Năm năm sau.
Trong một quán bar sầm uất, Tề Dĩ An đang cao hứng ôm một cô em chân dài, mặt hất lên: "Sao thế, uống một ly cho nhớ lại mùi đời nào."
Người đối diện không có hứng thú lắm, hai ngón tay kẹp một tấm ảnh cũ, đưa vào lửa.
Tề Dĩ An cười nhạt nhẽo: "Đừng có làm bộ dạng như người câm như thế chứ, để chúc mừng hôm nay tao có quà cho mày."
Chân mày anh ta nhướn lên hất mặt về hướng sân khấu, Hoàng Mộc Nguyên nhìn theo chỉ thấy một bóng lưng cô váy mặc váy đỏ lướt qua, anh nhìn thấy sườn mặt xinh đẹp cùng bờ vai gầy mảnh khảnh, đôi mắt đó không nhìn về phía bất cứ người nào, bước lên sân khấu.
Nếu là lúc trước Tề Dĩ An sẽ không đánh giá cao các cô nàng gầy nhom không chút da thịt này, nhìn thì đẹp, động vào liền kêu đau, chán chết đi được.
Hôm nay không biết bị kích thích gì, anh ta lắc chén rượu trong tay cười rất khoái chí: "Có đẹp không, nếu mày thích tao nói với chủ quán bar một lời, đêm nay cô ta sẽ là của mày."
Hoàng Mộc Nguyên cảm thấy răng hơi ngứa, cắn chặt răng, quai hàm bạnh ra nén chặt một loại cảm xúc khó nói nên lời.
Ngọn đèn mở ảo bóng người vỡ vụn vào nhau, Mẫn Dao đứng hát với giọng điệu tối dần, tiếng hát đẹp đẽ xa xôi buồn như mưa bụi bên triền núi.
Người trong quán bar đã quen với giọng hát cùng gương mặt của cô, không phải đẹp ngọt ngào yểu điệu hay lạnh lùng hút hồn, ở cô chỉ có sự trống rỗng vô hồn.
Trong bar ngập mùi sắc dục, chính sự ngây dại đó mà cô nổi như cồn.
Cô không từ chối bất cứ vị khách nào, muôn lời mời mọc đều được cô đáp lại.
Đêm nào cũng uống thật nhiều rượu, hết ly này đến ly khác, miệng cười mà mắt không cười.
Không bao giờ thấy cô nũng nịu cầu xin người khác nương tay, để mặc cho vị rượu cay nồng xé nát cuống họng.
Tiếc là cô đã có chồng.
Điều này khiến bao nhiêu người mất hứng, bông hoa kinh diễm này đã có người hái, đẹp mấy cũng có tì vết.
Chỉ cần có tiền sẽ tìm được nhiều người tuyệt hơn, tại sao phải chịu sứt mẻ? Những người mời rượu, muốn cùng cô vui say suốt đêm thâu nghe cô nói đã có chồng đều thấy chán nản, xua tay bỏ đi.
Có những cái nhìn bàn đầu vô cùng đẹp đẽ, khi gần gũi sẽ không còn thấy mĩ cảm.
Hoàng Mộc Nguyên dời mắt sang cô nàng bên cạnh Dĩ An, cẩn thận nhìn một lúc, gương mặt thanh tú, đôi mắt hẹp dài được trang điểm rất tỉ mỉ, hút hồn.
Dáng người vô cùng gợi cảm, không chút phô trương vẫn khiến người ta dán mắt nhìn thêm một lát.
"Ồ, cô gái này hả, bảo bối qua bên kia đi."
Hoàng Mộc Nguyên xua tay, bỗng anh thấy mình như lên cơn nghiện, nhớ đến nụ cười lém lỉnh ngày đó trong miền nhớ đã rất xa xăm, ánh mắt tối lại.
Anh không chịu được cơn đau đầu liền đứng dậy bỏ đi, Tề Dĩ An không đuổi theo chỉ nhếch mép cười nhẹ bẫng, mùi vị rượu trong miệng vơi dần.
Mẫn Dao kết thúc ca khúc nâng váy đi vào trong cánh gà, như nhìn thấy ai đó đang nhìn mình, cô quay đầu nhìn dáo dác, mạch máu nóng lên.
Trong bar toàn những ánh mắt mê say cuồng dại, ai ai cũng đắm chìm trong thế riêng của mình.
Cô do dự giây lát vẫn quay đầu bỏ đi.
Mẫn Dao vừa đẩy xe vừa nhìn xung quanh hàng rau củ quả, sáng nay Bình An nói muốn món kho, cô tranh thủ giờ đi làm về mua chút rau củ về chấm kèm.
Cô vừa thò tay định lấy túi rau sạch duy nhất còn lại trên quầy, một bàn tay khác đã nhanh hơn: "Xin lỗi là thứ tôi đang cần."
Lồng ngực cô đau nhói bỗng ngẩng phắt đầu lên, bàn tay dần trắng bệch.
Là anh ta, nhất định là anh ta…
Mắt cô không tự chủ được dán mắt vào thân ảnh dong dỏng cao trước mặt, cả nụ cười vu vơ thoải mái kia đang khuấy đảo tâm trí, cơn ác mộng hằng đêm cô vẫn nhìn thấy, cả đời không thể quên.
Thấy sắc mặt cô tái xanh mồ hôi lạnh lấm tấm trán, người đàn ông nhẹ nhàng đi đến bên cô, vẫn cười ôn hòa: "Không được sao?"
Mẫn Dao như thấy ma quỷ chân loạng choạng không ngừng lùi về sau, từng lỗ chân lông trên người đều nóng ran rồi lập tức lạnh buốt.
Cô muốn hét lên nhưng cổ họng không phát ra âm thanh, càng gào càng như rơi vào không gian sâu thăm thẳm, tối om, nỗi sợ trong cô giãy giụa điên cuồng, xé tan lồng ngực phá kén chui ra.
Sao có thể chứ, cô đã bỏ đi rất xa, rất xa…
Sao hắn có thể tìm thấy cô nhanh như thế, không đúng, không đúng, còn quá sớm…
Cô vẫn nhớ ánh anh ta khi ở trong phòng thăm tù, đêm đêm nhớ lại ánh mắt đó cô vẫn rùng mình.
Cả cái giọng điệu như tên xuyên thủng lòng ngực cô khi đó: "Em là kẻ tham lam còn tuyệt tình, sẽ có ngày tôi quay về đòi lại những gì đã mất."
Anh nói không sai, cô là kẻ ích kỷ tàn nhẫn nhường ấy, cho nên mới bị quả báo.
Cảm giác đang bước trên con đường địa ngục tồn tại mãnh liệt trong tim, cô bỗng nhiên cảm giác như ngực bị thứ gì va chạm thật mạnh, xé rách phòng vệ yếu ớt, đè chặt lấy con tim đang cố vẫy vùng kia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...