Long Bảo Nhi

Lăng Nặc biết tam đại pháp bảo hành tẩu giang hồ bao gồm dịch dung, giả ngốc và che giấu bảo bối.

Bảo Nhi hơi nghi ngờ điều này: "Chẳng lẽ hành tẩu giang hồ đều là làm việc xấu sao? Nếu không thì sao lại cần dịch dung, giả ngốc hay che giấu này nọ?"

Lăng Nặc cảm thấy không thể giải thích cho nàng được, chỉ nói: "Bảo ngốc à, giả ngốc thì ngươi vốn chẳng cần luyện, bảo bối ư, hai tay ngươi trống trơn thì đâu cần giấu diếm gì, cho nên, việc duy nhất ngươi cần làm là… dịch dung."

Bảo Nhi suy nghĩ, cũng thấy có lý, người xấu không nhận ra nàng được, tất nhiên sẽ không thể xuống tay nữa.

Vì thế Lăng Nặc và Bảo Nhi lại giày vò nhau một hồi. Hai cô nương thảo luận tới lui, thử không ít lần, hủy bỏ hết lớp hóa trang này tới lớp hóa trang khác, nếu không phải ghét bộ dạng sau khi dịch dung quá xấu thì cũng là thấy không có thần thái. Cuối cùng, cả hai cùng thống nhất, Bảo Nhi dịch dung thành tiểu công tử, Lăng Nặc trở thành muội muội của nàng.

Bảo Nhi soi gương một lúc lâu, rốt cục cũng hài lòng với bộ dạng tiểu công tử này, Lăng Nặc cũng soi một hồi, cũng cảm thấy thoải mái với nhan sắc bản thân. Hai cô nàng đều đã thỏa mong muốn dịch dung ban đầu, liền so sánh sắc đẹp với nhau.

Nhưng không biết do các nàng may mắn hay kỹ năng dịch dung sứt sẹo này có tác dụng, dù sao các nàng cũng thuận lợi ra khỏi thành, không bị ai uy hiếp. Hai người thuê con thuyền đi về phía Bắc.

"Ngươi nói cho Tập Uyển Bội rằng muốn tới thành Trung Lan, cho nên mục đích của ngươi đã bại lộ, chúng ta không thể đi theo hướng Nam, nên đi theo hướng ngược lại, tất nhiên là phía Bắc."

"Chúng ta đi hướng Bắc, khi nào thì quay về phía nam?"

"Có thể là vào thời điểm chuyển hướng thì quay lại."

"Càng lúc càng cách xa Khánh Sinh ca ca, ta thấy rất đau khổ."

"Lúc ngươi đi tìm hắn không phải còn xa hơn sao?"

"Đúng vậy, cho nên mới muốn tìm hắn mà. Đúng là so với việc càng tìm càng cách xa, ở nhà còn khó khăn hơn."

"Ngươi chịu đựng đi.” Tuy Lăng Nặc nói như vậy, nhưng ngẫm lại bản thân mình, nhớ tới nàng cũng rời xa Thái Dương ca ca như thế này, lên đường tìm hắn, càng tìm càng không thấy, còn không bằng tâm trạng vô vọng khi chờ đợi ở nhà.

Nhớ lại, nước mắt nàng lại rơi xuống.


"Này này, sao ngươi lại thích khóc thế." Bảo Nhi nghiêm mặt nhíu mày quan sát nàng, cúi đầu buồn rầu."Ta sẽ chịu đựng, ta muốn nhẫn nại tới khi nhìn thấy Khánh Sinh ca ca mới khóc."

"Không phải đã nói với ngươi khi gặp mặt phải thật xinh đẹp, không được khóc sao?"

Bảo Nhi cau mày, suy nghĩ một lúc: "Nhưng nếu không thể khóc trước mặt Khánh Sinh ca ca thì chẳng thể khóc ở đâu được. Dù sao Khánh Sinh ca ca cũng không chê ta xấu."

Thực sự không chê xấu? Lăng Nặc suy nghĩ, so sánh với việc bản thân luôn cẩn thận, lại càng buồn hơn.

Hai cô nương ngồi ba ngày thuyền thì tới thành kế tiếp. Sau khi quan sát hai ngày, dường như không còn cảm nhận được nguy hiểm nữa dự định xuống thuyền chuẩn bị rời đi. Hôm nay Lăng Nặc ra ngoài thuê xe ngựa, vừa vào phòng đưa Bảo Nhi ra ngoài, đột nhiên một tiếng huýt gió vang dội phát ra từ trên mái nhà.

Lăng Nặc ngẩng đầu nhìn, cực kỳ sợ hãi, kéo tay Bảo Nhi chạy, nhưng vừa mới chạy ra khỏi ngõ nhỏ thì bị một người trẻ tuổi nhảy tới trước mặt. Lăng Nặc cũng không dừng lại, kéo Bảo Nhi xoay người tiếp tục chạy. Lúc này hán tử huýt sáo trên mái nhà kia cũng đuổi theo.

Lăng Nặc hét lên, giơ tay đập vào người hắn, hán tử kia không hề nghênh chiến, nghiêng mình tránh đi. Ngược lại người trẻ tuổi phía sau lại tiến tới quát mắng: "Hồ đồ!"

Bảo Nhi hoa mắt, thấy người trẻ tuổi đã tới sát phía sau Lăng Nặc, đưa tay muốn bắt nàng. Bảo Nhi không kịp nghĩ nhiều, giơ tay đánh về phía nam tử nọ. Nam tử nhẹ xoay người, cũng không rõ đã dùng chiêu gì mà có thể bắt được cổ tay Bảo Nhi.

Thân thể khéo léo, động tác cực nhanh, Bảo Nhi không thể nhìn rõ.

Lăng Nặc xoay người lại, thấy Bảo Nhi sắp rơi vào Hổ chưởng. Nàng không xông tới cứu, nhưng vẻ mặt lại kinh hoảng, quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa la lớn: "Bảo ngốc, ngươi đừng hoảng sợ, tạm làm con tin vài ngày, ta sẽ tới cứu ngươi."

Làm con tin vài ngày?

Nam tử trẻ tuổi kia nghe thấy câu này thì nhướn mi, buông Long Bảo Nhi ra, vọt ra truy bắt Lăng Nặc. Bảo Nhi không hề nghĩ ngợi, lại đánh một chưởng vào nam tử kia. Nam tử nhanh chóng nghiêng người tránh, Bảo Nhi dịch người dò xét, lại đá hắn. Hai chiêu này là do Long Tam dạy, được Long Khánh Sinh huấn luyện, nên có thể áp dụng trôi chảy.

Nam tử kia lúc trước coi thường nàng, lại chỉ muốn đi bắt Lăng Nặc, chỉ một chút lơ đãng đã khiến hắn bị hai chiêu của Bảo Nhi làm vướng víu, lãng phí thời gian, tới khi hắn đánh văng Bảo Nhi ra, Lăng Nặc đã biến mất trong dòng người.

Bảo Nhi muốn chạy, lại bị vây bởi hai hán tử, không thể đánh lại, đành phải buông tay chịu trói.

Sau khi nam tử trẻ kia quay lại, hắn cau mày, khuôn mặt không vui, nhìn chằm chằm Bảo Nhi.


Bảo Nhi không chạy thoát, cũng cau mày, quan sát hắn, nghĩ thầm, tốt xấu gì cũng phải ghi nhớ kĩ tướng mạo ác nhân này, sau này có cơ hội sẽ cáo trạng với Khánh Sinh ca ca, để những kẻ này bị đánh nhừ tử.

Nam tử trẻ kia không làm khó Bảo Nhi, không đánh không mắng, nhưng lại tóm nàng vào một khu vườn rộng, nhốt nàng trong một căn phòng.

"Ngươi là tiểu tử hay là cô nương?" Nam tử kia hỏi.

Bảo Nhi giả dạng tiểu công tử, nhưng tướng mạo quá mức thanh tú, nên nam tử kia cảm thấy nàng là cô nương, để đề phòng nên hỏi.

Nhưng Bảo Nhi không đáp, nhíu mày nhìn hắn.

"Ngươi tên là Bảo Ngốc?"

Bảo Nhi vẫn không đáp, nhăn mặt, ngươi mới ngốc!

"Ngươi quen biết Nặc Nhi như thế nào?"

Lần này mặt Bảo Nhi càng nhăn hơn nữa.

Sao người này lại biết tên của Lăng Nặc?

"Ngươi là người phương nào? Họ tên là gì? Từ đâu tới? Ngươi quen biết Lăng Nặc như thế nào? Ngươi bắt ta là có ý gì? Ngươi định làm gì với Lăng Nặc?"

Bảo Nhi hỏi liên tiếp khiến nam tử kia nhướn mày, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Có nhầm không, nàng mới là người bị bắt cơ mà, nàng mới nên là người bị hỏi chứ?

Nam tử trẻ tuổi hai tay ôm ngực, không trả lời. Bảo Nhi theo dõi hắn, cảm thấy hắn thật cứng nhắc. Nàng ngồi cũng thấy mệt, cũng lấy hai tay ôm ngực, bỗng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.


Nam tử kia bật cười, đột nhiên nói: "Ta tên Lăng Duệ."

Long Bảo Nhi gật đầu, không đáp lại, cũng không có phản ứng gì với cái tên này.

Nam tử kia lại nói: "Ta là ca ca của Nặc Nhi."

Lúc này thì Bảo Nhi đã tò mò rồi. Nàng chớp mắt, đánh giá Lăng Duệ từ trên xuống dưới, hỏi: "Ngươi là Thái Dương ca ca sao?" Vừa hỏi xong, nàng lại tự trả lời: "Không đúng, nếu ngươi là Thái Dương ca ca, nàng chắc chắn đã không chạy trốn."

"Ta là ca ca* của nàng, không phải Thái Dương ca ca."

"Tức là, ngươi là ca ca khác?"

"Ta mới là ca ca thực sự."

Bảo Nhi nháy mắt: "Chẳng lẽ Thái Dương ca ca không đứng đắn**?"

(Lời của editor: *trên bản raw chỉ có 1 chữ “ca”, mình để 2 chữ cho bớt cụt câu; **“thực sự” của Lăng Duệ và “đứng đắn” của Bảo Nhi là 2 từ đồng âm khác nghĩa nên Bảo Nhi mới hỏi lại như thế)

Lăng Duệ suýt bị Bảo Nhi làm nghẹn họng, không biết muội muội hắn kết giao bằng hữu ở đâu lại gặp được cực phẩm như vậy.

"Ta họ Lăng." Hắn kiên nhẫn giới thiệu lại một lần nữa, "Nặc Nhi cũng họ Lăng."

"Thế thì sao?"

"Ta và nàng (Lăng Nặc) cùng cha mẹ nuôi dưỡng, chúng ta là huynh muội thực sự."

"Vậy thì như thế nào?"

"Như thế nào?" Lăng Duệ cảm thấy nói chuyện với nàng thật hại não, rốt cục thì nàng muốn nói gì?

"Ngươi là ca ca, Thái Dương ca ca cũng là ca ca. Lăng Nặc muốn đi tìm Thái Dương ca ca, nhưng khi thấy ngươi lại bỏ chạy, chẳng lẽ ngươi không thấy ngươi nên tự kiểm điểm sao?"

Lăng Duệ sửng sốt.


Con mẹ nó, muội muội hắn nhìn thấy hắn thì bỏ chạy, hắn nên tự kiểm điểm? Đây là cái thứ đạo lí gì vậy?

Rõ ràng là nha đầu thối Lăng Nặc kia trốn nhà rồi rước lấy phiền toái, hắn làm huynh trưởng phải bôn ba mệt nhọc tứ phương tìm nàng, kết quả là hắn còn phải tự kiểm điểm vì sao muội muội hắn nhìn thấy hắn lại bỏ chạy nữa hả?

Lăng Duệ trừng mắt lườm Bảo Nhi.

Bảo Nhi cũng không sợ, nhìn lại hắn. Nàng lại hỏi: "Ngươi muốn chia rẽ Lăng Nặc và Thái Dương ca ca của nàng sao? Ngươi không biết làm như vậy là cực kì không nên sao? Ngươi dọa nàng chạy, nếu nàng xảy ra chuyện gì, ngươi sẽ chịu trách nhiệm sao đây? Ngươi bắt ta là có mục đích gì? Ta đang bề bộn nhiều việc, hiện giờ ngươi không được giam cầm ta như thế này."

Bề bộn nhiều việc? Lăng Duệ suýt nữa thì cười to.

"Ngươi là người phương nào?"

Bảo Nhi nhếch miệng không đáp.

"Quen biết Nặc Nhi như thế nào?"

Vẫn không đáp.

"Hỏi ngươi mà ngươi không trả lời, ta chỉ có thể giam ngươi lại, chờ ta tìm được Nặc Nhi rồi sẽ giải quyết."

"Không bằng không chứng, ai biết ngươi có phải ca ca thực sự của Lăng Nặc không? Cứ coi như ngươi là ca ca của nàng, ta cũng đâu biết được ngươi là người tốt hay người xấu? Lăng Nặc vừa nhìn thấy ngươi đã bỏ chạy, ta cũng không thể tin tưởng ngươi được. Tất nhiên cũng không thể nói điều gì, ta cũng không bị ngốc."

Lăng Duệ lại bị nghẹn họng. Được, nàng không ngốc, chẳng lẽ là hắn ngốc?

"Vậy ngươi cứ yên tâm chờ ở đây đi, tới khi ta tìm được Nặc Nhi rồi tra rõ ràng lai lịch của ngươi mới có thể biết nên xử lí ngươi như thế nào."

Bảo Nhi quay đầu sang một bên, hơi mất hứng. Trong lòng nàng nghĩ, chắc chắn người này định giam giữ nàng để dụ Lăng Nặc tới. Dù hắn tuyên bố mình là ca ca của Lăng Nặc, hắn cũng không đánh mắng nàng, nhưng Bảo Nhi vẫn không thích hắn. Lớn như vậy rồi mà chưa từng bị ai giam giữ, nàng hơi tức giận.

Nghiêm trọng hơn, người này không cung cấp cơm đầy đủ gì cả. Nàng đói bụng đã lâu, vừa có người tới đưa cơm, nhưng lượng cơm quá ít, Bảo Nhi ăn một lúc đã hết, vừa ăn vừa ghét bỏ đối phương keo kiệt.

Bảo Nhi bị nhốt trong căn phòng này hai ngày, hai ngày này nàng cũng không nhàn rỗi, quan sát tình thế một phen. Người tự xưng Lăng Duệ kia thường xuyên không ở đây, dưới tay hắn có vài trợ thủ tài giỏi nhưng thường xuyên ra ngoài, chỉ có một người trông coi nàng.

Mọi người cũng không có phòng bị cao đối với nàng khiến Bảo Nhi thật hài lòng. Nàng lên kế hoạch, nàng muốn chạy trốn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui