Cầm giấy đăng ký kết hôn trên tay, Hứa Song Nghi mừng đến nhảy cẫng bên đường.
Hoàng Mộc Nguyên thấy cô không ra thể thống gì, vội vàng kéo người lên xe.
Sau khi nhìn cô cười như con ngốc một lúc lâu, anh day trán than thở: "Đủ rồi, mau dọn đến nhà anh."
Tuy hai người qua lại đã lâu nhưng anh chỉ thuê cho cô một căn hộ cao cấp bên ngoài, hầu như anh có thể cho cô bất cứ thứ gì, ngoài việc cùng cô phát sinh quan hệ.
Những người đàn ông như anh đều đem quy tắc đặt lên đầu, cô chưa từng dám mơ mình có thể phá vỡ quy luật của anh.
Trong lúc Song Nghi còn đang ngơ ngác, anh đếm trên đầu ngón tay: "Hôm nay, vừa đủ mười tám tuổi nhỉ?"
Song Nghi "..."
Mặt cô đỏ bừng, chuyện gì đến cũng sẽ đến, hỏi sao anh lại đột ngột muốn cùng cô đăng ký kết hôn, trong lòng đã thầm canh ngày thật kỹ.
Anh cười cười kề sát hõm cổ cô hít hà mùi hương, giọng điệu rất nghiêm chỉnh: "Em đừng có hòng đắc ý."
Dứt lời liền cắn cổ cô một cái.
Cô lém lỉnh ngửa cổ cười: "Sao em lại không đắc ý chứ, rất đắc ý ha ha…"
Hứa Song Nghi tung tăng dọn quần áo sang nhà anh, ngã lăn trên giường mà anh thường ngủ hét lớn: "Hoàng Mộc Nguyên là chồng của em, Hoàng Mộc Nguyên là chồng của em."
Cô lăn vào ngực anh cúi đầu cười khúc khích không thôi, Hoàng Mộc Nguyên cười cười với cô rồi nhìn lên trần nhã, bỗng khát khao ôm cô vào lòng vô cùng mãnh liệt, vội giấu cô vào trong lòng: "Chúng ta làm lễ cưới thôi."
Cô ngơ ngác mở to mắt, cứ tưởng anh chỉ muốn kết hôn bí mật thôi.
Mộc Nguyên không biết tại sao mình lại nói những lời này, giọng nói rất nặng nề: "Vậy nhé, em muốn tổ chức sao cũng được, càng sớm càng tốt."
Song Nghi chớp mi mắt thanh khiết, cảm nhận anh đang hôn lên má mình từng chút, từng chút một hôn kín mặt.
Anh không nói cho cô biết, hợp đồng đó là muốn ngăn cô với những công kích cổ đông, anh vừa mới thừa kế tài sản, thực lực non kém.
Không dám tin mình có thể bảo đảm cô khỏi những lời đàm tiếu, khinh miệt của người khác.
Đợi một thời gian nữa đôi cánh của anh cứng cáp hơn, nhất định mang cô bay lượn khắp bầu trời này!
Anh đã từng nhìn thấy quá nhiều âm mưu toan tính, ngầm hiểu cuộc sống có quá nhiều chuyện không kiểm soát được, muốn bảo vệ cô khỏi những lời mắng nhiếc nhục mạ, anh phải dựng lên vỏ bọc vô tình.
Khi anh nói cô sẽ không nhận được bất cứ lợi ích nào từ cuộc hôn nhân này, họ mới chịu ngậm mồm không ý kiến, hơn ai hết anh muốn mang tất cả những gì mình có trao cô hết, cả đời này nắm tay nhau không gian dối.
Cả đời này không gian dối… anh có thể hứa với cô, còn cô…
Ôm cô vào lòng anh cảm thấy trái tim mình như tan chảy, hiếm khi anh để lộ sự yếu đuối, bàn tay vuốt lưng cô hơi run.
Cả đôi mắt cũng dần thẫm lại, đã nhiều năm ký ức về năm đó gặp cô đã trở nên mơ hồ, anh dần trưởng thành và ẩn nhẫn nhiều hơn, vậy mà không giấu được tình yêu anh dành cho cô.
Song Nghi thấy sắc mặt anh khó coi, trán ướt mồ hôi, nghĩ đến việc anh gấp gáp muốn kết hôn cô bỗng ôm mặt khóc.
Mộc Nguyên hoảng hốt ngồi dậy vỗ về cô, đầu lưỡi của anh cứng đờ: "Em…"
Cô nức nở vùi vào lòng anh: "Hu hu hu hu, đừng bỏ rơi em, có phải, có phải anh mang bệnh không?"
Mộc Nguyên "..."
Anh hận nghiến răng: "Hứa Song Nghi, em bị điên à!"
Cô nhìn anh trong màn nước mắt, thống hận gào lên: "Vậy sao anh lại muốn lấy em."
"Chuyện này em còn phải hỏi nữa hả, có phải dầm mưa đến úng đầu rồi không!"
Nhắc đến dầm mưa cô lại uất ức: "Tất cả là lỗi của anh!"
****
Song Nghi nhìn màn đêm dần buông xuống lòng ngày càng căng thẳng, mắt ngắm cảnh mà lòng bay tận nơi xa.
Cả ngày nay anh không rời khỏi cô, quấn quýt nồng đậm khiến cô cả thở cũng trở nên chậm chạp.
Đang mê man bỗng anh ôm vội lấy cô, hôn nghiến, hai người chen nhau trên sofa hôn siết.
Hôn đến trên người cả hai đẫm mồ hôi, cô nhoài người trên ngực anh: "Em pha nước cho anh tắm nhé."
Anh ôm siết lấy cô, hôn lên đôi môi sưng đỏ: "Được."
Cô ngửa đầu né tránh nụ hôn của anh, đấm ngực anh một cái: "Không cho anh hôn nữa."
Cô nhéo mặt cô nghiêm giọng: "Em đừng có ngang ngược."
Anh định dạy dỗ cô một phen nhưng cô đã ngồi dậy, anh cười bất đắc dĩ đợi cô pha nước tắm.
Cô bước vào trong phòng tắm mở vòi nước nóng, quét mắt nhìn một vòng nhà tắm.
Lúc chiều có cùng anh đi siêu thị mua thêm đồ dùng cho cô, mấy món đồ nho nhỏ xếp cạnh nhau ngay ngắn, trông cực kỳ hòa hợp.
Song Nghi mỉm cười sờ sợi dây chuyền trên cổ, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Hoàng Mộc Nguyên ở trong phòng tắm, dòng nước ấm khiến toàn thân anh thư thái.
Bỗng anh nghĩ đến gì đó, mở mắt nhìn ánh sáng mông lung phòng.
Song Nghi đi qua chiếc gương đặt trong phòng sách, bỗng như chạm phải củ khoai nóng bỏng giật mình như bị sét đánh trúng, tim đập thình thịch quay đầu nhìn anh: "Sao anh tắm nhanh vậy."
Hỏi xong lại thấy câu hỏi của mình có vấn đề, cô hối hận cắn môi.
Ánh mắt rất u ám: "Em vào đây làm gì?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...