Lời Yêu Chỉ Nói Cùng Em

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn, chiếu những tia nắng vào trong phòng, Tần Tử Tấn từ trong mơ ngủ tỉnh lại, dư vị của việc say rượu vẫn còn đọng lại. Đầu anh đau buốt, dần dần khôi phục sự thanh tỉnh.

Nhìn bốn phía, căn phòng đơn giản, vật dụng trong phòng cũng rất đơn giản và chỉ là những thứ khá cần thiết, vừa nhìn đã hiểu ngay, đây là một khách sạn nhỏ.

Mở chăn ra, nhìn xuống, anh phát hiện người mình không một mảnh vải che thân (Kat: oa oa, mở cửa sổ ra cho ta nhìn lén với tác giả!; Tác giả: *đạp* lo edit đi!), trên mặt ga giường hỗn độn, không cách nào bỏ qua trong tầm mắt vết máu đỏ tươi. Trong đầu anh cơn đau đầu lại dấy lên, cố gắng hồi tưởng lại tối hôm qua chuyện gì đã phát sinh, nhưng ấn tượng lại rất mơ hồ, chỉ nhớ rõ anh vì chuyện phiền lòng trong nhà, đến quán bar uống say, về sau xảy ra chuyện gì đều không nhớ ra.

Tần Tử Tấn không khỏi tự trách, anh sao lại để cho bản thân mình say mèm, còn để cho loại chuyện tình một đêm này xảy ra với mình, mà lại là cùng với một xử nữ nữa, thật sự là không thể tưởng.

Nhưng anh cũng có chút cảm thấy may mắn vì người cũng đã đi, bằng không anh cũng không có cách nào phụ trách, nữ nhân bây giờ, nhiều người có thể ăn tươi nuốt sống kẻ khác đấy!

Đứng dậy nhặt quần áo ở đầu giường, ánh mắt quét đến một mảnh giấy được chặn ở trên bàn, anh nhặt lên xem xét: “Không mang chứng nhận, tiền lại thiếu, chỉ có thể tới nơi này, xin thông cảm! Về sau nên uống ít lại, tự lo cho bản thân!”

Anh không khỏi cười khẽ một tiếng, không những không tệ, còn lại là một người rất có lương tâm.




Hai tháng sau, Diệp Vân lẳng lặng ngồi yên trong đại sảnh bệnh viện, nhìn kết quả xét nghiệm của mình, suy nghĩ rối bời.

Nhớ lại đêm hôm đó có đủ thứ chuyện xảy ra, cô đã chính mình sắp xếp mọi chuyện đêm đó, chỉ muốn lưu lại một kỉ niệm đẹp khó quên với người mình thầm mến, lại không nghĩ rằng, rõ ràng đã tính toán tốt chu kỳ an toàn, nhưng như thế nào lại thành ra như bây giờ?

Khuôn mặt vốn thanh tú tràn ngập vẻ bất lực, không biết kế tiếp như thế nào mới đúng, cô chỉ là vào một quán bar vui hát, như thế nào lại hoài thai một hài tử, một mầm sống đang hình thành trong cô!

“Haiiii!” Một tiếng than thở bất thình lình vang lên, Diệp Vân trợn mắt, hiện ra trước mắt là vẻ mặt cười hì hì, cô bất đắc dĩ nói: “Chị đừng có làm em sợ như thế chứ!”

“Nhìn em như người mất hồn vậy, chị đến gần thế mà cũng không chú ý. Sao lại thần người ra như thế, nói chị nghe xem nào, mà, đây là cái gì?” Diệp Tuệ đoạt lấy tờ giấy trên tay Diệp Vân, khiến cô không kịp giật lại “Lần đầu có thai, hai háng, ông trời, mang thai, sao lại có chuyện này được a …”

Diệp Vân vội vàng che miệng Diệp Tuệ, hạ giọng nói: “Người ta nghe thấy bây giờ, về nhà nói sau.” Không chờ Diệp Tuệ phản ứng, cô liền lôi kéo chị mình đi ra ngoài.

Trong phòng khách nhỏ hẹp, hai chị em mặt đối mặt, ai cũng không muốn nói trước. Cuối cùng vẫn là người chị tính tình gấp gáp, không kìm nén được mà nói.

“Đến cuối cùng thì xảy ra chuyện gì, em nói là bị choáng một chút, sao lại nhảy ra một đứa bé? Hèn gì, mấy tháng nay em có biểu hiện không tốt a, cả ngày không biết nghĩ cái gì, làm việc thì trì trệ, nấu ăn vốn là sở trường cũng không ra hồn, ăn uống cũng không ngon miệng, thậm chí không ăn, chị còn nghĩ em bị đau dạ dày, hóa ra, hóa ra là hệ thống sinh sản có vấn đề, em sao có thể …” (Kat: ta đến chết cười với Tuệ tỷ)


“Đủ rồi, sự tình cũng đã xảy ra, nói những lời này … cũng vô dụng, dù sao đứa nhỏ này, em muốn giữ.” Diệp Vân tuy thái độ do dự nhưng lời nói lại rất kiên định, dù sao nữ nhân sớm muộn cũng phải sinh con, sinh sớm một chút cũng không sao.

Diệp Tuệ nổi giận: “Em ăn gan hùm à, còn coi chị là chị sao, đây là chuyện đại sự, nói đến là đến, không thèm nghĩ tới ý của chị sao, muốn sinh liền sinh? Sinh đứa nhỏ là chuyện bình thường à? Cha của nó đâu, đừng nói với chị chỉ một mình em có thể tạo ra đứa bé, làm sao có thể vậy, chị còn chưa từng biết qua em có bạn trai, đừng nói … là em như vậy mà cũng học người ta có tình một đêm nha!”

“Tình một đêm thì sao, không được à?” Diệp Vân cùng đường thừa nhận, chị không ủng hộ coi như đã xong rồi, còn chất vấn cô đủ điều, khiến cô bỗng có cảm giác tứ cố vô thân.

Diệp Tuệ trợn mắt, thật đúng là, nghĩ cũng không ra cô em gái của mình sao lại biến thành người như vậy, tính tình nó vốn hiền lành, ít nói cơ mà, cô liền kéo Diệp Vân qua ngồi cạnh mình, ý bảo em gái nói rõ sự tình.

Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, Diệp Tuệ như người trong mộng: “Nói cách khác, em vốn là yêu thầm người khách ở quán bar đó, thừa dịp hắn uống say, cùng hắn “làm”, cho rằng đang ở kỳ an toàn nên không có uống thuốc, kết quả là mang thai?”

“Em vốn để ý anh ta mấy lần, hơn nữa anh ta thường đi cùng bạn bè uống rượu trong phòng, em thì ở sảnh hát cùng mọi người, anh ta căn bản không chú ý tới em. Nói cho cùng em nào biết được, kỳ an toàn thật ra cũng không an toàn.”

Nghĩ đến đêm đó anh ta say khướt, không cho người phục vụ giúp đỡ, loạng choạng đi ra khỏi quán. Nếu không phải cô đi theo, giúp anh đi vững, không biết anh ta say như vậy đi trên đường như thế nào, nhưng cũng vì vậy mà nảy sinh sự cố này. Cô không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn cho lần đầu tiên phóng túng của bản thân.


“Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là em mang thai mà cha đứa nhỏ không hề hay biết, em định làm như thế nào?”

“Chị, đứa nhỏ này em thật sự muốn giữ lại, đây là ông trời ban con cho em, em sẽ không buông tay. Em cũng sẽ không đi tìm anh ta, bởi em biết sẽ không có kết quả gì, không muốn tự rước phiền toái đến cho mình. Nhà anh ấy không có cửa cho chúng ta bước vào, mà nghe nói anh ta cũng đã có vị hôn thê, em cùng với anh ta cái gì cũng không có, cùng lắm chỉ là một đêm thác loạn, dựa vào cái gì mà làm xấu nhân duyên người ta.” (Kat: Vân tỷ, sao tỷ lại tốt như thế?)

Diệp Vân kéo tay chị mình, hi vọng chị sẽ ủng hộ, mắt tràn ngập mong chờ.

Diệp Tuệ bó tay rồi thở dài: “Aiz, được rồi, em vui vẻ là được. Chị chỉ có một mình em, ba mẹ đã mất sớm, hai chị em ta dựa vào nhau mà sống, chị không giúp em thì ai giúp, chỉ cần em cao hứng là được. Chỉ là, sinh con không phải việc nhỏ, sinh ra rồi còn phải nuôi dạy, đây cũng không phải là chuyện nói giỡn, em còn trẻ, có thể tin tưởng mình sẽ làm một người mẹ tốt sao, em nghĩ kỹ chưa?”

“Vâng.” Diệp Vân nặng nề gật đầu.



“Tử Tấn, chờ em một chút!” Quan Dĩnh cố chạy mau đuổi kịp nam nhân phía trước không để ý tới bộ đồ Gucci mới diện, dùng sức níu cánh tay của anh lại, tức giận bất bình nói: “Đính hôn cũng lâu rồi, nói anh theo em về nhà ăn cơm bao nhiêu lần, mỗi lần đến cửa anh đều đổi ý nói không rãnh, ba mẹ em hỏi rốt cục anh bề bộn chuyện gì, em quả thực không trả lời được, em có phải là vị hôn thê của anh không, anh có coi em là vị hôn thê của anh sao?”

Nhìn nữ nhân lãi nhãi trước mắt mình, Tần Tử Tấn không khỏi buồn cười: “Xin lỗi, hôn sự này rốt cuộc là do ai muốn, tôi có đáp ứng cô sao? Tôi ngay từ đầu đã vô cùng thẳng thắn nói là tôi không hề để ý tới, cô nói không sao, đã như vậy, sao giờ cô còn phàn nàn cái gì. Ngay từ đầu tôi cũng không có hứa hẹn gì với cô, không có việc gì đừng huyên náo tôi, thật là.” Nói xong, anh ta nghênh ngang rời đi.

Quan Dĩnh nhìn về phía thân ảnh cao ngất phía trước dần dần từng bước rời đi, không khỏi thấy mất mát trong lòng, thì thào tự hỏi: “Rốt cục muốn em làm như thế nào, anh mới có thể chịu liếc nhìn em một cái?”


Tần Tử Tấn đẩy cửa quán bar đi vào phòng quen thuộc, đi thẳng tới chỗ trống trên ghế salon, lấy một ly rượu, bắt đầu một mình uống, hoàn toàn không nhìn đến những người bên cạnh.

“Chậc chậc, đại thiếu gia hôm nay lại buồn bực, cũng không thèm chào hỏi anh em một tiếng, một mình ngồi uống rượu thế kia!” Người vừa nói là chủ quá bar, cũng là anh em tốt của Tần Tử Tấn, Lý Triết, mọi người vẫn thường gọi anh là đại ca Lý, anh ta có đôi mắt lãng tử, mang vẻ ôn nhu của nước nhưng không làm mất đi vẻ nam tính trong tướng mạo, thập phần đều rất tuấn dật, cũng là kẻ đào hoa không kém người anh em của mình.

“Đừng làm phiền tôi.” Anh uống cạn một ly rượu, trán nhăn lại, nhíu mày vẻ không kiên nhẫn, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên những đường nét rõ ràng mà rất tuấn tú trên gương mặt anh, tràn đầy vẻ mị hoặc.

“Sao lại thế.” Lão Lý không thèm biết sợ, ung dung tới bên cạnh Tần Tử Tấn, rất hào hứng mà nói: “Có chuyện gì vậy, lại không có tiểu mỹ nhân nào quấn quýt lấy cậu à! Anh nói cậu đấy, không hiểu sao sinh ra đã mang số đào hoa như vậy, khiến cho biết bao thiếu nữ thương tâm …”

“Cậu xưng anh với ai, so với tôi cậu còn kém năm ngày tuổi đấy! Tôi hỏi cậu, hôm tôi đính hôn xong đến bar uống rượu, sau khi tôi say mèm cậu ném tôi đi đâu hả?” Anh hậm hực hỏi lại.

“Ơ, sao lại hỏi chuyện đó! Không phải là vì cậu đính hôn, tôi đến chúc mừng sao. Nhưng tâm tình cậu lúc ấy lại không tốt, chỉ lo một mình uống rượu, không chú ý gì tới anh em cả. Biết cậu không thoải mái, bọn tôi cũng không có làm phiền, không quản tới cậu nữa. Bọn tôi cũng có nhờ người để ý tới cậu, nhưng mà cậu lại không cho ai lại gần, một mình say rượu lảo đảo đi ra ngoài. Uống rượu kiểu này vốn không phải kiểu của cậu, bọn tôi cũng có chút lo lắng không biết có chuyện gì với cậu nha, không biết cậu có hay không ngủ vạ vật nơi đầu đường. Mà nói chuyện này làm gì vậy, chuyện cũng lâu rồi mà, chẳng lẽ có chuyện gì phát sinh …”

“Phát sinh là chuyện của cậu đấy.” Tần Tử Tấn thấy hỏi cũng không có ra manh mối gì, đoán chừng sự việc đêm đó xem ra đã như đá chìm đáy bể, mà cái tên bạn này cũng không hé mở tí tin tức gì, mà dạo này anh cũng uống rượu quá nhiều, cần phải giảm bớt thôi “Không có việc gì thì về nhà đi, xem ra nhà cậu cũng không muốn thua kém người khác đấy. Mấy ngày hôm trước tôi gặp dì, đang càm ràm về cậu đấy.”

Nói xong tiêu sái rời đi.

“Không phải chứ!” Lý Triết quơ lấy điện thoại trên bàn, nhấn số gọi: “Tìm ngay một cô gái đàng hoàng, tự nguyện cho tôi!” Ngắt máy, anh ta duỗi chân dựa vào ghế sô pha, lẩm bẩm với chính mình: “Đúng là đồ quỷ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui