Khi Meredith bước qua cánh cửa gỗ gụ khổng lồ vào phòng vũ hội của Hầu tước Carmichael, dạ dày cô quặn lên từng chập. Cô mỉm cười, ép bản thân bình tĩnh lại. Cô rối lên vì cái gì chứ? Nếu Tristan Archer đúng là kẻ phản bội, thì việc cô từng thấy anh ta quyến rũ điển trai, cũng như chuyện anh ta đã cứu cô rồi sau đó lảng tránh cô như thể cô là thứ đáng ghét, giờ chẳng còn ý nghĩa gì.
Cô là một điệp viên, chết tiệt! Và là một điệp viên giỏi. Cô không thể để những hoài niệm ngu ngốc che mờ óc phán đoán của mình.
Cô liếc sang Emily. Bạn cô đang nở nụ cười tươi tắn, nhưng ánh mắt vẫn quét qua đám đông với sự tập trung cao độ. Thật khó để tìm ra một nhân vật khả nghi trong căn phòng vũ hội chen chúc này. Những mùa vũ hội gần đây thường vô cùng náo nhiệt.
“Ana đã đưa cậu danh sách những người cần tìm kiếm chưa?” Meredith vừa hỏi vừa chầm chậm phe phẩy cây quạt để lưu chuyển luồng không khí ngột ngạt quanh gương mặt. Chỉ có cô và Emily biết có một lưỡi dao mảnh giấu trong cán quạt, chỉ cần ấn tay rất nhẹ vào nút bấm bí mật là nó bật ra. Phụ kiện trang nhã này là một sáng chế của Ana.
“Rồi,” Emily đáp khi hai người tiến về phía trước. “Tệ một nỗi là bọn mình không thể dụ dỗ cậu ta vào vụ này. Tài trí của cậu ta thật đáng nể.”
Meredith gật đầu. Ana là bậc thầy tạo và giải mật mã, nhà phát minh của hầu hết những vũ khí và công cụ đặc biệt họ dùng trong các điệp vụ. Nhưng cô ấy tuyên bố thích làm việc trong văn phòng hơn là đối mặt trực tiếp với nguy hiểm. Meredith không thể hình dung có điểm gì thú vị khi ngồi sau bàn làm việc, giải mã những thông tin người khác đưa đến. Không, cô sống nhờ cảm giác hồi hộp và bừng bừng mỗi khi săn đuổi, mỗi khi được chầm chậm ráp những mảnh bằng chứng vào nhau để xác định đối tượng tình nghi có tội hay không.
“Có nhiều người quá; sẽ khó khăn để xác định những mục tiêu của chúng ta đây.” Meredith thở dài.
Cô nhìn bao quát đám đông lần thứ hai, dừng lại để vẫy tay với vài người bạn khi cô đeo lên cái mặt nạ của một góa phụ được yêu mến trong giới. Cô vốn nổi tiếng và được nhiều người theo đuổi, điều đó đã giúp đỡ đáng kể cho công việc của họ.
Emily phác một cử chỉ kín đáo về phía đám đông. “Ngài Carmichael kia. Đây là thời điểm hoàn hảo để cậu làm mới lại mối quen biết của mình, cậu có thấy thế không?”
Meredith quay về hướng Emily chỉ và hít vào một hơi. Quả là Tristan đang đứng cách đó một quãng ngắn, tựa lưng vào cột. Hiện tại anh chỉ có một mình.
Cô say sưa nhìn anh. Anh vẫn bảnh bao như mọi khi, thâm trầm và đẹp trai như những hình ảnh đôi lúc vẫn ám ảnh trong những giấc mơ của cô. Nhưng đây không phải là ảo ảnh. Đôi mắt xanh lục của Tristan thi thoảng lại ánh lên khi anh nhìn đám đông quanh mình hay nhận ra một người bạn. Chúng như xuyên thấu qua cả không gian.
Anh vuốt một lọn tóc đen xòa xuống mắt trước khi uống một ngụm rượu rồi quay đi. Cô run lên. Sau bao năm xa cách, làm sao anh có thể ngày một đẹp trai hơn như vậy?
“Merry?” Emily rít khẽ.
Meredith lắc đầu xua đi sự xao nhãng. “Ừ, đây là thời điểm hoàn hảo, mình đồng ý.” Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ lớn đặt cạnh cửa phòng vũ hội. “Gặp nhau ở ngoài hiên sau bốn lăm phút nữa nhé.”
“Thế là quá đủ thời gian cho mình hoàn thành đợt thăm dò đầu tiên rồi. Cẩn thận nhé.” Nói rồi Emily hòa mình vào đám đông, biến mất trong một biển váy áo rực rỡ và những con người nói cười rộn rã.
Hít một hơi thật sau, Meredith tập trung trở lại vào Tristan. Anh đang mỉm cười và nói mấy câu một người hầu đi ngang qua, và một lần nữa tim cô chao đảo khi cô nhớ lại lòng tốt của anh đối với mình hồi còn bé. Cô không muốn tin anh lại là kẻ phản bội đê hèn, bất chấp bằng chứng về sự dính líu của anh trong âm mưu đánh cắp bức tranh. Nhưng nếu anh có liên can phần nào đến tội ác, thì cô buộc phải cho rằng anh ý thức được động cơ bên trong nó.
Chỉ có một cách để xác định sự thật. Với một nụ cười run run, cô bước về phía anh.
Công việc của cô chính thức bắt đầu.
Tristan Archer nhấp từng ngụm rượu, nhưng chấp cồn cháy rát không thể dẹp yên nỗi bức bối trong anh. Anh không tài nào nhớ nổi đã bao giờ anh thực sự thích thú tham gia một bữa tiệc như thế này chưa. Thậm chí trước khi cuộc sống của anh trở nên phức tạp, anh đã không có hứng khởi với hội hè phù phiếm và những trò tiêu khiển lúc nào cũng bủa vây ầm ĩ quanh mình. Anh có thể dễ dàng trò chuyện với một trăm người suốt đêm mà không nhớ nỗi một đoạn hội thoại nào thú vị và ý nghĩa.
Nếu được lựa chọn, anh ắt sẽ ngừng tổ chức những sự kiện như thế và lánh mặt. Nhưng một người đàn ông có địa vị phải tổ chức những dạ hội thế này. Đó là một trong những thứ cha anh đã nhồi nhét vào đầu anh trong suốt những bài giảng bất tận về việc anh phải hành xử như thế nào khi trở thành Hầu tước. Thậm chí đến bây giờ, sau chừng ấy năm, anh vẫn còn nghe văng vẳng tiếng cha cứ dội đi dội lại trong tai.
Dù có thoái thác việc sống theo kỳ vọng của gia tộc, anh cũng không thể thoát khỏi những tác động của xã hội. Những bữa tiệc này cũng đã trở thành mối dây liên kết của anh với những yếu tố không hề hấp dẫn, nhưng rủi thay, lại cần thiết.
Thở dài một tiếng, Tristan đưa mắt lên và thấy mình đang nhìn thẳng vào Meredith Sinclair. Tim anh bắt đầu đập thình thịch như thế anh vừa chạy ba dặm đường, y hệt mọi khi. Cô đang đi về phía anh, len lỏi qua đám đông râm ran chuyện trò với nụ cười tươi tắn vô cùng quyến rũ. Những năm qua anh đã nhìn thấy nó không biết bao lần trong những phòng vũ hội và phòng khách ở London, nhưng lâu lắm rồi vẻ tươi cười đó không hướng về anh. Lỗi tại anh cả. Anh đã tìm mọi cách để tránh tiếp xúc với cô những năm qua.
Rõ ràng chính nụ cười của cô đã thu hút mọi người. Trong khi hầu hết phụ nữ trong giới giấu nó sau chiếc quạt, khăn tay và những cái nguẩy đầu e lệ, Meredith lại đặt cả tâm hồn mình vào nụ cười. Nó rạng rỡ một cách không thích hợp, chân thật và thỉnh thoảng còn toe toét.
Và giờ cô dừng lại ngay trước mặt anh, gương mặt cởi mở và tràn đầy một thứ ánh sáng mà anh gần như đã quên mất nó tồn tại. Anh chật vật hít vào để kìm nén nỗi khao khát không mong đợi đang dâng lên khi anh tỏ ý chào cô bằng cái gật đầu không lời.
“Xin chào, ngài Carmichael,” Meredith nói và khẽ nhún gối. Sau khi anh đáp lại bằng việc nghiêng mình thi lễ, cô bèn nói tiếp, “Hãy thứ lỗi cho tôi vì đã đường đột tiếp cận ngài mà không có sự giới thiệu chính thức, nhưng tôi không đợi được để chúc mừng ngài vì bữa tiệc vô cùng tuyệt vời này.”
Anh chớp mắt. Bữa tiệc? À phải, mối phiền phức ồn ào mà anh đã gần như quên mất. Đương nhiên là cô sẽ thích nó, vì cô là thái cực trái ngược với anh. Meredith lúc nào cũng được ngưỡng mộ, nhất là từ khi cô đoạn tang chồng.
Tristan tìm lại phong thái của mình một cách khó khăn và đáp lại nụ cười của cô bằng một nụ cười xơ cứng. Rất lâu rồi anh không dùng đến nó nên cảm thấy lạ lẫm. Anh chỉ biết hy vọng trông mình không giống một tên ma cà rồng.
Anh hắng giọng. “Đâu cần phải xin lỗi, thưa cô. Xét cho cùng, chúng ta đều quen biết nhau cả. Giữa những người bạn cũ thì không cần đến sự giới thiệu chính thức.”
Lời nói vừa bật ra, anh đã muốn nuốt nó lại. Sau quãng thời gian dài như thế, có thể cô không còn nhớ mối quen biết ngắn ngủi hồi bé thơ, hoặc tấn thảm kịch trong một đêm đen như mực họ đã cùng chia sẻ. Quai hàm anh giần giật với hồi ức đã chìm khuất tự thuở nào, nhưng anh lắc đầu xua đi cảm giác giận dữ vẫn song hành với những ý nghĩ về đêm hôm đó. Những phản ứng mạnh mẽ ấy chính là lý do khiến anh đã đấu tranh vất vả để tránh xa Meredith.
Gương mặt cô dịu lại và nụ cười của cô nhạt đi vì hồi ức. “Ồ, đã qua lâu rồi nhỉ? Tôi không nghĩ ngài còn nhớ. Tất nhiên rồi, chúng ta đã không nói chuyện kể từ…” cô ngừng lại, và trong khoảnh khắc, anh trông thấy những cảm xúc dữ dội trong mắt cô. “…kể từ lần cuối cùng ngài đến dinh thự của bác tôi,” cô kết thúc bằng một nụ cười ôn hòa xóa sạch bất cứ phản ứng nào trước đó.
Cằm Tristan trễ xuống. Những kỷ niệm của ngày tháng vô tư lự buồn vui xen lẫn. Khi đó anh không có một trách nhiệm thực sự nào, gánh trên vai ít kỳ vọng hơn. Và không có bí mật. Giá như anh biết trước cái nhà tù mà cuộc đời anh sẽ bước vào, thì anh đã tranh thủ tận hưởng hết tuổi trẻ của mình.
Anh không thể không nghĩ về Meredith của những ngày đó. Dường như cô rất đỗi cô đơn và bám theo anh khắp mọi nơi. Thậm chí còn đồng ý đóng giả làm con tin, xác chết, và binh lính của anh. “Tất nhiên tôi nhớ chứ, cô Northam. Hồi đó cô là một người tài ba.”
Cô bật cười, nhưng bất chấp tiếng cười du dương quyến rũ, anh vẫn trông thấy rất ít niềm vui trong đáy mắt cô. Quyến rũ, phải rồi. Cô đã quyến rũ từ hồi còn là một thiếu nữ. Lần cuối anh đến thăm anh họ cô là ngay trước khi họ nhập trường, anh đã nhận thấy những thay đổi ở cô. Đôi mắt cô có một ánh long lanh nào đó cuốn hút anh. Nụ cười của cô, thứ hiếm khi cô bộc lộ trong những ngày đó, đã làm anh mê đắm.
Cái đêm anh trông thấy cô đơn độc trong một quán trọ xập xệ, chỉ một năm sau chuyến ghé thăm cuối cùng, hiển nhiên là những gã đàn ông khác cũng chú ý đến sắc đẹp rực rỡ của cô. Cô đang bị quấy rối, bị giữ trong đôi cánh tay của một kẻ cục súc sẽ chiếm đoạt bất cứ thứ gì mà hắn muốn. Nhìn thấy những giọt nước mắt chảy dài trên má cô khi cô van xin được thả ra, trong anh bỗng dấy lên một cơn cuồng nộ đến mức anh sẵn sàng giết chết tên khốn đã cả gan chạm vào cô. Anh đã quên hết mọi thứ trên đời, mọi nghĩa vụ phải hoàn thành với gia đình, mọi sự kiềm chế gắt gao cha đòi hỏi ở anh… và để cho cảm xúc điều khiển. Khi đã bình tĩnh lại, anh biết mình không bao giờ có thể để bản thân lâm vào tình trạng đó nữa. Và như thế có nghĩa là phải tránh xa Meredith Sinclair. Tránh xa người phụ nữ đã từng làm anh cảm thấy mình thật mạnh mẽ. Anh đã gạt cô đi, quay về với những trách nhiệm cuộc đời.
Gần như là bất khả thi khi đẩy cô ra khỏi cuộc đời anh. Những ý nghĩ về cô hành hạ anh. Thậm chí sau này, anh còn đi tìm cô một lần nữa, nhưng cô đã lấy chồng. Và như thế lại hóa hay. Tốt hơn là cứ ngắm cô từ một khoảng cách xa trong những buổi tiệc tùng.
Giật mình nhận ra cô đang nói chuyện với mình, Tristan vội tập trung hơn.
“Ngài cũng rất tài ba khi còn bé mà, thưa ngài. Hẳn là hồi ấy tôi đã tra tấn ngài bằng những câu hỏi liên miên và sự hiện diện của tôi.”
“Cô chưa bao giờ là mối phiền phức cả,” anh nói nhẹ nhàng.
Meredith đỏ mặt, chỉ một chút hồng đã làm làn da màu kem của cô ấm lên hẳn. Nếu anh hôn cô thì cô có phản ứng như vậy không? Suy nghĩ đột ngột ấy khiến anh giật bắn mình. Cái ý niệm ấy từ đâu ra vậy?
“Tôi lấy làm mừng vì ngài không còn nhớ nhiều lắm,” cô cười. “Tôi phải công nhận ngài là người bạn mà anh họ tôi quý mến nhất. Ngài có khỏe không? Tôi nghe nói cha ngài đã mất năm năm trước và em trai ngài cũng mới qua đời gần đây. Tôi rất tiếc khi biết chuyện của cả hai người.”
Anh gật đầu, nhưng gần như không nghe được gì. Anh chỉ có thể nhìn đăm đăm vào đôi môi đang chuyển động theo từng lời nói của cô. Đôi môi hấp dẫn làm sao!
“Thưa ngài?” Cô nghiêng đầu hỏi.
Anh giật mình. “Tôi xin lỗi, thưa cô. Cảm ơn những lời ân cần của cô đối với hai người thân đã mất của tôi.”
“Tôi cho rằng họ hẳn đã trao cho ngài một trách nhiệm nặng nề. Ở độ tuổi trẻ như vậy,” cô nói tiếp.
Tristan cau mày. Meredith đang tỏ ra tử tế, nhưng cô không biết lời cô nói là những vết cắt sâu đến mức nào.
Mỗi khi chủ đề ấy xuất hiện, anh luôn buộc mình tự hỏi: cuộc đời anh sẽ như thế nào nếu không có những trách nhiệm tưởng như bất tận ấy?
Nếu anh không có những bí mật xấu xa ấy?
Anh lắc đầu xua ý nghĩ đó đi và vươn thẳng đôi vai. Anh có cả hai thứ. Thế nên tốt hơn hết hãy rời khỏi người phụ nữ trước mặt này, còn hơn than vãn cho những gì anh không thể có, dù giờ đây Meredith là một góa phụ và không bị ràng buộc.
Nghiêng mình lần thứ hai, anh nói, “Rất vinh hạnh khi được gặp lại cô, thưa cô. Tôi hy vọng cô sẽ thích thời gian còn lại của bữa tiệc. Tôi xin phép.”
Miệng Meredith hé ra trong nỗi ngạc nhiên trước sự xua đuổi đột ngột của anh. Phải dùng hết sức mạnh ý chí, Tristan mới có thể quay gót và cất bước. Sau vài bước chân, anh cho phép mình liếc nhìn qua vai một cái. Qua đám đông, anh thấy cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, mắt mở to và hai tay nắm chặt bên hông.
Anh thở dài và buộc mình đưa mắt đi. Meredith là một giai nhân, nhưng cô cũng là trái cấm. Giờ anh lại càng không thể để những cảm xúc khống chế mình như mỗi lần ở gần cô. Anh phải gạt sự cám dỗ mới tái hiện này qua một bên. Những vấn đề chi phối cuộc sống của anh thời gian gần đây quá hệ trọng và quá nguy hiểm để cho phép dù chỉ một chút xao lãng vui vẻ.
Meredith nhìn Tristan biến mất trong đám đông chen chúc, trong lòng dâng lên hai cảm giác mạnh mẽ nhưng trái ngược nhau.
Mặc dù họ chỉ trao đổi vài lời ngắn gọn, nhưng cô thích thời gian họ ở bên nhau. Thường thì, cô thấy những bữa tiệc thật nhàm chán, nhưng một cuộc chuyện gẫu dù là vu vơ với Tristan cũng nằm trang trọng trong tâm trí cô. Có một sự kết nối ở đó. Một sợi dây bé nhỏ nối hồi ức của họ từ trong quá khứ. Bên dưới mấy lời bình thường họ trao đổi là một cảm xúc sâu sắc hơn.
Ở bất kỳ hoàn cảnh nào khác, cô ắt sẽ cho phép mình hy vọng họ sẽ còn gặp lại nhau. Rằng họ có thể tiếp tục cuộc trò chuyện vào một buổi tối khác. Khao khát muốn tìm hiểu sâu hơn sức hút của người đàn ông này đối với bản thân khiến cô phát hoảng.
Nhưng hôm nay, cô cảm thấy Tristan Archer đang che giấu điều gì đó. Thái độ của anh ấy… có vẻ bất ổn thế nào. Anh gật đầu, mỉm cười và nói những lời phù hợp, nhưng trong mắt anh cô thấy lóe lên một tia liều lĩnh. Thứ cảm xúc hầu như luôn tồn tại trong những tên tội phạm mà cô truy bắt. Đàn ông chất chứa nhiều bí mật hiếm khi vui vẻ và thỉnh thoảng lắm mới cho phép bản thân được thoải mái, kể cả với những người họ thân quen và quan tâm.
Giây phút cô dấn chân vào địa hạt đời sống riêng của anh, Tristan đã vứt bỏ cung cách lịch thiệp của mình và vội vã bỏ đi. Có thể nỗi buồn đau đã khiến anh lẩn tránh câu hỏi của cô, nhưng cô không hề nhìn thấy vẻ đau khổ trong mắt anh trước những hồi ức cô gợi ra.
Mà cô nhìn thấy một quyết tâm không lay chuyển. Một tia sáng mãnh liệt nói lên rằng anh không có ý định thảo luận bất cứ chuyện gì có thể hơi mơ hồ dính líu đến con người thật của anh hay những bí mật anh nhất quyết muốn che đậy với thế giới.
Tim cô chùng xuống.
Với tiếng thở dài khó nhọc, Meredith rướn thẳng vai và bắt đầu len lỏi đi qua đám đông. Emily sẽ gặp cô trong chưa đầy mười lăm phút nữa. Trong thời gian đó, cô cần gột bỏ mọi cảm xúc khỏi gương mặt. Bạn cô chắc chắn sẽ trông thấy những tiếc nuối và sợ hãi của cô nếu chúng vẫn còn. Emily vốn đã như một chú chó săn đánh hơi được mùi cáo khi có vấn đề liên can đến mối quan hệ một thời của cô với Tristan.
Đanh mặt lại, Meredith lấy một ly sâm panh ở chỗ người hầu gần nhất và hướng ra ngoài hiên. Cô chỉ biết hy vọng Emily đã phát hiện ra vài manh mối bác bỏ được sự liên quan của Tristan trong vụ trộm tranh. Chúng sẽ cho Meredith biết phản ứng của anh trước những câu hỏi của cô là do mối u uẩn khác, chứ không phải lương tâm tội lỗi của một kẻ phản bội Nhà vua và Tổ quốc.
Khi bước ra bầu không khí mát lạnh ngoài hiên, cô cầu nguyện nó hãy là sự thật.
Nhưng từ sâu trong thâm tâm, cô biết rằng không phải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...