An Chính đau đớn cúi gập người xuống, khó xử cùng bi thương cứ thế vờn lấy tâm trí anh. Anh chẳng còn dám nhìn vào đôi mắt đầy trách cứ của cô nữa.
Giai Nghi nhích sát lại gần anh, giơ tay ôm lấy bả vai của người đàn ông. Cô cúi thấp đầu, chôn sâu vào cổ người đàn ông, thanh âm thì thào vang lên.
- Nếu anh tin em, anh phải nói cho em nghe anh gặp phải vấn đề gì. Đừng giữ khư khư trong lòng như thế. Em không phải là người con gái anh cần bảo vệ, em là người yêu của anh.
An Chính rốt cuộc cũng không nhẫn nhịn thêm nữa. Sải tay dài vươn ra ghì chặt người con gái của anh vào lòng. Không biết qua bao lâu, hai người mới từ từ buông cơ thể đối phương ra. An Chính ngắm nhìn cô thật lâu, bàn tay dịu dàng xoa nhẹ mái tóc, cũng phủi đi những bông tuyết trắng bay bay vương bên trên. Cảm giác lâng lâng trào dâng trong lòng anh. Cuối cùng thì bản thân cũng chờ được một ngày đường đường chính chính chạm vào mái tóc của cô, ngửi hương thơm thoang thoảng nét nữ tính trên cơ thể cô, thậm chí còn được nhìn thật sâu vào đôi mắt lấp lánh như ẩn chứa muôn vàn vì sao kia.
- Em vốn dĩ không định hỏi anh lý do.
- Lý do gì?
- Tại sao lại rời xa em.
Bởi từ khi em nhìn thấy bia mộ này, em quyết định dù lựa chọn của anh là gì, em đều hảo hảo chấp nhận. Nếu như chuyện đã được định sẵn là sẽ xảy ra, có muốn hỏi lý do cũng vậy thôi. Nếu anh thật sự quyết tâm rời đi, hẳn là anh đã sớm chuẩn bị từ lâu. Em dù có một tay che trời cũng chẳng thể gượng ép anh ở lại được. Em chỉ trách anh, ngay từ đầu không dứt khoát, để đến bây giờ vẫn dây dưa khiến em không tài nào thoát ra được.
- Nhưng rốt cuộc thì, em biết anh vẫn còn tình cảm với em. Vì thế em phải hỏi lý do, để có thể hiểu anh, để có thể quan tâm anh, để anh không còn phải dày vò một mình nữa.
Ngày hôm ấy, anh để lại bó hoa kiều mạch, cũng để lại tương tư trao gửi cho em. Hoa kiều mạch tượng cho người mình yêu thương trọn đời, anh lại cho rằng em không nhận ra điều đó. Cũng từ giây phút anh chính thức bước chân quay lại căn nhà của hai người, em đã xác định lần này dù thế nào cũng không được buông tay. Anh bình phàm cũng được, rực rỡ cũng thế, chỉ cần đó là anh.
- Lần này, anh có định bỏ em đi nữa không?
Cô cất tiếng hỏi anh, ngữ khí bình thản như thể anh sẽ chỉ đi một lúc rồi sẽ trở về.
- Anh phải đi. Hạo Chột còn nhởn nhơ một ngày nào, thì ngày đó còn quá nhiều người phải gánh chịu bất hạnh mà hắn tạo ra. Nhưng Giai Nghi, lần này anh nhất định sẽ trở về.
Cô không đáp lại lời anh. An Chính tâm tình nặng nề khẽ thở dài. Nếu nói anh không đi là nói dối, còn nói ra sự thật lại khiến cô đau lòng.
- Cuối tháng này là sinh nhật em. Hẹn anh ở nơi đầu tiên ta gặp nhau. Không gặp, nhất định không về.
Cô đặt trán mình tựa lên trán anh. Trong con ngươi ánh lên sự dịu dàng. Nếu anh phải đi, cô sẽ không ngăn cản. Cô thiếu nữ 21 tuổi có thể sẽ đau lòng, nhưng cô gái sắp chạm ngưỡng 25 sẽ biết cách thấu hiểu và vị tha.
Cô chạm khẽ vào gương mặt anh một lần nữa, giống như lần đầu tiên, khắc ghi thật kỹ từng đường nét trên khuôn mặt anh. Cô đứng lên, xoay người bước đi. Lần này cũng không có một lời từ biệt nào. Bởi vì đây vốn dĩ không phải cuộc chia ly, chỉ là họ tạm thời xa nhau một thời gian mà thôi.
Mình An Chính ngồi lại, ánh mắt dõi theo cô không còn là niềm nuối tiếc vô hạn, mà là sự tín nhiệm cùng yêu thương. Cô ấy nói đúng. Một người con gái thông minh và dũng cảm như cô có thể tự bảo vệ cho mình thật tốt. Anh đáng lý nên hiểu ra điều đó sớm hơn.
