Lời Thú Tội Ngọt Ngào


Mẫn Dao tranh thủ vào cửa hàng tiện lợi chút đồ, hôm nay ăn nhắn tin sẽ về muộn, Bình An chưa tìm được một ngôi trường nào ổn áp gửi đi, cô phải ở cạnh chăm sóc nó.
Đã trốn ở nhà hơi mười ngày rồi, mỗi khi nghe thấy tiếng động lạ trước cửa cô đều thấy lòng tê dại.
"Cô Lăng."
Tay run lên khi nhìn lại mới biết đó là một khách quen ở bar cũ, cô thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: "Anh Trần."
Anh Trần kia thấy cô thì vô cùng vui mừng, tự dưng cô biến mất khỏi bar không hát nữa, anh thẫn thờ không tin được hỏi thăm cô khắp nơi.

Nay gặp lại như định mệnh sắp đặt, anh không ngần ngại bắt lấy cơ hội: "Gặp cô ở đây thì vui quá, tôi mời cô ăn cơm nhé."
"Xin lỗi nhé tôi vẫn phải về chăm con." Cô vội vội vàng vàng muốn rời đi.
"Không sao dắt đứa bé theo cũng được, thật ra tôi nghe nói cô có làm ở một văn phòng thời trang nhỏ, nếu không ngại bên chị tôi đang cần người.

Cô, cô… cô đã có việc làm mới chưa?"
Mẫn Dao bấm bụng suy nghĩ giây lát: "Để tôi mang đồ ăn về cho nó đã." Cô đang gửi Bình An ở nhà một người hàng xóm, họ có con nhỏ nên khá thích con nít qua nhà chơi, cô cũng yên tâm.

Xong xuôi mọi việc, hai người tìm một quán ăn nhỏ nói chuyện.

Mẫn Dao không ăn nhiều, hướng mắt về anh ta hỏi thăm về công việc mới, cô biết trên đời này không có gì miễn phí, cao hứng uống với anh ta mấy ly.
***
Hôm sau, Mẫn Dao định một mình đi đến bệnh viện khám, bụng cô có vấn đề cứ khó chịu suốt, bao tử như thắt lại.

Là do hôm qua cô uống nhiều rượu sao? Bình thường tửu lượng của cô đâu có kém như vậy!
Hôm qua thất thần cô bị ngã xuống cầu thang, chân bị thương chảy máu lẫn mủ vàng, đi rất khó khăn.
Xung quanh có rất nhiều người đi đường trong hẻm ào ra, trời đã tối rồi, nhưng bụng đau quá không chờ nổi đến trời sáng.

Mẫn Dao trầm uất cúi đầu đi về phía trước, đau đến người ra mồ hôi lạnh.

Gần đây Tường Lâm rất bận, lúc nào cũng vội vã chạy đi, quýnh quáng vắt chân lên cổ.

Cô thầm an ủi có việc làm còn hơn ở nhà mốc xó, mỗi ngày đều tranh thủ thức sớm nấu đồ ăn cho anh mang theo.

Anh bảo không cần vì có khi ba bốn giờ sáng đã phải đi, nhưng cô thấy không làm gì đó lòng rất khó chịu.
Không dám để anh lo lắng cô gọi điện thoại bắt xe đi một mình.
Vừa đi hết cầu thang thình lình có cơn gió ập đến, bóng dáng cao lớn ép cô vào trong vách tường.

Mẫn Dao giật mình rơi điện thoại trên tay xuống, hoảng hốt nhìn người đối diện.

"Hoảng hốt đến thế sao, vừa gặp đã trốn đến tận đây?"
Người cô cứng lại thở không nổi, cô há miệng không hét nổi câu nào.
"Sao thế, ngày xưa em gan lắm mà.

Định trưng ra bộ dạng mềm yếu ngây thơ đó cho ai xem?" Anh cười gằn nắm khớp hàm của cô: "Tôi còn tưởng em có bản lĩnh lắm, hoá ra chỉ lừa được một tên nghèo rách, lại còn từng ly hôn."
Mẫn Dao dần bị ép vào bức tường rêu, lưng ướt đẫm lạnh toát, cô chạm tay vào vật thể cứng rắn sau lưng tiếp thêm sức mạnh.

Ẩn sâu trong đôi mắt là đau đớn cùng bất lực…
Thấy cô ngoan cường cắn môi lại cố ngăn bản thân không khóc, Hoàng Mộc Nguyên càng thấy đau đớn muốn phát điên lên: "Hạ Kiên đã bỏ rơi em rồi sao, hồng nhan tri kỷ không ngại vì anh ta hy sinh tất cả, sao anh ta lại nỡ lòng bỏ rơi em."
Lời nói này chạm vào nỗi đau của cô, người đàn ông mà cô yêu say đắm đã ra đi không một lời từ biệt, bỏ lại một mình cô cực khổ chống chọi giữa cuộc sống gian nan.

Cô bám vào anh, nương tựa vào anh, mọi thứ đều nghe theo anh chỉ hy vọng nhanh chóng kết thúc tất cả, cùng anh xây một giấc mộng đẹp…
Vậy mà…
Chính vì Hạ Kiên rời khỏi cô mới thấy sợ hãi, nếu có anh bên cạnh cùng cô đi đến cùng trời cuối đất, có gì khiến cô phải sợ sệt cơ chứ!
Hoàng Mộc Nguyên nhìn cô say đắm, nét mặt đau lòng như mất đi bảo bối cả đời không có được thế kia, cô là đang giả vờ sao? Diễn xuất có thể tài tình đến thế ư? Anh cười chua chát, biết mình đã thua vẫn cố chấp để làm gì?

"Nếu em yêu anh ta đến mức này mà vẫn qua lại với những người đàn ông khác sao? Hứa Song Nghi em có lòng tự trọng hay không!" Anh vẫn không cam lòng, hùng hổ ôm cô vào lòng, hôn tới tấp điên cuồng.

Bao nhiêu oán hận tích tụ, anh hôn lên môi, lên mặt, thẳng thừng xé áo hôn dọc xuống.

Môi anh nóng ran như thiêu đốt, Mẫn Dao giãy giụa vật vã, bụng cô đau đến lạnh thấu.
Hoàng Mộc Nguyên thấy cô không ổn lắm, người lạnh dần, chỉ cần anh buông tay cô nhất định ngã lăn quay.

Anh sợ hãi ôm tấm thân vô lực của cô, nói trong hơi thở ngắt quãng: "Song Nghi, Song Nghi…"
Mẫn Dao trượt dần xuống người ngợm hệt như một con búp bê bị bỏ rơi lâu ngày, rách lả tả, đau đớn cuộn người dưới nền đất lạnh.

Khi Hoàng Mộc Nguyên đưa cô đến bệnh viện mới biết cô đau ruột thừa, phải mổ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui