Lời Thách Đố Tình Yêu

Thu Hạ Hạ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trán khẽ nhăn lại, cơ thể cũng không vùng vẫy nữa.
Không phải như cô nghĩ đấy chứ?
Mắt Thu Hạ Hạ khẽ chớp, nhân lúc người ở đằng sau không chuẩn bị, đột nhiên dùng lực của toàn thân đẩy hắn ta ra rồi vội vàng chạy ra sau mấy bước.
Quả nhiên đúng như cô nghĩ.
“Âu Dương Dị!” Thu Hạ Hạ kêu to, kinh ngạc nhìn cậu. Cậu ta đích thực là tên sát nhân đó?
Âu Dương Dị bước lùi so le ra sau một bước, đứng vững rồi mới nhẹ nhàng cất tiếng: “Cậu nhìn kiểu gì thế? Cậu còn định theo dõi mình bao lâu nữa? Cậu có biết việc việc làm của cậu đã ảnh hưởng nghiệm trọng như thế nào đến cuộc sống của mình không hả?”.
“Ơ! Cậu nói thế là có ý gì?” Lẽ nào không phải vì ác tính bộc phát nên cậu ta mới bắt cô sao?
“Mình nghĩ, có ý gì thì trong lòng cậu biết rõ nhất.” Âu Dương Dị liếc nhẹ cô một cái, phủi bụi bám trên quần áo rồi quay về nhà.
“Ơ!” Thu Hạ Hạ chột dạ đi cùng.
Hai người kẻ trước người sau đi tới trước cửa lớn của ngôi nhà, Âu Dương Dị dừng bước, quay người nói với cô: “Cậu về nhà đi! Đừng đi theo mình nữa! Mình không thể nhận lời làm bạn trai cậu được.”
Hóa ra cậu ta cho rằng cô theo dõi cậu là vì vụ cá cược lần trước. Hóa ra cậu ta vẫn chưa biết mục đích của cô. Thu Hạ Hạ thở nhẹ một cái, đồng thời không cam tâm hỏi tới cùng: “Tại sao cậu không đồng ý giúp mình hả? Việc này đâu có lãng phí nhiều thời gian của cậu!”.
“Không vì sao cả! Cũng không phải là vấn đề thời gian. Cậu chỉ cần biết mình không thể đồng ý là được rồi.” Âu Dương Dị nhẹ nhàng nói rồi quay người mở cửa.
Thu Hạ Hạ đứng chôn chân tại chỗ, nhìn bóng Âu Dương Dị chầm chậm biến mất dần sau cánh cửa đang từ từ khép lại. Cho tới khi cánh cửa sắt hoàn toàn đóng lại trước mắt cô, cô mới lặng lẽ nắm tay lại, khuôn mặt “chiến đấu” đối diện với cánh cổng sắt, khẽ thì thầm: “Mình không thể bỏ cuộc! Bất kể là chuyên tên sát nhân hay chuyện cá cược, mình đều không thể bỏ cuộc!”.
Mặc dù đã để Âu Dương Dị phát hiện ra việc theo dõi của cô, nhưng một bước thụt lùi liệu có thể đánh bại Thu Hạ Hạ cô được không? Câu trả lời chắc chắn là: Không thể! Cho nên sau khi Thu Hạ Hạ tiếp thêm nhiên liệu cho bản thân thì lại “ngựa quen đường cũ” chạy tới đằng sau ngôi nhà.
Đây là bức tường đằng sau của căn hộ, leo lên cột điện men theo bên cạnh cao 3 mét thì có thể tới ban công nhà Âu Dương Dị. Không phải là cô thích khoe khoang, thực sự là công việc theo dõi mấy ngày nay khiến cô vô cùng quen thuộc với căn nhà của Âu Dương Dị. Buổi tối mấy ngày gần đây, sau khi Âu Dương Dị ngủ, Thu Hạ Hạ “vô công rỗi nghề” mới từ cửa sổ ban công leo vào thăm thú nhà của cậu nên sớm đã quen với nhà của cậu như phòng vệ sinh nhà mình. Có điều điểm này không thể trách cô được, ai bảo Âu Dương Dị ngủ mà toàn quên đóng cửa sổ cơ chứ! Cô còn chưa gọi Trương Nhã Tuyên đến phối hợp “dọn” sạch nhà cậu đi thì đã là nể khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của Âu Dương Dị lắm rồi!
Thu Hạ Hạ say sưa nghĩ ngợi, tay chân cũng không yên. Cô đưa tay lên miệng, thở ra một hơi rồi dùng hay tay xoa xoa vào nhau mấy cái, sau đó ôm cột điện nhảy một nhảy, giống như con khỉ đu một phát trèo lên trên. Rất nhanh, cô đã leo tới độ cao của ban công. Cô nhìn một lượt qua ban công, chắc chắn là không có ai rồi dùng chân ngoéo vào lan can, toàn thân đu qua, an toàn hạ cánh xuống ban công.

Thu Hạ Hạ đắc ý búng tay, rồi từ cửa sổ đang mở chui vào trong phòng.
Âu Dương Dị sau khi vào phòng, việc đầu tiên là ném cặp sách xuống, sau đó chui vào bếp chuẩn bị bữa tối. Bữa tối của cậu là trộn lẫn một vài đồ ăn có thể nấu bằng lò vi sóng với nhau, sau đó bỏ vào trong lò, ba phút sau là xong.
Sau khi chuẩn bị bữa tối cho cái bụng đói xong, Âu Dương Dị leo cầu thang lên tầng hai, định thay quần áo rồi xuống ăn cơm. Không thể tin nổi, khi cậu vừa bước vào phòng khách tầng hai thì đã nhìn thấy Thu Hạ Hạ đang nằm dài trên ghế sofa bộ dạng rất thoải mái, tay trái cầm khoai tây chiên không biết từ đâu mà có, tay phải là một ly trà sữa trân châu, trên bàn vứt bừa bãi một đống tiểu thuyết tình cảm, Thu cô nương lúc này đang đọc một cuốn rất say sưa.
Âu Dương Dị lúc đầu sợ hãi giật lùi hai bước, cho là ban ngày mà gặp phải ma. Chưa đầy hai giây sau phản ứng lại, choáng váng nhìn chằm chằm vào cô hỏi: “Làm sao mà cậu lại có thể ở đây? Cậu vào bằng cách nào?” Dương Dị nhớ rõ ràng là đã khóa cửa rồi! Vừa rồi lại chỉ ở dưới nhà, nếu cô từ cửa chính bước vào, cậu nhất định sẽ phát hiện ra.
Thu Hạ Hạ lúc này đang đắm mình trong thế giới lãng mạn của cuốn tiểu thuyết tình yêu, mắt ngập tràn hoa đào, tưởng tượng ra mình chính là nhân vật nữ chính rất đỗi bình thường mà lại may mắn trong truyện, đang cùng với nhân vật nam chính đẹp trai, giàu có quấn quýt yêu đương, gắn bó keo sơn, không thể rời xa. Cơ quan thính giác tự động lọc ra tiếng nói của Âu Dương Dị.
“Thu Hạ Hạ! Thu Hạ Hạ!!”
Âu Dương Dị cau mày, gọi đi gọi lại mấy câu, chờ mãi không thấy mảy may phản hồi, không nhẫn nại được bước tới giật lấy cuốn tiểu thuyết trong tay Thu Hạ Hạ ném lên trên bàn, chủ đích để cô nhìn thẳng vào cậu. Cuốn tiểu thuyết bị giật, linh hồn của Thu Hạ Hạ đang phiêu lưu trong câu chuyện đẹp như mộng nhập lại vào xác cô.
Cô chớp mắt, ngồi thẳng dậy, ánh mắt chuyển về phía Âu Dương Dị, cười hi hi nói: “Cuối cùng cậu cũng leo lên đây rồi? Tốc độ chậm chạp quá, mình đã xem hết nửa cuốn tiểu thuyết rồi!”.
Âu Dương Dị trợn tròn mắt nhìn cô, không dám tin là cô sẽ dùng ngữ khí như vậy để nói câu đầu tiên với cậu! Cô dùng ngữ điệu bình thản, không mang chút sắc thái tình cảm như thể nói với cậu: Thời tiết hôm nay đẹp quá! Cậu nhìn những đám mây trắng chưa kìa! Việc cô cần làm bây giờ là giải thích tại sao cô lại tự nhiên xuất hiện ở đây? Chỗ này dù sao cũng là không gian riêng của cậu cơ mà! Tại sao cô lại có thể ngồi ở đây tự nhiên hơn cả chủ nhân là cậu? Âu Dương Dị tính tình hiền lành cũng có lúc bị Thu Hạ Hạ làm cho tức đến phát khùng.
“Làm thế nào mà cậu lại ở đây? Cậu vào bằng cách nào?” Âu Dương Dị cau mày, lặp lại câu hỏi lần nữa.
Thu Hạ Hạ chớp mắt, cười khì khì chỉ tay xuống cột đèn điện phía trước ban công, dương dương đắc ý nói: “Mình leo lên từ chỗ kia, tuy lần đầu tiên leo lên không quen lắm, nhưng sau mấy hôm tập luyện, mình đã có thể lên xuống như không rồi! Thế nào, tế bào thể thao của mình tuyệt đấy chứ hả?”.
Một nửa mặt Âu Dương Dị màu đen. Cái gì gọi là “mấy ngày luyện tập”? Cái gì gọi là “lên xuống như không”? Không lẽ mấy ngày nay, nữ nha đầu này đều từ đó leo lên nhìn trộm cậu ăn cơm, tắm rửa, đi ngủ? Trời ạ! Thế chẳng phải cơ thể cậu đều bị cô ta nhìn thấy hết cả rồi sao? Trinh tiết đáng thương của cậu!
“Cậu… mấy ngày nay đều từ đó leo lên đây phải không?” Âu Dương Dị hầu như không có chút hy vọng nào hỏi, ngữ khí rất yếu ớt.
“Đúng thế!” Thu Hạ Hạ thẳng thắn thừa nhận, trong lòng nghĩ, đằng nào Âu Dương Dị cũng biết việc cô theo dõi cậu rồi, cô chẳng có gì phải giấu giếm cả.
Âu Dương Dị vỗ lên trán, chẳng còn chút sức lực nào ngồi xuống bên cạnh Thu Hạ Hạ, “Không phải lúc nãy mình đã bảo cậu về nhà rồi sao?”.

“Mình cũng có nói là mình không thể bỏ cuộc!” Thu Hạ Hạ ngẩng đầu, nói rất tự tin.
Cuối cùng đây là nhà của ai?
Âu Dương Dị ngẩng đầu nhìn trần nhà, không nói không rằng.
“Cậu đừng có tiếp tục theo dõi mình nữa. Hành động như vậy của cậu sẽ gây phiền phức ình.” Âu Dương Dị thử dùng lý lẽ nói với cô, không ngờ Thu Hạ Hạ nhanh chóng gật đầu, vui vẻ đồng ý: “OK!”.
Nữ nha đầu này tại sao lại đột nhiên nói những lời lọt tai như vậy? Âu Dương Dị nheo mắt hồ nghi, nhìn nụ cười vô cùng rạng rỡ trên mặt Thu Hạ Hạ.
“Mình cũng không định tiếp tục lén lút theo dõi cậu nữa, dù sao cậu cũng biết chuyện đó rồi. Từ giờ về sau mình cứ đường đường chính chính ở bên cạnh cậu là được rồi!” Thu Hạ Hạ cười hì hì tuyên bố.
Cậu biết ngay mà! Âu Dương Dị đảo mắt, không nói gì.
Sau đó, Âu Dương Dị nghiêm sắc mặt, nghiêm túc nói: “Nếu cậu tiếp tục theo mình thế này thì mình chỉ có thể trả căn hộ này rồi chuyển tới trường khác.”
Á! Thu Hạ Hạ bị bất ngờ, mồm há hốc, nhìn chằm chằm vào cậu. Vẻ mặt cậu khi nói với cô rất nghiêm túc, không phải là đang nói đùa.
Không ngờ Âu Dương Dị lại có thể dùng tới “chiêu” này. Thu Hạ Hạ khép miệng, thu ngay biểu hiện ngốc nghếch lại, ủ dột đưa tay lên gãi đầu.
Âu Dương Dị nhìn cô, nghiêm túc gác chuyện lại: “Mình cho cậu 10 phút suy nghĩ, hoặc là cậu đi, hoặc là mình đi. Cậu tự lựa chọn.” Nói xong, cậu đứng dậy, từ từ đi xuống dưới tầng.
Thu Hạ Hạ nhìn theo cậu từng bước, từng bước biến mất về phía cầu thang, không nén nổi chau mày lại. Làm thế nào bây giờ? Nếu Âu Dương Dị chuyển nhà rồi chuyển trường thật thì còn điều tra cái gì cơ chứ? Cô không thể nào cũng chuyển trường theo được! Bố cô không vặn cổ cô mới là lạ!
Suy đi nghĩ lại, Thu Hạ Hạ vẫn không nghĩ ra cách gì. Chớp mắt một cái, 10 phút đã trôi qua, cô chẳng còn cách nào khác đành phải đứng lên, đi xuống dưới nhà thỏa hiệp.
Ngay lập tức không thể nghĩ ra chiến lược gì, vậy thì cô tạm thời đồng ý với cậu là được rồi. Đằng nào thì cũng sẽ nghĩ ra cách, chỉ cần cho cô một chút thời gian, cô sẽ nghĩ ra biện pháp. Chỉ cần cậu ta không đi, chẳng lẽ cô không đối phó nổi sao?
Nghĩ như vậy, Thu Hạ Hạ lại không giấu nổi nụ cười dương dương đắc ý.

Thu Hạ Hạ đi xuống dưới nhà, lúc đi qua phòng khách nhìn thấy Âu Dương Dị đang ngồi trong bếp được thiết kế theo phong cách mở, ăn cơm tối. Cô vô thức nhìn xuống, xoa xoa bụng. Bụng dường như có phản ứng, phát ra tiến
g ục ục, Thu Hạ Hạ lúc này mới biết là mình đói.
Cô chuyển hướng, đi vào bếp.
“Âu Dương Dị, cậu đang ăn cái gì vậy?”
Âu Dương Dị ngẩng đầu lên nhìn cô, không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhìn vào đồng hồ treo trên tường phòng khách, rồi đột nhiên ánh mắt chuyển sang cô, nhắc nhở: “Đã qua 10 phút rồi, cậu vẫn còn ở đây là sao?”.
Tên tiểu tử thối này làm việc cũng đâu ra đó đấy chứ? Thu Hạ Hạ liếc cậu, nói giọng không được dễ nghe cho lắm: “Bụng mình đói rồi! Mình ăn rồi sẽ về có được không? Cậu không nhỏ nhen tới mức một bữa cơm cũng không mời nổi mình chứ hả?”.
Rõ ràng là cô đang thỏa hiệp. Tâm trạng của Âu Dương Dị không thể không tốt lên, trên môi nở nụ cười. Thế nhưng, bỗng nhiên cậu lại nghĩ đến điều gì đó, sau khi nhìn vào đồ ăn trong bát cơm, lắc đầu khó xử nói: “Nhưng mình chỉ làm đủ ột mình mình ăn thôi.”
Thu Hạ Hạ đứng bên cạnh bàn ăn, không để ý đến lời nói của cậu, ghé đầu tới nhìn vào bát cơm trước mặt cậu: “Cậu đang ăn món gì … Trời ạ!” Cô vẫn chưa hỏi xong thì đột nhiên, hét lên với âm lượng vút cao.
Âu Dương Dị bị tiếng hét của cô làm cho giật mình, vẫn còn chưa kịp phản ứng lại thì bát cơm trong tay đã bị Thu Hạ Hạ giằng lấy. Cậu nhìn cô đổ đồ ăn trong bát vào một góc thùng rác mà chẳng hiểu gì. Cho rằng cô phản ứng lại việc cậu ăn một mình, cậu liền bật dậy như bị kim châm vào mông, nói lý với cô: “Cậu đang làm cái gì thế hả? Đây là bữa tối của mình!”.
Thu Hạ Hạ bỏ chiếc bát không vào trong bồn rửa chén, quay đầu hùng dũng “lên lớp”: “Cậu vẫn còn có ý tốt nói đây là bữa tối cơ đấy! Kẻ ngốc cũng biết ăn thịt bò trộn lẫn hạt dẻ có thể dẫn tới nôn mửa, vậy mà cậu vẫn phạm phải lỗi này! Cậu có hiểu biết thông thường không thế hả? Vậy mà mấy đứa con gái xinh đẹp, ngốc nghếch kia còn nói cậu thông minh kinh khủng, mình thì thấy cậu rõ ràng là đồ ngốc!”.
“Ơ! Thật không?” Bị Thu Hạ Hạ mắng sa sả một hồi, Âu Dương Dị cũng không bực tức mà còn chăm chú nghe rồi thật thà hỏi, “Thế còn đậu phụ trộn mật ong thì sao?”.
“Cái đó mà ăn nhiều thì sẽ bị điếc!” Thu Hạ Hạ đột nhiên nhớ ra tối qua trong lúc cậu ta đi dạo, cô có nhìn thấy túi đậu phụ và hũ mật ong trong thùng rác, trong lòng ngay lập tức có dự cảm không tốt lành, “Không phải cậu cũng ăn rồi chứ?”.
“À! À! …” Âu Dương Dị vò đầu, cười như thằng ngốc.
Nhìn biểu hiện đó, cậu không nói thì cô cũng đã biết câu trả lời rồi. Thu Hạ Hạ đảo mắt, giọng bẳn gắt nói với cậu: “Cậu là đồ ngốc đúng không? Trong siêu thị có nhiều đồ ăn như thế, tại sao cậu lại chỉ mua mấy loại này? Lại còn trộn lẫn vào nhau để ăn nữa! Thật không ra làm sao cả!”.
“Mình thích ăn thịt bò, hạt dẻ và đậu phụ mà!” Âu Dương Dị giống như đứa trẻ mắc lỗi, khe khẽ lẩm bẩm.
Thu Hạ Hạ đã nghe thấy, vui vẻ vừa cười vừa nói: “Cậu không thể tách ra rồi nấu sao? Nếu cậu thích ăn thịt bò thì có thể làm sốt thịt bò với khoai tây nghiền nhỏ. Nếu cậu thích ăn hạt dẻ thì có thể chế biến món hạt dẻ với thịt gà thái miếng. Món này cũng rất ngon đấy! Còn đậu phụ, cậu không biết làm món thịt cuốn đậu phụ chiên sao? Còn cả món đậu phụ tam giác lên men cũng rất tuyệt nữa! Nhiều cách chế biến như vậy, tại sao cứ phải trộn lẫn với mật ong để ăn chứ?”.
Những câu “lên lớp” của Thu Hạ Hạ đều bị Âu Dương Dị bỏ ngoài tai, đổi lại tên của những món ăn đó khiến cho nước miếng của cậu rớt ròng ròng, gương mặt thèm thuồng nhìn chăm chăm Thu Hạ Hạ rồi hỏi: “Những món này cậu đều biết làm có phải không?”.
Thu Hạ Hạ kiêu ngạo gật đầu: “Đương nhiên! Trước khi kết hôn, mẹ mình là bếp trưởng của khách sạn năm sao đấy! Tay nghề của mình được chính tay bà truyền dạy! Mặc dù mình không lợi hại như mẹ, các kiểu hấp, xào, hầm, luộc, chiên, quay đều vô cùng tinh thông. Nhưng “mưa dầm thấm lâu”, mình cũng học được chút ít. Ngoài những lúc bình thường mẹ nấu ra, đều một tay mình nấu cho bố mình ăn chứ bộ!”.

“Thật không?” Âu Dương Dị hồi hộp, nước miếng đầy miệng nói: “Vậy cậu mau mau đi nấu đi, đồ ăn trong tủ lạnh món nào cần thì đều có đủ cả!”.
Lần này, Thu Hạ Hạ có thể ra oai, nhìn nghiêng cậu, kéo dài giọng hỏi ngược: “Tại sao mình lại phải nấu cho cậu ăn?”.
“Nếu không thì… sau này mình để cậu thoải mái theo dõi là được chứ gì.” Âu Dương Dị không còn chí khí, bỏ cuộc sự kiên trì lúc trước. Xem ra không chỉ có loài chim vì tham ăn mà bỏ mạng, loài người cũng chẳng khác gì!
Sự đồng ý của Âu Dương Dị ngoài sự mong đợi, Thu Hạ Hạ sợ cậu hối hận, liền đồng ý ngay: “Được! Cậu nói đấy nhé! Mình đi làm đồ ăn ngay đây!”.
Thế là hai người di chuyển từ chiếc bàn ăn tới chỗ để bếp nấu. Thu Hạ Hạ đảm nhận việc chọn đồ ăn từ trong tủ lạnh, Âu Dương Dị phụ trách rửa rau. Lúc Thu Hạ Hạ nấu ăn thì Âu Dương Dị bóc vỏ hạt dẻ. Mặc dù là lần đầu tiên hai người cùng nấu cơm nhưng phối hợp rất nhuần nhuyễn. Trong mắt người bên cạnh thì họ chính là một cặp vợ chồng nhỏ gắn bó khăng khít.
Hơn một tiếng sau, đồ ăn đã nấu xong, hai người hồ hởi bê thức ăn để lên bàn ăn uống rất vui vẻ. Thu Hạ Hạ phấn khích còn lấy từ tủ lạnh ra mấy lon bia để tăng thêm sự phấn chấn. Sau khi cơm no rượu say, Thu Hạ Hạ phải về nhà, Âu Dương Dị tiễn cô ra đến tận ngoài cửa.
“Ngoài trời tối như vậy, hay là mình đưa cậu về?” Âu Dương Dị đề nghị.
“Không cần đâu! Mấy ngày nay mình rất thạo con đường này rồi, không sao đâu! Cậu vào nhà đi!” Thu Hạ Hạ vẫy vẫy tay, đi về phía chiếc xe đạp bị khóa bên đường. Bước được mấy bước, cô lại quay đầu lại, hai má đỏ hồng vì bia. Cô nháy mắt, cười hi hi nói với cậu: “Âu Dương Dị, tự nhiên mình thấy cậu cũng đẹp trai đấy chứ!”.
Giọng nói trong trẻo vang lên trong sự tĩnh lặng của bóng tối, bay vào tai cậu. Dưới ánh trăng mờ tỏ, má cậu tự nhiên còn đỏ hơn má cô, giống như hoa đào tháng ba nở rộ.
“Thu Hạ Hạ, cậu đừng có nói linh tinh nữa! Mau mau về nhà đi! Muộn quá rồi! Về đến nhà rồi, nhớ gọi điện ình. Số di động của mình cậu có rồi chứ hả!” Cậu cố ý sẵng giọng nói to, nhưng vẫn không giấu nổi vẻ ngượng ngùng cứ lộ ra.
“Âu Dương Dị, cậu nhiều chuyện quá! Còn nhiều chuyện hơn cả bố mình!” Cô cười vui vẻ, nói xong, quay người tiếp tục đi về phía chiếc xe đạp.
Âu Dương Dị nhìn theo cô, đôi mắt long lanh sáng tựa sao trời, ánh mắt bất giác biến thành tia dịu dàng. Cậu nhìn cô mở khóa xe, nhảy lên xe, chầm chậm đạp về phía trước, gió đêm nhẹ nhàng nâng váy cô bay bay, màn đêm đen dần dần che mất bóng cô.
Cho đến khi bóng cô biến mất hoàn toàn, không nhìn thấy gì nữa, cậu vẫn lặng lẽ, đứng yên tại chỗ, mắt hướng về phía cô biến mất, lòng vẫn còn để ở bữa tối trước đó không lâu. Không ngờ cô ấy nấu ăn ngon như vậy, kể từ sau khi xa nhà, đã rất lâu rồi cậu không ăn cơm với tâm trạng vui như thế này. Nếu không vì chuyện đó, nói không chừng cậu sẽ thích cô thật cũng nên.
Nghĩ đến việc mà cậu cố gắng chôn sâu tận trong đáy lòng đó, ánh sáng trong mắt cậu mờ đi, cậu lặng lẽ quay người đi vào nhà.
Bất luận như thế nào thì cậu đều không thể giúp Thu Hạ Hạ được, nếu không sự việc một năm trước nhất định sẽ lại tái diễn không chừng!
Âu Dương Dị lặng lẽ suy nghĩ, lại tuyệt đối không thể nghĩ tới Thu Hạ Hạ quấn lấy người này kể từ ngày mai sẽ không bám lấy cậu nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui