừng như lắng xuống, nhẹ nhàng, biến mất.

Mạc Sanh cầm lấy cái ly uống một ngụm, một hơi cạn sạch, sau đó đem cái ly đặt ở trên mặt bàn: "Được rồi, dừng ở đây thôi, Linh tỷ sáng sớm ngày mai còn phải lên tàu cao tốc."

Tụ tập ở chỗ này, đều là nữ sinh đội viên của đội bóng chuyền Đại học Đông Cao.

Các cô vừa mới kết thúc một mùa giải thi đấu trong cuộc thi bóng chuyền sinh viên cả nước, đội của các cô đại hoạch toàn thắng, cuối cùng trở thành đội tuyển dẫn đầu cả nước, trong đó Mạc Sanh còn được bầu chọn là vận động viên tự do xuất sắc nhất.

Sau khi thi đấu kết thúc, đàn chị năm tư phải đi thực tập.

Thậm chí sẽ không ra mặt cho đến khi tốt nghiệp, xuất phát từ việc suy xét cho tương lai, Linh tỷ tính toán tham gia thực tập, không tiếp tục đánh bóng chuyền.

Đây cũng là việc làm bất đắc dĩ.

Trường hợp này, Mạc Sanh nhiều ít cũng có chút khó chịu.

Cô năm nay cũng đã năm ba đại học... Kiên trì, hay là từ bỏ?

Mặc dù cô là cầu thủ mà huấn luyện viên rất yêu thích, nhưng có lúc cũng sẽ mờ mịt, cho dù không được chính thức tiến vào đội tỉnh, cô cũng kiên định không buông xuống.

Các cô cùng nhau tính tiền, vào lúc chuẩn bị rời đi, một nam sinh nhìn chằm chằm vào bên này rốt cuộc nhịn không được, bước nhanh đi tới trước mặt Mạc Sanh, vội vàng mà nói: "Cậu, chào cậu..."

Vì khẩn trương nên nói chuyện có chút không lưu loát, trúc trắc vạn phần.

Nam sinh từ sớm đã chú ý tới Mạc Sanh.

Mạc Sanh lớn lên không tồi, là kiểu nữ sinh sạch sẽ thoải mái. Ngũ quan khuôn mặt tuy không phải là mỹ nữ kinh diễm tinh xảo thoát tục, nhưng lại rất có khí chất, giữa hai lông mày và ánh mắt mang theo một chút anh khí, lại nhiều lại ít còn mang theo chút hào khí.

Hôm nay cô không có trang điểm, gương mặt thuần khiết, chỉ buộc tóc đuôi ngựa, làn da trắng nõn, tươi cười rạng rỡ, rất dễ dàng làm cho người khác sinh ra hảo cảm.


Xinh đẹp như vậy đánh sâu vào tâm trí, làm cho người ta cảm thấy thoải mái, thời điểm cô cười đôi mắt phảng phất như trăng khuyết, khóe miệng khẽ nhếch, bên má hiện lên một vòng xoáy đồng tiền nhỏ.

Lúc nam sinh đến gần, trong nháy mắt Mạc Sanh cũng đứng lên, ánh mắt nam sinh lúc đầu nhìn xuống sau đó bắt buộc phải hơi ngước lên.

Sau đó nữa, hiện trường trở nên yên tĩnh.

Nam sinh này kỳ thật lớn lên cũng rất cừ khôi, có điều chiều cao phỏng chừng là khoảng 1m73, so với Mạc Sanh thì lùn hơn một chút.

Mạc Sanh cao 1m78.

"Làm sao vậy?" Mạc Sanh xách áo khoác lên đồng thời hỏi hắn, hiển nhiên đã chuẩn bị rời đi.

"Ừm, cái kia... Cậu có thể cho tôi xin WeChat..." Lúc nam sinh tiếp tục nói chuyện, các nữ sinh khác ngồi cùng bàn cũng lục tục đứng lên, nam sinh nhìn quanh một chút thấy nhóm nữ sinh này chiều cao phổ biến đều vượt qua 1m80, nuốt một ngụm nước bọt: "Không có việc gì, quấy rầy rồi."

Nói xong, nhanh chóng rời đi, chạy trốn đặc biệt nhanh, giống như mở tốc độ gấp 2 lần trong video.

Mạc Sanh sửng sốt một chút, sau đó buồn bực hỏi Tề Nịnh bên cạnh: "Tớ bị xin số WeChat?"

Tề Nịnh mặc áo khoác đồng thời gật gật đầu: "Hẳn là vậy."

Mạc Sanh lập tức hướng tới bóng dáng của nam sinh kia kêu: "Ai! Trở về đây, tôi cho cậu."

Nam sinh như cũ không trở về, thậm chí sau đó còn tự hỏi rồi trực tiếp rời đi khỏi cửa hàng.

Mạc Sanh tiếp tục kêu: "Tôi độc thân, cậu lại suy xét một chút được không?! Chúng ta thương lượng lại có được không?"

Trường hợp này làm cho đồng đội của Mạc Sanh bị chọc cười, trêu ghẹo nói: "Kêu trở về làm gì? Trò chuyện rồi trở thành huynh đệ với cậu?"

Mạc Sanh đặc biệt bất đắc dĩ mà thở dài, tròng lên áo khoác sau đó đem mái tóc dài từ trong quần áo kéo ra, tóc có chút nhiễm điện, ngoan ngoãn mà nằm ở trên quần áo. Cô lại hoạt động cổ một chút, đi về phía cửa.

Nhóm nữ sinh có vóc dáng cao cũng đi theo phía sau cô, trường hợp rời đi kiểu này rất là hấp dẫn ánh mắt của mọi người, khí thế kinh người.

Dựa theo điều kiện của bản thân Mạc Sanh, cũng sẽ không độc thân đến bây giờ mới đúng.

Đáng tiếc, cô chính là lớn như vậy vẫn chưa từng nói qua chuyện yêu đương, nhắc tới liền không biết nên nói gì mà yên lặng rơi nước mắt, bên tai vang lên tiếng cười nhạo.

Bên người không có nam sinh, nói ra thì rất dài.

Sau khi trở lại trường học, Mạc Sanh cùng những người khác từ biệt: "Các cậu trở về đi, tớ đi đến thư viện."

Tề Nịnh đang nhắn tin cùng bạn trai, nghe xong cười hỏi: "Như thế nào? Cậu muốn học tập? Không phải cậu chỉ trở thành chiến sĩ vào một tuần trước khi thi cuối kỳ hay sao?"

"Đừng nói nữa, bài tập nhóm nhỏ hại người hại mình." Lúc Mạc Sanh trả lời còn "tui" một ngụm, mọi người lập tức đã hiểu.

Sau khi cùng các đồng đội tách ra, Mạc Sanh một mình đi đến thư viện.

Đến chỗ ít người, Mạc Sanh bắt đầu xoa đầu gối của chính mình.


Cũng không biết hôm nay cô nghĩ như thế nào, mặc một cái quần jeans màu đen để lộ đầu gối. Cô chỉ có một cái quần đa năng, cộng thêm việc không thích mua quần áo, một cái quần mặc quanh năm, phía trước đầu gối vết rách bằng hai ngón tay hiện tại đã rách bằng một lòng bàn tay.

Gần đây trời lạnh, ăn mặc loại quần này thật sự có chút đông lạnh đầu gối.

Lúc nãy ở bên cạnh bạn bè còn nỗ lực bảo trì hình tượng, sau khi tách ra liền nhịn không được.

Một bên xoa một bên oán giận: "Tại sao đột nhiên lại lạnh như vậy, một chút nói quá cũng không có."

Đang xoa chân, giữa lúc đó liền hoảng hốt, dường như có ai giơ một cái bóng đèn thật lớn thoảng qua.

Mạc Sanh kỳ quái mà liếc mắt đánh giá xung quanh một cái.

Màn đêm đen kịt, sân trường rộng lớn giống như một con gấu đang ngủ đông.

Xung quanh đều là cảnh vật tối tăm, đường đến thư viện gần đó cây cối khá nhiều. Cây cối bị gió thổi lay động sàn sạt, lá cây run rẩy mang theo một tia không khí quỷ quyệt, lâu lâu còn tiện thể mang theo một trận mùi hương cỏ cây thanh mát.

Đèn đường ven đường không tính là quá sáng, công hiệu còn không bằng trăng rằm trên trời, tác dụng duy nhất chính là chiếu thêm một tầng ánh sáng trên phiến lá, giống như trải lên một tầng sương.

Nhìn khắp nơi cũng không thấy có ai đang soi đèn.

Có thể là do cô nhìn lầm rồi đi....

Mạc Sanh tiếp tục đi tới thư viện, vừa đi vào thì quản lý viên của thư viện liền nhắc nhở nói: "Còn 40 phút nữa sẽ lập tức đóng cửa, có một số khu đã tắt đèn, không gấp thì ngày mai quay lại, nếu cần gấp thì nhanh lên một chút."

Mạc Sanh đáp lại một câu, sau đó đi vào.

Đừng thấy cô đã năm ba đại học, kỳ thật cô cũng không thường xuyên tới nơi này, đối với cách bày biện của thư viện cũng không tính quen thuộc, tìm sách phải cần mất một thời gian.

Trong lúc đang tìm sách tham khảo, đi tới đi lui, liền tiến vào khu vực đã tắt đèn. Trong phạm vi này chỉ có một ít đèn tường được mở, mơ hồ có thể nhìn thấy tên sách.

Mạc Sanh híp mắt đọc tên sách, nỗ lực tìm kiếm sách tham khảo tương tự với bài tập của chính mình. Tìm một hồi đột nhiên nghĩ tới có thể dùng đèn pin điện thoại, lấy điện thoại từ trong túi ra, màn hình vừa mở lên lập tức nghe được âm thanh nhắc nhở pin yếu, vì thế lại lần nữa đem điện thoại thả vào trong túi.

Lúc này quản lý viên nhắc nhở: "Còn mười lăm phút nữa, bạn học nào đang đọc sách thì thu thập một chút đi."

Mạc Sanh vừa mới tìm được kệ sách tham khảo mà chính mình cần, nhiều ít có chút sốt ruột, cũng may cách đó không xa hình như có người cầm đèn lại đây, tới chỗ cách Mạc Sanh không xa.

Cái đèn này còn rất sáng, làm Mạc Sanh có thể dễ dàng thấy rõ gáy sách, tìm được hai quyển sách sau đó lấy ra, thuận miệng nói một câu: "Cảm ơn."

Người kia dường như rất ngoài ý muốn, chính mình cũng không có làm cái gì, vì cái gì muốn nói cảm ơn với anh?

Lúc chần chờ không biết có nên đáp lại hay không, Mạc Sanh xoay người lại nhìn về phía anh...

Rất nhiều lần sau này, khi Mạc Sanh nhớ tới lần gặp đầu tiên của cô và Úc Lê Xuyên, cô đều sẽ căng da đầu đến mức muốn sụp đổ.


Nếu mọi chuyện có thể quay trở lại ngay tại lần gặp mặt lần đầu tiên của cô với Úc Lê Xuyên, cô sẽ không phải là đang mang bộ dáng sợ chết khiếp kia.

Ít nhất, không cần đem miệng liệt thành hình bình hành.

Mạc Sanh quay đầu nhìn qua, dường như có một người đang đứng trước mặt.

Cũng chỉ có thể nói dường như.

Cái "người" này có hình dáng giống người, mặc quần áo mà quần áo còn ngoài ý muốn rất đẹp. Chẳng qua các bộ phận để lộ ra như là mặt, cổ và tay đều đang sáng lên, giống như chùm tia sáng ngưng tụ thành hình người, mặc quần áo của con người.

Sáng.

Rất sáng.

Sáng đến lóa đôi mắt.

Từ giờ khắc này trở đi, so với con trai trên thế gian này thì anh chính là một chàng trai "sáng" nhất.

Cô bị một màn này dọa sợ, lập tức "Ta thao, ta thao"[1] vài tiếng, khí chất học tra đặc biệt lộ rõ, ở trong đầu lại khó tìm được từ ngữ nào khác chính xác hơn.

Sau đó cô bắt đầu trốn, vô cùng hoảng sợ.

Nhìn thấy bộ dạng bị dọa của Mạc Sanh, Úc Lê Xuyên cũng bị cô làm cho hoảng sợ, tiếp theo hoảng loạn hỏi: "Cậu làm sao vậy? Tôi dọa đến cậu sao?"

"Cậu có dọa hay không dọa chính cậu trong lòng không rõ hay sao?" Gan lớn như vậy cư nhiên còn dám trả lời anh.

"Thực xin lỗi... Tôi..." Úc Lê Xuyên chưa bao giờ biết chính mình lại dọa người như vậy.

Mạc Sanh trốn tránh đến mức vô cùng chật vật, thân thể đụng vào phía sau kệ sách.

Úc Lê Xuyên xuất phát từ bản năng muốn duỗi tay đỡ lấy cô, kết quả hành động này lại lần nữa kích thích tới Mạc Sanh, cô vươn tay tới hung hăng mà đem anh đẩy ra.

Mạc Sanh là sinh viên thể dục, lại thuộc hạng mục bóng chuyền nên sức lực kinh người, cái đẩy này đem Úc Lê Xuyên đẩy ra thật xa, thân thể đập vào trên kệ sách phía sau, đánh rơi một đống sách.

Mạc Sanh sau khi đẩy anh ra thì thét chói tai, trong đầu suy nghĩ phải nhân cơ hội chạy đi, thời điểm này đang chật vật và hoảng sợ nên miệng cơ hồ đều căng thành hình bình hành.

Tất cả hành động giống như bị thả chậm, tiếng thét chói tai trở nên hồn hậu dữ tợn, bộ dáng xấu xí khi cô chạy cũng hiện ra ở trước mặt Úc Lê Xuyên.

Quản lý viên của thư viện bị động tĩnh bên này hấp dẫn đi lại, vừa đến gần là lập tức khẩn trương mà dò hỏi: "Làm sao vậy?"

Mạc Sanh thấy được quản lý viên thư viện giống như tìm được chỗ dựa, lôi kéo tay bà nói: "Cô giáo! Báo nguy, bên kia có quái vật!"

"Quái vật?!" Quản lý viên thư viện buồn bực mà nhìn vào bên trong, đồng thời hỏi Úc Lê Xuyên, "Chàng trai, quái vật ở đâu?"

Úc Lê Xuyên bị đâm đến mức thân thể giống như đều phải nên cử động chậm rãi, nếu không lục phủ ngũ tạng [2] sẽ sinh ra chấn động thật lớn.

Mạnh mẽ chống tay muốn đứng dậy, lại phải đỡ kệ sách mới có thể đứng vững, chật vật mà khàn giọng trả lời: "Xin lỗi, là em vừa rồi dọa đến cậu ấy."

"Dọa thành như vậy? Cậu làm gì?" Quản lý viên nhíu mày, giống như đang hoài nghi Úc Lê Xuyên chơi lưu manh.

Đẹp trai như vậy, phỏng chừng bị một đám nữ sinh chạy đến theo đuổi, như thế nào lại là một tiểu tử lưu manh háo sắc?

Úc Lê Xuyên chần chờ trong phút chốc nói: "Chính là... Đang tìm sách ở gần cậu ấy, cậu ấy quay đầu lại liếc mắt nhìn em một cái thì lập tức bị dọa rồi, có thể là không nghĩ tới bên cạnh có người."

Mạc Sanh nhìn quản lý viên thư viện cư nhiên dám nói chuyện cùng tên quái vật phát sáng, chỉ vào Úc Lê Xuyên hỏi: "Anh ta, anh ta chính là quái vật, anh ta đang phát sáng... Cô không cảm thấy dọa người sao?"


"Phát cái gì sáng?" Quản lý viên thư viện buồn bực hỏi.

"Cô nhìn không thấy sao?"

"Chính là một nam sinh rất tuấn tú nha."

"Hả?!" Mạc Sanh mở to đôi mắt, khó có thể tin được.

Quản lý viên thư viện nhiều ít có chút không kiên nhẫn, buông lỏng tay Mạc Sanh, nhìn kệ sách bị rớt, không vui mà nói: "Sắp phải đóng cửa rồi mà các em còn nháo thành như vậy!"

Úc Lê Xuyên thái độ vẫn như cũ nói xin lỗi thật tốt: "Thực xin lỗi, em sẽ sửa sang lại, gây thêm phiền toái cho cô rồi."

Quản lý viên thư viện nhìn về phía Mạc Sanh: "Em cùng cậu ấy cùng nhau thu dọn, trong năm phút làm cho xong."

Nói xong liền rời đi.

Mạc Sanh sợ ngây người.

Vì cái gì quản lý viên thư viện không sợ hãi?

Cô lại nhìn qua những sinh viên đang vây xem ở xung quanh, dường như nhìn thấy Úc Lê Xuyên đều không sợ hãi, chỉ là đang nhỏ giọng nghị luận chuyện này là như thế nào.

Chỉ có một mình cô nhìn thấy Úc Lê Xuyên liền sợ hãi mà thôi.

Chẳng lẽ bọn họ không nhìn thấy người này đang sáng lên hay sao?!

Mạc Sanh nhìn người xung quanh đều đã giải tán, một mình cô ngơ ngốc mà đứng ở chỗ cũ.

Giờ phút này Mạc Sanh giống như một loại sinh vật gọi là hươu bào ngốc nghếch.

Rõ ràng vừa rồi bị dọa đến không nhẹ, cố tình lúc này còn phải ở lại, buồn bực mà quay đầu lại nhìn xem Úc Lê Xuyên đến tột cùng là đang giở cái trò gì. Lại nhìn xung quanh, dường như chỉ có một mình cô cảm thấy Úc Lê Xuyên là một người đặc biệt.

Có khi mọi người đều say mà chỉ có duy nhất một mình cô đang tỉnh cũng không phải là chuyện không bình thường, nhưng người khác đều cảm thấy không thành vấn đề, chỉ có một mình cô cảm thấy có vấn đề mới khác thường.

Cô lại nhìn Úc Lê Xuyên.

Vẫn đang sáng lên như cũ, đem khu vực không mở đèn chiếu đến sáng chói, mặt sơn của giá sách cũng đều phản quang, không nhìn lầm mà...

Úc Lê Xuyên xoa xoa ngực, cố gắng chống tay ngồi xổm xuống, giữa các động tác đều lộ ra rằng chính mình chỉ cần cử động, thân thể sẽ lập tức đau đớn.

Cái đẩy kia quả thực chính là một chưởng dời non lấp biển, lực sát thương cực mạnh, thật lâu vẫn không tiêu tan.

Anh duỗi tay đi nhặt sách, sửa sang lại sau đó dựa theo mã hóa xếp lại đúng vị trí ban đầu, loại trình độ thuần thục này hiển nhiên là thường xuyên tới thư viện.

Úc Lê Xuyên một mình sửa sang lại giá sách xong xuôi, sau đó nhìn cô nói: "Tôi thu thập xong rồi, đi thôi."

Mạc Sanh chất phác gật đầu, bước nhanh đi về phía bên ngoài thư viện, ai ngờ đang đi trên đường thì cái người phát sáng kia lại đuổi theo cô, phải biết rằng thật ra cô đang chạy chậm rời đi.

Úc Lê Xuyên đem sách trong tay đưa cho cô: "Này, của cậu."

Mạc Sanh còn đang ở trạng thái kinh hồn chưa ổn định lại, vô cùng hoảng sợ, thuận tay cầm quyển sách mà Úc Lê Xuyên đưa qua, đánh tới: "Cậu còn bị đánh chưa đủ hả?!"

Đánh xong mới phát hiện Úc Lê Xuyên chỉ là đem sách tham khảo mà khi nãy chính cô đánh rơi trong lúc hoảng loạn đưa lại cho cô, chẳng lẽ là anh ta nhớ tên của mình sao?

Quản lý viên thư viện ở phía sau bọn họ, nhìn thấy hai người lập tức rống lên một tiếng: "Lại là hai người các em, không để yên đúng không? Còn muốn đánh nhau phải không, đều đi cùng tôi tới văn phòng!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui