Huyền Trúc tay xách mấy túi đồ mua ở siêu thị về, nét mặt không khỏi tươi tắn.
Xem như chiến lợi phẩm thu được của buổi ra ngoài hôm nay đi.
Cô quay qua nói với Hiểu Vương đang đỗ xe đằng sau.
- Nhiều đồ ăn tươi thế này, tối nay em sẽ hết mình nấu ăn.
- Không cần tốn quá nhiều sức, sẽ mệt!.
Anh cố nặn ra một nụ cười nhợt nhạt, dịu dàng bảo cô.
Hai người đi lên lầu.
Lúc này đã bảy giờ tối.
Huyền Trúc trở về liền cặm cụi trong bếp nấu ăn, cô dường như rất có hứng thú với việc trở thành một hảo trù sư ( ý chỉ việc bếp núc ).
Lại nói bởi mải bận rộn nấu nấu nướng nướng, làm cho cô liền không còn thì giờ mà nhìn nét mặt Hiểu Vương ra sao nữa.
Vậy nên không thể biết được anh lúc này đang vui hay buồn, trong lòng thanh tản hay là nổi đầy giông cuồng gió dữ.
Tâm trạng vì thế đều vô ưu vô thức, hồn nhiên như chú chim én nhỏ trong phòng bếp.
Hiểu Vương sau khi đưa cô vui chơi trở về, liền chui vào phòng tắm đóng cửa lại.
Anh muốn mượn nó để trốn một lúc, sợ mình không thể đường đường chính chính đối mặt với cô ở ngoài kia.
Suốt quãng đường đi, thật sự anh đã phải che đậy rất kỹ rồi.
Cũng lại bởi như vậy, mà cả người đều mệt mỏi.
Mệt mỏi nhất là khi nào?.
Chính là khi con người ta đóng kịch đi.
Lại nghĩ, nếu anh không giả tạo, vậy thì sẽ làm cô nhất thời đau đớn.
Cũng sợ chính mình làm hỏng khung cảnh ấm áp, dung dị trước mắt, cho nên đành nhắm mắt làm liều.
Anh khó khăn lắm mới làm cho cô hồi phục trở lại, không ngờ, cô mới chỉ hồi hoàn được mấy phần lại đã xảy ra cơ sự này.
Anh hận còn chưa đủ thời gian để chăm sóc cho cô tốt hơn nữa.
Vương chống hai tay trên bồn rửa mặt, đôi mắt sâu gằm gằm nhìn xuống thứ nước đang chảy xuống bồn, đáy mắt đen tuyền u tối không trông thấy ánh sáng.
Nét mặt thì cứng lại.
Anh lúc này chỉ muốn được gào thét thật lớn, lồng ngực anh thực bức bối, thực tù túng, lại cũng muốn ngăn chính mình không thể suy sụp.
Cứ thế giằng co hỗn chiến trong câm lặng.
- Anh sao vậy?.
Huyền Trúc vặn nắm cửa, cô đứng ngoài nhà tắm nhìn vào, chỉ thấy bóng lưng u khuất của anh đứng chắn trước tấm gương.
Anh lại hơi cúi đầu, làm cô không thể nhìn thấy nét mặt anh đương tại.
Chỉ cảm thấy từ tấm lưng lãnh khốc ấy dường như đang đè chặt một dòng tâm tư hỗn phiếm.
Mà là loại tâm tư gì, cô thực cũng chưa rõ.
Giây lát sau, anh quay lưng lại, như cũ vẫn là cái nhìn ôn nhu đến khó tin.
Anh trấn an cô.
- Không có gì!.
Anh muốn rửa mặt cho tỉnh táo một chút.
Em đã nấu cơm xong?.
- Chưa mà!.
Làm sao nhanh thế được!.
Cô tròn mắt nhìn anh, bộ dạng anh cứ như người mất hồn không sai.
Đáy mắt trong suốt của cô bắt đầu ánh lên tia ngờ vực.
Là loại giác quan thứ sáu của người phụ nữ nói với cô rằng, anh đang giấu cô.
Nhưng cô như thế lại chỉ để trong bụng, xoay người trở vào bếp.
Chính thức từ lúc đó, tâm trạng hai người bọn họ đều có sự chuyển sắc, ít nhiều đều không còn hào hứng, vui tươi đối đãi với nhau như trước nữa.
Không khí trong căn hộ liền trùng xuống, mỗi người chật vật ôm một nỗi niềm riêng.
- Bánh Bao Hấp, ngủ ngoan nhé!.
Chị phải đi ngủ rồi!.
Huyền Trúc vuốt vuốt cái mũi ướt đỏ hồng của Bánh Bao đang nằm ngoan ngoãn trong lồng, rồi thở dài đứng lên rời đi.
Khi cô bước vào phòng ngủ, Vương vẫn ngồi trên giường mà làm việc với chiếc máy tính, giờ đã 11 giờ đêm.
Cô cụp mắt, nhẹ nhàng vòng qua phía bên kia, mở chăn nằm xuống, yên lặng xoay lưng về phía anh nằm ngủ.
Hiểu Vương hơi ngừng lại công việc, quay sang nhìn thân hình nhỏ đang vùi dưới chăn, một tay vươn ra định chạm vào tóc cô, nhưng rốt cuộc nó chỉ dừng ở nửa chừng, sau đó lại thu tay về.
Không biết từ lúc nào, trong lòng anh hình thành thứ mặc cảm tội lỗi sâu sắc, dằn vặt, ngăn cách anh đến gần cô.
Phải rồi, là vì anh không xứng đáng.
Anh giấu giếm cô, lừa gạt cô, trước mặt ân ân sủng sủng, thế nhưng sau lưng lại là âm thầm chuẩn bị cưới người khác.
Anh chính là loại hèn hạ, mà không chỉ hèn hạ, rất đúng còn khốn nạn vạn lần nữa.
Gân xanh trên trán anh hiện lên, khuôn mặt cứng lại như hắc thạch, khó coi vô cùng.
Liền đóng sầm chiếc laptop, nhảy xuống giường bước ra ngoài.
Đối với một màn vừa rồi, không sai Lâm Huyền Trúc đều đã cảm thấu hết, chỉ là không cách nào mở miệng ra hỏi anh.
Đành nhẫn nhục nhìn anh ôm sự khó chịu, ngột ngạt như thế trong lòng.
Nơi đuôi mắt tự bao giờ đã hiện một tầng nước nóng hổi, cay xè, khiến cô khó chịu thập phần.
Lúc này tự nhớ tới cú điện thoại hồi chiều của anh, hai ba phần đã đoán là người nhà gọi cho anh, nét mặt anh lúc ấy thay đổi rất nhanh, chính cô khi nhìn bóng lưng anh rời đi cũng cảm thấy bất an mơ hồ.
Không ngờ được, thực tại lại chính là đi theo hướng như thế.
Huyền Trúc rất lo, rất lo bố mẹ anh lại thúc ép anh nhanh chóng cưới vợ, sinh con ở nhà.
Vậy thì, cô phải làm sao đây?.
Huyền Trúc kéo tấm chăn phủ kín mặt, phía dưới liền bật ra tiếng khóc sụt sùi rất nhỏ, phần như đè nén, phần lại như giấu giếm, phần nữa lại như bi thương đến đau lòng.
Ai biết, cô đang phải đón lấy những gì sau trái tim yếu ớt của mình.
Hiểu Vương đi ra phòng bếp, liền đi tìm cho mình bao thuốc, lấy ra một cây đốt lên.
Anh cũng không có bật điện, cứ thế một thân ẩn trong bóng tối tà dật, dáng hình lãnh đạm.
Trong góc bếp chỉ thấy đốm lửa nhỏ màu cam trên ngón tay anh sáng lên, dần cháy rụi.
Anh ngửa cổ phả ra một hơi, khói theo luồng khí tản ra ngoài, chìm vào bóng tối viễn vọng.
Màn đêm thực không những tối mà còn lạnh nữa.
Trong gian bếp này tồn tại một loại lạnh giá luẩn quẩn nơi không gian thiếu hơi người, rịn vào da thịt trần trụi nơi thân trên của anh, khiến toàn bộ cơ thể như cứng lại.
Anh vẫn trầm lãnh không màng để ý, khoanh tay đứng tựa lưng vào bàn, hờ hững kẹp điếu thuốc cho lên miệng rít vào thật sâu.
Đôi mắt thấm đẫm bóng tối.
Anh từng chút, từng chút tự mình ngẫm lại toàn bộ.
Cảm thấy chênh vênh trước sự lựa chọn của chính mình.
Tại sao dễ dàng thoả hiệp?.
Tại sao dễ dàng buông xuôi?.
Tại sao cha mẹ anh một mực không hiểu cho anh?.
Tại sao?.
Tại sao?.
Ngàn vạn chữ “ tại sao “ tràn đến, lại như liều thuốc kích nổ mọi sự chịu đựng vốn đã khó trấn áp nơi đáy lòng lúc này, anh rít lên, ném mạnh đầu thuốc tàn xuống đất.
- Chết tiệt!.
Anh điên mất.
Thực sự điên mất.
Lâm Huyền Trúc, cô ấy sẽ ra sao nếu biết sự thật?.
Anh phải bằng cách nào để nói rõ ràng cho cô ấy?.
Nếu tỉnh táo, nhất định anh sẽ không thể tự mình nói được.
- Trúc!.
Tha lỗi cho anh...
Nơi yết hầu khô khốc của Hiểu Vương rỉ ra một câu rất nhỏ, giọng anh run run lại bị khói thuốc làm cho khàn đặc, thật sự rất bất lực.
Bóng tối thành công giấu đi giúp anh một đôi mắt sâu thẳm giờ phút này đang vẩn đỏ vì xúc động.
Thành công giúp anh ẩn đi một dáng vẻ ủy khuất đến đau lòng vì bế tắc.
Anh nghẹn ngào quẫn tuyệt quay lưng chống tay lên bàn.
Tấm lưng băng lãnh trần trụi trong đêm.
Một tà váy xanh nhàn nhạt lại ẩn hiện những hoạ tiết tăm tối dị hoặc hiện lên trong nhà tắm tối thui, nhẹ nhàng bước ra ngoái.
Sắc sắc không không âm trầm lướt đến tại sau lưng anh một bước.
Ả vươn tay trắng đầy móng vuốt ra chạm tới bờ vai nam tính ấy.
Trong bóng tối tà dật, ánh mắt ả long lanh mơ hồ, khoé môi cong lên đầy khao khát.
- Ai?!.
Vương giật mình quay ngoắt lại, tia mắt u khốc lướt qua khoảng không gian trơ trọi trong gian bếp.
Chân mày lưỡi kiếm hơi nhíu lại.
Khắc trước, anh chính là đang mải mê chìm ngập trong đống cảm xúc hỗn loạn của mình, liền cảm thấy một cỗ hầm băng tê tái từ bả vai truyền tới sống lưng, bất ngờ không nhịn được mà phải xoay người lại.
Rốt cuộc, cuộc sống của anh là đang gặp phải chuyện quỷ quái gì đây?.
Anh gằm mặt, đôi mắt vốn hiền hoà lúc này đã bị tâm tình lộn xộn biến thành sắc bén như lưỡi đao, lại lùi mình tựa vào mép bàn, đầu óc trống rỗng.
Cũng sớm quên mất đi một Lê Vi đồng nghiệp đã chết.
Mấy phút sau, chờ cho tâm tình ổn định, anh mới quay trở lại phòng ngủ.
Đến bên giường, nhìn thấy bóng lưng mềm mại đang ngủ say sưa, nét mặt căng thẳng mới chịu giãn ra đôi chút, mỉm cười nhẹ vuốt vào gò má đầy đặn của cô.
Cũng thở dài để chính mình nằm xuống, quay sang ôm lấy cô thật chặt.
Sống dưới bầu trời này thật quá ư mệt mỏi, cho nên ngay cả chợp mắt một cái cũng cảm thấy như đã chìm vào giấc ngủ trăm năm, nặng nề, phiền não.
Chỉ muốn ôm lấy thân hình mềm mại trước ngực rời đến một chốn tự tại chẳng nhiễu sầu luỵ, xem ra chính là khát vọng huyễn hoặc nhất thời trong đầu anh lúc này.
Hiểu Vương ảo não khép mí mắt lại, đôi mắt sâu đen tuyền đã đến lúc cần được nghỉ ngơi.
Một đêm dài u tối cứ thế qua đi.
Ngày mai trời vẫn sáng, thế nhưng giông tố trong lòng họ thực chỉ mới bắt đầu.
Huyền Trúc ngồi thẩn bên bàn ăn, nhìn vào số đồ ăn mình đã bày lên từ lâu, đến giờ đã nguội ngắt.
Cũng không màng để ý Bánh Bao Hấp đang meo meo đòi ăn ở bên cạnh.
Cô uể oải nhấc tay nhấn điện thoại sáng lên muốn xem giờ.
Đã mười giờ tối, thế nhưng, Hiểu Vương vẫn chưa về.
Tuy hôm nay là đầu tuần, nhưng chưa có hôm nào anh đi làm về trễ như vậy.
Nếu có công chuyện, nhất định sẽ báo với cô từ chiều.
Còn hôm nay thì không.
Cô vẫn chuẩn bị bữa tối, quyết tuyệt chờ anh về rồi cùng ăn, lại nhìn chiếc điện thoại im lìm, chỉ cảm thấy đáy lòng mình càng thêm nặng trĩu.
- Chúng ta đánh cược, chờ anh ta trở về và chính miệng nói với chị thế nào, lúc đó chị quyết định cũng chưa muộn.
Tôi không vội.
Lời nói hôm nào của Bảo Bình lại thừa dịp xông tới luẩn quẩn trong đầu cô.
Đừng nói là mọi chuyện sắp sửa xảy ra như những gì cô ta nói.
Cô thực không dám nghĩ tiếp đi.
Nếu thế, chính là cô đã thua trong lần đánh cược oan nghiệt này không phải sao?.
Hiểu Vương trở nên như vậy, còn có thể vì cái gì được nữa?.
Cô đã sớm quá hiểu anh rồi.
Huyền Trúc nặng nề cụp mắt nhìn xụi xuống chân, hoang mang không biết tương lai phía trước mình sẽ ra hình dạng gì, màu sắc gì.
Cô thực không dám đối mặt.
Hoá ra, cuộc đời cô, chưa bao giờ thoát ra khỏi bi ai.
Không nhịn được đả kích mà tuôn trào nước mắt, từ hạt, từng hạt trong suốt lã chã rơi, nhỏ xuống mặt bàn mà vỡ vụn.
Cô gục mặt xuống mà khóc, thừa dịp anh đang không có ở đây khóc một trận thật to.
Bộ dạng yếu đuối này của mình, cô hận không thể xé rách nó đi.
Dùng hai tay ôm lấy bờ vai mong manh đang run rẩy từng chập của chính mình.
Trong đầu vang lên giai điệu nhu nhuyễn của bài hát cô và anh cùng thích, bài hát kỷ niêm cho tình yêu giữa hai người.
Lúc này, từng lời từng chữ của nó như lại hóa thành sắc nhọn cứa vào tim.
" Ngã môn khốc liễu
Ngã môn tiểu trước
Ngã môn đài đầu vọng thiên không
Tinh tinh hoàn lượng trước kỷ khỏa
Ngã môn xướng trước
Thi gian đích ca
Tài đổng đắc tương hỗ ủng bão
Đáo để thị vy liễu thập ma
Nhân vy ngã cương hảo ngộ kiến nhĩ
Lưu hạ túc tích tài mỹ lệ
Phong xuy hoa lạc lệ như vũ
Nhân vy bất tưởng phân ly
Nhân vy cương hảo ngộ kiến nhĩ
Lưu hạ thập niên đích kỳ hứa
Như quả tái tương ngộ
Ngã tưởng ngã hội ký đắc nhĩ ".
" Chúng ta từng khóc
Chúng ta từng cười
Chúng ta từng ngẩng đầu nhìn khoảng trời kia
Ngàn vì sao lấp lánh trên cao
Chúng ta cùng hát
Bài ca của thời gian
Rồi cuối cùng cũng hiểu ra
Cái ôm kia là vì điiều gì
Bởi vì đúng lúc gặp gỡ người
Nên mới lưu lại những ký ức mĩ lệ
Gió thổi hoa rơi lệ như mưa
Bởi vì không muốn phân ly
Bởi vì đúng lúc gặp gỡ người
Lưu lại lời hứa suốt mười năm
Nếu như có gặp lại lần nữa
Có lẽ ta vẫn nhớ đến người.
"
Cạch!.
- Meow!.
Tiếng cửa chính mở ra rồi lại đóng vào khiến Bánh Bao Hấp đang nằm trên bàn bèn ngóc đầu lên tròn mắt nhìn.
Một bóng dáng cao lãnh bước vào, tuy nhiên lại đổ xiêu đổ vẹo.
Không sai, Hiểu Vương uống rượu say.
Anh lảo đảo tụt giày, còn không cả đi dép lê cứ thế tiến vào.
Vừa đi vừa trút áo vest ném sang một bên, nới lỏng cà vạt lệch lạc sang bên cổ, hơi thở nóng rẫy, phì phò.
Đôi mắt chim ưng có chút đờ đẫn, nhưng vẫn chung thủy tăm tối, liếc nhìn phía trước, nhác thấy bóng hình mềm mại quen thuộc đang ngủ gục trên bàn ăn, liền vô thức nhếch môi cười, lảo đảo tiến tới.
Huyền Trúc mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào không biết.
Bỗng mơ màng cảm thấy mang tai nóng rẫy, cơ thể bị động chạm mạnh mẽ, lại có hơi thở nam tính gấp gáp từ đâu phả tới, còn thoang thoảng hơi men rất nồng.
Vì thế mà ngay ngắn tỉnh táo trở lại, giật mình mở choàng mắt.
Lại ngỡ ngàng một phen khi ánh mắt chạm phải trần nhà trắng tinh.
Sau lưng truyền tới một cỗ lạnh lẽo cứng ngắc.
- A!.
Huyền Trúc kêu lên, đánh mắt nhìn xuống, liền thấy cái đầu của anh đang gục trên ngực mình.
Hơi thở nặng nề lại nóng ran, còn mình không sai đang nằm ngay ngắn trên mặt bàn.
Hoá ra anh về trễ như vậy là vì đi uống rượu.
Say khướt còn dám lái xe trở về, lại còn thừa dịp cô ngủ quên mà hành sự tại trận như vậy.
Thật không biết nên trách hay nên buồn nữa đây.
Cô nhíu mày, nhổm người dậy, muốn nâng anh lên thế nhưng chưa kịp thao tác, cổ tay mình đã lại bị anh nắm lấy, đè xuống.
Anh trườn lên đối mặt với cô, thì thào nói không thành tiếng, run run lại khàn đặc.
- Huyền Trúc!.
- Anh say rồi!.
Để em đi hâm lại thức ăn cho anh ăn lót dạ, nếu không sẽ càng khó chịu.
Cô lại ngóc đầu dậy chau mày nghiêm túc nói với anh.
Tuy nhiên anh cơ bản đã chếnh choáng, lúc này không còn thu thập được ngôn ngữ nữa, chỉ làm theo bản năng trong tiềm thức của mình.
Không sai vẫn đè chặt cô xuống mặt bàn, ánh mắt lờ đờ nhìn cô gắt gao.
Trúc có phần xúc động, đôi môi run run không nói nên lời, hai mắt trong veo thăm dò đáy mắt đen tuyền u tối của anh đang ở rất gần.
Phút chốc cô dường như cũng bị hơi men nồng đặc từ hơi thở của anh quấn lấy, đầu óc vì thế cũng chếnh choáng theo vài phần.
Cô hít vào một hơi, cố trấn áp anh lại.
- Vương!.
Mau buông em ra!.
Anh sao lại uống say như vậy?.
- Anh không say!.
Anh cúi đầu gầm nhẹ.
Giọng nói nam tính cất lên lập tức khiến cô im bặt.
Cổ tay vẫn bị anh giữ chặt, còn có chút dùng sức siết nhẹ, đã tê rần đi.
- Anh rất tỉnh táo...
Anh lại thì thào, âm điệu đã nhẹ đi mấy phần.
Vẫn cúi đầu, không có đối mặt với cô.
Nhưng cô có thể cảm nhận thấy, anh đang run rẩy.
Đáy lòng chợt truyền lên một cỗ đau thương, vành mắt rất nhanh xuyến ra tầng nước mỏng, sống mũi cay xè.
Cô cố nén lại, nhỏ giọng hỏi.
- Nói đi, nói cho em biết, có chuyện gì?.
Hiểu Vương!.
- “...”
Một giây, hai giây, năm, sáu giây trôi qua chậm chạp như thế, Hiểu Vương chung thuỷ không thay đổi tư thế, cũng không trả lời câu hỏi của cô.
Duy chỉ có hai tay đang nắm cổ tay nhỏ của cô là ngày càng gia tăng sức lực, khiến cô đau đớn.
- Anh sắp lấy vợ...
Thế giới sụp đổ.
Đáy mắt trong veo của Huyền Trúc lúc này như căng ra mở to, lại vì thế càng trở nên trong suốt như tấm kính bị rơi xuống vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh nhỏ.
Cô tiêu lực, để mình ngã xuống trên mặt bàn, lại trực tiếp nhìn tới trần nhà trắng muốt trống trải, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc hoá băng lãnh cứng đờ, toàn thân lại mềm nhũn ra.
Nếu lồng ngực không nhấp nhô yếu ớt, có thể nghĩ rằng cô chỉ còn là một cái xác trơ trọi.
Đúng vậy, tâm can cô từ giờ chính là đã chết.
Hai người cứ thế bất động hồi lâu, lát sau, Hiểu Vương có phần tỉnh táo lại, anh ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô nằm xụi lơ như cái xác không hồn, mặt mũi trắng bệch, liền hoảng hốt, vội vàng buông tay cô ra, dựng cô dậy, ôm cô vào lòng.
- Trúc!.
Trúc!.
Em sao vậy?.
Nghe anh nói không?.
Xin em!.
Trúc tuyệt nhiên vẫn không có phản ứng, hầu như không có bất kỳ sự đáp trả nào.
Đáy mắt khô ráo trong suốt vẫn hờ hững nhìn mông lung không rõ.
Đôi môi bất động.
Anh lảo đảo đứng lên, bế xốc cô đem cô tiến vào phòng ngủ.
Cước bộ chệnh choạng, tuy quãng đường đi không hề dài thế nhưng anh lại va hết chỗ này đến chỗ kia, tuy nhiên luôn bao cô bằng hai cánh tay rộng, chỉ để cơ thể mình độc chịu tổn thương do va chạm.
Vương nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống trên giường, quỳ bên mép giường, da diết nắm lấy đôi tay nhỏ đã nhanh chóng lạnh băng, đôi mắt đen tuyền ảo não lướt trên khuôn mặt thon thả không chút cảm xúc.
Vẻ đẹp này, giống cánh hoa đào bị đóng băng trong tuyết lạnh.
Vẻ đẹp bị ướp giá bởi sự đau thương.
Hiểu Vương cúi đầu, yết hầu nhấp nhô, vẫn nắm tay cô, anh cố kìm xúc động, nhỏ giọng nói, hơi thở còn vương hơi men nhàn nhạt.
- Anh...anh xin lỗi!.
Em nghe anh giải thích!.
Huyền Trúc!.
Đừng như vậy!.
Anh nhìn cô tha thiết, thấy hai mí mắt rợp bóng của cô đã khép lại.
Mi tâm phảng phất mỏi mệt.
Anh bèn không nói nữa, chỉ siết chặt bàn tay cô hơn.
Cô nhắm mắt, vì sợ nghe thấy những lời anh nói ra sẽ hung hăng đâm vào tim mình, sẽ không thể dùng cái vỏ bọc vô hồn này mà che đậy một tâm tình giông bão bên trong mình được nữa.
Sợ mình sẽ làm loạn, sẽ khóc lóc như một con ngốc, sẽ quỵ luỵ anh.
Nước mắt đã không thể rơi thêm nữa, bởi lẽ nó như bốc hơi quá nhanh trước sự đau khổ sục sôi nóng rẫy nơi tim gan cô.
Cô đau lắm, nỗi đau nơi quả tim nhỏ bé này còn dữ dội hơn ngàn vạn lần nỗi đau thể xác mà Bảo Bình kia từng đem lại cho cô.
Hoá ra, nỗi đau của cô vẫn thường trực mà trầm luân như vậy.
Không biết thời gian ngoài kia kinh qua bao nhiêu, bóng hình u lãnh của Hiểu Vương vẫn ngồi đơn độc bên mép giường, dùng đôi bàn tay to lớn ấm nóng của mình bao lấy bàn tay nhỏ nhắn trên giường.
Mắt anh đã sớm vẩn đỏ, nhìn chằm chằm cô đang nằm, muốn vươn tay ra chạm vào gò má nhợt nhạt nhưng lại không thể.
Thậm chí đến một cái hôn lên đôi môi mềm mại kia, anh rất muốn, rất muốn, thế nhưng, chỉ có thể quy mình lại mà nhìn, bởi sự dằn vặt tội lỗi của bản thân quá lớn.
Đôi môi mỏng băng lạnh của anh khẽ run, cúi đầu, áp gò má mình lên bàn tay cô, không biết vì hơi men hay là do mỏi mệt mà chính mình cũng ngủ gục từ lúc nào.
Gương mặt tuấn dật vài phần đều phủ một tầng căng thẳng cực độ, đến ngay cả ngủ cũng không thể tan đi.
Đúng vậy, không thể chạm vào em.
" Chúng ta từng khóc
Chúng ta từng cười
Chúng ta từng ngẩng đầu nhìn khoảng trời kia
Ngàn vì sao lấp lánh trên cao
Chúng ta cùng hát
Bài ca của thời gian
Rồi cuối cùng cũng hiểu ra
Cái ôm kia là vì điiều gì
Bởi vì đúng lúc gặp gỡ người
Nên mới lưu lại những ký ức mĩ lệ
Gió thổi hoa rơi lệ như mưa
Bởi vì không muốn phân ly
Bởi vì đúng lúc gặp gỡ người
Lưu lại lời hứa suốt mười năm
Nếu như có gặp lại lần nữa
Có lẽ ta vẫn nhớ đến người.
"
* Cương hảo ngộ kiến nhĩ - Gặp người đúng lúc Bản dịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...