​lời Tỏ Tình Không Thể Chối Từ


Edited by Nát Viết Nhảm
Kiều Mộc là bạn quen qua mạng của cô.

Từ Dữu Dữu ở kiếp trước không theo Quý Lạc Dao trở về Trung Quốc, mà ở lại nước Y.

Để quên đi những phiền não và buồn bực từ cái gia đình chấp vá của bố cô và cái bà nhân tình kia, ba năm cuối đời cô dành ra chỉ để trải nghiệm và khám phá bản thân, cô đi chu du khắp nơi để thách thức giới hạn của bản thân và của con người.

Leo núi và chụp ảnh là sở thích của cô ở thời điểm đó.

Cô thích quá trình chinh phục những đỉnh núi và thích ngắm nhìn phong cảnh thiên nhiên hùng vĩ từ trên đỉnh núi cao.

Cô và Kiều Mộc gặp nhau trong một nhóm leo núi, vì cả hai đều là người Trung Quốc và cùng tuổi nên hai người nhanh chóng làm quen với nhau.

Họ luôn nói rằng sẽ hẹn nhau đi leo núi, nhưng không có cơ hội nào thích hợp, cho đến năm 26 tuổi, Từ Dữu Dữu mới quyết định leo lên đỉnh Everest.

Để đợi đúng thời điểm thích hợp, Từ Dữu Dữu đã ở lại Trung Quốc hơn ba tháng.

Trong ba tháng, Kiều Mộc đã đưa cô ấy đi thăm hầu hết mọi nơi tại Trung Quốc, trong thời gian ngắn nhất họ đã thử hết các cao sơn mỹ vị ở đây rồi.

Trước khi lên đường leo lên đỉnh Everest, Từ Dữu Dữu cũng nói với Kiều Mộc rằng cô sẽ định cư ở Trung Quốc nếu cô có thể xuống được đỉnh Everest.

Vào lúc đó, biểu hiện Kiều Mộc đã vô cùng bối rối, và anh nói với cô với giọng rất buồn bã: "Lập cờ (1), nói vậy xui lắm, cậu cần đi vào chùa cầu xả xui đi."
(1) Từ gốc là 立flag (Lập cờ): là từ lóng trên mạng để chế diễu về việc đặt kỳ vọng lớn sẽ dễ thất bại.

"Ồ vậy hả, mình làm gì bây giờ, mình phải vào chùa cầu nguyện sao? " Từ Dữu Dữu lớn lên ở nước ngoài nên cô không hiểu những điềm xui này là gì.

"Vậy thì mình cũng sẽ lập một cái cờ khác, có gì thì cả hai cùng chết." Kiều Mộc cười thoải mái.

"Cậu định đặt mục tiêu gì?" Từ Dữu Dữu lập tức quan tâm.

"Nếu mình có thể xuống được từ đỉnh Everest, mình sẽ nói cho cậu một bí mật." Kiều Mộc.

Nhắc lại chuyện này, Từ Dữu Dữu nhịn không được một trận tức ngực giậm chân.

Làm sao mà cái vụ "lập cờ" lại linh vậy chứ!!!
Sau khi lập cờ cho nhau, họ lên đường cùng đoàn leo núi, thôi thì không nhắc lại những khó khăn và nguy hiểm trong suốt quá trình leo núi, nhưng nói chung, họ đã rất may mắn khi leo lên được đỉnh núi.

Sự phấn khởi lúc chinh phục được đỉnh như không thể nói thành lời, Từ Dữu Dữu chỉ nhớ lúc đó đã bị kích thích và hét lên như thể cô ấy đã chinh phục được cả thế giới.

Nhưng vừa chuẩn bị xuống núi thì thời tiết đột ngột thay đổi, một cơn gió lốc không biết từ đâu ập đến bất ngờ, cả đoàn đồng loạt bị thổi bay.

Từ Dữu Dữu là cô gái duy nhất trong đội, trọng lượng cơ thể cô lại nhẹ nhất, cô chưa kịp chuẩn bị thì cơn lốc đã thổi ập tới, mọi người không ai phản ứng kịp thì đã thấy cơ thể của cô bị lăn và rơi xuống vách đá.

Chính Kiều Mộc đã kịp thời ứng phó và nắm lấy eo cô, dùng những sợi dây khóa kéo cô ra khỏi cơn gió lốc.

Tuy cô thoát khỏi cơn lốc, nhưng không thoát khỏi trận bão tuyết, thế nên cô và Kiều Mộc quấn chung một tấm chăn giữ nhiệt, nhưng cuối cùng họ cũng không thể chịu nỗi sự khắc nghiệt của bão tuyết ngày càng dữ dội.


Lúc đó Từ Dữu Dữu cũng không nhớ được nhiều, chỉ cảm thấy cả người tê cứng.

Đó là một loại rét buốt thấm vào tận trong xương tủy cô, thậm chí còn làm cho máu đông lại.

Có lẽ khi trời quang mây tạnh cũng là vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, hai người trong chốc lát khôi phục lại sức lực một chút, rồi họ tự giễu cợt nhau vài câu.

Từ Dữu Dữu: "Có vẻ như mình không thể đi xuống rồi."
Kiều Mộc: "Điềm xui từ cái vụ lập cờ, phải không?"  
Từ Dữu Dữu: "Quả nhiên là rất linh nghiệm."
Khoảnh khắc đó, nếu không phải vì khuôn mặt cô ấy lạnh cóng, Từ Dữu Dữu thậm chí còn muốn bật cười thật lớn.

Kiều Mộc: "Cậu nói, nếu chúng ta cùng chết ở đây, vậy có thể coi là sinh không cùng chăn nhưng chết cùng một huyệt không?"
Từ Dữu Dữu: "Thật mập mờ, cậu thích mình sao?"
Kiều Mộc: "Ừ.

Từ Dữu Dữu"...!"
Kiều Mộc: "Vậy kiếp sau mình theo đuổi cậu, cậu đừng từ chối mình nhe."
Sau khi trọng sinh, Từ Dữu Dữu chưa từng coi trọng câu nói này, rốt cuộc ai sẽ có tâm trạng thổ lộ lúc đó chứ? Hơn nữa, cô và Kiều Mộc gặp nhau vào mười năm sau, cho dù có thể gặp trước ở kiếp này thì cũng phải bốn năm năm sau, cho nên cô cũng không nghĩ tới chuyện đó vào lúc này.

Nhưng...!
Nhìn cậu thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng trước mặt, Từ Dữu Dữu lại phải bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.

"Dữu Dữu." Một lòng bàn tay ấm áp cẩn thận đặt lên trán cô.

Quý Lạc Dao lo lắng bước đến khi con gái không phản ứng lời nói của mình.

"Mẹ?"
"Con có chuyện gì vậy, con lại ốm à?"
"Không, con đang suy nghĩ một chút thôi, mẹ đã nói chuyện với giáo viên xong chưa?" Từ Dữu Dữu hỏi.

"Xong rồi."
"Nhân tiện, mẹ, con được phân vào lớp nào?"
"Con vừa rồi không nghe mẹ nói à?"
Từ Dữu Dữu nhếch miệng, lộ ra tám cái răng to trắng bóng, ngây ngô cười.

Quý Lạc Dao liếc nhìn con gái một cách không nói nên lời: "Lớp Mười Tám cao trung."
"Thật trùng hợp vậy à?" Từ Dữu Dữu tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Trùng hợp là sao?"
"Không có gì."
Quý Lạc Dao không hỏi nhiều, "Lát nữa mẹ sẽ quay lại xem cửa hàng, sau khi tan học mẹ sẽ đón con.

Nếu con cảm thấy không thoải mái ở trường, con phải nói với giáo viên hoặc gọi cho mẹ.

"

"Mẹ, mẹ đã bao giờ thấy người nào có con đi học cấp 3 mà bố mẹ đưa đón chưa?" Từ Dữu Dữu nói thầm.

"Con ở trong hoàn cảnh đặc biệt."
"Mẹ có muốn toàn trường biết về hoàn cảnh đặc biệt của con không?"
Quý Lạc Dao sững sờ.

Trẻ con tuổi mới lớn vốn đã nhạy cảm rồi.

Sự tình của Dữu Dữu thật sự không thích hợp để quá nhiều người biết, vì con bé sẽ bị bàn tán và bị đối cử như thành phần cá biệt.

"Thôi được, sau giờ học các con tự về nhà mình cũng được, con biết đường chưa."
"Dạ biết."
"Mẹ Dữu Dữu, chờ đã." Ở đằng xa, cô Tống gọi họ lại.

Cả hai quay lại và bước tới.

Đến gần hơn, Từ Dữu Dữu không thể không liếc nhìn cậu thiếu niên kia một lần nữa.

Người này có thực sự là Kiều Mộc không? Nhưng ngoài điểm giống nhau ở đôi mắt, người này hầu như không có điểm chung nào với Kiều Mộc trong trí nhớ của cô.

Trong trí nhớ của cô, Kiều Mộc là một thanh niên đẹp trai, nụ cười tỏa nắng, một người như vậy hẳn phải là một cậu bé cao, gầy và lạc quan vui tính khi mười lăm, mười sáu tuổi chứ, làm sao Kiều Mộc lại có thể là một thằng nhóc mũm mĩm như vầy được? Nhìn cậu bé này chỉ cao được 1m7 là cùng.

16 cm còn lại còn có thể phát triển thêm được sao? Lời thật tâm thường đau lòng, nhưng cô sẽ không bao giờ thích cái loại con trai vừa thấp vừa mập như Kiều Mộc (2) này.

(2) Bản gốc là 乔木, phiên âm là Kiều Mộc nhưng còn có nghĩa là cây tùng bách.

Kiều Mộc có chút bối rối trước ánh nhìn chằm chằm của cô gái: "Thưa cô, em quay lại lớp."
"Được, em về đi"
Được sự cho phép, Kiều Mộc chạy một mạch không ngoảnh lại, tốc độ chạy rất nhanh, như thể đằng sau có thứ gì đó đang đuổi theo sau cậu ta vậy.

"Mẹ Dữu Dữu, tiết học tiếp theo sắp bắt đầu.

Tôi sẽ dẫn Từ Dữu Dữu đi trước." Cô giáo Tống nói.

"Được." Quý Lạc Dao hỏi con gái vài câu nữa trước khi rời đi.

Cô Tống là giáo viên chủ nhiệm của Lớp Mười Tám.

Lớp học tiếp theo là lớp học của cô ấy.

Cô cầm đồ dùng dạy học và cùng Từ Dữu Dữu đi đến lớp, vừa đi vừa nói chuyện với Từ Dữu Dữu: "Cậu bé vừa rồi tên là Kiều Mộc, Kiều Mộc cũng là học sinh lớp Mười Tám.

Kiều Mộc là lớp phó học tập của lớp, học lực giỏi, nhân cách tốt, chỗ ngồi bên cạnh cũng còn trống.


Cô sẽ sắp xếp cho bạn ấy ngồi cùng em.

Trong lớp nếu có gì không ổn em có thể nói với cô hoặc cũng có thể nói với Kiều Mộc."
Cùng trường, cùng lớp, và giờ lại ngồi chung bàn, trùng hợp như vậy, chẳng phải là ý trời sao.

Sau khi trọng sinh, Từ Dữu Dữu đã suy nghĩ tìm ra lý do trọng sinh của mình, cô chỉ có thể miễn cưỡng nghĩ ra lý do vì mình chết trẻ.

Nhưng cũng có rất nhiều người chết trẻ, tại sao chỉ có mình cô được trọng sinh? Đột nhiên lúc này cô liền có một phỏng đoán vô cùng táo bạo.

Cô có thể đã được trọng sinh, sống thêm một lần nữa, là vì Kiều Mộc.

Trước khi lên đỉnh Everest, Kiều Mộc đã từng kể cho cô nghe nhiều truyền thuyết kỳ bí liên quan đến Tây Tạng, cậu ấy kể rằng mỗi thế hệ Phật sống ở Tây Tạng đều là những người được tái sinh trong vòng luân hồi để cứu giúp chúng sanh.

Người ta nói rằng Tây Tạng là nơi gần nhất với bầu trời, chỉ cần bạn thành tâm ước nguyện thì điều ước của bạn có thể trở thành hiện thực.

Nếu những truyền thuyết này là sự thật, thì đỉnh Everest, nơi gần với bầu trời nhất trên thế giới, chắc chắn cũng sẽ là nơi có khả năng hiện thực hóa những ước nguyện nhất trên thế giới.

Và điều ước cuối cùng của Kiều Mộc là...!
"Kiếp sau nếu mình theo đuổi cậu, cậu đừng từ chối mình nhe."
Mình trọng sinh là vì Kiều Mộc?
Đầu óc Từ Dữu Dữu đang rối bời, khi cô bình phục lại thì cô đã đứng trên bục giảng của lớp Mười Tám rồi.

Đã nửa tháng trôi qua kể từ ngày tựu trường, hầu hết học sinh trong lớp đều đã quen nhau, bỗng thấy một cô gái xinh đẹp trong chiếc áo khoác nhung cừu bước vào cùng cô giáo chủ nhiệm trong một ngày nắng nóng.

Mọi người trong lớp không khỏi trầm trồ bàn tán.

"Đây là ai? Học sinh mới chuyển đến sao?"
"Đã nhập học được nửa tháng rồi mà, chẳng lẽ báo danh trễ sao?"
"Mà sao ngày nóng bức thế này bạn ấy lại mặc áo khoác dày như vậy?"
"Mặt bạn ấy tái mét, trông y như bức tường.

Thoạt nhìn có vẻ ốm yếu, nhưng đôi mắt lại đen nháy, sáng long lanh."
"Trong lớp chúng ta cần có một người đẹp"
...!
"Trật tự".

Giáo viên Tống dùng thước gõ lên bục giảng, mấy lời xì xầm bàn tán sau đó cũng dịu xuống thì cô mới bắt đầu giới thiệu: "Đây là học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta hôm nay, bạn Từ Dữu Dữu.

Bạn Từ Dữu Dữu, em hãy tự giới thiệu với các bạn đi."
Ánh mắt Từ Dữu Dữu quét xuống, nháy mắt cô đã nhìn thấy Kiều Mộc ngồi bên cửa sổ phía sau, Kiều Mộc cũng đang nhìn cô, thấy cô nhìn chằm chằm vào mình, cậu cũng không biết phải làm sao, vì vậy cậu chọn né tránh ánh mắt của cô.

"Xin chào mọi người, mình tên là Từ Dữu Dữu, Dữu trong cây bưởi, mình mới trở về từ nước Y, từ nay xin mọi người giúp đỡ." Từ Dữu Dữu giới thiệu sơ qua về bản thân.

Học sinh lớp Mười Tám cao trung muốn hỏi thêm vài câu, nhưng vì có giáo viên nên chỉ có thể kìm nén sự tò mò trong lòng.

"Được rồi, em đến ngồi cạnh Kiều Mộc." Cô giáo Tống nói, chỉ vào vị trí của Kiều Mộc.

Từ Dữu Dữu ậm ừ và băng qua mấy dãy bàn, đến chỗ ngồi của Kiều Mộc.

Từ Dữu Dữu vừa ngồi xuống thì có một cuốn sách toán được đẩy qua phía cô.

Từ Dữu Dữu nhìn theo cuốn sách và nhìn về phía chủ nhân của cuốn sách.

"Mình đưa cậu cuốn sách này đến khi tiết học đi kết thúc.


Cuốn sách này trước tiên cậu cứ giữ đi." Giọng cậu thiếu niên nhẹ nhàng và lịch sự.

"Còn cậu thì sao?" Từ Dữu Dữu hỏi.

"Mình đã xem trước rồi, mình đã hiểu những điểm kiến ​​thức trong sách." Nói xong, Kiều Mộc không giải thích nữa, mà lật ra một cuốn sách bài tập, rồi cắm cúi làm bài.

Từ Dữu Dữu lật một trang và thấy chữ ký của Kiều Mộc.

"Chữ ký của cậu thật đẹp." Ở kiếp trước, khi Từ Dữu Dữu lần đầu tiên nhìn thấy chữ ký của Kiều Mộc, cô đã bị phong cách thanh thoát và phóng khoáng trong chữ ký của cậu ấy thu hút.

"Khi mình còn nhỏ, mình đã học thư pháp từ ông nội của mình một thời gian."
Con người tương tự nhau, nhưng chữ viết sẽ không bao giờ như vậy.

Sau khi nhìn lại, Từ Dữu Dữu tò mò hỏi: "Cậu đã học thư pháp rồi à?"
Kiều Mộc, người được hỏi bất ngờ, hơi ngạc nhiên, và nhận ra điều gì đó sau khi nhìn thấy chữ ký của mình trên cuốn sách.

"Học đi." Cậu ấy học thư pháp từ ông nội của mình lúc 5 tuổi, và từ khi còn nhỏ, nét chữ của cậu đã được khen đẹp hơn so với người khác.

Vậy là hết rồi sao? Câu trả lời ngắn quá vậy? Mình thực sự không ngờ rằng kiếp trước một người hoạt bát vui vẻ như vậy thực ra là một người có tính cách lạnh lùng khi còn bé.

"Được rồi, bây giờ lật sách giáo khoa sang trang 46." Trên bục giảng, giáo viên Tống đã bắt đầu giảng bài.

Từ Dữu Dữu vẫn ngơ ngác nhìn cuốn sách mà không nhận ra, não vẫn tiếp tục trôi thật xa.

Kiều Mộc không muốn tọc mạch, nhưng do lời dặn dò của giáo viên chủ nhiệm có nói qua với cậu, cuối cùng cậu ta vẫn nhắc nhở cô bạn đang lo ra kia: "Trang 46."
"Hả?" Từ Dữu Dữu nhướng mắt, lông mi dài khẽ run lên, giống như một chiếc quạt lông vũ màu đen đột nhiên phe phẩy.

Mí mắt Kiều Mộc giật giật, nhìn sang hướng khác: "Hôm nay học trang 46."
KIều Mộc chỉ đơn giản là giúp Từ Dữu Dữu lật sang trang 46.

"Cảm ơn." Từ Dữu Dữu cười rạng rỡ.

"Không có chi." Kiều Mộc tiếp tục cúi đầu làm bài tập.

"À mà...!Chúng mình lại gặp lại nhau nhỉ, mình tên là Từ Dữu Dữu." Lòng bàn tay trắng nõn và mềm mại chạm đến tay Kiều Mộc.

Kiều Mộc cụp mắt xuống, nhìn những ngón tay trắng trẻo và tròn trịa của cô gái, hơi do dự bồn chồn.

"Từ Dữu Dữu có một số vấn đề tâm lý do cha mẹ ly hôn.

Em chắc cũng thấy rằng bạn ấy vẫn mặc áo khoác mùa đông vào ngày nóng, mẹ bạn ấy nói rằng bạn ấy luôn cảm thấy lạnh.

Vì vậy, cô muốn sắp xếp cho bạn ấy ngồi cùng bàn với em, em có thể giúp đỡ bạn ấy nhiều hơn, và hai đứa cũng trở nên thân thiết với nhau hơn."
Kiều Mộc mím môi, vươn tay chạm nhẹ: "Kiều Mộc."
Kiều Mộc đã định rút tay về, nhưng tay của cậu lại bị bắt lấy.

"!!!" Kiều Mộc sững sờ nhìn cô gái.

"Xin lỗi, tay của cậu ấm quá, mình không thể kìm lại được." Từ Dữu Dữu miễn cưỡng buông tay ra.

Kiều Mộc liếc nhìn chiếc áo khoác dày của cô gái và không nói gì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui