Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan

Trên đùi Tần Thúc có thương tích do cố tình ngày đêm quay trở lại, Liễu Thanh Đường sai hạ nhân giúp hắn tắm rửa hắn cũng không đồng ý, chỉ nói tự mình làm được, cố tình để chính mình rửa. Liễu Thanh Đường đành phải ngoài miệng đáp ứng nhưng chờ đến lúc hắn đi vào sau nhà tắm chính mình nghênh ngang theo vào.

Từ An Cung có bố cục giống Trường An Cung của Hoàng đế, có một bể tắm riêng để chủ nhân tắm rửa, thật ra Tần Thúc còn muốn về chỗ ở của mình rồi sai người nâng thùng nước để tẩy rửa, Liễu Thanh Đường nói rất phiền toái không cho hắn trở về mới khiến cho hắn chịu theo nàng đi vào bể tắm tẩy rửa.

Tận mắt nhìn thấy Tần Thúc đi vào, Liễu Thanh Đường vốn đáp ứng về tẩm cung chờ hắn sắc mặt không thay đổi cũng đi theo vào, ở gian ngoài dung một cây trâm búi gọn mái tóc, lại chậm chạp thoát áo ngoài, đổi một bộ quần áo nhẹ nhàng lúc này mới mang thuốc trị thương vào phòng trong. Tuy Tần Thúc nói không có việc gì, nhưng dù sao cũng bị thương, khẳng định không thể tẩy rửa sạch sẽ, hắn lại không cho hạ nhân hầu hạ, nàng đành phải chính mình ra tay.

Lúc này Tần Thúc đã cởi lớp áo bên ngoài, thời điểm Liễu Thanh Đường đi vào hắn đang thoát áo lót màu trắng bên trong. Nếu là ngày trước Liễu Thanh Đường tất nhiên sẽ trêu chọc hắn thật tốt, nhưng lúc này liếc mắt một cái nàng liền nhìn thấy hai đùi hắn quần vốn là màu trắng bây giờ ướt sũng đỏ sậm vệt máu, nàng biến sắc đi nhanh qua nói

“Làm sao lại nghiêm trọng như vậy?”

Lúc ở trên xe ngựa Tần Thúc nói chỉ bị xước sát một chút ở chân, khi đó nàng nhìn cách lớp áo tuy rằng có thấy chảy ra máu cũng biết hai đùi hắn bị thương, nhưng lúc vào cùng Tần Thúc không cần người giúp đỡ, tuy rằng cước bộ có chút khập khiễng đi chậm chạp chút, nhưng lại không có biểu tình đau đớn là mấy. Liễu Thanh Đường nghĩ chắc tình huống vẫn tốt, không nghĩ lại nghiêm trọng như vậy, Tần Thúc còn không nói hai ống quần của hắn cơ hồ là toàn vết máu.

“Thanh Đường?”

Tần Thúc ngạc nhiên một chút trong mắt lập tức hiểu rõ, Thanh Đường hiển nhiên không phải là người sẽ nghe theo lời người khác. Hắn hiện tại có muốn che giấu cũng không kịp, nhìn thấy sắc mặt Liễu Thanh Đường không tốt lập tức giải thích.

“Tuy rằng nhìn có vẻ nhiều máu một chút, nhưng thật ra không nghiêm trọng đâu.”

“Không phải nói quần dính chặt vào người sao, bây giờ làm sao cởi ra được?”

Liễu Thanh Đường đi đến bên cạnh Tần Thúc, gắt gao nhìn hai chân hắn cau mày nói.

Tần Thúc đang chống tay vào tường làm điểm tựa sắc mặt lúc này mới thay đổi nói


“Cứ như vậy cởi cũng được, Thanh Đường xoay người đi như này có chút không ổn.”

Lúc này còn quan tâm chuyện này làm gì, Liễu Thanh Đường vừa đau lòng lại sốt ruột trừng mắt nhìn hắn một cái, thúc giục hắn nhanh một chút đau như vậy còn để ý chuyện khác làm chi. Động tác của Tần Thúc rất liền mạch mắt cũng không thèm chớp liền trực tiếp đem quần dính chặt ở vết thương kéo xuống, thế nhưng lại làm cho Liễu Thanh Đường đứng bên cạnh bị dọa sợ không nhịn được quay đầu sang một bên. Nàng không phải chưa từng nhìn qua máu, tự tay giết người cũng từng làm qua, nhưng khi nhìn miệng vết thương ở chân Tần Thúc máu thịt đầm đìa, bởi vì mạnh tay lôi kéo mà trào ra máu tươi, nàng vẫn cảm thấy trong lòng đau đớn không dám mở mắt ra nhìn.

“Rất đau sao?”

Tần Thúc vẫn dựa vào tường, cắn răng chờ cho cơn đau qua đi mới mở miệng.

“Lúc này không còn đau nữa.”

Liễu Thanh Đường hỏi hắn cũng như không hỏi, nên sẽ không gặng hỏi về vấn đề này thêm, nhấc tay muốn dìu hắn đi.

“Ta đỡ ngươi đi qua bên kia, giúp ngươi rửa sạch rồi bôi thuốc, sau đó ngươi nằm ở trên giường hai tháng cho ta, vết thương không lành lặn không được xuống giường.”

Lúc này nếu phản bác lại lời nàng, chắc chắn nàng lại làm bị thương chính mình, Tần Thúc liền nhẹ nhàng đáp ứng, buông cái quần có dính máu và da thịt trong tay để cho Liễu Thanh Đường giúp đỡ hắn ngồi xuống cạnh bể tắm.

“Ngươi đừng xuống nước, ta giúp ngươi rửa vết thương.”

Liễu Thanh Đường xắn tay áo không thành thục xuống dưới bể tắm, gội đầu cho Tần Thúc sau đó khi lau đến lưng cho hắn, Liễu Thanh Đường sờ sờ đốt xương sống của hắn nhô lên bỗng nhiên trong lòng ấm ức cúi người cắn bờ vai hắn.

“Ngươi nhìn mình xem, lúc trước thật vất vả mới điều dưỡng được chút thịt, bây giờ lại gầy như vậy.”


Nói xong nàng uể oải xoa xoa dấu răng.

“Điểm tâm lúc nào cũng có phần của ngươi, vì sao ăn hoài mà không béo lên được chút nào vậy?”

“Ta sai rồi.”

Tần Thúc không có nửa câu phản đối, quả nhiên là bộ dáng Liễu Thanh Đường nói gì cũng đúng. Liễu Thanh Đường hừ một tiếng để tay hắn lại chỗ cũ. Nhưng đến lúc tẩy rửa vết thương ở đùi Liễu Thanh Đường lại không hạ tay xuống được, chỉ dám lau vết máu ven ven mắt cá chân làm sao cũng không dám lau chỗ vết thương máu thịt lẫn lộn kia. Tần Thúc đành tự mình lau còn phải an ủi nàng

“Nhắm mắt lại chút đi, đợi lát nữa là xong rồi, ta rửa nhanh lắm.”

Liễu Thanh Đường liền không để ý đến hắn, lấy khăn khô lau lau tóc hắn còn nói:

“Ngươi nhớ phải thật nhẹ tay đó.”

Tuy rằng Tần Thúc đang đau lắm, nghe nàng nói câu đó lại bỗng nhiên có chút dở khóc dở cười theo lời nói của nàng, động tác phát ra có chút nhẹ nhàng hơn, như vậy nhìn qua cảm thấy không phải là hắn bị thương mà là nàng. Nàng đau lòng cùng lo lắng hắn đều nhìn thấy trong mắt, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác cao hứng, uất ức, mà loại cảm giác này nàng luôn làm cho hắn cảm nhận được.

Bôi thuốc cũng là Tần Thúc tự bôi, bởi vì Liễu Thanh Đường đầu ngón tay cũng không dám đụng vào, ngồi xổm bên cạnh mặt mày đều nhăn nhó, Tần Thúc vừa bôi thuốc vừa phải an ủi nàng, bản thân hắn vốn không biết an ủi người khác, lặp đi lặp lại cũng chỉ có hai câu

“Ta không đau” “Một chút nữa thì tốt rồi.”


Thật vất vả mới làm xong mọi việc, Liễu Thanh Đường ở bên cạnh nhìn so với Tần Thúc tự mình làm mọi chuyện cũng mệt không kém, liền ôm Tần Thúc đi vào giấc ngủ.

Cửa ra vào của Từ An Cung đã bị Liễu Thanh Đường hạ lệnh đóng toàn bộ, cung nhân phía dưới bởi vì lo sợ ôn dịch cũng đều đóng cửa ở trong phòng mình, chỉ để lại một vài người trông coi một số địa phương trọng yếu, toàn bộ Từ An Cung chìm vào trong yên lặng. Hoặc là nói toàn bộ hoàng cung, trừ bỏ Minh Thọ Điện tập trung toàn bộ những người mắc ôn dịch thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc la, còn lại tất cả đều dị thường im lặng.

Những chuyện cần làm đều đã phân phó người dưới đầy đủ rồi, Liễu Thanh Đường lúc này mới rảnh rỗi ở bên cạnh Tần Thúc hưởng thụ cuộc sống thanh thản ở Từ An Cung.

“Ngươi nói là ngươi tìm một vị họa sĩ vẽ lại rất nhiều phong cảnh sao?”

“Ừ, chỉ là do ta trở về vội vàng quá, đã quên mang theo.”

Tần Thúc nằm ở tháp trên cửa sổ, lưng dựa vào chỗ dựa, trước mặt còn có một cái bàn nhỏ trên mặt bàn có giấy và bút để hắn luyện chữ. Liễu Thanh Đường an vị ở bên cạnh trong tay cầm một quyển sách lười nhác đọc, cùng hắn nói chuyện phiếm đồng thời cầm lên một miếng mứt mật, chính mình cắn một nửa còn lại đưa đến miệng Tần Thúc.

Tần Thúc nghiêng đầu cắn, ánh mắt vẫn nhìn vào tờ giấy mình đang luyện chữ, bất ngờ không kịp đề phòng bị Liễu Thanh Đường liếm ở khóe miệng một chút.

“Có chút mật dính ở khóe miệng.”

Lui người lại Liễu Thanh Đường làm bộ như lạnh nhạt ngồi trở lại, chỉ là bờ môi đỏ mọng kia nở nụ cười đắc ý làm cho người ta liền hiểu rõ, nàng chống cằm tiếp tục đọc sách để lại Tần Thúc với tờ giấy trên đó có một nét chữ bị hỏng, vẻ mặt không biết nên làm gì với nàng, viết lại lần nữa.

Về phần trước đó ngồi nghe Tần Thúc kể về cảnh sắc ven đường xuôi nam, nghe Tần Thúc tận mắt nhìn miêu tả cảnh này nọ, còn không bằng Liễu Thanh Đường ngồi đọc sách miêu tả về sinh hoạt của người địa phương còn sinh động hơn. Lúc Liễu Thanh Đường hỏi về vài vấn đề như:

“Ở quận Hoa nổi tiếng là phố hoa ban đêm đẹp nhất, có lâu gì náo nhiệt nhất?”

“Nghe nói ở Vân Giang có đặc sản là cá Lư rất đẹp, hương vị lại rất ngon, có đúng là mỹ vị không?”

“Ngôi chùa lớn nhất Nam Triều hòa thượng bên trong có phải giống như trong sách nói là người có quyền cước công phu rất lợi hại?”


Tần Thúc đều không trả lời được một câu nào. Kỳ thật Liễu Thanh Đường cũng không trông mong gì Tần Thúc có thể trả lời được, dù sao ngẫm lại thì hắn nào có biết tình thú là gì, khẳng định sẽ không đi những địa phương nhàm chán này, lại càng không để ý đến những món đặc sản của địa phương. Nàng chỉ là thích nhìn Tần Thúc bị hỏi mấy vấn đề này á khẩu không trả lời được, vừa ngây ngốc lại xấu hổ, muốn nói gì đó để cho nàng không phải thất vọng lại chỉ có thể chần chừ nhìn về chỗ khác, rõ ràng trong lòng đang nghĩ nên nói gì đây, bộ dáng rất thú vị.

Bởi vì có Liễu Thanh Đường ở bên cạnh theo giám sát gắt gao, lại được tẩm bổ đầy đủ, vết thương của Tần Thúc rất nhanh liền kết vẩy. Sau ngày đó Dương Tố Thư cũng cho người mang đến tin tức đã nghiên cứu ra phương thuốc, dùng trên người bệnh nhân đã có thể ngăn chặn bệnh tình chuyển biến xấu. Nghe được tin tức đó trong lòng Liễu Thanh Đường nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Sau đó các đại phu tại các y quán đều bận rộn lu bù, bởi vì dược liệu trong kinh thành không đủ, Liễu Thanh Đường liền sai quân lính trấn thủ ngoài thành đi sang những huyện lân cận mang lại. Tóm lại sau khi nghiên cứu được phương thuốc điều trị ôn dịch, toàn bộ kinh thành rối loạn mới dần dần thoát khỏi lo lắng ôn dịch.

Từ lúc bắt đầu ôn dịch đến thời điểm mở lại cổng kinh thành đã là ba tháng sau. Hộ bộ kinh thành đem nhân số tử vong báo lên so với trận ôn dịch của kiếp trước số người chết đã giảm đi một nửa. Cho dù vậy nhìn con số đó cũng làm cho Liễu Thanh Đường im lặng một lúc lâu. Đối mặt với thiên tai này, bọn họ đã làm hết sức mình nhưng vẫn bị tổn hao mạng người trầm trọng, vẫn như trước kia không thể cứu được tính mạng của tất cả mọi người.

Toàn Minh Thọ Điện giống như kiếp trước vẫn bị thiêu đốt, Liễu Thanh Đường tự mình hạ chỉ ở một chỗ khác xây một tòa nhà khác sau khi Minh Thọ Điện thiêu đốt, liền mọc lên tòa cung điện nguy nga hơn, trăm ngàn ngọn nến thắp sáng đại điện.

Người nhà nàng qua trận ôn dịch này vẫn còn sống sót, Liễu Thanh Đường trong lòng rất cảm kích, chờ Tần Thúc dưỡng thương thật tốt không ảnh hưởng đến việc đi lại, hai người liền ra cung về Liễu gia thăm nhà. Tần Thúc bị Liễu quốc công ở trong thư phòng dùng cờ vây hung hăng giết hơn mười ván, Liễu Thanh Đường nghe Tịch Lam đang nữ phẫn nam nói chuyện trong lúc đó ca ca nàng vô số lần muốn nghe lén xem muội muội nói gì với người trong lòng, đều bị Tịch Lam đứng dậy đuổi đánh ra ngoài, Liễu Thanh Đường nhìn thấy cảnh đó cảm thấy thật mất mặt, lại vừa cảm thấy sung sướng.

Tẩu tử của nàng nên là như vậy, không được chiều hư ca ca nàng, nên đánh phải đánh, nam nhân Liễu gia phải được dạy dỗ tốt. Về phần Tần Thúc nhà nàng cũng không có ca ca, về phần dạy dỗ nàng đau lòng còn không kịp sao nỡ đánh, hơn nữa người của Liễu gia mặc kệ nam nữ, vợ nhà ai người nấy đều phải thương xót, đương nhiên lời này không thể nói cùng Tần Thúc.

Ở Liễu gia đến giờ ngọ ăn xong bữa trưa, Liễu Thanh Đường cùng Tần Thúc theo thói quen đi một chuyến đến Dương phủ, ai biết mới tiến vào chỉ thấy bên trong một đoàn bận rộn, kéo một người lại hỏi mới biết Dương Tố Thư muốn sinh.

Liễu Thanh Đường đã sớm an bài bà mụ đáng tin ở đây chăm sóc bạn tốt, lúc này cùng với Tần Thúc ở ngoài sân chờ, Tiêu Hoài Dư vốn phải ở bên ngoài chờ nhưng hắn bất an cứ nhoài người lên song cửa sổ để xem, rõ ràng nói không nên lời lại giống như biết được gì đó cứ khàn khàn giọng a a a a kêu to, làm cho Liễu Thanh Đường không nhẫn tâm nghe, trực tiếp cho hắn đi vào cùng Dương Tố Thư, quản gì quy củ điềm xấu.

Nghe Dương Tố Thư quát tháo bên trong, trên tay Liễu Thanh Đường bưng một ly trà cũng sợ đến mức run lên, đây là lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy mình không phải sinh đứa nhỏ cũng tốt lắm.

Trước khi mặt trời lặn xuống núi, Dương Tố Thư sinh được một nam hài, mẹ con bình an.

Đầu tiên Liễu Thanh Đường cảm thấy vui vẻ, lập tức thu lại nụ cười phái người đến Liễu gia điều một đội quân hộ vệ đến canh giữ tại Dương gia. Đối với ánh mắt nghi hoặc của Tần Thúc, Liễu Thanh Đường cười cười nhìn về hướng hoàng cung nói:

“Đứa nhỏ tốt đẹp như vậy lại là họ Tiêu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui