Lớn Lên Anh Sẽ Yêu Em

Vừa bước được mấy bước thì cậu nghe tiếng gọi của nhung, cậu quay lại nhìn nhung:
Nhung bật cười với bộ dạng lúc này của Tuấn.
- Sao Nhung lại cười?
- Tuấn đúng là Mike mà. Nhung có ý là từ chối đâu.
- ý Nhung là….
Nhung khẻ gật đầu. chỉ như vậy thôi cũng đã đủ cho những lời muốn nói. Cậu đến bên cạnh nhung nắm tay Nhung. Bàn tay Nhung thật ấm áp. chưa bao giờ cậu thấy tương lai rộng mở như lúc này. cậu lấy trong túi ra một sợi dây chuyền rồi nói:
- để Tuấn treo cho Nhung nha?
Nhung khẻ gật đầu.
- Thực ra Tuấn đã mang theo sợi đây chuyền này rất lâu rồi. Và Tuấn biết rằng chủ nhân tương lai của nó là Nhung.
- Hôm nay bất ngờ tuấn nói vậy làm nhung bối rối, không biết phải làm thế nào. Nói đoạn nhung dừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Thực ra thì Nhung cũng thích Tuấn lắm. Nhưng Tuấn thật ngốc. Gọi Tuấn là Mike chẳng sai tí nào!
- ừm. Tuấn là Mike đó. Nói rồi cả hai cười thật to.
**********************
- Tuấn ơi hết năm nay là Nhung phải theo Mẹ ra Hà Nội rồi.
- Sao? Nhưng mà…. Cậu sững sốt.
- Không sao! Nhung có phải đi luôn đâu. xem Tuấn kìa. Nhung gọi Tuấn là Mike chẳng sai mà, Tuấn ngốc quá!
Cậu gãi đầu mĩm cười nhìn nhung:
- ừm. Nhớ Thường Xuyên viết thư cho Tuấn nhé?
- ừm. Nhung biết rồi. Nhung vẫn đang làm người yêu của Tuấn mà.
- Nhất định Tuấn sẽ cố gắng học thật giỏi để ra Hà Nội gặp Nhung. Nhất định như thế.

- ừm. Nhung tặng Tuấn cái sáo này để Tuấn làm kỹ niệm. Lúc nào nhớ Nhung thì mang nó ra ngắm xem như Nhung ở bên cạnh.
Cậu gật đầu, cầm chiếc sáo trúc trên tay ngắm ngía.
- Mà Nhung sau này định thi trường gì thế?
- Nhung sẽ thi vào Bách Khoa.
- Tuấn cũng vậy.
- Thế thì hẹn Tuấn tại Trường Đại Học Bách Khoa nhé.
Cậu lại gần nhung, nắm tay của nhung:
- ừm. Chúng ta cùng cố lên nha.
- ừm.

Ngày nhung phải theo mẹ ra hà nội mỗi lúc một gần, mà cậu chẳng muốn điều đó xãy ra tí nào cả, nhưng mà thời gian thì vẫn cứ trôi, rồi ngày chia tay cũng đến:
- Nhung đi nhé?
- ừm. Thương xuyên viết thư cho tơ nhé.
- ừm. Hứa với Nhung là không được buồn! Hãy vui lên, cuộc đời đang ở phía trước. Nhung sẽ chờ Tuấn.
- Hứa đó nha! Ra đến nơi nhớ viết thư cho Tuấn nhé. Cậu bật khóc hai dòng nước mắt cứ chảy.
- Không đựơc khóc. Nếu khóc là Nhung giận Tuấn đó.
- Tuấn Xin lỗi.
- Không sao! Mike của Nhung! Nhung đi đây.
- Hi hi. Nhung đi nhé.
Cậu đưa tay lên vẫy chào nhung cho đến khi chiếc tàu hỏa chạy khuất dần, khuất dần trong ánh nắng sớm mai.

Thời gian cứ thế trôi đi hai người thường xuyên viết thư cho nhau, cậu
lên lớp 10 và đương nhiên là được vào lớp 10A1 lớp chọn của trường. Chuyện gì cậu cũng kể cho Nhung nghe.
- “Nhung à. Mike đây, Nhung dạy tớ phải nói chuyện phải cười nói với mọi người, giờ đây Tuấn có rất nhiều người hâm mộ Tuấn sợ Tuấn xiêu lòng mất. Ha ha, nói đùa thôi, cảm ơn Nhung nha. Giờ đây Tuấn thấy cuộc sống có nhiều cái thú vị lắm. Tuấn yêu cuộc sống Tuấn yêu tương lai và Tuấn cũng rất yêu Nhung đó.”
Cho đến một ngày cậu viết thư, một tuần, hai tuần rồi một tháng trôi qua mà cậu vẫn không nhận được bức thư nào của Nhung cả, cậu đã thử viết thêm nhiều bức thư nữa nhưng kết quả vẫn vậy. Ngày nào cậu cũng xuống thư viện trường hằng mong sẽ nhận được thư của Nhung. Và rồi cuối cùng cũng có một bức thư của Nhung mà cậu mong muốn, cậu vui lắm cậu lấy thư rồi chạy nhanh về lớp….
Mở thư…………….
Tay cậu run run. Mắt cậu rưng rưng. cậu suýt bật khóc, cậu chạy nhanh ra khỏi lớp chạy thật nhanh về nhà để không ai biết là cậu khóc. Rồi cậu khóc khóc thật to:
- Tại sao! Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như thế. Tôi đã làm sai điều gì mà ông lại trừng phạt tôi như thế. ông hãy nói đi. tại sao? Tại sao những người con gái t
ôi yêu quý ông đều cướp đi của tôi. ông hãy nói đi? tại sao lại thế? Cậu tự nghĩ từ giờ sẽ không bao giờ quan tâm, không bao
giờ yêu thương ai, sẽ không bao giờ yêu một ai nữa.
- ………………………………….
- “Tuấn à. Bác là Mẹ của Nhung. Bác không định viết thư cho cháu.
nhưng thấy cháu viết thư mà bác không viết thư lại bác thật có lỗi với cháu. Nhung nó chết rồi, nó chết cách đây 1 tháng, trước khi nó chết nó nhờ bác không được nói cho cháu biết, lúc nào cháu ra Hà Nội thì lúc đó nói với cháu trả cháu sợi sây chuyền lúc đó cháu cũng trưởng thành rồi. Bác biết sẽ không giấu được lâu. sớm muôn gì thì cháu cũng biết. bác xin
lỗi…………
Cầm sợi dây chuyền trên tay cậu không tin đó là sự thật. Sự thật nó quá phủ phàng với cậu.
- ” Tuấn này! sau này nếu có chuyện gì cũng không được bi quan, hãy vượt qua nó nhé. Vui vẽ là liều thuốc hữu hiệu nhất đó. Sau này không có Nhung ở bên mà Nhung nghe ai dó nói Tuấn buồn, không vui, là Nhung
giận Tuấn đó, Nghe chưa”
- Nhung à, Tuấn biết rồi Tuấn sẽ luôn nhớ lời Nhung, Tuấn sẽ luôn luôn vui vẽ, sẽ không buồn đâu, Nhung đừng lo. Tuấn sẽ phấn đấu học thật tốt, sẽ không phụ lòng Nhung đâu, sẽ không làm Nhung phải lo lắng về tớ đâu, tớ hứa. Tớ hứa đó.
*********************


Thời gian cứ thế trôi đi, vào năm cậu lớp 11 giữa trưa nắng hè nắng gắt, cậu đi một mình trên đường, cậu nhìn thấy một cô bé nằm trên đường, hình như là bị tai nạn. Cậu chạy lại ôm cô bé:
- Này! này! Tỉnh dậy đi cô bé. đừng nhắm mắt đừng ngủ.
Cậu nhìn xung quanh, không có ai cậu bế cô bé vào bệnh viên, may mà bệnh viện không xa lắm vừa đi cậu vừa hỏi tên quê quán cô bé. Cô bé ấy nhìn cậu mắt cô mờ mờ không rõ cô bé đưa tay lên cổ cậu nắm lấy sợ dây chuyền của cậu rồi bất tĩnh. Vô tình đã giật luôn sợi dây chuyền của cậu. đến bệnh viện cậu vẫn ngồi ở đó, chờ tin bác sỹ.
- Ai là người nhà của bệnh nhân.
- Cháu là bạn của bạn ấy. Bạn ấy có sao không ạ.
- Bạn ấy không sao. May mà cháu đưa bạn ấy kịp thời.
- Cảm ơn bác sỹ!
- Mà sao bạn ấy lại bị tai nạn.
- à……………………
- ……………………..
- ừm. May mà có cháu chứ không thì tính mạng của bạn ấy không biết ra sao!
- Thôi muộn rồi cháu về đây.
Cậu không biết là mình đã mất sợi đây chuyền. Mãi đến tối khi cậu sờ
vào cổ mới không thấy sợi dây chuyền đó. Cậu không biết tại sao mất. Cũng không mất lúc nào. rồi cậu nghĩ rất nhiều chuyện, rất nhiều.
***********************
- Bác sỹ, cô gái ở phòng này đâu rồi ạ?
- à người nhà cô ấy đến đón cô ấy rồi.
- Thế bác sỹ có biết cô ấy ở đâu không ạ?
- Bác không biết! cháu lại hỏi cô y tá ở phòng đầu ấy xem kìa.
- Cảm ơn bác sỹ.
Cậu đã làm mất sợi dây chuyền, một sợi dây chuyền chứa rất nhiều chuyện buồn vui của cậu. Cậu thở dài,Rồi nghĩ:
- đành vậu thôi, duyên số đã định làm sao thay đổi được.
Thoắt cái cậu đã chuẩn bị thi đến nơi, thế mà mọi việc trong gia đình cậu đều đổ dồn lên người cậu, cậu không còn thời gian để học nữa. Cậu phải tranh thủ học buổi đêm khi mọi người đã đi ngủ hết. Cậu ghét Bố, cậu không thích nói chuyện với Bố, không bao giờ tâm sự với Bố. Thậm chí bây giờ chưa chắc Bố cậu đã biết cậu học lớp mấy. Nhưng đó cũng là nghị lực để cậu học tốt hơn cậu cố gắng hơn. chỉ cần cậu đậu đại học thì cậu sẽ được ra Hà Nội, sẽ được rời xa gia đình đáng ghét này, và rồi điều gì đến sẽ đến đương nhiên cậu đậu đại học.

Ngày cậu đi học không có ai tiển bước cậu đi cả. Bố cậu đi làm còn bà ta chẳng thèm dặn dò chẳng thèm nói với cậu một cậu cũng chẳng quan tâm là cậu đi hay chưa, mang túi đồ trên vai cậu lặng lẽ rời căn nhà “đáng ghét” bước thật nhanh như muốn rời xa cái căn nhà này càng nhanh càng tốt. Cậu sờ tay vào túi quần, là năm triệu mà bố cậu đã đưa cho cậu trước khi đi làm:
- “nhất định con sẽ trả lại số tiền này cho bố”. Cậu cười khẩy, lòng xót xa.
**********************

Hà Nội……………
Lần theo địa chỉ. Cậu đi đến một căn nhà nhỏ ở Hà Nội. Hy vọng là không sai, cậu thầm nghĩ. Cậu muốn đến thăm Nhung việc đầu tiên mà
cậu muốn làm khi ra Hà Nội.
- Cháu chào bác. bác có phải là Lan, Mẹ của Nhung không ạ?
Bà lan nhìn cậu chằm chằm.
- ừm. đúng rồi cậu là………..
- cháu là Tuấn, bác có nhận ra cháu không ạ?
- Tuấn hả cháu, vào nhà đi!
- Vâng. cảm ơn bác.
- Cháu lớn thế này rồi à? Nếu Nhung còn sống chắc nó sẽ vui lắm
Một khoảng im lặng, câu nói của bà Lan làm cả hai im lặng không nói gì……
- Cháu có thể đi thăm Nhung được không ạ?
- ừm. để Bác dẫn cháu đi.
- cảm ơn bác…….
- Nhung à? Tuấn đây! Mike của Nhung đây. Nhung có còn nhớ Mike này nữa không?
- ……………

Đọc tiếp Lớn lên anh sẽ yêu em – chương 6


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận