Bảo Nhi tên đầy đủ là Long Bảo Nhi, từ nhỏ đã là một bé ngoan, được già trẻ gái trai toàn Long phủ hết mực yêu thương, dù có gọi nàng là bảo bối của Long gia cũng không phải nói quá.
Nhưng bé ngoan cũng sẽ có tâm sự.
Bảo Nhi trưởng thành, nàng bắt đầu có điều phiền muộn.
Đó chính là … hôn sự.
Thực ra thì bản thân Bảo Nhi cũng hiểu rất rõ, nàng vốn không nên có suy nghĩ như thế. Bản thân vốn là thiên kim của thế gia đệ nhất kinh thành, nàng lớn lên trong cẩm y ngọc thực, được mọi người yêu thương, hết kén cá chọn canh lại ngày ngày bất mãn thì còn ra thể thống gì nữa. Nhưng nàng không thể ngăn nổi việc buồn sầu, không ngừng rầu rĩ, thậm chí càng lúc càng khó chịu.
Nàng đã 16 tuổi, có bà mối tới cửa cầu hôn rồi.
Bảo Nhi không muốn xuất giá, mỗi khi tưởng tượng tới việc mình cùng nói chuyện thân mật với một nam nhân xa lạ giống như phụ thân và nương, bị hắn nắm tay, ôm eo, toàn thân nàng sẽ nổi da gà.
Nha hoàn thân cận Xảo Nhi an ủi nàng, ở chung vài ngày rồi tự nhiên sẽ quen dần, quen rồi sẽ dễ dàng thân mật thôi.
Nhưng Bảo Nhi cảm thấy sẽ không thể được.
Nàng đã lớn như vậy, nhưng nam tử trẻ tuổi ngoại trừ đệ đệ Long Dận, nàng chỉ có thể thân mật với một người. Đó chính là Khánh Sinh ca ca của nàng.
Long Khánh Sinh là con trai của đại bá phụ Long Đại của Bảo Nhi, là đường huynh của Bảo Nhi, cũng là Đại công tử Long gia.
Bảo Nhi đã từng nghĩ rằng, nàng và Khánh Sinh ca ca có thể luôn vui vẻ sống cùng nhau. Nhưng về sau nàng mới hiểu, thì ra đường huynh muội không thể vĩnh viễn ở bên nhau giống như phu thê được.
Ban đầu Bảo Nhi cũng không rõ, nàng nghĩ không phải phu thê thì cũng chẳng sao, đường huynh muội cũng rất tốt. Khánh Sinh ca ca tốt với nàng như thế, nàng cũng đối xử tốt với Khánh Sinh ca ca, mỗi khi ở cùng hắn nàng đều rất vui vẻ. Nụ cười của hắn rất đẹp, rất ấm áp; lời hắn nói nàng đều thích nghe; hắn luôn luôn biết nàng đang suy nghĩ gì; ở cạnh hắn, nàng vừa thoải mái vừa dễ chịu. Huynh muội ở bên nhau vui vẻ như vậy thực sự rất tốt.
Tới tận khi bà mối tới cửa, Bảo Nhi mới bắt đầu ý thức được, thì ra không phải phu thê thì không thể mãi mãi ở bên nhau. Bởi vì nàng phải xuất giá, Khánh Sinh ca ca phải cưới thê tử, sau khi đã thành thân, thì sẽ không thể thân thiết như trước kia được nữa.
Việc nhận thức này khiến Bảo Nhi vô cùng bối rối, nàng bỗng nhiên không biết cuộc sống sau này sẽ diễn ra như thế nào.
Khánh Sinh ca ca cưới thê tử, có tẩu tử rồi liệu có còn đối xử tốt với nàng như trước không? Liệu nàng còn có thể ôm cánh tay hắn làm nũng nữa không? Liệu khi nàng chán nản hắn có còn dẫn nàng đi leo núi, khi nàng mệt hắn có còn cõng nàng xuống núi nữa không? Khi ăn cơm hắn có còn nhìn chằm chằm nàng và không cho phép nàng kén ăn nữa không? Hắn vẫn sẽ tự tay làm hoa đăng rồi đưa nàng đi chơi hội đèn lồng nữa chứ? Hắn có còn cùng nàng vẽ tranh, nghe nàng đánh đàn mà không cười nhạo nàng không?
Bảo Nhi không dám hỏi, dù nàng không thông minh nhưng cũng biết vấn đề này không thể hỏi bừa. Nhưng nàng vẫn khó chịu.
Thân phận đường huynh muội này giống như một ngọn núi đè nặng lên trái tim Bảo Nhi.
Hôm nay bà mối lại tới, nhưng lần này không phải là làm mai cho Bảo Nhi, mà là cho Long Khánh Sinh. Long Đại không ở nhà, Long Nhị gia là người đang quản gia đã từ chối việc này rồi.
Hắn nói chuyện này không thể do thúc thúc hắn quyết định được, tên nhóc Long Khánh Sinh tự có chủ kiến.
Lời từ chối của Long Nhị gia không hề uyển chuyển chút nào, bà mối cũng không nản lòng, đợi Đại công tử Long gia trở lại, bà sẽ quay lại.
Trốn ở phòng trong nghe từ đầu tới cuối, Bảo Nhi cực kì hoảng sợ, Khánh Sinh ca ca đã sắp 20, ngày hắn cưới vợ, hẳn là sắp tới rồi?
Bảo Nhi quay đầu chạy thẳng về phòng.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Nàng không hề muốn Khánh Sinh ca ca cưới tẩu tử chút nào, như thế là quá xấu xa.
Bảo Nhi hít sâu, không ngừng khinh bỉ bản thân. Vào những lúc như thế này, tốt nhất là có người trách mắng mình một hồi thì tốt rồi, có người mắng nàng thì chắc chắn nàng có thể tỉnh ngộ.
Nhưng người mắng nàng hiệu quả nhất, vẫn là Long Khánh Sinh.
Lúc này Long Khánh Sinh đang ở biên ải, gần một năm nay chưa trở về. Hắn thường xuyên viết thư cho nàng, hắn nói hắn đang cố gắng trở thành nam nhi hảo hán, dặn nàng ở nhà phải ngoan ngoãn, tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Bảo Nhi càng nghĩ càng đau khổ, hình như nàng không còn ngoan ngoãn như trước nữa rồi, làm sao đây? Nàng không còn là “Bé ngoan Bảo Nhi” như trong lời mọi người nữa rồi.
Tinh thần Bảo Nhi ngày càng sa sút. Ngày thứ hai nàng muốn tỉnh táo lại, bèn rủ muội muội ra ngoài đi dạo. Nhưng khi nghỉ chân ở quán trà ven đường, nghe mấy bà lão trên phố nói chuyện về thân thích ở nông thôn. Hai huynh muội nọ thân mật cầm tay, đồi phong bại tục, bị người trong thôn bắt dìm lồng heo.
Bảo Nhi nghe xong mà trong lòng căng thẳng, tay run không cầm nổi vật gì. Chẳng lẽ sau này nàng sẽ phải cách Khánh Sinh ca ca thật xa?
Tiếu Nhi tò mò hỏi dìm lồng heo là như thế nào. Bà lão nọ liền đáp rằng đó là đem nữ tử nhốt vào trong lồng heo rồi dìm cho chết chìm. Tiếu Nhi trợn mắt, thẳng thừng phê phán tàn nhẫn, nhưng bà lão lại hừ lạnh, nói rằng nữ tử mất phẩm hạnh bị như thế là đáng.
Tiếu Nhi muốn tranh cãi cũng bà ta nhưng lại bị Bảo Nhi vội vã kéo đi.
Bảo Nhi cực kì hoảng sợ, nàng lo nếu có người muốn bắt nàng dìm lồng heo, chưa nói tới trưởng bối trong nhà, e rằng Khánh Sinh ca ca sẽ đánh người ta tới chết. Làm loạn tới mức chết người, không tốt chút nào cả.
Bảo Nhi tự cảnh báo chính mình không nên suy nghĩ bậy bạ. Đường huynh muội thì đường huynh muội, có tẩu tử là chuyện tốt, có tướng công cũng là chuyện tốt, nàng nên bình tĩnh đối mặt với những điều này. Nhưng càng an ủi bản thân như thế, nàng càng không yên lòng. Nàng cảm thấy nàng không thể nào chịu nổi việc nam tử khác cầm tay nàng hay kề sát tai nàng nói chuyện. Nàng càng nghĩ càng khó chịu, cứ lo âu thế này chẳng mấy chốc mà sinh bệnh mất.
Trong nháy mắt vài ngày đã trôi qua.
Bảo Nhi không nhịn nổi nữa, nàng quyết định đi tìm Long Khánh Sinh, tìm hắn nói chuyện, để hắn mắng mình. Chỉ cần là lời Khánh Sinh ca ca nói, nàng sẽ nghe, hắn mắng nàng, nhất định nàng sẽ bình tĩnh trở lại, không suy nghĩ linh tinh nữa.
Nhưng nếu người khác biết chuyện này, nhất định sẽ không ai trong nhà đồng ý cả.
Vì thế, nàng dự định bỏ nhà đi.
Hiện giờ Long Khánh Sinh đang ở thành Trung Lan, đó là biên thành rất xa, cũng là nơi phụ mẫu Long Khánh Sinh gặp gỡ và yêu nhau. Long Khánh Sinh không ở cùng phụ thân mà lại chọn nơi này, học tập quân vụ từ Tư Đồ lão tướng quân, trong thư hắn nói với Bảo Nhi rằng muốn tôi luyện bản thân. Muốn trưởng thành thì không thể dựa dẫm vào phụ mẫu mà phải tự mình trải nghiệm.
Lúc đầu Bảo Nhi không để ý điều này, bởi vì dù Long Khánh Sinh đi nơi nào cũng không phải ở bên cạnh nàng, vốn cũng chẳng có gì khác nhau. Nhưng hôm nay nàng muốn đi tìm hắn, cũng phải có lý do. Nàng nhớ lại điều Khánh Sinh ca ca nói, trưởng thành là phải tự trải nghiệm, không thể dựa vào phụ mẫu mãi được. Cho nên việc nàng đi tìm Khánh Sinh ca ca cũng không phải điều sai lầm lớn gì.
Hơn nữa, Bảo Nhi cho rằng việc bỏ nhà đi chỉ là chuyện bình thường ở Long gia. Đại bá nương An Nhược Thần bỏ trốn mới gặp được đại bá phụ, nên sau này mới có Khánh Sinh ca ca. Nương nàng cũng mang nàng bỏ trốn, về sau cũng đã theo phụ thân về nhà. Mà nhị bá nương Cư Mộc Nhi, vốn mắt mù nên không đi được xa, nên chỉ có thể trở về nhà mẹ đẻ, nhưng nghiêm khắc mà nói thì đây cũng chính là bỏ nhà đi rồi.
Nếu việc bỏ nhà đi là hành vi truyền thống của nữ tử trong gia đình, thì việc nàng đi ra ngoài một chuyến cũng chẳng to tát gì. Huống hồ nàng cảm thấy việc bản thân trốn đi là có lý do chính đáng.
Nàng phải đi nghe trách móc.
Chính đáng hơn việc trốn đi của bất cứ trưởng bối nào.
Vì thế, ngày nào đó, Long Bảo Nhi thu thập quần áo, mang theo ngân lượng của bản thân, xuất phát trong sáng sớm.
Nàng đi tìm Khánh Sinh ca ca của nàng.
Đi để nghe khiển trách!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...