Lời Tự Thuật Đáng Chết Này!
Một đám người còn ở lại, một đám người lại rời đi.
Nguyễn Thu Thu thần sắc phức tạp nhìn xe cứu thương chạy đi xa: “! ”Đây là biến khéo thành vụng?“Lần sau đừng lo cho tôi, lúc đó là tôi muốn cứu Trì Lệ.
” Nguyễn Thu Thu vẻ mặt nghiêm túc nhìn Ôn Hải Đồng đang ngồi xổm bên cạnh.
Cậu đang làm bài, nghe tiếng, bút dừng lại một chút, không ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Ý chị là tôi xen vào chuyện của người khác?”“Không phải, tôi có bị thương cũng không quan trọng, Trì Lệ cô ấy rất muốn đóng phim.
”“Mạng người không có đắt rẻ, cần gì phải phân biệt ai sống ai chết.
”Ôn Hải Đồng đưa bài thi cho cô, ngữ khí trầm ổn: “Đó là nguyên tắc gần đây của tôi.
”Thằng nhóc này tính tình rất lớn, rất khó ưa.
Nguyễn Thu Thu nhận bài thi, đang chuẩn bị nói gì đó thì cửa phòng bị gõ: “Hải Đồng?”Là Lý Thành Ngọc, anh ta muốn đối diễn với Ôn Hải Đồng một phân đoạn trong kịch bản, nghe được cậu đang ở phòng hoá trang liền đi qua đây.
Lý Thành Ngọc đối với việc đóng phim trước giờ đều rất nghiêm túc, lúc anh nhìn thấy trong phòng có hai người sửng sốt, sau đó mỉm cười với Nguyễn Thu Thu.
“À tôi nhớ rồi, cô là giáo viên dạy bổ túc cho Hải Đồng đúng không? Khi nãy đã thấy cô ở bên ngoài.
”“Là tôi là tôi!”Ôn Hải Đồng đen mặt nhìn Nguyễn Thu Thu đỏ mặt xin chữ ký Lý Thành Ngọc, hai người còn chụp ảnh chung.
Lớn từng tuổi này rồi, sao lại giống như mấy nữ sinh theo đuổi thần tượng vậy? Lý Thành Ngọc có cái gì đẹp?Cô bị Ôn Hải Đồng giữ chặt cánh tay, tỏ vẻ bây giờ hai người phải đối diễn, không thể làm bài, Nguyễn Thu Thu buồn bực đi ra khỏi phòng, liếc mắt nhìn Lý Thành Ngọc lưu luyến không rời, lại bị Ôn Hải Đồng ‘bang’ một tiếng, cửa đóng lại.
“Thằng nhóc ích kỷ này…”Nguyễn Thu Thu nói thầm, tim có chút đau, cô thay đổi sắc mặt, chào tạm biệt trợ lý Trịnh rồi rời khỏi phim trường.
Về nguyên nhân, Tự Thuật Quân lặp đi lặp lại nãy giờ trong đầu.
‘Cảnh báo! Cảnh báo! Cản trở tình tiết chuyện xưa sẽ bị trừ tuổi thọ!’Nguyễn Thu Thu mơ hồ nhìn thấy trên đầu mình không ngừng hiện lên dòng chữ ‘HP - 1’Tim cô đau đớn co rút lại, còn chưa đi được vài bước thì chuông điện thoại reo lên, Nguyễn Thu Thu miễn cưỡng nhìn, là Hứa Triết.
“Em ở đâu? Anh có việc tìm em.
”Vừa lúc không thể đi nổi nữa, cô báo địa chỉ cho anh ta.
“Em có phải thấy không khoẻ không? Giọng nói Hứa Triết có chút nôn nóng, “Đừng đi lung tung, anh lập tức đến đó.
”Cùng thời điểm.
Ôn Hải Đồng đối diễn xong liền phát hiện Nguyễn Thu Thu không còn ở đây, hỏi trợ lý Trịnh: “Cô giáo đâu? Sao không thấy chị ấy ở đây.
”“À cô ấy nói cơ thể có chút không khoẻ, đã về trước.
” Trợ lý Trịnh có bệnh nghề nghiệp ghi ghi chép chép gì đó, dường như nhớ lại cái gì mà nói thêm, “Cô gái nhỏ chắc bị doạ rồi, nhìn giống như sắp khóc tới nơi vậy.
Vì thế sau này ít dẫn cô ấy tới phim trường đi, không nên tiếp xúc quá nhiều.
”Khóc?Trong đầu Ôn Hải Đồng hiện lên đôi mắt hạnh nhân màu nâu nhạt mật đường, không khỏi mím môi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...