Người mới ra nhìn chằm chặp Phan Tịnh cùng Vô Danh Khách rồi quay lại quát bốn gã kia: -Lôi Thần phò mã tiếng tăm vang dội giang hồ mà các ngươi không biết thì thiệt là một lũ bị thịt!
Bốn gã nghe nói kinh hãi biến sắc, lập tút đổi giọng cung kính thi lễ nói: - Lôi Thần phò mã! Xin tha thứ cho bọn tiểu nhân ngu muội. Bọn tiểu nhân xin nghinh tiếp đại giá.
Phan Tịnh thấy bọn chúng ra vẻ hèn hạ thì nghĩ bụng: “Bọn thuộc hạ chúa phái Cờ Máu toàn là hạng người đê tiện thế này thì làm lên đại sự thế nào được?” Rồi chàng hắng giọng một tiếng chứ không nói gì.
Lão già đầu râu tóc bạc chưa hết tức giận quát lên: -Các ngươi mau tránh ra.
Lão vung tay phất một cái. Chưởng phong hất bốn gã ra xa ngoài một trượng, lăn lộn mấy vòng trên mặt đất. Xong lão cười nói: -Mấy tên khốn kiếp đó không biết đại giá. Xin đại giá lượng thứ.
Phan Tịnh thủng thẳng đáp: - Nơi đây bất tất chúng ta phải thủ lễ thái quá.
Lão đầu bạc lại nhìn Tha hương Vô Danh Khách hỏi: -Xin hỏi vị này...
Phan Tịnh không chờ lão nói hết đã ngắt lời: -Vị này là sư huynh tại hạ. Vì y không có tên tuổi gì nên không lưu danh.
Lão đầu bạc cặp mắt sáng quắc bật lên tiếng "ủa" kinh ngạc. Rồi đưa mắt nhìn Vô Danh Khách từ đầu đến gót chân. Lão thấy y hình thù bé nhỏ gầy nhom thì ra vẻ không tin hỏi lại: - Tiểu lão kém bề lịch duyệt, chưa được biết vị vô danh huynh này hay hoạt động ở địa phương nào?
Tha Hương Vô Danh Khách cười đáp: - Lão phu thường ở chốn tha hương, nên ít người biết tới.
Lão đầu bạc không hỏi nữa, nhưng nét mặt hơi lộ vẻ không bằng lòng. Lão xòe tay ra nói: -Xin mời hai vị đi lên.
Lúc lão xòe tay ra, Tha Hương Vô Danh Khách cảm thấy một luồng chưởng phong sắc bén như lưỡi dao quét tới thì không khỏi tức giận, liền lạnh lùng đáp: - Các hạ bất tất phải khách sáo.
Đồng thời một luồng "Cương khí vô hình" phóng ra đầu ngón tay trỏ bật nhẹ một cái. Một luồng chỉ phong điểm tới khiến cho lão đầu bạc phải rụt tay về biến sắc nói: - Hai vị quý khách giá lâm. Chúa phái Cờ Máu hoan nghênh vô cùng!
Nói xong lão lật đật đi lên đỉnh núi.
Giữa lúc ấy phía sau đột nhiên có người hỏi: - Lão chó chết kia sao mà ngu ngốc thế? Đến Đông Hải Kim Ngao Tẩu mà không biết thì còn len lỏi vào chốn giang hồ thế nào được.
Phan Tịnh cùng Tha Hương Vô Danh Khách giật mình quay đầu nhìn lại thì thấy hai người đàn bà che mặt đang ung dung đi tới. Phan Tịnh cùng Vô Danh Khách dừng bước để chờ. Hai người đàn bà kia đi lướt qua bên cạnh rồi thẳng đường lên núi không thèm để mắt nhìn đến hai người.
Phan Tịnh thấy thái độ kiêu ngạo của họ, chàng không nhịn được toan xông lên trước để hỏi xem họ là ai và sao lại biết Tha Hương Vô Danh Khách, nhưng Tha Hương Vô Danh Khách khẽ bảo chàng: - Sư đệ! Để cho họ đi thôi! Khi lên đến Tiếp Thiên Bình còn gặp nhau nữa, can chi phải hấp tấp? Họ đã biết ta thì hẳn cũng là tay đáo để.
Phan Tịnh nghe nói vậy mới thôi.
Hai người vừa đi vừa cười nói, thẳng một mạch lên tới Tiếp Thiên Bình không bị ai ngăn trở.
Không ngờ lúc gần tới Tiếp Thiên Bình thì hai người đàn bà che mặt đã đứng chỗ ở đó. Một người cười hỏi: - Lôi Thần phò mã! Phò mã làm Thiên Đình sứ giả phái Thiên giáo, vậy đã chuẩn bị tôn thờ Chúa phái Cờ Máu làm Võ Lâm thánh mẫu?
Phan Tịnh cùng Vô Danh Khách dừng bước đưa mắt nhìn hai người đàn bà. Vì họ che mặt nên không biết họ hỏi câu này với thái độ thế nào? Phan Tịnh sửng sờ hỏi lại: -Cao tính phương danh hai vị là chi? Đã gặp hai anh em tôi ở đâu?
-Phan Tịnh! Ngươi đến Vô Danh cảnh từ hồi nào mà kêu Vô Danh Khách bằng sư huynh?
Hai người nghĩ bụng họ đã biết cả Vô Danh cảnh thì quả là tay không vừa, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra họ là ai? Hai người còn đang ngẫm nghĩ thì một người đàn bà nói: -Thư thư! Y chưa trả lời bọn ta thì ta đừng hỏi sang vấn đề khác.
Phan Tịnh cười mát đáp: -Tất nhiên hai vị là những nhân vật nổi danh trong võ lâm. Các vị thử nghĩ xem ta có nên suy tôn chúa phái Cờ máu lên ngôi Nguyên Hậu không?
-Đó là việc riêng của người, chúng ta biết thế nào được?
Phan Tịnh cười lạt nói: -Hai vị đã biết rõ đó là việc riêng của ta thì còn hỏi làm chi? Vả lại ý định chúng ta thế nào chắc hai vị đã biết rõ rồi.
Một người đàn bà đột nhiên nói bằng một giọng lạnh như băng: -Phan Tịnh! Bữa nay ai ai cũng ngưỡng vọng ngươi cả. Mong rằng ngươi đừng đi vào con đường khác. Nếu ngươi ngang nhiên thừa nhận chúa phái Cờ máu thì bảo rõ cho ngươi hay: Liệu mà giữ lấy cái đầu.
Dứt lời hai người trở gót băng băng đi lên Tiếp Thiên Bình.
Phan Tịnh cùng Vô Danh Khách ngạc nhiên hồi lâu rồi Vô Danh khách tựa như cười mà không phải cười, lão nói: -Đây là hai con cọp không biết ở đâu tới?
Phan Tịnh quay lại tủm tỉm cười nói: -Sư huynh! Nghe giọng lưỡi thì họ là kẻ đối đầu với chúa phái Cờ máu. Chúng ta lo gì không có bạn. Vả lại họ đã biết Đông Hải Kim Ngao Tẩu, lại biết cả Vô Danh cảnh, vậy họ là ai? Chắc sư huynh có thể đoán là hạng người nào rồi?
-Ta nghĩ mãi không ra, vì ta chẳng kết bạn với những người đàn bà nào như họ.
Phan Tịnh nghĩ mãi không ra, nói: -Ta chẳng cần nghĩ đến họ vội. Hãy lên Tiếp Thiên Bình xem sao đã.
Hai người nhảy vọt lên. Trên Tiếp Thiên Bình mây mờ lãng vãng, cao ngất trời xanh thật không hổ với cái tên Tiếp Thiên Bình này, rộng chừng trăm trượng vuông. Trên đó đã có đến mấy trăm đồng đạo võ lâm từ trước. Chính giữa Tiếp Thiên Bình có dựng một cái đài cao ba thước. Trên đài đặt ba chiếc ghế da cọp.
