Những tiếng "ồ" xung quanh vang lên, một thử thách mới lại được đặt ra cho họ, cô khẽ nhăn mặt. Biết rằng chơi là chính nhưng thầy phải biết là thắng là mười chứ nhỉ ? Thầy chọn lựa như vậy, lỡ cô không thực hiện đầy đủ thì thua cuộc sao ? Các cặp đôi khác đều thất bại, còn cặp đôi đầu tiên mới chơi đã thắng nữa cơ... Trò chơi này...e rằng sẽ rất khó đây. Mọi người vỗ tay khích lệ cũng như hoan hô hai người họ. Thầy mỉm cười, đặt tay lên vai cô, nhéo mũi cô một cái. Cô nghĩ ngợi, đôi mày khẽ chau lại. Chắc chắn, cô phải quyết tâm ăn hết đám cherry này cho mọi người lóe mắt.
"Nào... bắt đầu !!!"
Tiếng nói của vị MC vang lên, thầy cõng cô trên vai làm cô tăng thêm vài xăng ti mét. Tuy nhiên, cô vẫn thấy cây sào hơi cao thì phải, cố vươn cổ cao hơn để chộp lấy những quả cherry bằng miệng, và tuyệt đối không được dùng bằng tay. Cô ăn được ba trái trong ba mươi giây đầu. Trò chơi này có hơi tiến triển... nhưng ...hình như vị trí của những trái ấy càng cao thì phải. Thầy nhón chân lên, để đưa cô vươn xa hơn nữa, cô cố gắng đưa miệng của mình gần hơn dùng lưỡi cuốn quả cherry vào miệng. Thời gian dần dần trôi qua. Anh dần như đã thấm mệt... mồ hôi trên lưng anh nhễ nhại ra chiếc áo sơ mi ... cô cũng vậy, cái cổ nhứt chết đi được... cứ vươn dài cổ như con hươu cao cổ để gắp thức ăn. Mọi người hồi hộp trong giây lát... họ vỗ tay nồng nhiệt để khuyến khích. Cô đã ăn hết các quả cherry xung quanh mình... còn hai quả cuối cùng nằm vị trí cao nhất... cô nín thở...rồi hít một hơi thật sâu.
"Anh... khi đếm một, hai, ba thì anh nhảy bậc lên cho em nắm lấy hai trái nhé ?"
"Ừ. "
Câu nói trầm ấm của thầy vang lên trong tình thế "ngàn cân treo sợi tóc " cô nhắm mắt ...hình như hết thời gian rồi.
"Một...hai...ba !"
Cô đếm lên, chỉ một cú bậc cao từ thầy, cô nhanh chóng há miệng to hết cỡ, lười nhanh chóng cuốn hai quả cherry vào miệng. Trong thời gian đáp cánh an toàn. Cô nhanh chóng nhai nó rồi nuốt vào bụng, cô vẫn không quên nhả hạt vào rổ đựng.
"Chúng ta cùng đếm nhé. Năm, bốn, ba, hai, một. Hết giờ. Chúc mừng anh chị đã hoàn thành nhiệm vụ."
Thời gian vừa kết thúc, cô vui mừng nhảy lên khi mình vừa ăn hết mười quả cherry trong vòng hai phút. Nhìn những giọt mồ hôi rơi trên trán cả hai, họ đều xua tan đi mệt mỏi, nụ cười xuất hiện trên đôi môi của mọi người.
"Tôi xin công bố... người thắng cuộc chính là hai anh chị. Dương và Khê ! "
"Bộp bộp bộp..."
Nhưng tiếng vỗ tay vang lên, thầy ôm cô vào lòng. Khẽ nhìn cô mỉm cười, lòng thầy cũng dâng lên niềm hạnh phúc. Ban tổ chức bước trao kỷ niệm chương cho cô và thầy. Cô cầm kỷ niệm chương bằng pha lê trong suốt, cùng với băng rôn "cặp đôi hợp ý ", huơ trước mặt mình.
"Phần thưởng của anh chị là một năm sử dụng socola miễn phí của nhà tài trợ. Anh chị chỉ cần đến các chi nhánh gần nhà và đem theo kỉ niệm chương, nhất định sẽ được ăn miễn phí tại đó. Ngoài ra chúng tôi còn tặng cho anh chị hai vé đi du tàu và ăn buffet tại biển của chúng tôi vào chủ nhật tuần sau. "
"Và tôi cũng xin chúc mừng anh Phi và chị Gia Tuệ sẽ nhận được hai vé xem phim tại rạp chiếu phim của trung tâm tại biển vì anh chị đã là người thắng cuộc trong trò chơi thứ hai. Đây là năm đầu tiên, nên chúng tôi khích lệ người chơi, tạo một sân chơi thật bổ ích."
Những tiếng cười vang lên, cùng những tràn pháo tay rộn rã. Cô khẽ cười, cô thật hạnh phúc vì hôm nay cô đã mang về thành tích cho bản thân mình. Không ngờ, thầy lại hiểu cô cặn kẽ như thế. Cô cũng chẳng thể nào ngờ được khi thầy đã không ngại thử thách, cố gắng dành chiến thắng cho mình.
"Tôi xin phép được hỏi anh Dương. Tại sao, anh không chọn trò chơi khác ? Anh lại chọn trò chơi đầy mạo hiểm, nếu chị nhà mệt mỏi không ăn hết quả cherry , còn anh đuối sức không thể cõng nữa thì thế nào ?"
"Tôi tin, tôi có thể sẽ cõng cả thế giới của tôi bằng đôi vai của mình suốt cuộc đời. Tôi không chọn trò một, vì tôi biết cô ấy ghét uống nước ép mà chỉ thích uống trà sữa. Tôi không chọn trò hai, vì tôi biết cổ tay của cô ấy rất yếu, quay tròn nhiều sẽ sưng đỏ lên. Vì vậy, tôi sẽ chọn trò chơi ba, để có thể cùng cô ấy tham gia. Cô ấy sẽ không lo sợ khi có tôi bên cạnh. "
Dứt lời, nhà báo vội quay clip, chụp ảnh lại những câu nói của thầy. Đôi mắt cô bỗng long lanh trong ánh đèn mờ ảo trên sân khấu. Cô cảm thấy hạnh phúc lan tỏa. Cảm ơn ông trời đã ban cho cô một thiên thần như thầy bước vào tim của cô.
...
Kết thúc tiệc ẩm thực và trò chơi tại biển, cô và thầy đi về... môi cô lúc nào cũng nở nụ cười hạnh phúc. Quả là hội ẩm thực, trò chơi đều liên quan đến thức ăn. Đến phần thưởng cũng liên quan đến thức ăn. Chà ! Cô kén ăn, vậy mà lại có lộc ăn đến vậy.
Chiếc xe lăn bánh tới nhà cô, cô bước xuống xe, khẽ hôn lên má thầy một cái rồi bước vào nhà, tay vẫn giữ chặt chiếc cúp kỷ niệm chương.
"Tôi yêu em. Cảm ơn em vì đã đến bên tôi. "
"Vì sao ?"
" Em không cần biết vì sao. Đơn giản, chỉ vì đó là em.! "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...