Khi có thể nghe rõ từng nhịp thở đều gợi lên sự xót xa, đôi tay run lên vì tức giận về một đoạn kí ức căm phẫn đang chen chúc tròn suy nghĩ của Hải Đăng.
Harry nhỏ nhẹ hỏi:
- Hải Đăng à, liệu mày còn đủ sức để chịu đựng nữa không?
Chỉ một câu nói vỗ về và cái ôm từ Harry, cũng đã đủ khiến Hải Đăng thấy an ủi để rồi cậu có thể thấy mình yếu đuối trong vòng tay của Harry đang siết chặt.
Bao nhiêu điều mấy năm nay cậu tự lừa dối mình, bao nhiêu mạnh mẽ cậu cố gắng xây đắp bây giờ đây từng chút, từng chút đã sụp đổ, Hải Đăng bật khóc nức nở.
- Tao mệt lắm, tao mệt khi cứ bắt bản thân mình không được nhớ những thứ đã từng xảy ra, tao ngày nào cũng nói với mọi người rằng tao ổn, nhưng tao lại thấy không ổn một chút nào cả...!Đêm nào tao cũng rối bời với rất nhiều câu hỏi "Mình phải làm gì? Phải lựa chọn gì? Phải vượt qua như thế nào?".
Mà cuối cùng tao loay hoay hoài không có câu trả lời.
- Ngốc ạ! Mày dằn vặt nhiều như thế cơ à?
- Đã 5 năm rồi mà ngay cả đến một chi tiết nhỏ nhất về hắn, tao cũng không thể quên được.
Hắn là anh tao, là người thân của tao, là người mà tao đã từng rất yêu thương, làm sao tao có thể ép mình quên đi được hả?...
Harry càng ôm chặt lấy Hải Đăng bao nhiêu, thì tiếng khóc của Hải Đăng càng lớn bấy nhiêu.
Đến độ giọng cậu bắt đầu khản đặc đi vì tiếng nấc.
Nhưng Harry lại không khuyên Hải Đăng đừng khóc, vì hơn ai hết, Harry phải là người biết rõ trong suốt bao năm qua, Hải Đăng vẫn phải gồng mình để chịu đựng những ám ảnh đó như thế nào.
Harry lại thở dài, xoay mặt Hải Đăng nhìn về phái mình, đưa tay lên lau nước mắt đã thấm đẫm khuôn mặt rồi đặt nụ hôn lên trán của cậu và nói:
- Đừng làm khổ mình như thế nữa! Nếu mày mệt rồi thì đừng kiên cường chịu đựng nữa.
Từ hôm nay đã có tao đây rồi, mày chỉ cần yên tâm sống vui vẻ và lựa chọn cho mình điều mình thực sự muốn.
Khó khăn của mày thì để tao gánh cùng, được không?
Hải Đăng nhìn Harry mỉm cười chợt thấy nỗi đau đang gào thét trong mình được xoa dịu đi rất nhiều.
Cậu đưa tay chạm nhẹ vào lồng ngực của Harry và nhẹ giọng:
- Harry à! Trái tim của mày đừng để ai khác chạm vào nữa được không?
- Như thế gọi là ích kỷ đó nha!
- Thì chỉ một chút thôi mà!
Những ngày ở Hà Nội, mẹ của Hải Đăng thường dọn dẹp hàng rất sớm, bà thường dành thời gian để chăm lo cho cậu con trai của mình, bà cũng không quên đối đãi với Harry và tận tình trò chuyện như với một người thân phương xa trở về thăm nhà.
Ngày nào xoay quanh ba người cũng chỉ có những tiếng cười và những điều hạnh phúc, tuyệt nhiên không có bất cứ nỗi buồn phiền hay nỗi lo toan nào về tương lai chen ngang.
Nhờ đó những nỗi đau từ một người trong họ được khâu lại liền mạch hơn, để Hà Nội với Hải Đăng không còn là chuỗi kí ức nối đuôi nhau trong nước mắt, khi những vấp váp khổ đau, mà Hà Nội giờ đây có cả Harry và bao niềm vui đong đầy trong gia đình nhỏ.
Cũng như mọi hôm, khi Harry và Hải Đăng ở nhà, bà Vân tranh thủ dọn hàng và đi chợ để nấu những món ngon nhất dành cho hai cậu chàng.
Trong những bữa cơm sum họp mà Hải Đăng gọi đó là gia đình nhỏ, bày biện nào rau, nào canh, nào cá.
Họ vui vẻ trò chuyện và gắp vào chén nhau những phần ngon nhất của những đĩa thức ăn.
Vì họ biết, để có được những ngày như thế này, tâm can của mỗi người đã từng phải hoài nghi, đớn đau biết bao nhiêu.
Thế nên trong từng giây phút trôi qua, bà Vân, Harry và Hải Đăng luôn muốn mình nở những nụ cười trọn vẹn nhất.
Trong lúc dùng bữa, bà Vân chợt dừng đũa ngước nhìn Harry bằng nụ cười và ánh mắt hiền từ:
- Harry này, con đã có người yêu chưa?
Câu hỏi bất chợt làm Harry và Hải Đăng dường như chẳng tài nào nuốt nổi miếng cơm.
Trong khi phía Hải Đăng đang cố trấn tĩnh thì Harry lại bối rối trả lời.
- Dạ con...
- Nói cô nghe xem, đừng ngại.
Nếu con chưa có thì cô giới thiệu cho vài người, ở đây cô biết nhiều cô bé được lắm đấy, giỏi giang lại xinh đẹp, rất hợp với con.
Hải Đăng cắt lời người mẹ của mình, bắt đầu tăng dần âm lượng trong giọng nói khiến bà Vân và Harry đều bất ngờ.
- Không cần đâu mẹ à, nó có người yêu rồi đó.
Hai người còn yêu nhau sâu đậm nữa đấy!
- Ơ, thằng bé này, chuyện của người ta sao con rành thế?
- Dạ...!Tại tụi con là...!Bạn thân mà.
Chuyện gì của nó chả kể cho con nghe, giữa tụi con làm gì có bí mật đâu ạ.
Thái độ phản ứng của Hải Đăng khiến Harry cảm thấy thích thú, đến độ không nhịn được cười và không rời được mắt.
Harry cũng nhận ra trong lòng mình những niềm vui đang nhảy múa liên hồi, vì đã rất lâu rồi, bản thân Harry mong có ngày Hải Đăng vì minh mà đấu tranh, vì mình mà bảo vệ lấy tình yêu này.
Dẫu rằng đây chỉ là một phản xạ nhỏ, chẳng có ý nghĩ khẳng định gì nhiều, nhưng đó đã quá đủ với Harry rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...