Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em


"Hả?" Giang Ấu Di ngây người.

"Ôm mình." Nhan Vị lặp lại.

"Hiện tại cậu ôm mình thì mình mới tin lời cậu."
Tim Giang Ấu Di đập loạn.

Gái thẳng thật sự là sinh vật đáng sợ nhất quả đất này, câu thả thính như vậy mà cũng dám nói, muốn chết thật sự.

Dù dự cảm được tương lai của mình sẽ rất thảm nhưng Giang Ấu Di vẫn không nhịn được mà động tâm, nàng vừa khinh bỉ bản thân không có giới hạn, vừa cam tâm tình nguyện đồng ý, ngại ngùng, xoắn xít nâng tay, nhẹ nhàng vòng lấy eo của Nhan Vị.

"Nhẹ vậy cũng quá giả." Nhan Vị mắng.

"Cậu dùng sức chút."
Mặt Giang Ấu Di đỏ bừng, lời này thật trêu người.

Tuy trong lòng nàng không chịu nổi nhưng cơ thể lại rất thành thật, Giang Ấu Di đột phá giới hạn, lấy hết can đảm buộc chặt hai tay, ôm Nhan Vị thật chắc.

Tâm trạng bất an dần yên ổn.

Ai cũng không nói gì nhưng tiếng tim đập như sấm như đang bán đứng nội tâm của các nàng cùng với một bí mật hiểu rõ lại không thể nào nói ra.


Còn chưa kịp hưởng thụ phút bình yên ngắn ngủi, cửa phòng đã bị gõ, theo sau là giọng của Nhan Sơ: "Vị Vị, đã trễ thế này sao hai đứa vẫn chưa ngủ?"
Động tĩnh ầm ĩ vừa rồi đánh thức Nhan Sơ, nàng khoác áo khoác mỏng ra khỏi phòng ngủ chính, nhìn thấy ánh đèn thông qua khe cửa.

Hai người đang ôm nhau như bị điện giật tách ra, cả hai chột dạ chui vào chăn, Giang Ấu Di cầm điện thoại vờ xem giờ, Nhan Vị cầm ly nước vờ muốn uống, lại xấu hổ phát hiện đã không còn nước.

Cô hít sâu, sau đó cầm ly mở cửa, mỉm cười ngoan ngoãn với Nhan Sơ: "Em khát nước nên muốn đi lấy nước."
"À." Nhan Sơ không nghi ngờ, bảo: "Bữa khuya hôm nay hơi mặn, em uống ít nước nên mắt hơi sưng rồi kìa."
Nhan Vị xấu hổ: "Dạ, em biết rồi."
"Em đi ngủ sớm chút đi." Nhan Sơ nghiêng người vào phòng ngủ chính, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Nhan Vị tựa ván cửa giống như mất toàn bộ sức lực.

Sau lưng truyền đến tiếng cười, Giang Ấu Di ở trong chăn lộ nửa mặt, hai mắt cong cong.

Nhan Vị về lại cạnh giường, cầm gối ném về phía Giang Ấu Di, thẹn quá hóa giận nói: "Cậu cười cái gì!"
Giang Ấu Di nhỏ giọng kêu oan: "Đâu liên quan đến mình, vì sao lại đánh mình?"
"Sao không liên quan đến cậu được?" Nhan Vị đỏ mặt tía tai, may mắn cảnh vừa rồi không bị Nhan Sơ nghe thấy, nếu không về sau cô làm sao có thể làm người?
Nhưng......!cũng không thể đảm bảo Nhan Sơ không nghe thấy.

Nhan Vị sống không còn luyến tiếc.

Giang Ấu Di không biện hộ, nàng cuộn tròn người, chỉ lộ ra hai mắt: "Không phải cậu khát nước muốn đi rót nước sao?"
"Mắt đã sưng lên rồi còn uống nước nữa?" Nhan Vị thở dốc, nằm trên giường, quấn chặt chăn của mình, "Ngủ!"
Giang Ấu Di "Ò", thầm nghĩ, "mắt cậu sưng là do cậu khóc" nhưng nàng không dám nhổ lông trên đầu hổ, vô cùng tinh ý nghiêng người tắt đèn đầu giường: "Mình tắt đèn giúp cậu nha?"
Một tiếng "lạch cạch" vang lên, cả thế giới rơi vào bóng tối.

Nhan Vị: ".........."
Đáng tiếc quá.

Nhan Vị cho rằng ác mộng vừa rồi sẽ khiến cô khó ngủ, không ngờ nhắm mắt chỉ chốc lát sau đã buồn ngủ, sau đó cô ngủ một giấc ngon lành, không mơ thấy giấc mộng kỳ lạ nào.

Sáng hôm sau, đồng hồ sinh học tốt đẹp chưa đến 7 giờ đã đánh thức cô.

Khi Nhan Vị tỉnh, Giang Ấu Di còn đang ngủ, tư thế của nàng không tốt, ngoài bụng đắp một chút chăn, tứ chi đều lộ ra ngoài, đặc biệt là hai đùi trắng bóng, váy ngủ qua đầu gối bị cuốn lên bắp đùi, quả thực là thùng rỗng kêu to.

Quần lót chấm bi màu xanh nhạt như thoắt ẩn thoắt hiện.

Đáng yêu quá.


Nhan Vị chỉ nhìn lướt rồi quay mặt đi, mặt đỏ bừng, cảm giác mình như tên cuồng nhìn trộm.

Cô cẩn thận xuống giường, cầm quần áo ở cạnh giường, vì không đánh thức Giang Ấu Di, cô cầm dép lê lên, đi chân trần rời khỏi phòng ngủ vào nhà vệ sinh.

Tiếng máy hút khói đang vang, Nhan Vị rửa mặt xong buộc tóc đuôi ngựa, bước vào phòng bếp.

Tô Từ đã thay một bộ quần áo ở nhà rộng rãi, tay áo được cuộn lên đến khủy tay, bên hông mang tạp dề hình gấu con đáng yêu, đang làm bữa sáng cho bốn người.

Tay trái nàng chống mặt bàn, ngón tay hoạt động chút, nhìn trứng vừa chiên chín trong chảo, tay phải cầm thìa lật lại, cho chút nước tương lên trên.

Nghe thấy tiếng bước chân ở cửa, Tô Từ quay đầu thấy Nhan Vị, nàng cười với cô: "Sớm vậy đã tỉnh?"
"Chào buổi sáng, chị Tô." Nhan Vị ngoan ngoãn nói, chủ động hỏi nàng: "Chị có cần em giúp gì không?"
"Vậy em thái hành giúp chị nhé." Tô Từ không khách khí với Nhan Vị.

"Sáng nay ăn mì, em với bạn mình có ăn gừng tỏi không?"
Nhan Vị cầm hành lá, rửa sạch, không chút suy nghĩ đáp: "Em không ăn tỏi, phần của Ấu Di thì cay ít."
"Được." Tô Từ lấy bốn chén nhỏ trong tủ ra, múc canh nói: "Mười phút nữa có ăn, em đi gọi hai người kia dậy đi."
Nhan Vị vừa "dạ" vừa ra ngoài, đến trước cửa phòng bếp thì dừng lại, nhớ đến gì đó quay đầu hỏi Tô Từ: "Chị Tô ơi, trong nhà có thuốc kháng viêm không ạ?"
"Hửm?" Tô Từ dừng tay, nói: "Em xem trong hòm thuốc có không, ở ngăn kéo thứ hai dưới bàn trà."
"Cảm ơn chị." Nhan Vị nhanh chóng ra khỏi phòng bếp.

Cô vào phòng khách, cầm thuốc rồi đến cửa phòng ngủ chính, gõ cửa, nghe thấy Nhan Sơ đáp mới rời đi.

Giang Ấu Di đã đổi tư thế ngủ, không biết có phải vì lạnh hay không, nàng ôm chặt chăn cuộn tròn người, trốn trong góc, môi cắn chặt, ngủ không yên giấc.

Tâm như bị thứ gì đó nhéo, Nhan Vị nhăn mi, khi cô đi ra vẫn còn rất tốt mà.


Cô nhẹ bước đến cạnh giường, cúi người vỗ vai Giang Ấu Di: "Ấu Di, rời giường thôi."
Giang Ấu Di nghe thấy Nhan Vị đang gọi nàng nhưng mí mắt nàng run vài lần mới mở, con ngươi i màu đen như pha lê nhìn một chỗ phát ngốc, hai giây sau mới hơi giật, nhìn Nhan Vị: "Mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ mười lăm." Nhan Vị đáp.

Giang Ấu Di nâng lông mày, không thể tin nổi: "Sớm vậy sao?"
"Ừm, chị Tô làm xong bữa sáng, bảo mình đi gọi hai người ăn cơm."
Nhan Vị còn đang lo lắng trạng thái vừa rồi của Giang Ấu Di, Giang Ấu Di đã điều chỉnh tốt, xoay người ngồi dậy ngáp, khóe mắt nhìn thoáng góc váy bị cuộn lên của mình, cái ngáp giữa chừng bị gián đoạn suýt làm nàng sặc, nàng đỏ mặt, vội kéo váy xuống.

Khẽ trộm nhìn Nhan Vị, thấy cô đã đứng lên kéo màn không chú ý hành động vừa rồi của mình.

Giang Ấu Di yên tâm, lại cúi đầu kéo cổ áo, không nhìn thấy Nhan Vị đang thầm vất vả nhịn cười.

"Cậu thay quần áo đi, mình vào bếp phụ giúp." Nhan Vị kéo màn ra, ánh nắng dịu nhẹ của sáng sớm từ cửa sổ tiến vào, một đốm sáng xuất hiện trên sàn gỗ.

Khi Nhan Vị ra ngoài, Giang Ấu Di đang sửa soạn lại quần áo, bỗng thấy một lọ thuốc kháng viêm trên tủ đầu giường.

Nàng nhấp môi, cầm điện thoại nhìn vết thương trầy da trên khóe môi.

Không nghiêm trọng lắm, đã bớt sưng rồi, thật là chuyện bé xé to mà.

Trong lòng lải nhải nhưng nàng vẫn cầm hộp thuốc, ôm quần áo vào nhà vệ sinh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui