Mẫn Dao ngước mắt, ánh mắt tĩnh như mặt nước phẳng lặng.
Hoàng Mộc Nguyên thấy cô rất kỳ lạ, yên tĩnh, thường xuyên nhìn anh ngẩn ngơ.
Anh ôm eo cô đẩy vào căn phòng tối đen như mực, anh ghì hôn sâu lên đôi môi cô.
Hơi thở anh nóng bỏng, phả lên gò má cô.
Mẫn Dao tùy hứng nương theo hành động của anh, gò má hơi nóng lên.
Trong bóng tối nghe anh cười, cùng cô rơi vào đại dương sâu thẳm, bơi lượn tự do, hơi thở quấn quýt, ma sát từng tách da thịt.
Đêm đã khuya, gió trong đêm như tiếng thì thầm, trong phòng mùi hương hoan ái vẫn chưa tan.
Đến tột cùng anh gấp rút ở trong cơ thể cô, là đau đớn hay phẫn nộ, Mẫn Dao không rõ, đêm nay coi như lời từ biệt.
Hoàng Mộc Nguyên rúc vào vai cô thều thào, trán nổi đầy gân đau đến nghẹt thở, mặt mày tím tái: "Song Nghi, lấy thuốc giúp anh."
Cô không vội mặc quần áo đi đến tủ gỗ nhỏ kê ở góc phòng, lục trong mớ thuốc.
Đáng ra số thuốc này nên để trên bàn cho tiện, nhưng lúc trưa cô nằng nặc đòi về, đem chúng bỏ vào trong hành lý anh hết.
Khi cô cầm được thuốc giảm đau trên tay, hơi sững người không kịp phản ứng, mắt cô nhìn con dấu nhỏ để trong ngăn kéo, môi mím chặt muốn bật máu.
Ánh trăng từ khe cửa hắt lên gương mặt đang mờ mịt, phảng phất như cuốn đi linh hồn của cô.
Mẫn Dao đắn đo rất lâu, quay đầu nhìn người ở trên giường đang co rúm vì đau đớn…
Cô suy nghĩ giây lát, rót một cốc nước cho anh uống thuốc, đi đến cửa sổ nhìn màn đêm bên ngoài…
Không gì có thể che đậy nỗi sầu, dưới ánh trăng liệu có bao nhiêu góc khuất được che dấu? Ngày mai khi bình minh lên mộng đẹp có hóa thành bọt biển.
Đêm nay cô nghe được tiếng thở của anh, tiếng tim đập dồn dập, dường như có gì đó siết chặt hai người lại, nhắc nhở sự tồn tại của đối phương.
Mẫn Dao ngưỡng mặt nhìn trời nhìn bầu trời đêm tĩnh lặng, vì sao nhỏ xíu kia vĩnh viễn xa xôi, ngăn cách bởi một bức tường vô hình.
Cô không biết được tương lai, chẳng dám hoài niệm quá khứ, không biết đã gây ra bao vết nhơ, làm bao người đau lòng.
Làm sao tìm được người trân trọng cô hơn thế, làm gì có người bao dung, nhẫn nại với cô như vậy.
Cô và Hạ Kiên đã từng trải qua nhiều sóng gió, ước nguyện của cô là có thể ở cạnh anh đến cuối đời.
Còn Hoàng Mộc Nguyên… anh rất tốt, chỉ là đã quá muộn, dù là hiện thực hay mộng ảo anh đều xuất hiện trong tâm trí của cô, sao lại có người tham lam, tuyệt tình như cô chứ?
****
"Tôi vẫn chưa muốn về."
Mẫn Dao đem thuốc bỏ vào vali, kiên quyết nói: "Về thôi vết thương của anh nghiêm trọng lắm rồi." Lúc cô định lấy điện thoại một tiếng lanh lảnh vang lên cắt ngang, điện thoại vỡ tan, cô khó hiểu nhìn anh: "Sốt đến điên rồi phải không? Anh không về, tôi về."
Thấy cô quay đầu định đi, anh ghì vali của cô lại, có vẻ vẫn chưa hả giận cười cười: "Vài ngày nữa là sinh nhật Hạ Kiên đúng không? Em nằng nặc muốn về bầu bạn với anh ta?"
Cô sững sờ nhìn anh, vẻ mặt dần lạnh lùng: "Tôi đi đâu không liên quan gì đến anh cả.
Anh không về thì cứ ở đây một mình đi!"
Quai hàm Hoàng Mộc Nguyên bạnh ra: "Tốt, tốt lắm, em nghĩ mình có thể ra khỏi đảo?" Anh dùng một tay nắm lấy cô: "Em không tỏ ra lo lắng cho Lăng Tường Lâm nữa à? Em nghĩ giờ anh ta đang làm gì, nghĩ đến ai?"
Cô biết mình không thể vùng vẫy, nhìn anh bằng ánh mắt giấu dao, rốt cuộc vẫn chịu thua: "Tôi chỉ muốn anh đến bệnh viện."
Anh không cãi lại cô, trong lòng cô nghĩ gì chỉ mình cô biết, anh vẫn nắm chặt cô theo bản năng.
Điều gì diễn tả tình cảm của họ, rung động tận tâm can, đẹp đẽ mà thê lương: "Tôi muốn ở lại đây."
Mẫn Dao thấy thái dương giật liên hồi, như có chuyện gì ập đến cô không chống đỡ được, đành xuống giọng: "Cho tôi mượn điện thoại."
Cô đổi sim đi đến một góc khuất nghe điện thoại.
Bên kia vang lên giọng nói vô cùng lo lắng: "Em không về được sao? Bình An cứ hỏi em đâu, bên đó có gì sao?"
Sợ anh phát hiện gì đó tim cô muốn nhảy ra ngoài, cô cố dùng giọng nói nhẹ như nước, không để lộ chút dấu vết đáng nghi: "Chị Kiều có giao việc cho em, tạm thời em chưa về được."
"Em đừng để bản thân vất vả quá, ngủ sớm mới ngày càng xinh đẹp được."
Mẫn Dao cố gượng cười, muốn hỏi tình hình thu mua của anh, nhưng Hoàng Mộc Nguyên đang ở gần đây, cô đành nuốt hết những lời hỏi han vào trong bụng.
"Anh cũng phải cẩn thận nhé." Cô cúp máy lặng lẽ rút sim ra ngoài.
Hoàng Mộc Nguyên kiên nhẫn đợi cô bình tĩnh lại mới nói: "Chúng ta đi ăn sáng thôi."
Mấy ngày liền Mẫn Dao ăn không ngon chút nào, cô lén xem trên mạng thấy cổ phiếu Niên Thịnh sụt giảm rất nhiều, cuộc sống của Hạ Kiên lúc này nhất định rối loạn vô cùng.
Cô đã thử đến quầy bán hàng mượn điện thoại quay số, chuông reo rất lâu không ai đáp lại.
Ngực cô chua xót từng đợt, không biết anh có đang mệt mỏi như cô?
Ngày hôm sau, cổ phiếu lại tiếp tục tuột thảm, cô sợ anh không đảm bảo được khoản vay, nguy cơ phát sinh không giải quyết được.
Trong mơ cô nhìn thấy vô số ác mộng, mưa rền gió dữ ép không thở nổi.
Tiến hành thu mua ban đầu vô cùng thuận lợi, cuộc chiến vô cùng thảnh thơi.
Thêm vào 10% cô lấy được từ Hoàng Mộc Nguyên, chuyện này cô vẫn chưa biết nói cho anh biết vì sao mình có nó, tạm thời kế hoạch diễn ra vô cùng ổn thỏa, thôi thì cứ giữ tạm dưới tên cô.
Hạ Kiên liên thủ với một công ty khác góp vốn thu mua, đang đà thắng lợi, không biết sơ hở nằm ở đâu.
Nhiều thông tin bất lợi của Niên Thịnh được tung ra, cổ phiếu của Niên Thịnh tuột dốc.
Các cổ đông bắt đầu rục rịch gây áp lực anh chỉ là người đại diện rất khó ăn nói với cấp trên, dự án anh và Hoàng Mộc Nguyên hợp tác đã không thành rồi, nếu công ty biết anh muốn thu mua cổ phiếu, đánh một trận lớn thì sẽ…
Cô giật nảy người, trong khi không biết anh xoay vòng vốn thế nào, anh báo cho cô một tin.
Hoàng Khải chịu bán 6% cổ phiếu trong tay mình, âm thầm giúp anh thu mua cổ phiếu khác.
Con sâu cờ bạc này đã đến đường cùng, anh không ép giá, còn rót cho ông ta thêm một ít tiền.
"Tuy cổ phiếu bên anh xuống dốc nhưng thật ra nằm trong dự liệu, tình hình bên Hoàng Cảnh Lương không khả quan hơn.
Nghe đâu là đàm phán thi công thất bại, thêm ảnh hưởng của trận động đất cách đây không lâu.
Bây giờ chỉ đợi Hoàng Khải thuyết phục được kẻ thù của Hoàng Cảnh Lương thôi, một khi người kia chịu rót vốn, anh có thể ra giá cao hơn thu mua thêm hơn 10% nữa… đã có vài người muốn bán, chỉ là chưa thương lượng được giá."
Cô không hiểu lắm, căng thẳng đến bàn tay ướt mồ hôi: "Tại sao người kia không tự mình thu mua?"
"Ông ta không tiện ra mặt, cả Hoàng Khải còn không dám, em nghĩ ai dám công khai đối đầu với Hoàng Cảnh Lương? Khi nắm trong tay hơn 10% cổ phần anh mới ngỏ lời với ông ta.
Cam kết sau khi thu mua cho ông ta làm cổ đông lớn, anh không ngại ai nắm quyền nhiều hơn, thứ anh cần là trả thù ông ta triệt để!"
Cô biết trong tay anh có 14% cổ phần, còn 10% cô vẫn giấu làm bùa bình an, chỉ còn thiếu 3 đến 4% nữa thôi.
Nếu họ đã muốn bán, anh lại có thêm người góp vốn, họ đã thắng hơn chín phần rồi.
Hoàng Cảnh Lương đang bị bệnh tật đeo đẳng, làm sao vượt qua cơn sóng dữ này?
Biết được tin tức này cô thở phào một hơi, song cũng hơi áy náy: "Anh nói xem ông ta liệu có trụ nổi không?"
"Đây là thương trường, chúng ta không làm gì sai cả."
Nếu nói thế, năm xưa ông ta thu mua công ty của cha anh cũng không sai.
Cớ sao anh vẫn ôm mối hận đó không buông? Mẫn Dao lạnh đến rùng mình, bỗng nghe anh nói…
"Không hiểu sao anh thấy bất an quá, cứ trằn trọc mãi không ngủ được, nếu có em ở đây thì tốt quá.
Ít nhất anh sẽ không gặp phải ác mộng, bị người ta ngoạm đến không còn xương cốt, cứ mờ mịt nhìn bóng đêm đến khi trời sáng.
Hiện giờ anh đang ở căn nhà ven biển, là nơi làng chài chúng ta hẹn hò lần đầu tiên chúng ta hẹn hò đó, lần trước đã đưa chìa khóa cho em.
Nơi này đã thay đổi rất nhiều, nhưng cứ nghĩ đến em từng ở nơi đó, anh…"
Cô nghe thấy tiếng anh thở mạnh, như đang đưa ra quyết định trọng đại: "Anh yêu em."
Cô ngây ngốc tại chỗ, trong tim có niềm vui sướng không nói thành lời.
Nước mắt không tự chủ được rơi xuống, giữa thế giới yên lặng, trái tim cô không ngừng gào lên lời yêu anh.
Mẫn Dao đứng bên cửa sổ nhìn ánh trăng khuyết tỏa ra ánh loang loáng, hình như có mùi hoa ở trong gió.
Cô hít sâu nhoẻn miệng cười: "Chúng ta kết hôn đi."
Hạ Kiên ngẩn ra.
"Dù kết quả ra sao, em vẫn muốn gả cho anh."
Hạ Kiên cười chua chát: "Lời cầu hôn phải để anh nói mới đúng." Anh rất nghiêm túc, thận trọng nói thêm: "Gả cho anh đi, anh ở đây đợi em trở về."
Sau khi cúp máy, Mẫn Dao giấu điện thoại đi.
Chiếc điện thoại này cô mua lại của người lái thuyền, luôn giấu anh.
Hôm nay bỗng thấy mình quyết định đúng.
Khi cô bước ra khỏi phòng tắm, Hoàng Mộc Nguyên cũng thức, anh đang với tay lấy thuốc, cô nhớ anh vẫn chưa ăn gì, liền nói: "Phải ăn no mới được uống thuốc." Lời này cực gấp gáp cô cảm thấy nhất định mình đang thấy tội lỗi, nóng lòng muốn bù đắp.
Rất nhanh cô dùng ánh mắt trung lập nhìn anh: "Lúc chiều bà chủ nói tối nay có chợ phiên có nhiều đồ ăn lắm.
Chúng ta đi dạo mua chút vật dụng đi.
Không phải anh muốn ở đây thêm nửa tháng sao?"
Hoàng Mộc Nguyên rất vui vẻ cùng cô đi chợ, hai người ăn thịt nướng bên đống lửa, mua rất nhiều khoai lang, cô còn uống thử rượu mơ ủ trên đảo.
Cô càng uống càng thèm, say đến người nghiêng ngả, cười ngốc nghếch, cái nóng của rượu từ ngực tràn lên cả mí mắt, viền mắt cô đỏ bừng.
**
Hạ Kiên nhận được điện thoại của cô, khi nghe xong anh càng vui vẻ, giống như có liều thuốc chữa bách bệnh.
Anh mở cửa vào nhà, một đôi tay ôm lấy anh.
Không gian tràn đầy mùi hương ngọt ngào, anh tiếng cười lanh lảnh bên tai: "Ngoan thật, chịu về sớm với em."
Anh vỗ tay cô cười cưng chiều: "Em đi máy bay cả ngày không mệt sao?"
Tiểu Vân nũng nịu: "Nhìn thấy anh sao còn có thể mệt nữa chứ." Cô vòng ra trước mặt anh, làm mặt quỷ, nhảy lên người hắn, cánh tay mềm mại trơn nhẵn vòng qua cổ hắn, đôi chân hệt như rắn nước kẹp hông anh: "Người ta nhớ anh muốn chết."
Hạ Kiên cười cười ôm người về phòng, Tiểu Vân ở trên người anh không ngừng thở ra từng tiếng gấp gáp, cố ý rót sự mờ ám vào tai anh.
Cô ngân nga gọi tên anh, ngón tay di nhẹ trên ngực áo: "Sao thế, không nói nhớ người ta hả?"
Anh không trả lời nhanh tay lột sạch quần áo trên người Tiêu Vũ, đồ lót ren mỏng manh màu đỏ tươi đốt mắt.
Trời đã tối nhưng hai người không muốn bật đèn.
Tiểu Vân khẽ cười vô cùng hấp dẫn, cô bò lên ngực anh ngồi lên, cào ngực: "Tiểu tình nhân bé nhỏ của anh đâu? Sinh nhật anh cô ta không về góp vui?"
Anh nắm bàn tay đang cào ngực cô: "Tình nhân gì chứ?"
Tiểu Vân thấy anh dường như mất hứng, hai tay ôm gương mặt hắn nhìn về phía mình: "Nói sao cũng là người cũ của anh."
Anh mân mê khuôn ngực của cô, nói như cảm thán: "Không sai! đã cũ." Anh cười cười: "Nhưng nếu có thể, anh không ngần ngại lợi dụng lợi ích cuối cùng của cô ta."
Tiểu Vân rên rỉ theo từng hành động mãnh liệt của anh, hòa quyện không kẽ hở.
Thân người cô ta run rẩy, dựa ngực anh thều thào: "Cô ta thật sự rất yêu anh."
Hạ Kiên trầm ngâm: "Người nặng tình thường không làm được việc lớn, ngoài anh ra cô ta còn mắc kẹt ở chỗ Lăng Tường Lâm.
Cứ day dưa như vậy, lẽ nào anh còn phải chia sớt cho người khác? Ai biết bao năm qua đã xảy ra những chuyện gì, anh không muốn tìm hiểu nữa."
Tiểu Vân kẹp chặt anh cười phóng đãng: "Biết anh xấu xa nhưng em vẫn yêu anh." Cô để anh hôn khắp cơ thể của mình, cười ngâm một lúc: "Thế còn Lăng Tường Lâm thì sao, đến giờ cô ta vẫn chưa phát hiện người là do anh bắt?"
"Chuyện này liên quan gì đến anh?" Hạ Kiên cười lạnh: "Tất cả đều là do em ra tay, anh không biết gì cả."
"Người ta có ý tốt giúp anh, anh còn dám nói thế."
"Anh nhất định bù đắp cho em.
Tài chính bên phía Hoàng Cảnh Lương nhất định có vấn đề, ông ta ra giá cao mua cổ phiếu nhưng lại lấy cớ đang nằm viện không giao dịch với ai.
Trước nay ông ta luôn là thanh lợi kiếm sắc bén, quyết đoán, sao có thể để người khác nghĩ ông ta bị bệnh tình kéo chân? Ông ta không gọi Hoàng Mộc Nguyên về hợp lực, đủ thấy ông ta đang tính một con đường khác, đến bước cuối cùng số cổ phần anh ta giữ sẽ bán đi, giữ lại một số vốn."
"Em sợ ông ta thà ôm lấy công ty cùng chết cũng không bán số cổ phiếu đó." Tiểu Vân rũ rượi ngửa cổ nén tiếng rên, âm thanh của cô rất nhỏ, cực kỳ mỏng manh, lọt vào tai hệt như lông vũ câu dẫn người khác.
Anh cũng rất đắn đo, Hoàng Cảnh Lương bệnh nặng, Hoàng Mộc Nguyên vẫn nhởn nhơ bên ngoài? Chuyện Hoàng Khải hợp mưu với anh vẫn còn là bí mật, ngoài mặt ông ta trấn an cổ đông, trong tối lại giúp anh thuyết phục cổ đông đến chỗ bí mật, để anh ra mặt thương lượng giao dịch.
Càng đến gần chiến thắng anh càng sợ hãi, nhưng sáng nay nhận được điện thoại của Mẫn Dao, anh thả lỏng hơn nhiều: "Cô ấy đã lấy được con dấu của Hoàng Mộc Nguyên, nếu dùng nó vay ngân hàng một số tiền lớn, Hoàng Cảnh Lương nhất định chết thảm."
Tiểu Vân ngây ra: "Nếu chuyện này lộ ra, cô ta sẽ ở tù đó."
"Cũng không liên quan đến anh." Anh lạnh nhạt di chuyển xuống bên dưới, môi mút lấy vòng eo nhỏ nhắn, say mê liếm láp từng tấc da thịt thơm tho của cô.
Không chút quan tâm nào đến người con gái kia, cứ như hai người chỉ là kẻ xa lạ..
Cô ta đã vì anh làm rất nhiều chuyện, tôi biết anh xấu xa, không ngờ lại vô tình đến mức này.
Cha tôi nhận anh vào làm, gả tôi cho anh, liệu ngày nào anh cũng thôn tính đến công ty của cha tôi không? Hạ Kiên, sao tôi lại yêu người như anh chứ? Đáng lẽ tôi nên hiểu ngay từ đầu, anh lợi dụng cô ta đưa Hoàng Mộc Nguyên vào tù, không tiếc bỏ rơi cô ta tự mình ra nước ngoài.
Người như anh nào biết nghĩ cho ai! Sao tôi lại ngu dại đến mức này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...