Vì âm nhạc được cho là gắn liền với ham thích của nàng về khiêu vũ và kịch nghệ, nên tôi đã cho phép Lo học piano với một cô Emperor nào đó (như những học giả Pháp chúng tôi có thể gọi cô thế cho tiện) và Lo vẫn thường guồng xe mỗi tuần hai lần đến ngôi nhà trắng nhỏ cửa chớp xanh lơ nằm cách Beardsley khoảng một dặm của cô. Vào một tối thứ Sáu gần cuối tháng Năm (khoảng một tuần sau buổi diễn tập rất đặc biệt mà Lo đã không cho tôi tham dự), điện thoại trong phòng làm việc của tôi, nơi tôi đang càn quét cánh Vua của Gustave — tôi định nói của Gaston, đổ chuông và cô Emperor hỏi không biết Lo có đến vào Thứ Ba tới không vì con bé đã bỏ cả buổi học Thứ Ba vừa rồi lẫn buổi học hôm nay. Tôi nói con bé chắc chắn sẽ đến — và tiếp tục chơi. Như độc giả có thể hình dung rất rõ, những năng lực của tôi lúc bấy giờ đã suy giảm, và một hoặc hai nước sau, lúc đến lượt Gaston phải đi, tôi nhận ra qua màn sương thống khổ chung của mình là ông ta có thể lượm mất con Hậu của tôi; ông ta cũng nhận thấy điều đó, nhưng đang nghĩ nó có thể là cái bẫy từ phía đối thủ quỷ quyệt của mình, ông lưỡng lự mất cả phút, thở hổn hển và khò khè, lúc lắc hàm dưới, thậm chí liếc trộm tôi, và do dự thò thụt những ngón tay mập ngắn chụm lại — thèm khát nhặt con Hậu mọng nước ấy mà không dám — và bất thình lình ông chộp xuống nó (ai mà biết được liệu có phải điều đó đã dạy cho ông ta những sự táo bạo nhất định sau này?), còn tôi phải tốn mất cả tiếng đồng hồ chán ngắt để kiếm một ván hòa. Ông ta nốc cạn chỗ rượu brandy của mình và ngay sau đó ì ạch lết đi, hoàn toàn thỏa mãn với kết quả này (mon pauvre ami, je ne vous ai jamais revu et quoiqu'il y ait bien peu de chance que vous voyiez mon livre, permettez-moi de vous dire que je vous serre la main bien cordialement, et que toutes mes fillettes vous saluent[1]). Tôi tìm thấy Dolores Haze tại chiếc bàn ăn trong bếp, đang ngấu nghiến một góc bánh ngọt hình cái nêm, với đôi mắt không rời kịch bản. Chúng ngước lên gặp ánh mắt tôi mà cứ như hồn vía đang trên mây. Nàng vẫn bình tĩnh một cách khác thường khi đối diện với phát hiện của tôi, và nói d'un petit air faussement contrit[2] rằng nàng biết nàng là con bé rất hư, nhưng đơn giản là không thể nào cưỡng lại được cám dỗ, và đã tiêu hết những giờ học nhạc ấy — Ôi Độc giả, Độc giả Của Tôi! — ở công viên công cộng gần đó để tập diễn phân cảnh cánh rừng ma thuật với Mona. Tôi nói "tuyệt" — và sải bước đến chiếc điện thoại. Mẹ của Mona trả lời: "Ừ, nó đang ở nhà" và rút lui với tiếng cười vui vẻ nhã nhặn và trung lập của người mẹ để rồi hét lên ở đằng sau sân khấu "Roy gọi điện!", ngay giây phút sau đó Mona xào xạc cất tiếng, và tức khắc, bằng giọng nói khẽ, đều đều, nhưng không phải là không âu yếm, bắt đầu nhiếc móc Roy vì chuyện gì đó mà cậu đã nói hoặc đã làm và tôi ngắt lời cô bé, ngay lập tức Mona nói bằng giọng nữ trầm nhún nhường nhất, khiêu gợi nhất của mình, "vâng, thưa ông," "chắc chắn, thưa ông," "chỉ mình cháu có lỗi, thưa ông, trong việc đáng tiếc này," (dẻo miệng làm sao! đĩnh đạc làm sao!) "thật sự là, cháu cảm thấy rất tệ về chuyện đó" — vân vân và vân vân như những con điếm nhỏ đó vẫn bi bô.
Thế là tôi lại xuống tầng dưới, vừa đi vừa đằng hắng và ôm ngực. Lo lúc bấy giờ đang ở phòng khách, trong chiếc ghế ưa thích bọc nệm dày của nàng. Vào lúc nàng nằm ườn ra đó, nhấm chỗ xước mang rô và chế giễu tôi bằng đôi mắt nhẫn tâm đẫm sương của mình, và không ngừng đu đưa chiếc ghế mà nàng đặt gót bàn chân duỗi thẳng không đi giày lên trên, tôi đột nhiên nhận thấy, với một cơn nôn nao lờm lợm, là nàng đã thay đổi nhiều biết mấy kể từ khi tôi lần đầu gặp nàng hai năm trước. Hay là chuyện này mới xảy ra trong thời gian hai tuần gần đây nhỉ? Âu yếm ư? Chắc chắn đó là chuyện hoang đường đã tiêu tan. Nàng ngồi ngay tại tiêu điểm của cơn giận dữ chói sáng của tôi. Màn sương mù của mọi ham muốn đã bị quét sạch chẳng để lại gì ngoài sự minh mẫn kinh khiếp này. Ôi, nàng đã thay lòng đổi dạ! Da mặt nàng lúc bấy giờ y như da mặt của bất cứ con bé nữ sinh trung học lôi thôi thô tục nào vẫn đắp mỹ phẩm dùng chung bằng những ngón tay dơ dáy lên bộ mặt chưa rửa và chẳng quan tâm mẩu vải nhơ bẩn nào, các biểu bì mọc đầy mụn mủ nào tiếp xúc với da cô bé. Thuờ ấy, lớp lông tơ mỏng manh mượt mà trên mặt nàng mới đáng yêu làm sao, những giọt lệ mới long lanh làm sao, khi tôi quen vần vò, vào lúc chơi đùa, cái đầu tóc bù xù của nàng trên đầu gối mình. Sự đỏ mặt thô lỗ giờ đây đã thay thế ánh huỳnh quang ngây thơ ấy. Căn bệnh được biết đến ở địa phương với cái tên "cảm thỏ" đã vẽ màu hồng rực lên cánh mũi khinh khỉnh của nàng. Ngập trong sợ hãi, tôi cụp ánh mắt đăm đắm của mình xuống, nó máy móc lướt dọc theo mặt dưới cặp đùi trần đang duỗi căng của nàng - đôi chân nàng đã phát triển láng bóng và vạm vỡ làm sao! Đôi mắt nằm cách xa nhau, xám như kính-mờ và hơi sưng đỏ của nàng không rời tôi, và tôi nhìn thấu ý nghĩ lén lút đang biểu lộ qua chúng rằng có lẽ rốt cuộc Mona đã đúng, và nàng, con bé Lo mồ côi, có thể vạch mặt tôi mà chính nó sẽ không bị trừng phạt. Tôi đã sai lầm biết bao. Tôi đã điên khùng biết bao! Mọi thứ liên quan đến nàng vẫn kín bưng đến phát điên lên được - sức mạnh của đôi chân cân đối, đôi tất trắng lấm lem ngay chỗ lòng bàn chân nàng, chiếc áo len dày nàng mặc bất chấp không khí ngột ngạt của căn phòng, mùi phò phạch từ nàng, và đặc biệt là sự cùng đường trên mặt nàng với nét đỏ bừng lạ lùng và đôi môi vừa mới trang điểm. Chút son đỏ còn vương dấu trên những chiếc răng cửa của nàng, và tôi bị ấn tượng bởi một hồi ức ghê sợ — hình ảnh được gợi lên không phải của Monique, mà của con điếm non khác ở cái nhà-chuông, một con bé đã bị phỗng tay trên bởi gã nào đó khác trước khi tôi có thời gian quyết định xem không biết chỉ duy nhất tuổi thanh xuân của nó có đảm bảo được cho sự mạo hiểm của tôi với căn bệnh kinh khủng nào đó hay không, một con bé cũng có đúng đôi pommettes[3] cao ửng hồng và một maman[4] đã chết, những chiếc răng cửa to tướng, và dải ruy băng màu đỏ xỉn trên mái tóc nâu quê mùa của mình y như thế.
"Nào, nói đi," Lo cất lời. "Xác nhận thế vừa ý chưa?"
"Ờ, được," tôi nói. "Hoàn hảo. Được. Và anh chắc chắn là hai đứa bọn em đã dựng lên chuyện này. Hơn nữa, anh chắc chắn là em đã kể cho nó nghe tất tần tật về chúng ta."
"Ồ, vậy sao?"
Tôi chế ngự hơi thở của mình và nói: "Dolores, chuyện này phải chấm dứt ngay lập tức. Anh sẵn sàng kéo em ra khỏi Beardsley và nhốt kỹ em vào nơi em biết ở đâu rồi, nhưng chuyện này phải chấm dứt. Anh sẵn sàng mang em đi sau thời gian để đóng gói một cái va li. Chuyện này phải chấm dứt hoặc không thì bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra."
"Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra á?"
Tôi túm lấy cái ghế mà nàng đang đu đưa bằng gót chân nàng và chân nàng rơi đánh thịch xuống sàn.
"Hây," nàng gào lên, "nhẹ tay nào."
"Trước tiên hãy lên trên gác," đến lượt tôi gào lên, - và đồng thời chộp lấy nàng và lôi nàng dậy. Từ lúc ấy, tôi thôi kiềm chế giọng mình, chúng tôi tiếp tục la hét vào mặt nhau, và nàng văng ra những thứ không thể in được. Nàng nói nàng ghê tởm tôi. Nàng làm mặt ác với tôi, phồng má, và tạo ra một tiếng póp ma quỷ. Nàng nói tôi đã cố thử hãm hiếp nàng vài lần khi tôi còn là người thuê phòng của mẹ nàng. Nàng nói nàng chắc chắn là tôi đã giết mẹ nàng. Nàng nói nàng sẽ ngủ với thằng đầu tiên gạ nàng và tôi không thể làm được gì với điều đó. Tôi nói nàng đi lên tầng trên và chỉ cho tôi xem tất cả những chỗ nàng giấu đồ. Thật là một cảnh tượng đinh tai nhức óc và đáng ghét. Tôi giữ nàng nơi cổ tay nổi cục của nàng và nàng vẫn cứ xoay và vặn nó cách này cách khác, lén lút cố gắng tìm điểm yếu để giật mạnh người thoát ra vào thời điểm thuận lợi, nhưng tôi giữ nàng khá chắc và trên thực tế đã làm nàng rất đau, tôi mong trái tim mình có thể thối rữa vì điều đó, và một đôi lần nàng giật tay nàng mãnh liệt đến nỗi mà tôi sợ cổ tay nàng có thể gẫy đánh tách, và cùng lúc ấy nàng chằm chằm nhìn tôi bằng đôi mắt không thể quên được ấy, trong đó sự căm giận lạnh lẽo tranh đấu với những giọt lệ nóng hổi, giọng chúng tôi át tiếng cái điện thoại, và khi tôi để ý thấy tiếng chuông của nó thì nàng lập tức trốn thoát.
Tôi dường như chia sẻ với các nhân vật trong phim những dịch vụ của machina telephonica và vị thần bất thình lình của nó. Lần này là người hàng xóm giận dữ. Cửa sổ phía bên phải tình cờ vẫn mở toang hoang trong phòng khách, cũng may là có tấm rèm khoan dung buông xuống; và đằng sau nó màn đêm đen ẩm của mùa Xuân chua loét New England vừa nín thở lắng nghe chúng tôi. Tôi luôn nghĩ cái kiểu gái già không chồng nhìn như con cá êfin có nội tâm dâm đãng ấy là kết quả của sự giao phối đồng huyết đậm chất văn chương trong một tiểu thuyết hư cấu hiện đại; nhưng vào lúc ấy tôi tin chắc rằng Quý Bà cả thẹn và cuồng dâm ờ nhà Bên Phải — hoặc bật mí danh tính của mụ, bà Fenton Lebone — vừa nhoài có lẽ là ba-phần-tư người ra ngoài cửa sổ phòng ngủ của mụ để ráng nắm bắt thực chất cuộc cãi nhau của chúng tôi.
"... Ồn ào quá đi ... chẳng có tí ý thức nào ..." cái ống nghe kêu quàng quạc, "chỗ ta sống không phải nhà ổ chuột. Tôi phải dứt khoát ..."
Tôi xin lỗi vì mấy đứa bạn của cô con gái đã làm ồn đến mức như vậy. Thanh niên mà, bà biết đấy — và gác ống nghe giữa tiếng quác sau.
Dưới nhà cánh cửa màn sập mạnh. Lo? Bỏ trốn?
Qua cửa sổ trên cầu thang tôi nhìn thấy bóng ma nhỏ hấp tấp lủi qua những bụi cây; một đốm bạc trong bóng tối — ổ trục bánh xe đạp — di chuyển, run rẩy, và nàng đi mất.
Tình cờ thế nào mà xe ô tô lại qua đêm ở tiệm sửa dưới trung tâm thị trấn. Tôi chẳng có lựa chọn nào khác hơn là chạy bộ đuổi theo kẻ đào tẩu có cánh. Thậm chí bây giờ, sau hơn ba năm lên voi xuống chó đã trôi qua, tôi không thể hình dung lại con phố đêm Xuân ấy, con phố rậm lá ấy, mà không thở hổn hển vì hoảng sợ. Trước cổng nhà sáng đèn của họ, cô Lester đang dắt con dackel[5] trương phình của cô Fabian đi dạo. Ông Hyde suýt nữa thì gạt nó ngã. Đi ba bước và chạy ba bước. Cơn mưa ấm áp bắt đầu rơi liên hồi lên những chiếc lá cây hạt dẻ. Tại góc phố sau, ép Lolita dựa vào hàng rào sắt, một thanh niên nhòe nhoẹt ghì chặt và hôn — không, không phải nàng, nhầm. Các móng vuốt của tôi vẫn còn ngứa ran, tôi bay tiếp.
Khoảng nửa dặm phía bên phải ngôi nhà số mười bốn, phố Thayer rối vào đường hẻm cá nhân và con phố cắt ngang; cái sau dẫn đến khu nội thị; trước cửa tiệm giải khát đầu tiên, tôi nhìn thấy — với giai điệu nhẹ nhõm làm sao! — chiếc xe đạp ngay thẳng của Lolita đang đợi nàng. Tôi đẩy thay vì kéo, kéo, đẩy, kéo, và bước vào. Coi chừng! Cách khoảng mười bước chân, qua lớp kính của bốt điện thoại (vị thần màng vẫn cùng chúng tôi), khum tay che ống nghe, khom lưng tin cẩn trên nó, hé mắt nhìn tôi, quay đi cùng báu vật của nàng, vội vàng mắc máy lên, và vung tay vung chân bước ra ngoài.
"Lo vừa cố gọi về nhà cho papa đấy," nàng tươi tỉnh nói. "Vừa có quyết định rất tuyệt. Nhưng trước tiên hãy mua cho Lo một li đồ uống đã, papa nhé."
Nàng ngắm nghía cô gái-vòi phun xanh xao thờ ơ bỏ đá vào, rót coke vào, thêm xi rô cherry — và trái tim tôi tràn ngập tình yêu nhức nhối. Cái cổ tay trẻ con ấy. Đứa con đáng yêu của tôi. Ông có đứa con thật đáng yêu, thưa ông Humbert. Chúng tôi luôn ngưỡng mộ bé mỗi khi bé đi ngang qua. Ông Pim ngắm Pipa mút món đồ chế.
J'ai toujours admiré I'oeuvre ormonde du sublime Dublinois[6]. Và ngay lúc ấy cơn mưa nặng hạt thành trận mưa rào gợi tình.
"Nghe này", nàng nói lúc nàng cưỡi xe đi bên cạnh tôi, một bàn chân nạo vỉa hè lấp lánh tối mò, "nghe này, em quyết định điều này nhé. Em sẽ bỏ học. Em ghét cái trường ấy em ghét vở kịch ấy, em sẽ làm thật đấy! Không bao giờ quay lại. Tìm cái khác. Đi ngay. Lại đi một chuyến đi dài. Nhưng lần này mình sẽ đến bất kỳ nơi nào em muốn, được không anh?"
Tôi gật đầu. Lolita của tôi.
"Em chọn nhé? C'est entendu?[7]" nàng vừa hỏi vừa ngoe nguẩy một chút cạnh tôi. Dùng tiếng Pháp chỉ khi nào nàng là cô bé cực ngoan.
"OK. Entendu[8]. Giờ thì nhanh-nhanh-nhanh nào, Lenore, không thì em sẽ ướt hết đấy." (Cơn bão nức nở dâng đầy ngực tôi.)
Nàng nhe răng và theo kiểu cách nữ sinh đáng yêu của nàng, gập người về phia trước, tăng tốc lao đi, ơi con chim của tôi.
Bàn tay chải chuốt từng li từng tí của cô Lester giữ cánh cửa cổng mở cho con chó già núng nính qui prenait son temps[9].
Lo đang đợi tôi gần cây bulô ma quái.
"Lo ướt sũng rồi," nàng tuyên bố bằng giọng to hết cỡ. "Thấy vui không? Quỷ tha ma bắt vở kịch ấy đi! Hiểu Lo định nói gì không?"
Móng vuốt của mụ phù thủy vô hình vừa kéo sập xuống cánh cửa sổ tầng trên.
Sảnh nhà chúng tôi rực sáng những ngọn đèn chào đón, Lolita của tôi lột bỏ chiếc áo len của nàng, giũ mái tóc điểm ngọc của nàng, dang hai cánh tay trần về phía tôi, nâng một đầu gối lên:
"Bế em lên gác đi, anh. Em thấy đêm nay lãng mạn làm sao."
Có thể các nhà sinh lý học thích thú được biết, vào lúc này, rằng tôi có khả năng — một ca vô cùng đặc biệt, tôi cho là vậy — tuôn những thác lệ suốt cơn bão khác.
[1]. ông bạn đáng thương của tôi ơi, tôi không bao giờ còn được nhìn thấy ông lần nữa và mặc dù chẳng có mấy cơ may để ông thấy cuốn sách của tôi, hãy cho phép tôi nói với ông rằng tôi bắt tay ông rất chân thành và rằng tất cả các cô bé của tôi xin gửi những lời chúc mừng đến ông.
[2]. vẻ mặt giả vờ xấu hổ.
[3]. gò má
[4]. mẹ
[5]. Tiếng Đức. Giống chó lùn, mình dài chân ngắn, có thể gọi là datsun.
[6]. Tôi luôn ngưỡng mộ tác phẩm [ormonde] của một người Dublin tuyệt vời. (Nabokov ám chỉ James Joyce - tác giả kiệt tác Ulysses) khi viết về "người Dublin tuyệt vời", từ ormonde không có trong tiếng Pháp, mà ám chỉ đến khách sạn Ormond ở Dublin, nơi có một nhà hàng mà khung cảnh của nó xuất hiện trong một đoạn của tiểu thuyết Ulysses.
[7]. Đồng ý nhé.
[8]. Đồng ý.
[9]. Nó cứ đủng đà đủng đỉnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...