Edited by Nát Viết Nhảm
Quý Lạc Dao sinh ra ở tỉnh J.
Hồng Loa là một thị trấn cổ ở tỉnh J và là một trong những điểm du lịch phố cổ nổi tiếng ở Trung Quốc, hàng năm có một lượng lớn khách du lịch từ khắp nơi đổ về đây.
Trên thực tế, 15 năm trước, thị trấn Hồng Loa không quá nổi tiếng như bây giờ, nó chỉ là một thị trấn cổ bình thường.
Sau đó, thị trưởng thành phố J đã cải cách các chính sách để cố gắng thúc đẩy ngành du lịch phát triển.
Sau đợt cải cách, cầu đường đã được xây dựng và bảo trì nên Thị trấn Hồng Loa dần dần thu hút được khách du lịch như ngày nay.
Khi Quý Lạc Dao lần đầu tiên trở về Trung Quốc, bà đã bị sốc trước những thay đổi ở thị trấn Hồng Loa.
Cha của Quý Lạc Dao là một nghệ nhân gốm.
Ông mở một cửa hàng đồ gốm thủ công ở thị trấn cổ.
Mặc dù cửa tiệm không kiếm được nhiều tiền nhưng vì cửa tiệm là bất động sản do ông sở hữu nên không bị áp lực tiền thuê mặt bằng.
Sau khi Quý Lạc Dao trở lại, bà tiếp quản cửa hàng này.
Sau khi rời trường học, Từ Dữu Dữu phân vân không biết nên về nhà chờ mẹ Quý tan làm hay đến cửa tiệm đồ gốm.
Vốn dĩ cô muốn về nhà trước, nhưng chỉ cần nghĩ đến những con ngõ ngoằn ngoèo để về đến nhà thì cô lại đau đầu.
Trước đó, mẹ Quý đã đề nghị đón cô sau giờ học không bởi vì lo lắng cho sức khỏe của cô mà còn vì hôm trước khi Từ Dữu Dữu giúp mẹ Quý mua muối thì bị ngất xỉu trên đường về nhà.
Bây giờ cô nghĩ lại thì cảm thấy thật xấu hổ.
Quên đi, đợi cuối tuần tìm cơ hội làm quen với những con hẻm đó, hôm nay mình sẽ đến đón mẹ Quý tan sở.
Hạ quyết tâm, Từ Dữu Dữu đi bộ đến trạm xe buýt.
Thị trấn Hồng Loa cũng không lớn lắm, mười phút sau xe buýt dừng ở cổng vào thành cổ, Từ Dữu Dữu đi bộ vào cổng thành, đi bộ khoảng hai mươi phút là đến được cửa tiệm gốm sứ của nhà mình.
Khi Từ Dữu Dữu bước vào, tình cờ có khách trong cửa hàng nên không làm phiền, cô tìm một chỗ bên cửa sổ rồi ngồi xuống đợi.
Sau vài phút nữa, Quý Lạc Dao đã hoàn thành công việc của mình, bước tới nhìn mặt con gái, tỏ vẻ hài lòng nói: "Cho con đi học xem ra là quyết định đúng đắn, bây giờ sắc mặt của con tốt hơn rất nhiều."
Da dẻ sẽ được cải thiện nếu như có một giấc ngủ tốt.
"Con có quen được bạn mới nào không?" Quý Lạc Dao hỏi.
"Dạ có." Từ Dữu Dữu gật đầu.
"Ai? Con trai hay con gái?"
"Con trai, bạn ngồi cùng bàn của con."
"Con trai." Quý Lạc Dao hơi ngạc nhiên, cô nghĩ rằng cô giáo Tống sẽ sắp xếp cẩn thận một cô gái ngồi cùng bàn với con gái mình.
"Ồ mẹ còn lo con sẽ yêu sớm à?" Từ Dữu Dữu cười hỏi khi nghe giọng điệu của mẹ Quý có vẻ ngạc nhiên.
"Mẹ lo lắng cái gì chứ? Ở nước Y, có rất nhiều người tầm tuổi con đã có bạn trai." Quý Lạc Dao ngồi xuống đối diện với Từ Dữu Dữu, "Mẹ không đòi hỏi con chuyện gì cả, chỉ mong con sống cả đời vui vẻ khỏe mạnh là mẹ vui rồi."
Từ Dữu Dữu biết rằng mẹ Quý đang lo lắng về cơ thể của mình, liền an ủi: "Mẹ đừng lo lắng, con sẽ mau khỏe thôi, hôm nay con cũng không thấy ớn lạnh nữa."
"Con không thấy lạnh nữa à?" Quý Lạc Dao nhìn vào chiếc áo khoác dày cộp mà con gái cô vẫn đang mặc, đôi mắt đầy vẻ khó tin.
"Thật, không tin mẹ đụng vào tay của con nè." Từ Dữu Dữu chủ động đưa tay ra.
Quý Lạc Dao xúc động nghi ngờ, tay Từ Dữu Dữu vẫn lạnh, chỉ là hơi lạnh chứ không lạnh như băng.
"Đúng là có tốt hơn so với sáng nay." Quý Lạc Dao ngạc nhiên.
"Đúng vậy." Sau buổi chiều hôm nay, Từ Dữu Dữu cơ bản đã xác định được một điều, đó là cho dù cô không có tiếp xúc trực tiếp với cơ thể của Kiều Mộc, nhưng chỉ cần ở bên cạnh cậu ấy, cơ thể cô sẽ từ từ ấm lên.
Chỉ là nếu tiếp xúc trực tiếp với cơ thể cậu ấy thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
Này này, ngày mai cô ngủ cạnh Kiều Mộc thêm một ngày, à đúng rồi, không chừng ngủ cạnh cậu ấy mỗi ngày sẽ không cần phải mặc cái áo nhung lông cừu dày này nữa, mà thay bằng một chiếc áo chiếc áo khoác mỏng.
"Có vẻ như con nên được ra ngoài và đi bộ nhiều hơn thay vì nghỉ ngơi ở nhà." Quý Lạc Dao nói.
"Vốn dĩ là vậy." Trong nửa tháng đầu vì vấn đề thể chất, mẹ Quý luôn để cô nằm trên giường mỗi ngày.
Sau đó, cô chỉ có thể ra ngoài với sự cho phép của bác sĩ tâm lý.
"Vậy thì con giúp mẹ làm mấy việc vặt đi." Quý Lạc Dao đứng dậy, đi đến tủ bên cạnh và lấy ra một hộp quà đã đóng gói.
"Đây là một bộ ấm trà do lão sư Vương ở đạo quán phía sau đặt chúng ta làm, con giúp mẹ đi giao cho thầy ấy."
"Đạo quán? Ở đây có đạo sĩ hả mẹ?" Sự hiểu biết về Trung Quốc của Từ Dữu Dữu về cơ bản bắt nguồn từ các bộ phim truyền hình.
Khi nghe đến đạo quán, trong tiềm thức của cô chỉ liên tưởng đến các đạo sĩ trong mấy bộ phim truyền hình kiếm hiệp.
"Không phải, đó là đạo quán cờ vây." Quý Lạc Dao giải thích với con gái mình với vẻ mặt hơi sửng sốt, "Nói đơn giản nó là trung tâm dạy cờ vây, nhưng với cờ vây thì họ gọi là đạo quán."
Từ Dữu Dữu biết cờ vây là gì, mặc dù cô lớn lên ở nước ngoài, nhưng từ nhỏ đã thích xem các bộ phim cổ trang Trung Quốc.
Cờ vây là một bộ môn phổ biến thường xuất hiện trong các bộ phim cổ trang Trung Quốc, những nhân vật nào biết chơi cờ vây trong các bộ phim truyền hình thường là những nhân vật rất thông minh.