Nhìn bông hoa lưu ly nhỏ xinh, An Chính thoáng mềm lòng. Một người tỏ tình bằng hoa kiều mạch, người kia dùng hoa lưu ly thay cho câu trả lời. Những ngôn từ sáo rỗng như anh yêu em hay chúng mình đời đời kiếp kiếp bên nhau, cũng chẳng thể sánh được với cái cách mà những người yêu nhau thể hiện tình cảm của họ thông qua sự biểu đạt đồng điệu và thấu hiểu.
Hóa ra chỉ một cái nắm tay là đủ để một trái tim sắt đá hóa dịu dàng, một cái ôm cũng đủ để lồng ngực cảm nhận sự ấm áp. Hóa ra mỗi khi ở bên cạnh cô ấy, ngón tay anh lúc nào cũng run lên, ánh mắt anh lúc nào cũng ẩn chứa bao dung cùng ngọt ngào. Hóa ra chỉ cần về bên nhau, họ lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc cái gọi là bình yên.
Tình yêu của người trưởng thành khác xa với tình yêu thời niên thiếu. Tuổi trẻ thường gửi gắm nhiều bồng bột, mạnh bạo, quyết liệt và thậm chí là chai lì. Nhưng khi cái độ tuổi ấy qua đi, họ không còn nằng nặc đòi tình yêu nữa, họ chỉ cần một người chân thành và tử tế, đủ cảm thông và san sẻ gánh nặng.
Trái tim con người một khi đã chằng chịt vết thương, đã chai sạn trước sóng gió cuộc đời thì như một lẽ tất nhiên, họ sẽ không còn thiết tha cái thăng trầm thất thường nữa mà sẽ tìm về cảm giác an yên, bình lặng.
Lãng mạn chỉ tồn tại khi người ta yêu đương trong vô lo vô nghĩ. Còn những người trưởng thành như An Chính và Giai Nghi thì khác. Cuộc sống của họ luôn bề bộn và ngổn ngang, tình yêu giống như thứ nước từ suối nguồn giải tỏa đi cơn khát khi phải sống cô đơn một mình quá lâu.
An Chính không phải bạch mã hoàng tử khoác lên mình áo bào hào nhoáng hay là cậu con trai sẽ tỏ tình với cô gái của anh cho cả thế giới biết. An Chính là một người đàn ông sâu sắc và dịu dàng, mang một tình yêu tĩnh lặng và ít ồn ào. Giai Nghi cũng không phải nàng công chúa trong chuyện cổ tích. Cô là một cô gái khiếm thị nghị lực, dành cả thanh xuân để học cách tự lập và mưu sinh.
Tình yêu An Chính và Giai Nghi không điên cuồng và cố chấp, nhưng lại bền bỉ và âm ỉ. Thứ họ cần bây giờ là một bến đỗ an toàn, nơi mọi bão giông nằm lại sau cánh cửa, một nơi mà họ biết rằng dù cả thế giới có quay lưng thì vẫn còn một nơi như thế tồn tồn cho họ trở về.
***
1 giờ 20 phút sáng...
Từng nhóm người khệ nệ bê những thùng hàng nặng trịch xuống khỏi boong tàu.
- Cẩn thận, rơi ra ngoài là tụi mày không gánh nổi hậu quả đâu.
Gã đàn ông rít điếu thuốc, gương mặt nhăn nhó quan sát xung quanh. Trời tối, hàng hóa lại nhiều, không cẩn thận rất dễ sẽ làm hỏng đồ của lão đại.
- Còn mấy thùng nữa?
- Dạ mười thùng, mấy thằng đàn em đang bê xuống rồi ạ.
Gã ném điếu thuốc xuống đất, dùng mũi giày di qua di lại hai cái rồi gật đầu tỏ ý đã hiểu. Nhìn tàn thuốc le lói dưới chân rồi tắt dụi, gã kéo mũ áo lên che kín những hình xăm chằng chịt trên cổ và má, lặng lẽ bước vào trong màn đêm.
"Í o í o..."
Tiếng còi cảnh sát vang lên giống như hồi chuông báo tử cho những kẻ ở đây. Cả bến tàu bị đèn pha chiếu vào bỗng chốc sáng đến lóa mắt. Nhóm người hoảng loạn, kẻ bỏ của chạy lấy người, kẻ thì leo lên xe hòng tẩu thoát. Mấy thùng hàng rơi ập xuống đất, thứ bột trắng xóa bay tứ tung ra ngoài không khí, không phân biệt nổi là tuyết hay là thứ gì khác. Cảnh sát cầm theo súng nhanh chóng áp sát, thu gọn cả một mẻ lưới nhóm người buôn lậu hàng cấm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...