Lời Tự Thuật Đáng Chết Này!


"Chị đang làm..."Nguyễn Thu Thu theo bản năng chống tay đứng dậy, cô vừa nhắc người, cái ót trực tiếp đụng vào một vật cứng, lời nói dang dở của Ôn Hải Đồng chuyển thành tiếng rên đau."Cậu không sao chứ?" Nguyễn Thu Thu nhìn thấy Ôn Hải Đồng giơ tay che mũi, có vết máu chảy ra giữa khe hở ngón tay.

Cậu cầm khăn giấy che kín mũi, khăn giấy cũng nhanh chóng bị dính đầy máu.Mũi cậu ta sẽ không bị đủng hỏng rồi chứ...Bị đụng hỏng rồi chứ...Hỏng rồi chứ...Nguyễn Thu Thu hối hận không thôi, lôi kéo cánh tay Ôn Hải Đồng, kéo cậu ngồi xuống.


Gương mặt nhỏ xinh áp sát lại, cô xụ mặt, biểu tình nghiêm túc: "Ngẩng đầu lên, để tôi nhìn xem.""Không sao đâu." Ôn Hải Đồng quay mặt đi.Nguyễn Thu Thu trừng mắt nhìn cậu: "Đừng nói chuyện!"Bị cô trừng mắt, Ôn Hải Đồng lại nghĩ đến câu nói chịu trách nhiệm với cậu, cậu mím môi, biến thành con cừu non ngoan hiền.Nguyễn Thu Thu kéo tay Ôn Hải Đồng, kiểm tra rồi sau đó thuần thục xử lý vết thương.

Lúc xử lý vết thương, Nguyễn Thu Thu nghiêm túc hơn rất nhiều, cũng ôn nhu hơn, rất sợ làm cậu đau.

Ôn Hải Đồng thả lỏng, nhìn cô ở trên mặt cậu nhích tới nhích lui."Chảy máu mũi là chuyện nhỏ, nhưng nếu mũi bị thương thì xong đời, lúc đó cậu đừng hòng đóng phim." Nguyễn Thu Thu thở ra một hơi, "May mắn không có gì nghiêm trọng."Không biết nên than xui xẻo hay may mắn, Ôn Hải Đồng đã sớm quên đi vấn đề ban nãy."Chị rất rành?" Ôn Hải Đồng hỏi."Cha tôi...!Bạn bè của cha tôi mở một lớp học võ đạo." Nguyễn Thu Thu suýt chút nữa bại lộ, hên là phản ứng kịp, "Lúc trước có đến chỗ chú ấy học võ, cũng thường xử lý vết thương giúp mọi người."Ôn Hải Đồng 'ồ' một tiếng, thò mặt lại gần: "Bên này cũng đau, chị xem coi có bị thương không?""Tôi nhìn xem..." Tay Nguyễn Thu Thu nâng cằm cậu lên, ghé sát vào kiểm tra.Hôm nay không mang kính đúng là sai lầm a.Trợ lý Trịnh gõ cửa, đẩy ra, không nghĩ tới liền nhìn thấy cái mũi Ôn Hải Đồng có chút hồng, trên tay Nguyễn Thu Thu có vết máu, còn cầm khăn giấy dính đầy máu.Trợ lý Trịnh chấn động, ánh mắt nhìn Nguyễn Thu Thu giống tên lưu manh trêu ghẹo gái nhà lành: " Cô, cô đang làm cái gì vậy?!"Nguyễn Thu Thu: "Anh nghe tôi giải thích!"....Mười phút sau.Khi nghe rõ 'sự thật không thể ngờ', trợ lý Trịnh nhẹ nhàng thở ra: "Hải Đồng, về sau cậu làm gì cũng phải cẩn thận, cái gì cũng được, chỉ cần không được để gương mặt bị thương!"Nguyễn Thu Thu một bên im lặng gật gật đầu, nhận được ánh mắt sâu kín của Ôn Hải Đồng."Nguyễn tiểu thư, ngày mai cậu ta phải ở phim trường nguyên một ngày, có thể không có thời gian rảnh, lần học tiếp theo tôi sẽ liên hệ với cô sau."Phim trường?Ánh mắt Nguyễn Thu Thu sáng lên.

Có thể tới phim trường, nghĩa là có thể nhìn thấy nữ chủ Trì Lệ, đồng nghĩa với việc khoảng cách với chuyện xưa được kéo gần lại.


Chỉ là bây giờ mới bắt đầu dạy được ngày đầu tiên, với mối quan hệ giữa bọn họ, cô không có tư cách cùng đi đến phim trường.Cô có chút mâu thuẫn, cẩn thận ngẫm lại, hiện tại nếu nói chuyện này với trợ lý Trịnh thì thật lỗ mãng.Ôn Hải Đồng liếc mắt nhìn cô.Trợ lý Trịnh: "Vậy chúng tôi đi trước đây?""Ngày mai chị theo tôi đến phim trường." Ôn Hải Đồng ngắt ngang lời trợ lý Trịnh."Hải Đồng?"Ôn Hải Đồng một tay đút túi, một tay quơ quơ kịch bản: "Tôi phải một ít thời gian cho việc học, nếu không với lịch trình bận rộn của tôi không thể xếp lịch học, cho nên chị ta phải dạy học theo thời gian biểu hạn hẹp của tôi, còn việc chị ta rảnh hay không thì chị ta tự giải quyết.""Không được...""Được!" Nguyễn Thu Thu lập tức đồng ý.Hai phiếu tán đồng, trợ lý Trịnh KO.Nguyễn Thu Thu thu dọn đồ dùng, đi ngang qua Ôn Hải Đồng, người phía sau thoáng chốc nắm chặt cánh tay cô, cúi đầu ghé sát bên tai cô, thong thả nói nhỏ: "Lần sau đừng dùng điện thoại tra đáp án nữa, chị Thu Thu.""..."Quá mất mặt.

Cô hung dữ hừ hừ một tiếng, cho dù không có bao nhiêu khí thế.Nguyễn Thu Thu ra khỏi cửa, trợ lý Trịnh có chút kinh ngạc: "Ồ, trời nóng lắm sao? Mặt cô rất đỏ.""Do làn da tôi hơi mẫn cảm..." Nguyễn Thu Thu ho khan một tiếng.Hai người bọn họ đi đến chỗ ngoặt, thiếu chút nữa đụng phải người đối diện đi đến.


Cô gái đối diện đeo kính râm, toàn thân tỏa ra sự kiều diễm lan khắp bốn phía, trợ lý Trịnh phản ứng nhanh, chào hỏi: "Trì tiểu thư, cô đến tìm Hải Đồng sao?"Đây là Trì Lệ?Trì Lệ cảm nhận được ánh mắt của Nguyễn Thu Thu, nhìn về phía cô mỉm cười, thái độ thân thiện như quen biết từ trước, rất hào phóng, không có chút kiêu ngạo nào.Nguyễn Thu Thu lập tức có hảo cảm với nữ chủ.'Không biết vì sao, cô gái trẻ tuổi này làm cô theo bản năng có chút chán ghét, chắc do sự thù hận giữa mỹ nhân với nhau.

Trì Lệ nghĩ.'Nguyễn Thu Thu: "...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận