An Chính chầm chậm dịch người ra xa một chút, vẻ mặt lạnh nhạt cùng kìm nén:
- Tao có nói với cô ấy hay không, chưa đến lượt mày phải bận tâm.
- Chết đến nơi rồi còn già mồm.
Hạo Chột túm lấy cổ áo An Chính, nắm chặt cái bang súng giơ lên cao rồi thẳng tay hạ xuống. Một chân hắn vẫn tì mạnh lên đùi An Chính để đảm bảo anh không có cánh nào cựa quậy. Từng phát đập ác ý rơi xuống đầu anh khiến thần kinh dần trở nên mờ mịt, hai mắt tựa hồ cũng có chút hoa lên.
Máu từ đỉnh đầu chảy dài xuống mặt, cũng che đi tầm mắt của An Chính.
- Nếu hôm nay tao đã không thoát được, thì chúng mày xuống mồ cùng tao hết đi.
Hạo Chột có vẻ như chẳng còn thiết tha gì với việc chạy trốn. Có lẽ hắn cũng phát mệt với một cuộc sống lúc nào cũng tràn ngập chết chóc thế này rồi. Nhìn bàn tay nhuộm đầy máu tươi, con ngươi của hắn như lóe lên một tia sáng khác thường.
- Mày là kẻ ích kỷ đáng thương. Chỉ vì mày không có được hạnh phúc liền muốn người khác phải sống như mày sao? - An Chính không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn bình thản nhìn lại gã đàn ông.
Anh để mặc dòng máu tanh tưởi thấm đẫm làn tuyết trắng mỏng manh dưới chân mình. Một bàn tay của An Chính gồng lên giãy ra khỏi sự kiểm soát của Hạo Chột, ngay sau đó liền táng một đấm vào thẳng vòm họng khiến hắn ngã ngửa ra sau.
Dùng sức quá đột ngột khiến vết thương trên đùi dường như nứt ra thêm một chút, máu túa ra ồ ạt khiến An Chính nằm trên đất đau đến khó thở. Anh dùng tay chống cả cơ thể dậy, chật vật lắm mới đứng vững được một chút. Không để Hạo Chột có cơ hội trở mình, An Chính lao nhanh đến thụi một đấm thẳng vào mặt của người đàn ông khiến hắn đau đớn ngã vật sang sang một bên. Xương sống mũi của gã đã vỡ vụn, từng giọt máu đỏ tươi chảy qua kẽ tay nhỏ tong tỏng xuống đất.
Hạo Chột đau đến chết đi sống lại, nhưng tên điên này vẫn còn sức để cầm súng bắn loạn xạ xung quanh. An Chính nhanh trí nằm lăn ra đất, lăn mấy vòng trên nền tuyết lạnh băng, may mắn liền tránh khỏi làn đạn của Hạo Chột. Nguy hiểm cận kề qua đi, Hạo Chột cũng vứt cây súng trong tay xuống đất. Bên trong đã không còn viên đạn nào, hắn có cầm cũng chẳng để làm gì. Cơn đau trên sống mũi vẫn khiến đầu óc choáng váng, nhưng hắn lại không bận tâm, bàn tay cầm lấy một thanh sắt gãy bên cạnh lừ lừ đi về phía An Chính.
Hắn nhẫn tâm giơ cây gậy đập xuống, hoàn toàn không bận tâm đến việc An Chính đau đớn đang nằm im dưới đất không nhúc nhích. Ngay khi chiếc gậy gần chạm đến nơi, An Chính dùng nốt phần lực còn lại dùng tay chặn lấy, cả cơ thể cao lớn túm lấy gáy của Hạo Chột lăn vài vòng trên đất. Cái gậy cũng vì thế mà văng đi thật xa. Hai bên túm chặt lấy cơ thể đối phương, không ngừng tìm cách đẩy người kia xuống dưới.
Dẫu vậy, với vết thương mất máu ngày càng nhiều ở trên đùi An Chính, Hạo Chột vẫn có thể chiếm thế thượng phong. Sau khi đạp mạnh vào đùi anh, hắn cứ thế túm tóc An Chính đập thẳng vào cái cột sắt bên cạnh.
Không gian xung quanh đột nhiên tĩnh lặng vô cùng. Thanh âm của sóng biển, của tiếng gào thét, tiếng gió thổi ù ù bên tai đều rè đi, cuối cùng tắt hẳn. An Chính có chút hoảng loạn ôm lấy hai tai, miệng lẩm bẩm:
- Sao không nghe thấy gì hết, làm sao thế này?
Cơn đau nhức ở chân dường như cũng bị gạt phăng sang một bên. An Chính bây giờ gần như đã không còn tỉnh táo, âm thanh ù ù giống như tiếng loa rít bên tai khiến anh choáng váng.
Hạo Chột cũng đã sức cùng lực kiệt, hít sâu vào một hơi rồi lôi xềnh xệch An Chính đến gần mép biển. Vệt máu trên chân chảy dài tạo thành một đường thẳng, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
- Nói lời tạm biệt đi, Sát Thần.
Đúng lúc hắn định giơ lên chân hòng đạp An Chính xuống nước thì một lực từ đằng sau bất ngờ ập đến, đánh thẳng vào gáy khiến hắn ngay lập tức ngất xỉu.
- Không được đụng vào A Lôi.
Người phụ nữ già lẩm cẩm từ đầu đến cuối đều nấp ở rất xa, sợ hãi không dám cử động. Nhưng chứng kiến cảnh tượng này, bản năng người mẹ của bà giống như bị ai đó đánh thức. Mười ba năm trước, con trai bà không may mắn liền gặp nạn. Một người mẹ như bà dĩ nhiên không tài nào cam tâm. Bà lặn lội đến thành phố B, mất không biết bao nhiêu tiền bạc của cải để có thể nhìn mặt con lần cuối. Nhưng ngày nhìn thấy thằng bé cả người bầm tím, trên bụng loang lổ vết thương do dao đâm, bà liền chết sững. Rõ ràng là bị người ta rắp tâm hãm hại, làm gì có chuyện không may mà chết. Nhưng khi ấy một thân một mình bà chẳng thể nào vạch trần tội ác của những kẻ đã sát hại con bà. Có lẽ, điều duy nhất khiến người phụ nữ này kiên cường cho đến ngày hôm nay chính là để báo thù.
Cái đêm mà nhóm người áo đen đem xác con bà đi thiêu, bà đã nhìn thấy kẻ đó. Khuôn mặt hắn man rợ, một con mắt đục ngầu vô cùng ghê rợn. Hắn táo tợn khua khua con dao, không ngần ngại gì mà cười lớn:
- Đáng lý nên đâm vài nhát nữa cho bõ tay, dù sao con chuột nhắt này cũng chết.
Cuối cùng bà ấy cũng đợi được đến ngày hôm nay. Đứng trước mặt tên sát nhân máu lạnh, người phụ nữ thần trí bất ổn rốt cuộc cũng tỉnh táo vài phần. Hắn đã mang một đứa con của bà đi, không thể lại tiếp tục gây họa cho người khác. Bà thừa biết An Chính không phải con trai mình, cũng biết anh ta gián tiếp hại chết đứa con duy nhất của bà. Nhưng sau ngần ấy năm, cậu ta vẫn bầu bạn bên cạnh, chăm sóc từng bữa cơm, lo toan cả những ngày bà đổ bệnh đến mức thập tử nhất sinh, thì có lẽ người mẹ già này thực sự đã nhận An Chính làm con đứa con thứ hai của mình rồi.
Bà thả cây gậy xuống đất, thở hổn hển không ra hơi.
- A Lôi, mẹ báo thù cho con rồi.
Hai hàng nước mắt nhạt nhòa chảy dài trên gò má in hằn dấu vết của năm tháng. Mùi mằn mặn của biển cả xộc vào khoang mũi khiến bà không khỏi xúc động. Vận mệnh con người vốn dĩ ác liệt là thế, sinh tử có chăng cũng chỉ là một ranh giới mong manh. Người phụ nữ già tháo chiếc khăn choàng trên cổ xuống tiến lại gần phía An Chính, nhẹ nhàng chùm vào đầu anh. Cơ thể người đàn ông run lên bần bật, anh không còn nghe thấy gì nữa, không thể cảm nhận được rốt cuộc bên cạnh mình là ai.
- Không phải sợ, nhắm mắt ngủ một giấc, sáng mai bình minh sẽ chiếu sáng cho con.
Người phụ nữ già bắt đầu ngâm nga câu hát. Đây là câu hát ru ngày bà còn bế đứa con trai đầu lòng trên tay. Bàn tay nhăn nheo vỗ đều đặn từng nhịp lên đầu của người đàn ông, thanh âm khàn khàn mà ấm áp vẫn vang lên giữa bầu trời mưa tuyết trắng xóa.
An Chính trong cơn hoảng loạn cảm nhận cái vỗ dịu dàng liền thoáng yên lòng, hai mí mắt dần dần khép lại rồi thiếp đi. Hôm nay là một ngày quá dài, cũng đủ mệt mỏi và đau đớn rồi, bây giờ anh chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, tạm thời quên đi tất cả những thống khổ này.
Tiếng còi cảnh sát từ phía xa vang lên. Giọng hát của người phụ nữ cũng kết thúc. Toàn bộ lực lượng nhanh chóng kiểm tra số người thiệt mạng và lập tức đưa những người may mắn sống sót vào bệnh viện. Đến khi họ chạy lại cửa biển, chỉ còn hai người đàn ông bất tỉnh nằm trên nền tuyết lạnh cóng, hai người này đều còn thở, tuy rằng rất mong manh. Sóng biển dập dìu đều đặn. Trên mặt đất còn sót lại cái khăn choàng cũ sờn. Sau ngày hôm nay, bi kịch có lẽ đã đến lúc hạ màn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...