Phan Tịnh cùng Vô Danh Khách lên Tiếp Thiên Bình rồi đưa mắt nhìn mọi người một lượt. Trong mấy trăm người võ lâm này có cả Quỉ Vương và các trưởng lão phái Thất Tuyệt giáo.
Phan Tịnh cười lạt khẽ bảo Vô Danh khách: -Trên Tiếp Thiên Bình đủ mặt anh hùng. Bữa nay không xảy việc gì thì chẳng nói làm chi. Nếu phải động thủ thì e rằng khó lòng thắng lợi được.
Tha Hương Vô Danh khách liếc mắt nhìn mọi người trong trường rồi reo lên: - Sư đệ! Chúng ta chưa bàn đến lai lịch những người trong phái Cờ máu, cứ xem chỗ lưu danh trên vách đá cũng đủ biết đại khái những người trên Tiếp Thiên Bình đều không phải hạng tầm thường. Tình thật mà nói nếu xảy ra cuộc xung đột chúng ta chưa chắc đã thoát thân được dễ dàng đâu.
Phan Tịnh trầm ngâm một lát rồi nói: -Dù sao mặc lòng bức thư phủ nhận của bản giáo cũng nhất định phải đưa đến chúa phái Cờ máu rồi muốn đến đâu thì đến.
- Như vậy thì thế nào cũng có chuyện rắc rối rồi.
-Nhưng đó là một việc vạn bất đắc dĩ, thật ra đệ còn muốn đòi nợ Chúa phái Cờ máu.
- Thế thì lại càng lôi thôi lắm.
Tha Hương Vô Danh Khách cùng Phan Tịnh bàn chuyện với nhau. Những người nhận biết chàng đều lắng tai nghe trộm và đưa mắt nhìn chàng. Đồng thời họ cũng nhìn Vô Danh Khách bằng con mắt tọc mạch.
Giữa lúc ấy trên con đường mé bên đi lên Tiếp Thiên Bình có một đoàn mấy chục người đứng tuổi mặc võ trang đi lên. Hàng đầu là ba lão già áo tía, thân thể khôi vĩ.
Những người này lên đài rồi chia nhau ra bố trí ở mặt trước tựa hồ để bao vây Tiếp Thiên Bình.
Phan Tịnh cười lạt hỏi: -Su huynh! Chúa phái Cờ máu bố trí thế này là có ý gì?
Tha Hương Vô Danh khách chưa kịp trả lời thì lại thấy trên nẻo đường này có mấy người thiếu nữ mặc áo đỏ đi lên. Mỗi cô hai tay bưng một cái lò hương đồng to bằng miệng bát, chia nhau ra đứng bốn mặt bình đài. Vẻ mặt cô nào cũng ra chiều nghiêm trọng. Thỉnh thoảng các cô lại liếc mắt quan sát những tân khách trên bình đài.
Phan Tịnh sực nhớ ra điều chi, chàng lẩm bẩm: “Không chừng phái Cờ máu đặt căn cứ nơi đây cũng nên?” Rồi chàng đem ý nghĩ của mình hỏi lại Vô Danh Khách. Vô Danh khách cười đáp: -Ta nhất định không phải chúng ở gần Tiếp Thiên Bình, nhưng cũng chỉ quanh quẩn trong vùng Thái Sơn này.
Phan Tịnh nói: -Sư huynh! Sao chúng ta không nhân cơ hội chúa phái Cờ máu chưa đến để đi quanh xem các ngã đường lên Tiếp Thiên Bình? Có thể nhân thế mà mình khám phá được căn cứ địa của bọn chúng cũng chưa biết chừng.
Tha Hương Vô Danh khách gật đầu tán đồng ngay.
Hai người liền đi vào nẻo đường mà hai bọn người vừa đến thì thấy trên đường này có ba đại hán võ phục đứng đó, tựa hồ như thể canh gác.
Phan Tịnh cùng Tha Hương Vô Danh khách ung dung đi tới.
Ba gã đại hán mặc võ phục thấy hai người có ý muốn đi vào con đường này liền ra ngăn cản nói: -Xin hai vị dừng bước.
Phan Tịnh đưa mắt lườm bọn chúng rồi nói: - Chúng ta đi tản bộ chớ có gì đâu.
Một gã đại hán nói: -Bọn tại hạ vâng lệnh chủ nhân ở đây ngăn cản không cho người ngoài được đi vào đường này.
Phan Tịnh trừng mắt hỏi: -Sao? Núi Thái Sơn là một thắng cảnh nổi tiếng khắp thiên hạ. Đã lên Thái Sơn mà không được đi du ngoạn thì lên làm gì?
Ba đại hán hiển nhiên chưa nhận biết Phan Tịnh. Chúng nghe chàng nói vậy thì đều sửng sốt.
Lát sau một gã lộ vẻ tức giận hỏi: - Ồ! Ngươi thật không biết điều. Ngươi đến đây để chầu Thánh mẫu hay đến để du ngoạn.
Phan Tịnh trợn mắt lên nói: - Người liệu mà từ từ lỗ miệng. Ta được chủ nhân các ngươi đưa thiệp mời lên đây. Chẳng lẽ những ai đã lên Tiếp Thiên Bình rồi không được đi đâu nữa? Có lý nào thế được?
Vô Danh Khách thấy Phan Tịnh muốn xung đột cùng bọn này liền khẽ bảo chàng: - Sư đệ! Các ngươi cãi nhau làm chi? Chúng mình muốn đi cứ việc đi, còn sợ ai ngăn trở?
Phan Tịnh quắc mắt nhìn đại hán rồi tiếp tục tiến bước đi về phía trước. Tha Hương Vô Danh Khách đi theo sau chàng.
Ba gã đại hán thấy vậy tức quá quát hỏi: - Đứng lại! Chẳng lẽ các ngươi dám trái ý Võ lâm Thánh Mẫu chăng?
Phan Tịnh cười rộ nói: -ý chỉ à! Y có phải là hoàng hậu đâu mà ban ra ý chỉ.
Chàng sa sầm nét mặt nói tiếp: - Các ngươi khôn hồn thì đừng ngăn trở. Nếu không nghe lời ta thì sau này hối không kịp.
Chàng lại cùng Tha Hương Vô Danh khách khoa chân tiến bước, không đếm xỉa gì đến ba gã nữa. Đột nhiên một luồng chưởng phong đánh ập tới sau lưng. Phan Tịnh cười lạt một tiếng. Chàng không thèm quay đầu lại chỉ xoay tay phóng chưởng ra đỡ.
Sầm một tiếng dữ dội! Phía sau có tiếng la hoảng rồi tiếp đến tiếng thét lanh lảnh.
Chàng đứng không nhúc nhích, vẻ mặt tức giận nhìn gã nói: - Hừ! Đứng sau lưng để đánh lén, có phải chăng là cách tiếp khách của bọn ngươi? Phan Tịnh này không lưu tình thì e rằng ngươi đã xuống chầu Diêm Vương rồi!
Phan Tịnh tự báo danh hiệu, gã đại hán thộn mặt ra ấp úng hỏi: - Các hạ là Lôi Thần phò mã Phan Tịnh ư?
- Hừ!
Ba gã đại hán sắc mặt biến đổi. Cả gã bị thương cũng đứng phắt dậy, mặt chúng lợt lạt rồi đổi sang xanh lè, toàn thân run lên bần bật.
Phan Tịnh cùng Tha Hương Vô Danh khách không hiểu tại sao thì đột nhiên một gã gào lên như người điên: - Chúng ta có biết đâu chính là Lôi Thần phò mã.
Bọn chúng đưa mắt nhìn bốn phía đường như để tìm ai. Vẻ mặt mỗi lúc một thêm khiếp sợ vô cùng.
Phan Tịnh không nhịn được cất tiếng hỏi: -Ồ! Sao các ngươi lại tỏ vẻ khiếp nhược đến thế?
Ba gã thộn mặt ra nhìn Phan Tịnh môi mấp máy muốn nói lại thôi.
Phan Tịnh lấy làm lạ, bỗng thấy lão già đầu bạc đang từ dưới chân núi lao người chạy lên rất mau. Mặt lão nhăn nheo cười hỏi: - Ồ! Lại hai vị đấy ư? Có chuyện gì thế?
Phan Tịnh cười đáp: - Chả có chuyện chi cả. Anh em ta muốn đi du ngoạn không ngờ gặp ba vị này ngăn trở bảo là quý chủ nhân có lệnh không cho bất cứ một ai qua nẻo đường này. Chuyện đó có thật không?
Lão đầu bạc cười ha hả đáp: -Đâu lại có chuyện đó!
Phan Tịnh cùng Vô Danh khách đang ngẫm nghĩ thì lão tóc bạc đã lùi lại mấy bước, khẽ dơ tay một cái. Ba đại hán thét lên, tiếp theo là những tiếng "huỵch". Ba gã ngã lăn ra miệng hộc máu tươi chết tức khắc.
Phan Tịnh không khỏi kinh hãi, chàng tức giận quát hỏi: -Ta còn không nỡ hại bọn chúng, sao lại giết người dễ dàng đến thế?
Lão đầu bạc cười đáp: -Ba tên này dám càn rỡ ngăn trở bước đường của quí khách. Tội chúng đáng chết.
Phan Tịnh vẫn hầm hầm nói: -Các hạ nói vậy thật tàn ác quá! Dù bọn họ có trái ý tại hạ thì cũng chỉ là một lỗi nhỏ, làm gì mà phải giết họ?
Lão đầu bạc cười mát ra vẻ tức mình nói: - Lôi Thần phò mã! Đó là việc nội bộ của chúng ta, phò mã bất tất phải hỏi đến. Phò mã muốn tha chúng, nhưng chúng làm mất danh dự của chủ nhân là việc lớn, không thể không giết được.
Phan Tịnh cười lạt nói: -Người ta đồn chúa phái Cờ máu đối đãi với bọn thuộc hạ hết lòng nhân nghĩa té ra là thế này đây. Thật tai nghe không bằng mắt thấy. Sư huynh! Chúng ta đi thôi!
Hai người trở gót đi luôn, không thèm nhìn lão già bạc đầu ấy nữa.
Đường trên núi khúc khuỷu quanh co, mây mù bát ngát. Hai bên cỏ biếc hoa tươi.
Nhìn xuống phía dưới núi non trùng điệp. Thật là một nơi phong cảnh hùng vĩ.
Phan Tịnh trong lòng khoan khoái, miệng huýt sáo rồi quay lại nhìn Vô Danh khách lớn tiếng nói: -Sư huynh! Người ta nói lên núi Thái Sơn coi thiên hạ nhỏ quả đã không sai.
Tha Hương Vô Danh khách cười ha hả đáp: -Trước kia ta cũng thường lên đây du ngoạn mà chẳng hứng cảm chi hết. Sư đệ! Lúc nào rảnh rang ngươi theo ta đi du ngoạn Thiên Sơn, phong cảnh còn đẹp gấp mười thế này.
Rồi lão hạ thấp giọng xuống hỏi: - Sư đệ! Nhất định bữa nay chúa phái Cờ máu có âm mưu ngụy kế chi đây. Sư đệ có cảm giác gì không?
Phan Tịnh hỏi lại Vô Danh khách: -Sao sư huynh lại biết?
Vô Danh khách cười đáp: -Nếu là Khương lão nhân thì chỉ đánh hơi là biết ngay. Lão bạc đầu kia tại sao lại đánh chết ba đại hán đó? Hành động này há chẳng tự tố cáo âm mưu của chúng?
Phan Tịnh lắc dầu đáp: - Tiểu đệ lại không nghĩ thế.
Tha Hương Vô Danh Khách cười nói: - Ta tin rằng chúa phái Cờ máu quả có lệnh không cho người ngoài qua nẻo đường này. Nhưng từ lúc người lên núi rồi bọn chúng lại ra lệnh không cho ngăn trở chúng ta là cốt để chúng ta khỏi hoài nghi mà thôi. Dè đâu ba đại hán võ trang kia không nhận biết sư đệ mới xảy ra vụ này.
Phan Tịnh trầm ngâm một lát rồi gật đầu đáp: - Sư huynh nói có lý. Nhưng chúa phái Cờ máu làm gì được bọn ta?
-Sư đệ! Sư đệ không nên khinh thường đối phương.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, qua mấy khúc quanh đột nhiên thấy một người đàn bà tóc dài xõa xuống lưng hiện ra trước mắt hai người.
Người đàn bà này xoay lưng lại đứng yên ở phía trước.
Phan Tịnh hơi ngạc nhiên hỏi Vô Danh Khách: -Sư huynh! Phải chăng đã đến chỗ chúa phái Cờ máu nghỉ ngơi rồi!
Tha Hương Vô Danh khách không trả lời Phan Tịnh, chàng lại đưa mắt nhìn người đàn bà thì hình như là người quen thuộc. Lòng chàng nghĩ ngợi quanh co rồi đột nhiên reo lên. Tha Hương Vô Danh Khách thấy thần sắc Phan Tịnh biến đổi liền khẽ hỏi: - Sư đệ! Có chuyện chi vậy?
Phan Tịnh chưa trả lời ngay, chàng rảo bước đi về phía người đàn bà. Chàng còn cách chừng ba thước thì nghe người đàn bà trầm giọng nói: -Ngươi dừng lại đây. Quay về Tiếp Thiên Bình cho mau.
Phan Tịnh vừa nghe thanh âm liền lớn tiếng gọi - Muội muội!
Rồi tiến mau lại. Người đàn bà đột nhiên thở dài nói: - Đã bảo đừng tới gần sao lại không nghe?
Nàng từ từ quay lại. Bộ mặt trắng bóng xuất hiện trước mắt Phan Tịnh chính là cô em ruột mà chàng hằng đêm thương ngày nhớ. Chàng không cầm lòng được nắm lấy tay nàng nói bằng một giọng rất khích động: - Muội muội ơi! Ta nhớ muội muội khổ sở biết chừng nào!
Phan Tịnh nhìn chằm chặp vào cô em, thấy vẻ mặt nàng thoáng lộ một nụ cười, nhưng trong khóe mắt lại lộ vẻ lo âu.
Phan Tịnh không hiểu vội hỏi: - Muội muội! Sao muội muội gặp ta mà không có vẻ vui mừng?
Chàng đã tưởng cô em sẽ lắc đầu lộ vẻ băn khoăn, ngờ đâu nàng lại tươi cười lớn tiếng đáp: - Ủa! Ca ca đấy ư? Tiểu muội sung sướng quá rồi! Trên núi Thái Sơn này tiểu muội được gặp ca ca thì còn sung sướng nào bằng? Ca ca ơi! Ca ca đến đây thật vừa khéo quá! Tiểu muội nghe nói gia gia vừa thoát hiểm rồi, người mạnh giỏi đấy chứ?
- Ồ! Người vẫn như thường và hiện làm Thiên giáo giáo chủ. Muội muội ơi! Muội muội đừng ở dưới trướng chúa phái Cờ máu nữa. Theo ta đi về thôi.
Em gái Phan Tịnh là Phan Tiểu Hoàn cười mát nói: - Ca ca! Như thế không được. Chúa phái Cờ máu đối đãi với tiểu muội ơn nặng tày non. Có lý đâu tiểu muội quên ơn phụ nghĩa phản bội người ra đi? Ca ca! Nếu không có chúa phái Cờ máu thì tiểu muội đã chết ở Triệu gia tập rồi.
Phan Tịnh không tin hỏi lại: - Mụ đối với muội muội có ơn cứu mạng ư? Con người độc ác như mụ còn cứu ai nữa?
-Ca ca đừng nói vậy! Người đối đãi với ai cũng hết lòng nhân nghĩa.
Phan Tịnh cười rộ nói: -Đáng buồn cười cho kẻ nhân nghĩa mà giết người không từ một thủ đoạn nào. Vân Sơn Tứ Tử đã tiết lộ mụ là người nghĩa sĩ, bây giờ muội muội cũng bảo thế. Nếu ta không chính mắt trông thấy bọn thuộc hạ mụ giết người một cách dã man tàn nhẫn thì cũng bị bọn chúng lừa gạt rồi.
-Ca ca!...
Phan Tịnh nghiêm sắc mặt ngắt lời: -Muội muội! Về hay không là tùy ở nơi muội muội quyết định. Nhưng ta bảo cho muội muội hay. Nếu muội muội thuộc quyền sở hữu của chúa phái Cờ máu thì chúng ta sẽ trở nên Cừu địch, ai vì chủ nấy!
Phan Tiểu Hoàn lên giọng ai oán: - Ca ca ơi! Ca ca đừng nên nói thế.
Phan Tịnh lạnh lùng hỏi nàng: -Muội muội! Chuyến này chúa phái Cờ máu phát thiếp mời quần hùng thiên hạ, phải chăng có âm mưu gì đáng sợ không?
-Không có đâu! Đó là người lên ngôi Thánh Mẫu võ lâm, mời quần hùng đến để chứng kiến buổi lễ phong hậu. Và để sau này người lên giữ chính nghĩa võ lâm.
-Ha ha! Muội muội tin ư?
Phan Tiểu Hoàn ánh mắt kỳ dị quay nhìn bốn phía nói: -Ca ca! Còn điều chi nữa mà ngờ? Chúa phái Cờ máu là con Phụng Hoàng trong loài người lại bản lãnh siêu phàm thì có thừa tư cách để cầm chính nghĩa võ lâm.
Lúc này Tha Hương Vô Danh Khách đã đến gần.
Phan Tịnh trỏ Phan Tiểu Hoàn nói: -Sư huynh! Đây là muội muội của đệ và là...
Phan Tiểu Hoàn ngắt lời: - Chúa phái Cờ máu là nghĩa mẫu của tiểu muội.
Phan Tịnh trợn mắt nhìn nàng tức giận nói: - Muội muội! Ta không ngờ muội muội lại nhận mụ làm nghĩa mẫu. Vậy muội muội không muốn về thấy mặt gia gia nữa chăng?
Phan Tiểu Hoàn cất giọng bi thương đáp: -Dĩ nhiên là tiểu muội phải được gặp gia gia.
- Nhưng muội muội đã nhận chúa phái Cờ máu làm nghĩa mẫu thì không còn vấn đề được gặp gia gia nữa! Ta cho muội muội hay rằng muội muội mau mau thoát ly khỏi tay mụ đi là hơn.
-Không... không được....
Phan Tiểu Hoàn cơ hồ sa lệ. Bỗng từ đằng xa vọng lại ba tiếng thanh la. Có người lớn tiếng hô: -Thánh Mẫu giá lâm Tiếp Thiên Bình. Mọi người phải tránh ra một bên.
Phan Tịnh trở gót nói: -Sư huynh! Chúng ta đi thôi.
Hai người toan cất bước về Tiếp Thiên Bình. Phan Tiểu Hoàn la gọi: - Ca ca! Khoan đã!
Phan Tịnh quay lại thấy Phan Tiểu Hoàn sắc mặt lợt lạt, môi mấp máy, nhưng nàng run lên cầm cập nói không ra tiếng.
Phan Tịnh thấy tình cảnh cô em trong lòng cảm động muốn quay trở lại để hỏi xem nàng làm sao. Đột nhiên mé bên cách ngoài mười trượng có tiếng người gọi: - Hoàn nhi! Thánh mẫu kêu cô về đó!
Phan Tiểu Hoàn kinh hãi lo buồn. Cặp mắt nàng ứa lệ. Phan Tịnh thấy vậy liền hỏi: - Muội muội có chuyện chi vậy?
Tiếng người kia lại gọi tiếp: -Hoàn nhi! Không trở về mau bên Thánh Mẫu đi! Nếu còn chần chờ sẽ bị quở đấy!
Phan Tiểu Hoàn lau nước mắt lớn tiếng đáp: -Biết rồi!
Nàng dí đầu ngón chân xuống, lao người đi thật mau lẹ, Phan Tịnh rất lấy làm kinh dị nghĩ thầm: - Không ngờ muội muội ta đã luyện được thân pháp đến như vậy.
Tha Hương Vô Danh khách bước tới bên cạnh Phan Tịnh giục: -Chúng ta cũng đi thôi!
Phan Tịnh cùng Tha Hương Vô Danh khách lại quay về phía Tiếp Thiên Bình. Hai người đi được mấy trượng, chuyển qua một khúc quanh đường núi, chợt Tha Hương Vô Danh khách khẽ bảo Phan Tịnh: -Sư đệ! Cô em sư đệ bị họ quản thúc rồi. Ta xem việc phong hậu của chúa phái Cờ máu nhất quyết không phải dễ dàng!
Phan Tịnh cười lạt nói: - Dù mụ có âm mưu gì, tiểu đệ cũng quyết không sợ mụ.
- Sư đệ phải phòng bị trước là hơn. Đối với con người lòng dạ hiểm sâu như mụ, điều cần nhất là mình phải trầm tỉnh, chớ có vọng động. Nếu không cẩn thận thì sẽ mắc vào cạm bẫy họ. Công lực sư đệ tuy cao thâm, nhưng cũng khó lòng mà thoát ra được mưu sâu kế độc của họ.
Phan Tịnh gật đầu. Lúc này trong lòng chàng thật bối rối nóng nảy vì lo lắng cho cô em. Chàng chỉ mong sớm đưa bức thư phủ nhận cho chúa phái Cờ máu rồi sẽ tính.
Bốn bề im phăng phắc không một tiếng động. Mấy trăm người này không phân biệt địa vị cao thấp, nhất luật coi như nhau và ai nấy tự chọn lấy vị trí của mình mà đứng.
Phan Tịnh đảo cặp mắt sắc như dao nhìn quanh một lượt rồi di về phía Quỷ vương Cừu Minh. Chàng đứng ngay cạnh hắn. Bên cạnh Cừu Minh, năm tên trong bọn Cửu Ngục Diêm La còn sống sót vừa trông thấy Phan Tịnh đã trợn mắt nhìn chàng ra vẻ căm hờn.
Trong bọn này có một tên khẽ thích cho Quỉ Vương quay đầu nhìn lại. Phan Tịnh lập túc nhìn hắn cười nói: -Cửu Hoa Sơn chúa! Lâu nay tại hạ không được gặp.
Chàng đảo mắt nhìn quanh rồi phì một tiếng, nói tiếp: -Sơn chúa! Tại hạ thật không hiểu! Sao tôn giá không giữ nguyên địa vị sơn chúa chẳng hay hơn ư? Mình xưng hùng xưng bá trên một trái núi, chẳng cần luồn lụy ai, chẳng ai câu thúc được mình. Sao lại đi phụng thờ chúa phái Cờ máu? Thế là tôn giá bỏ ngôi cao không làm, lại đi xin làm tên chạy theo sau ngựa của chúa phái Cờ máu.
Quỉ vương Cừu Minh cười gằn hỏi: -Tiểu tử! Mi lại muốn sinh sự với bản sơn chúa chăng?
Phan Tịnh cười đáp: -Không phải thế đâu. Đó là tại hạ nói thật. Nếu tôn giá đi tùy tùng chúa phái Cờ máu thì Phan Tịnh này phải ghét cay ghét đắng coi như hạng dã man giúp kẻ hung tàn làm điều bạo ngược.
- Hừ!
- Tôn giá bất tất phải "hầm hừ" làm chi, nếu không bằng lòng thì hãy tiếp một chưởng của tại hạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...