2 Ngày sau, Thịnh Đại.
Như thường lệ,bốn người lần lượt ngồi đợi trong phòng bao,lạ thay lần này người đến muộn là Hách Thiên còn người đến sớm nhất lại là Kiều Minh.
Kiều Minh trầm lặng ngồi uống rượu trong một gốc,nghe tiếng bước chân đi vào, mắt anh nhắm lại,nói
" Cô ấy không đến?!"
"Ừm "- Hách Thiên trả lời.
Chu Khải ngồi trên sô pha giữa phòng,lưng dựa vào thành ghế,bắt chéo hai chân,tay cầm ly rượu thưởng thức.
" Đến rồi không biết tự ngồi,còn cần người khác mời à?" - Hứa Khải dùng giọng điệu vừa lạnh lùng,vừa bỡn cợt để nói, giống như đang giận cũng giống đang thiếu đòn.
Hách Thiên biết rõ bản tính trẻ con của thần bạn già, nghe xong không tức ngược lại,lại cười.
Anh ngồi xuống cạnh Hứa An,Hứa An định rót cho anh ly rượu,lần nữa lại bị Chu Khải nói lẫy.
" Giờ này không phải giờ làm việc của cậu,để cậu ta tự rót, không có tay à.
? ".
Hứa An nhìn Chu Khải rồi lại nhìn Hách Thiên,tội cho tấm thân nhỏ,chỉ rót rượu thôi mà sao còn căng hơn dây đàn thế này?.
Hách Thiên tự mình rót rượu,vừa uống xong một ngụm liền tiếp tục bị tra khảo.
"Nói đi,sao không nói gì cho tôi biết?
Có ai xem tôi là huynh đệ nữa không,hả?!"
- Chứ Khả lớn tiếng quát.
" Được rồi,cậu bình tĩnh nghe A Thiên nói đi!"- Hứa An nói.
Chu Khải im lặng ngồi trừng mắt nhìn Hách Thiên.
" Cũng không có gì,chỉ là đã chính thức hẹn hò,yêu đương thôi "- Hách Thiên nói.
Hứa An nhìn Hách Thiên,bán tin bán nghi hỏi.
" Thật không có gì sao? Buổi chiều tôi có nghe cô ấy bảo anh đừng uống nhiều rượu không tốt cho vết thương "
" Chuyến công tác lần này anh đi lâu hơn dự tính, có phải đã xảy ra chuyện gì khi đi công tác không?"
Nghe Hứa An nói đến chuyện này,vẻ mặt hai người còn lại dần biến sắt.
Hách Thiên không còn cách gì khác chỉ đành kể lại quá trình sự việc xảy ra khi đi công tác.
Kiều Minh từ đầu đều yên lặng ngồi nghe nhưng sau khi Hách Thiên vừa dứt tiếng,anh là đầu tiên đưa ra câu hỏi.
" Cậu thật sự,đã chính thức hẹn hò với Trần Y Y?"- Kiều Minh nghiêm túc hỏi.
Nghe có vẻ chỉ là câu hỏi bình thường nhưng đối với cả bốn người họ,đều hiểu ý nghĩa của câu hỏi này.
" Ừm " - Hách Thiên cũng dùng bộ dạng nghiêm túc trả lời lại câu hỏi này.
Bầu không khí phút chốc trở nên im lặng,im lặng đến mức có thể nghe tất cả tiếng động bên ngoài.
Âm thanh tiếng bước của một đoàn người đột nhiên dừng trước cửa,đánh bay bầu không khí trầm lặng trong phòng,họ đồng loạt nhìn về phía cánh cửa, ngoài họ ra còn ai tới đáy?.
Sau đó không lâu có người dùng giọng điệu kính trọng, rắn rỏi gọi một tiếng " Anh ", chưa đầy 2 giây đoàn người tiếp tục bước đi, bên trong phòng lại tiếp tục câu chuyện.
Có vẻ lần hộp mặt này không mấy vui vẻ,trước khi rời đi,Kiều Minh nói.
" Đừng làm tổn thương trái tim của một người tốt như cố ấy ".
Hách Thiên -"! ! "
Chu Khải khó hiểu nhìn Hứa An
" Hôm nay cậu ta lạ lắm nha!"
2 Tháng sau.
Trần Y Y và Hách Thiên đã chính thức hẹn hò được 2 tháng, mỗi ngày đều gặp mặt đối phương với nhiều lí do khác nhau,họ không những không thấy chán ngược lại tình cảm của hai người phát triển nhiều hơn,Trần Y Y và Hách Thiên đã có thể nắm tay nhau trước mặt nhân viên, quan tâm nhau mọi lúc,mọi nơi,và đã cùng ngủ chung một phòng mỗi khi Trần Y Y mơ thấy ác mộng.
Trong thư phòng,bóng lưng cô đơn của một người đàn ông cao ráo đang đứng ngoài ban công,làm cho không khí xung quanh căn phòng cũng trở nên trầm lặng và lạnh lẽo,khiến người khác nhìn mà xót.
Cửa phòng không đóng,một người đàn ông khác có mái tóc màu xanh,bước vào.
Vừa vào phòng,chưa nhìn thấy gì, anh liền đưa ngón tay trỏ lên che mũi, mùi rượu trong phòng quá nồng, chắc hẳn người bên trong uống rất nhiều,đến nổi chỉ ngửi mùi rượu cũng có thể khiến người khác say.
Anh ta đưa tay bật đèn,căn phòng vừa sáng lên thứ đập vào mắt anh đầu tiên chính là những chai rượu rõng nằm lăn lóc khắp nơi,dưới sàn cũng có rất nhiều rượu bị đổ,kế tiếp anh nhìn ra người đàn ông bên ngoài ban công,trên tay người đó vẫn còn một chai, quần áo xộc xệch,tóc tai bù xù nhìn rất chật vật,anh không đành lòng nhìn người đàn ông này tiếp tục như vậy,nhẹ giọng gọi mốt tiếng.
"Anh?!"
"Hai này nữa anh sẽ ra nước ngoài,chú nhớ để ý công ty,nếu có chuyện quan trọng thì gọi cho cho anh.
!
"Xảy ra chuyện gì sao? Anh? " - Vương Âu thăm dò,hỏi.
Người đàn ông không hề đi chuyển vẫn như cũ đứng yên nhìn ngoài xa,nói.
" Không có gì,chỉ là anh muốn kiểm tra đột xuất các chi nhánh ở nước ngoài,không có gì đáng ngại.
"
Tuy cách nói bình thản nhưng ai nghe cũng sẽ nghe ra trong lời nói mang chút muộn phiền,buồn bã huống hồ người thông minh như Vương Âu.
Thật ra cả Vương Âu và người đó đều biết đối phương đang nghỉ gì chỉ là họ không nói thẳng ra,chỉ là vì giữ lại chút riêng tư,chút bí mật cho bản thân, cho dù thân thiết cỡ nào, cho dù là hiểu ý đến đâu thì cũng sẽ có những thứ mà bản thân không muốn nói cho người khác biết hay bản thân cũng không nên biết quá nhiều chuyện của người khác.
"Vậy khi nào anh về?"- Vương Âu hỏi
Đối mặt với Vương Âu vẫn là bóng lưng lạnh lùng mà cô đơn của người đàn ông,anh không hỏi tiếp,xin phép ra ngoài rồi đóng cửa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...