Một ngày vớ vẩn, gặp nhau vớ vẩn, hai con người vốn xa lạ cứ như vậy bắt đầu cuộc sống ở chung.
Tôi với anh giao hẹn tôi nấu cơm còn anh làm việc nhà, không hề can thiệp vào cuộc sống của nhau. Anh ra ngoài tìm việc, thoạt nhìn giống như tỉnh lại, nhưng tôi biết anh thế nào cũng không thể quên được cái chết của bạn trai, bởi vì anh không còn lộ ra biểu tình vô cùng hạnh phúc ngày đó nữa.
Tôi không đi du lịch cùng với bạn bè, tôi làm sao có thể để cho một mình anh cô độc trong lễ giáng sinh? Giờ phút này hy vọng lớn nhất của tôi là anh có thể gặp được một người đàn ông tốt, một lần nữa quen bạn trai, một lần nữa đạt được hạnh phúc. Tôi thích anh nói câu kia, chúng tôi ăn ý chỉ làm chứ không nói, tôi không biết anh nghĩ như thế nào, chính bản thân tôi cho tới bây giờ cũng không hy vọng xa vời là anh sẽ thích tôi, một học sinh còn dựa vào cha mẹ, ngay cả nuôi sống chính mình cũng không được, miễn bàn đến chuyện cho người khác hạnh phúc. Hiện giờ có thể làm một người bạn của anh, tôi đã muốn cám ơn trời đất.
Tôi và anh đều là người dễ dàng ở chung, không bao lâu đã giống như những người bạn quen nhau nhiều năm. Anh thích đọc sách, thích ăn sandwich cùng bánh ngọt, thích đánh tennis, thích… Anh chán ghét nấu cơm, không thích ăn pho mát, không thích bóng bàn, không thích… Bất tri bất giác, tôi nhớ kỹ những thứ anh thích cùng không thích, vì dạ dày của anh mà học làm cơm Tây. Khi anh là một người rõ ràng chứ không phải một giấc mơ tiến vào cuộc sống của tôi, tôi ngược lại càng thêm thích anh, nhưng, cũng giống như trước đây, tôi không định cho anh biết. Để cho anh nghĩ cảm tình của tôi đối với anh giống như khát khao của nhóc con đi.
Ngày trôi qua thực bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi tôi đã nghĩ rằng miệng vết thương người kia để lại cho anh đang chậm rãi khép lại rồi. Nhưng tôi sai lầm rồi, đau lòng, đặc biệt là vết thương tình cảm cũng không phải nói tốt là có thể tốt được.
Trong một đêm bình yên tôi không lay chuyển được anh nên đành phải đi cùng anh đến quán bar uống rượu. Trong không khí sôi động anh lại một thân u ám, uống một ly lại tiếp một ly, không nói đến tiền, anh uống như vậy thân thể cũng không chịu nổi, anh cao hơn tôi tráng hơn tôi nên tôi không thể cõng được anh. Khi nhìn thấy anh uống say khướt đến buồn nôn thì tôi không thể nhịn được nữa, vừa kéo vừa lôi hao hết sức của chín trâu hai hổ mới lôi được anh về nhà.
Anh ói ra, phun đến không biết trời đất, cũng ói ra cả người mình. Tôi bất đắc dĩ lại bất đắc dĩ giúp anh cởi quần áo, đỏ mặt ấn anh vào trong bồn tắm, cầm vòi hoa sen tắm rửa giúp anh. Lần đầu tiên nhìn thấy cái đó của anh, một bộ vị trên người tôi liền có biến hóa, trợn tròn mắt, tôi phỏng trừng phải đợi tự mình giải quyết. Anh lúc này lại bắt đầu nổi cơn rượu điên, miệng thì thào gọi tên người kia rồi tiến lên, tôi cau mày ngăn lại công kích của anh, tiếp tục tắm giúp anh.
So với bạn cùng lứa tuổi dục vọng của tôi cũng không mãnh liệt, thậm chí có chút lãnh cảm, dục vọng chưa bao giờ từng chiến thắng lý trí, dưới tình huống như vậy tôi còn có thể bình tĩnh giúp anh chà lau cơ thể là có thể thấy được. Nhưng khí lực của anh hiển nhiên lớn hơn tôi rất nhiều, chỉ chốc lát tôi gần như ướt đẫm, có nước anh văng ra, cũng có mồ hôi do mệt.
Do tay chân mềm nhũn cùng tức giận trong lòng, tôi không quan tâm anh say hay không say, nói với anh cho anh mười phút tự mình tắm xong, sau đó đứng dậy bỏ đi.
Mới vừa quay người đi, phía sau đột ngột vang lên tiếng nước, một khối thân thể ướt sũng trơn trượt dán lên trong nỗi khiếp sợ của tôi, vài giây thất thần đủ để vạn kiếp bất phục, chờ đến lúc tôi phản ứng lại thì đã bị anh đặt ở trên tường cường hôn. Trong miệng của anh còn có vị rượu, làm cho tôi không hề có một chút cảm giác tuyệt vời, ngược lại còn có chút ghê tởm, không phải không nghĩ giãy dụa, nhưng khi nhìn đến tia yếu ớt trong đôi mắt màu lam mê mang của anh, lòng tôi lại mềm nhũn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...