Ví dụ như mấy lão tiên tôn trường sinh bất lão, hay mấy vị lãnh đạo quốc gia gì đó.
Từ Dữu Dữu đột nhiên quan tâm: "Đạo quán ở đâu?"
"Đi vào con hẻm bên trái, con đi thêm mấy phút nữa là đến.
Có một tấm bảng hiệu ở cửa, Đạo quán Hồng Loa." Quý Lạc Dao đưa món quà hộp đến Từ Dữu Dữu.
"Ngõ? Con có phải rẽ đâu nữa không?" Từ Dữu Dữu hỏi trong tiềm thức.
"Không, con cứ đi thẳng, sẽ không bị lạc đâu." Quý Lạc Dao cười và nhấn mạnh từ "lạc".
"Cái gì mà lạc đường với không lạc đường, con chính là đang xác định phương hướng thôi, con đi đây." Mặt Từ Dữu Dữu có chút đỏ lên, ba chân bốn cẳng liền cầm hộp quà chạy ra ngoài.
Từ Dữu Dữu đi dọc theo con hẻm khoảng năm sáu phút, đến cuối con hẻm, cô nhìn thấy một cánh cổng bằng gỗ lim.
Cánh cổng bằng gỗ lim được mở ra một nửa, có một tấm bảng hiệu trông khá cổ phía bên trái, trên tấm bảng là bốn ký tự mạnh mẽ và thanh tao được viết bằng bút lông.
"Đạo quán Hồng Loa"
"Chính là đây."
Từ Dữu Dữu tiến lên, gõ cửa trước rồi đợi một lúc không thấy ai đáp lại nên cô tự mình bước vào.
Phía sau cánh cửa là một bãi đất trống, trong sân rất yên tĩnh, xung quanh sân có nhiều căn phòng khác nhau, trong phòng thỉnh thoảng sẽ vang lên một tiếng "cạch, cạch" giòn tan, Từ Dữu Dữu đoán là đó là âm thanh khi mọi người đánh cờ.
Cô đã nghe thấy tiếng động này trên TV, nên cô rất quen thuộc với nó.
Khi Từ Dữu Dữu đang do dự tính vào trong mấy căn phòng đó hỏi thăm, cô chợt nhìn thấy một thanh niên mặc áo sơ mi trắng bước ra từ một trong những căn phòng đó.
Lúc nhìn thấy Từ Dữu Dữu, anh ta chủ động đi tới: "Cho hỏi cô là ai?"
"Tôi đến đây để chuyển đồ và tìm Vương lão sư." Từ Dữu Dữu vội vàng nói.
"Vương lão sư? Cô tìm thầy ấy làm gì?" Người thanh niên hỏi.
"Bộ ấm trà này là do lão sư đặt nhà tôi làm, mẹ tôi nhờ tôi mang đến." Từ Dữu Dữu nói, tay cầm hộp quà đang cầm trên tay.
"Ồ, có phải là cửa hàng đồ gốm của nhà thầy Quý không?" Người thanh niên nói rõ ràng, "Vương lão sư đang ở trong phòng thi đấu.
Trước tiên tôi sẽ đưa cô đến văn phòng, sau đó sẽ gọi báo cho thầy vào tiếp cô.
Phòng thi đấu?
Đôi mắt Từ Dữu Dữu sáng lên: "Ở đây có thi đấu cờ vây à?"
"Đúng vậy, cô cũng chơi cờ vây?" Người thanh niên hỏi.
"Tôi không.
Tôi chỉ hơi tò mò về cờ vây.
Tôi thường thấy mọi người chơi cờ vây trên TV.
Tôi thấy cờ vây có vẻ rất khó chơi và chỉ những người rất thông minh mới có thể chơi cờ vây." Từ Dữu Dữu lớn lên ở nước ngoài, mặc dù biết nói tiếng quan thoại, nhưng chỉ có thể biết một ít tiếng địa phương, nên cô thiếu vốn từ để diễn tả sự tuyệt vời về cờ vây.
Anh thanh niên cười nhẹ khi nghe câu nói: "Không quá khó như cô nói đâu, cờ vây dành cho tất cả mọi người, chỉ cần thích thì ai cũng có thể học chơi được, nhưng những người chơi giỏi thì phần lớn phải thông minh."
Từ Dữu Dữu gật đầu biểu hiện mình đã hiểu, đi theo người thanh niên băng qua hành lang vào sân sau, vừa đi cô vừa tò mò nhìn bảng tên của những căn phòng đi qua.
"Lớp thiếu nhi, lớp năng khiếu, lớp Xung Đoạn..." Từ Dữu Dữu nhìn hết một lượt, tò mò hỏi: "Tôi hiểu nghĩa của hai phòng đầu, còn cái lớp Xung Đoạn cuối cùng nghĩa là gì?"
"Cô có biết thiếu niên Xung Đoạn không?? "
Từ Dữu Dữu lắc đầu.
"Xung Đoạn cũng giống như kỳ thi tuyển sinh đại học cho môn cờ vây vậy.
Nếu ai đỗ trong kỳ thi Xung Đoạn, người đó có thể trở thành một kỳ thủ cờ vây chuyên nghiệp.
Nếu trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, họ có thể tham gia thi đấu và thậm chí là đại diện cho quốc gia của mình trong các cuộc thi ở nước ngoài." Cậu thanh niên giải thích.
"Nghe thật lợi hại." Từ Dữu Dữu nói.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến trước cửa phòng làm việc.
"Đây, đây là phòng làm việc của Vương lão sư.
Cô có thể đợi ở đây, tôi sẽ báo với thầy Vương." Người thanh niên rời đi, để Từ Từ Dữu Dữu ở lại trong phòng, sau đó quay ra gọi cho ai đó.
Văn phòng không lớn, chừng chục mét vuông, trong đó có hai cái bàn, Từ Dữu Dữu không biết cái nào của Vương lão sư, nên cô ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh cầm hộp quà.
Cô định lấy điện thoại ra chơi một lúc, nhưng khóe mắt lại liếc thấy một thứ gì đó quen thuộc.
Trên bàn cà phê có một cuốn sách đã được mở sẵn, trên cuốn sách có rất nhiều con số và những điểm đen, nó rất giống với cuốn sách cô nhặt trên đất khi tan học.
Điểm khác biệt duy nhất là những đường kẻ ngang dọc trên cuốn sách của Kiều Mộc đều do chính cậu ấy vẽ bằng bút mực, trong khi cuốn này là bản in, và những dòng kẻ này được đánh số bên cạnh, trông chuẩn hơn.
"Đây là sách gì?" Từ Dữu Dữu tò mò liếc nhìn trang bìa, ở cuối có in năm ký tự in đậm.
"Ký lục cờ vây" (1)
(1) Bản gốc là 围棋记录本.
Dịch nôm na là sổ ghi chép cờ vây, nhưng mình dịch thành "ký lục cờ vây" nghe văn vẻ hơn.
Sách ghi chép cách đánh cờ vây? Sách dạy đánh cờ?
"Cháu là con gái của Dao Dao."
Từ Dữu Dữu ngước lên nhìn khi nghe thấy có tiếng nói, và nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác Đại Quái (2) màu trắng, khoảng năm mươi tuổi, bước vào cửa.
Ông chú đó đang cầm trên tay chiếc quạt gấp, bụng phệ, khóe miệng mỉm cười.
(2) Ảnh minh họa cho áo khoác Đại Quái
"Chú có phải là Vương lão sư không?" Từ Dữu Dữu vội vàng đứng dậy, "Thực xin lỗi, cháu vừa nhìn thấy cuốn sách gì đó trên bàn, tò mò lật ra xem, cháu xin lỗi
"Chú có phải là Vương lão sư không?" Từ Dữu Dữu vội vàng đứng dậy, "Thực xin lỗi, cháu vừa nhìn thấy cuốn sách gì đó trên bàn, tò mò lật ra xem, cháu xin lỗi."
"Không sao, không phải là bí mật gì cả, đó chỉ là bản kì phổ thông thường của mấy học trò chú thôi ấy mà." Vương lão sư hững hờ xua tay, "Cháu nhìn chắc cũng không hiểu."
"Đây là kì phổ ư? "Từ Dữu Dữu hỏi.
"Đúng."
"Cháu còn tưởng đây là câu đố toán học hay gì đó."
Vương lão sư dường như nghĩ ra điều gì đó, và mỉm cười: "Mẹ cháu lúc còn nhỏ nhìn vào kì phổ của chú cũng nói đây là câu đố toán học."
"Chú và mẹ cháu đã biết nhau từ khi còn nhỏ? "Từ Dữu Dữu ngạc nhiên hỏi.
"Thị trấn Hồng Loa trước đây không quá lớn, nên ai cũng biết nhau." Vương lão sư nói.
"À mà đúng rồi, chú xem bộ ấm trà của chú đặt đi." Từ Dữu Dữu nhớ lại việc kinh doanh, nhanh chóng đẩy bộ ấm trà đến trước mặt Vương lão sư.
Vương lão sư mở hộp ra, trước mặt ông xuất hiện một bộ ấm trà đen và trắng bao quang bởi một lớp vải màu xanh đậm.
"Mẹ của cháu đã thích vẽ từ khi còn nhỏ, quả nhiên bộ ấm trà này được vẽ rất tinh tế." Vương lão sư thốt lên và lấy một trong những tách trà ra và cầm trên tay để soi kỹ hơn.
"Đây là bức họa về cờ vây?" Một bộ ấm trà đen trắng được đặt trong hộp đựng xanh đậm, giống như những ngôi sao đen trắng rải rác trên bầu trời tinh tú, xa xăm và huyền bí.
"Cách đây hai mươi năm, chú đã học chơi đánh cờ vây từ thầy chú.
Tháng tới là sinh nhật lần thứ 70 của ông, đây là món quà mà chú đã chuẩn bị cho ông ấy.
Cảm ơn mẹ cháu đã giúp chú hoàn thành bộ trà này, chúng vượt quá sự mong đợi của chú." Vương lão sư cẩn thận đặt tách trà lại vào hộp quà, rồi cẩn thận điều chỉnh vị trí họa tiết của những tách trà sao cho chúng tạo thành một bàn cờ vây với những quân cờ ở những vị trí thích hợp.
"Cháu sẽ nói với mẹ, giờ cháu về trước."
"Nếu cháu quan tâm đến cờ vây, cháu có thể đến chơi khi có thời gian." Vương lão sư nói.
"Cám ơn, cháu sẽ đến."
Từ Dữu Dữu lần theo lối cũ đi ra, trên đường lần lượt nhìn thấy mấy người khác từ trong phòng đi ra.
Đây có phải là kết thúc của thi đấu?
Những người này mặc đồng phục với phong cách kỳ dị, một số giống y phục cổ trang của Trung Quốc nhưng Từ Dữu Dữu không rõ thuộc triều đại nào, hầu hết đều trạc tuổi cô.
Kiều Mộc giấu kì phổ trong cặp sách của mình, cậu ấy cũng là học sinh ở đây sao?
Vậy có lẽ cậu ấy học lớp năng khiếu đúng chứ? Nghĩ đến đó, Từ Dữu Dữu không khỏi tò mò ngắm nghía mấy người từ lớp năng khiếu.
Từ Dữu Dữu không nghĩ tới lớp Xung Đọan, dù sao mấy người muốn thi lên chuyên nghiệp cũng chẳng có thời gian đâu mà đi học.
Hơn nữa, ở kiếp trước, Kiều Mộc không phải là một người chơi cờ vây chuyên nghiệp, thậm chí cô còn chưa nghe thấy Kiều Mộc nói rằng anh ta có thể chơi cờ vây.
- ----------------------------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...