Lời Tự Thuật Đáng Chết Này!


Ngày hôm sau, Nguyễn Thu Thu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.Chất lượng giấc ngủ tối qua không được tốt, trằn trọc suốt cả đêm, đang lửng lơ giữa tỉnh và mê thì lại bị tiếng chuông ầm ĩ này làm cho tỉnh ngủ luôn.“Ồn ào quá…”Nguyễn Thu Thu còn buồn ngủ, tay sờ đến điện thoại, híp mắt nhìn màn hình, là số lạ.

Cô ngồi, dậy, nhận điện thoại: “Alo? Cho hỏi ai vậy?”“Chào cô, cho hỏi là Nguyễn tiểu thư phải không?”“Là tôi.”Cơn buồn ngủ của Nguyễn Thu Thu tan hơn phân nửa: “Anh là?”“Tôi là trợ lý của Ôn tiên sinh, cô có thể gọi tôi là trợ lý Trịnh.


Đầu tiên xin chúc mừng cô đã thông qua vòng thứ nhất, nhưng vẫn còn vòng phỏng vấn thứ hai, làm phiền cô chiều nay lúc 5 giờ chiều đến công ty giải trí Hãn Đạt để phỏng vấn, chúng tôi cũng sẽ công bố kết quả trong chiều nay.”Phỏng vấn?“Cho hỏi, phỏng vấn về vấn đề gì?”“Cô đừng lo lắng, chỉ là gặp mặt một chút mà thôi.” Giọng nói của trợ lý Trịnh nghe qua thì có thể nhận ra là người trẻ tuổi, nhưng ngữ khí lại rất trầm ổn, “Đến công ty sẽ có người dẫn đường cho cô.”“Tôi hiểu rồi, cảm ơn.”Ngắt điện thoại, Nguyễn Thu Thu ngã người nằm xuống giường, một chút sau lại ngồi dậy.

Cô cũng đã trải nghiệm cái cảm giác hồi hộp nhất đời người rồi, hiện tại chỉ là một cuộc phỏng vấn thôi mà, không có gì phải sợ hãi hết.Nơi này có chút hẻo lánh, Nguyễn Thu Thu đi tàu điện ngầm vào trong nội thành.Tới công ty giải trí Hãn Đạt, tới sớm hơn nửa giờ, đối phương cũng chỉ sẽ phỏng vấn ở văn phòng lầu 8, Nguyễn Thu Thu đứng chờ thang máy, cửa thang máy mở ra, không một bóng người.Cô tiến vào đứng ở một góc, lấy ra một viên kẹo sữa, cửa thang máy chậm rãi khép lại chỉ còn một khe hở, bỗng nhiên, một bàn tay chen vào, cửa thang máy mở ra.Là một thanh niên kỳ lạ, mặc áo lông vũ màu đen, đội nón, đeo kính râm và khẩu trang, che kín mít cả mặt lẫn người, chỉ để lộ các ngón tay thon dài, màu tra trắng xinh đẹp, sau khi ấn chọn tầng đến cũng lui về một góc.Khá giống minh tinh, tỉ lệ dáng người hoàn hảo, đối phương không đi thang máy VIP, có thể là người mới.Cậu ta đứng bên cạnh cô, dù có đeo kính râm nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn cảm nhận rõ ánh mắt mãnh liệt của anh ta dừng trên —— viên kẹo sữa trên tay cô?Nguyễn Thu Thu trầm mặt, lấy ra hai viên kẹo từ trong túi, bởi vì trong miệng ngậm kẹo nên lời nói có chút không rõ: “Cậu muốn ăn đúng không?”Hai người bốn mắt nhìn nhau.“...”“...”Nguyễn Thu Thu hoàn toàn không biết cô đã hiểu sai ý đối phương.Cậu ta đơn thuần chỉ đang chết lặng nhìn con số tầng chậm rãi thay đổi đến chán ngắt, đột nhiên bị giọng nói của cô ngắt ngang.

Cậu di chuyển tầm mắt, nhìn cô gái đang đưa hai viên kẹo cho cậu, gương mặt tròn trịa, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp trợn to, trong đồng tử màu nâu nhạt là vẻ lười biếng, giọng nói nghe như vẻ trấn định nhưng thực chất là mềm mại có thể chạy ra nước.

Theo âm thanh phát ra, mùi kẹo ngọt ngào lan tỏa ra.Ánh mắt cậu dừng trên người cô trong giây lát.“...”Nguyễn Thu Thu chỉ định khách khí một chút thôi, ai ngờ đối phương lại vươn tay lấy hai viên kẹo nhét vào trong túi áo.Hai người lại yên tĩnh không tiếng động, không nhúc nhích, cuối cùng thang máy cũng đến lầu 8.


‘Đinh’ một tiếng, cô đi ra thang máy, nam sinh phía sau nhìn theo bóng lưng cô, kính râm chặn tầm mắt của cậu.Lầu 8…Trong văn phòng có hai người đang ngồi đợi, một nam một nữ, Nguyễn Thu Thu đẩy cửa đi vào, mọi người sôi nổi dùng ánh mắt đánh giá cô.

Cô khách khí gật đầu chào hỏi, ngồi vào ghế.Qua vài phút, có người đi vào, trong tay cầm một xấp tài liệu.

Gương mặt anh ta thoạt nhìn rất trẻ tuổi, mái tóc quăn màu trà, nhìn mấy người đang ngồi chờ, mỉm cười tiêu chuẩn: “Tôi chính là trợ lý Trịnh đã gọi cho các vị, xin chào mọi người.


Lời nói dư thừa dừng ở đây, tôi sẽ hỏi mấy vấn đề, hy vọng các vị có thể trả lời đúng sự thật, không cần phải lo lắng thái quá.

Đầu tiên, các vị cảm thấy trong khoảng thời gian dạy bổ túc này, các vị nên làm những việc gì?”âm thanh Tự Thuật Quân vang lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận