Lời Thách Đố Tình Yêu

Mạc Trần Bạch nghe xong mớì biết là cô gái nhầm tưởng cậu với cậu học sinh nhảy xuống biển tự tử mấy hôm trước, sự hiểu lầm này khiến tâm trạng đang không được tốt của cậu càng thêm tồi tệ hơn. Đôi mắt đẹp thoáng nét hung dữ, môi mím chặt. Dưới ánh trăng, người cậu toát ra một vẻ băng giá, lạnh lùng.
Cô gái tóc dài nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đen như Bao Công của cậu nghiên cứu một hồi, sau đó hỏi với vê cảnh giác: “Này anh chàng ma đẹp trai, cậu giận rồi phải không? Có phải tôi hát làm kinh động tới giấc ngủ của cậu?”
Mạc Trần Bạch cười nhạt, đang định quay đi thì một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Có lẽ dọa cô gái này một chút cũng hay, ai bảo cô ta hát bài gì không hát lại chọn đúng bài này chứ!
Cái ý nghĩ này khiến Mạc Trần Bạch đang định quay lưng bỏ đi bỗng dừng bước lại.
Cậu cúi đầu lặng lẽ nhìn cô gái tóc dài, cô gái cũng hướng đôi mắt nhìn lại cậu với vẻ mơ màng.
Khóe miệng Mạc Trần Bạch hơi nhếch lên, vẻ tức giận trên mặt dần biến mất giờ đây thay bằng nụ cười bí ẩn.
Cô gái tóc dài nhìn nụ cười ấy thoáng sững sờ.
Ánh mắt Mạc Trần Bạch hút về phía cô gái, cậu nhẹ nhàng di chuyển về phía cô, đến khi mũi của hai người gần như chạm vào nhau thì cậu mới dừng lại.
“Cậu rất thích khuôn mặt của tôi đúng không? Cậu đã xem Đông cung hoàng hậu không đầu chưa? Cậu đã chơi trò đổi mặt chưa?” Mạc Trần Bạch cố ý hạ giọng thật thấp, chậm rãi nói. Cậu có thế cảm nhận được rằng cô gái bắt đầu run rẩy và t
hở gấp. Cái ý nghĩ vui vẻ khi nghĩ tới kết quả của trò đùa này lướt qua trong đầu khiến cậu quyết định tiếp tục chơi đến cùng. Thế rồi, cậu tiếp tục hạ giọng xuống thấp hơn nữa, nói với giọng càng lúc càng chậm: “Hay là chúng ta cùng chơi trò đổi mặt được không? Khuôn mặt cậu mịn màng, nõn nà thế này, nếu mà đổi cho tôi nhất định sẽ thú vị lắm đây. Cậu có muốn thử không…”.
Mắt cô gái tóc dài mở lớn dần theo mỗi câu nói của Mạc Trần Bạch, cuối cùng cô cũng bị dọa tới mức sợ hãi hét lên, đẩy cậu ra và nhảy dựng lên. Tiếng hét kinh hoàng phá tan màn đêm yên tĩnh, làm kinh động cả tới bầy chim khiến chúng kêu ầm ĩ, vỗ cánh bay loạn xạ.
Cô gái đứng bên tảng đá kinh hãi nhìn Mạc Trần Bạch đang loạng choạng sau cú đẩy vừa rồi. Sau khi đứng vững, cậu từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô gái, mái tóc quá dài lòa xòa che phủ cả mắt. Trong màn đêm dày đặc, cô không thể nhìn rõ được vẻ mặt của cậu.
Bỗng nhiên, cô gái cảm thấy có điều gì đó khác thường. Cô giơ bàn tay vừa đẩy Mạc Trần Bạch lên, nhó lại khoảnh khắc vừa rồi, cuối cùng cũng nghĩ ra được điều lạ lùng ở chỗ nào. Cô nhớ khi tay mình chạm vào ngực cậu ta, cô còn cảm nhận được rõ hơi ấm da thịt phía sau làn áo sơ mi mỏng, trong thoáng chốc đó cô còn có thể nghe thấy được nhịp tim đập mạnh.
Cơ thể người đã chết thì phải lạnh chứ? Người đã chết thì tim cũng phải ngừng đập chứ? Thế có nghĩa là… ”

Cậu không phải là ma!” Cô gái hướng ánh mắt giận dữ về phía Mạc Trần Bạch lúc này đang từ từ tiến lại gần phía cô.
Mạc Trần Bạch bỗng dừng bước. Cô gái này cũng không đến nỗi ngốc nghếch như mình tưởng! Thôi cô ta đã biết rồi thì cũng không cần phải tiếp tục trò đùa này nữa. Cậu thu lại vẻ mặt đáng sợ vừa rồi, thái độ trở lại vẻ lạnh lùng như trước. Liếc nhìn vẻ mặt giận dữ của cô gái, Mạc Trần Bạch bình thản nói: “Thì tôi cũng chưa từng nói tôi là ma”.
Vậy ý của cậu ta là tất cả việc vừa rồi là do cô tự gây ra?
Cô gái rất tức giận, trong lòng cảm thấy khó chịu và muốn nghĩ cách trừng phạt lại cậu ta.
Vừa rồi có phải cậu ta bảo cô không được hát nữa? Có phải cậu ta tức tối khi thấy cô làm ồn? Vậy thì cô sẽ chọc cho cậu ta tức chết!
Mắt cô gái lóe lên một tia nhìn ranh mãnh, cô bắt đầu mở miệng, từng câu hát một lần nữa được cât lên với âm điệu thật lớn:
… Hãy ở lại, hãy ở lại để tiếp tục mộng ước yêu thương còn đang dang dở, anh sẽ thực hiện ước nguyện mà em đang mong đợi. Hãy ở lại, hãy ở lại trong trái tim anh! Tin rằng anh sẽ không để em ra đi. Em mang đến những rung động tầm hồn đẹp nhất, em khiến anh tin rằng anh không giống với số đông, cho nên em thuộc về anh cũng như anh thuộc về em. Không có em, anh biết yêu ngirời nào?…
Lời ca lại vang lên thánh thót như ban nãy nhưng lúc này âm điệu đã thiếu đi chút gì đó mềm mại mà thêm vào đó là sự cố ý và khiêu khích.
Mạc Trần Bạch chau mày lại, ánh mắt cậu ánh lên vẻ lạnh lùng.
“Im mồm!” Cậu lớn tiếng quát, đôi môi mỏng mím chặt, giọng nói lạnh lùng.
Cô gái nhìn cậu với vẻ thách thức rồi không thèm đế ý đến cậu nữa, tiếp tục hát lên thật to:
Hãy ở lại, hãy ở lại để tiếp tục mộng ước yêu thương còn đang dang dở, anh sẽ thực hiện ước nguyện mà em đang mong đợi. Hãy ở lại, hãy ở lại trong trái tim anh! Tin rằng anh sẽ không để em ra đi. Hãy ở lại, hãy ở lại để tiếp tục mộng ước yêu thương còn đang dang dở, anh sẽ thực hiện ước nguyện mà em đang mong đợi. Hãy ở lại, hãy ở lại trong trái tim anh! Tin rằng anh sẽ không để em ra đi…
Mạc Trần Bạch khẽ nheo mắt, từng bước tiến lại gần phía cô gái. Cô gái không hề để ý vẫn tiếp tục hát lớn, khuôn mặt kênh kiệu nhìn sang hướng khác nên đã không thấy được vẻ hung dữ ánh lên trong đôi mắt đen kia.

Trong chớp mắt, tiếng hát bỗng nhiên ngưng bặt. Đôi mắt cô gái mở to hết sức, kinh ngạc nhìn vào gương mặt đẹp trai lúc này chỉ cách mặt cô có gang tấc.
Cậu ta…
Cậu ta bỗng bất ngờ dùng răng cắn vào môi cô.
Cô thậm chí còn cảm nhận được hơi thở ấm áp của cậu ta phả vào mặt, và cảm nhận được cả chút gì đó bối rối, sợ hãi ẩn chứa trong đôi môi mềm kia! Cậu ta làm vậy là muốn trừng phạt cô hay muốn ức hiếp cô đây?
Lửa giận bừng bừng nổi lên. Cô gái đẩy mạnh cậu ra, không biết là do tức giận hay xấu hổ. Gương mặt cô gái đỏ lựng.
Người ta không động đến cô thì cô cũng không động đến họ. Nếu người khác động đến cô mà cô không trả thù lại thì cô không phải là Kha Lạc Lạc!
Ngọn lửa giận bừng lên trong đáy mắt, thừa lúc Mạc Trần Bạch không kịp phản ứng lại cô giận dữ giẫm mạnh vào chân cậu ta, tiện thể giẫm tới hai lần. Trong khi cậu ta còn đang ôm cái chân đau thì cô đã lập tức quay đầu bỏ chạy, lúc quay người mắt cô bị lóa lên bởi vật gì đó trong tay cậu ta.
Cô gái sững lại nhìn, cái vật đó trông giông một chiếc lắc bạc, xem ra cũng có vẻ là thứ quý giá. Lòng căm tức muốn trả thù nổi lên mạnh mẽ khiến cô gái do dự một chút rồi bỗng giật lấy chiếc lắc trong tay cậu ta và bỏ chạy.
Mạc Trần Bạch định đuổi theo nhưng mới bước được một bước thì cơn đau ở chân nổi lên khiến cậu hết sức đau đón. Thế là cậu đành ôm cái chân đau mà nhìn trân trân bóng dáng cô gái đang dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của mình.
Cửa hàng sách Lạc Lạc là cửa hàng sách lớn nhất trong thị trấn Hạnh Phúc, ngoài bán các loại sách ra còn có thêm khu đồ văn phòng phẩm, khu chơi game, khu đọc sách và khu nghệ thuật. Các mặt hàng trong khu nghệ thuật chủ yếu là các vật dụng chuyên dụng ỹ thuật và các loại nhạc cụ mi ni.
So với các khu khác thì khu nghệ thuật có vẻ ít khách lui tới, đặc biệt là vào những buổi trưa như thế này, cả khu nghệ thuật không có lấy một mống khách. Trong gian hàng tĩnh mịch, thứ âm nhạc cổ điển thanh tao, nhẹ nhàng réo rắt như nước chảy, không khí tràn ngập mùi hương mộc mạc.
Đằng sau quầy thu ngân nằm ngay cửa ra vào của khu đồ nghệ thuật có một cô gái đang ngồi trầm ngâm, cô ấy là Kha Lạc Lạc, con gái của bà chủ cửa hàng sách Lạc Lạc này. Do buổi trưa cô nhân viên thu ngân của cửa hàng có việc đã xin nghỉ hai tiếng, vừa đúng lúc Lạc Lạc buổi chiều được nghỉ học nên bị mẹ bắt ra đây làm nhân viên tạm thời.
Lúc này, cô đang ngồi ngây ra ngắm nghía chiếc lắc bạc trong tay.

Đây là chiếc lắc tay mà tối hôm qua cô giành được từ tay một người con trai xa lạ trên bãi biển. Lúc đó cô chỉ nghĩ là muốn trả thù cho bõ tức thôi, chứ không hề có ý gì khác. Bây giờ, khi tĩnh tâm lại, ngồi xem xét kỹ chiếc lắc cô không khó để nhận thấy rằng trong nó ẩn chứa điểu gì đó sâu sắc lắm. Vì ngoài cái tên được khảm bằng pha lê trên sợi dây ra, cô còn phát hiện thêm mấy chữ có vẻ như là tên của một cô gái khắc trong trái tim của sợi dây, mấy cái chữ đó được khắc rất nhỏ, nêu không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện ra được.
“Thu-Hạ-Hạ”, Kha Lạc Lạc khẽ lẩm nhẩm đọc từng chữ khắc trên trái tim kia, tự hỏi rồi tự trả lời chính mình, “Nghe có vẻ là tên của một cô gái”.
Nhìn cái tên đó một hồi, lúc sau, Kha Lạc Lạc lật chiếc lắc lại, ánh mắt cô bị thu hút vào ba chữ khảm bằng pha lê.
Mạc Trần Bạch.
Kha Lạc Lạc khẽ đọc thầm trong đầu, phỏng đoán đây có lẽ là tên của người con trai kỳ lạ tối qua chăng?
“Bán cho tôi một tập giấy.”
Một giọng nói vang lên phía trước quầy thu ngân cắt đứt dòng suy nghĩ của Kha Lạc Lạc. Cô sực tỉnh, lấy lại vẻ mặt tươi cười lịch sự, ngẩng đầu lên nhìn người khách. Trong giây lát, nụ cưòi khách sáo trên môi chuyển sang một tiêng kêu nho nhỏ kinh ngạc…
“Là cậu?!”
Nhìn thấy cô, Mạc Trần Bạch cũng hơi ngạc nhiên. Sau khi phản ứng lại, cậu khẽ nhếch môi, nở nụ cười giễu cợt nói: “Đúng là oan gia ngõ hẹp!”.
Câu nói của Mạc Trần Bạch khiến Kha Lạc Lạc mặt biến sắc, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, cô vô thức vội vã cất chiếc lắc trong tay vào túi áo.
Động tác đột ngột vừa rồi của cô đã khiến Mạc Trần Bạch chú ý. Cậu nheo mắt, ánh mắt sắc sảo nhìn vào túi áo trước ngực cô. Chỉ một vài giây sau, cậu đã đoán được vật mà cô vừa giấu đi đó là gì.
“Đưa ra đây!” Mạc Trần Bạch trầm giọng nói, giơ tay ra trước mặt cô.
“Đưa cái gì chứ?” Kha Lạc Lạc có chút lo lắng, tránh không dám nhìn vào bàn tay xương xương đang giơ ra trước mặt mình.
“Đừng giả vờ ngôc nghếch trước mặt tôi! Tôi đã nhìn thấy cậu cất chiếc lắc bạc vào trong túi áo! Mau trả lại sợi dây cho tôi!”
“Tôi không có! Cậu nhìn lầm rồi!” Kha Lạc Lạc vẫn quyết định giả vờ ngốc đến cùng.
Mạc Trần Bạch nghiêm mặt lại, đôi mắt hoa đào ánh lên vẻ hung dữ. Bất ngờ, cậu giơ thẳng tay về phía trước ngực Kha Lạc Lạc…

Tên tiểu tử chết tiệt này hôm qua đã cướp đi nụ hôn đầu của cô, hôm nay lại còn định sàm sỡ cô nữa hay sao?
Kha Lạc Lạc tức giận, mặt đỏ bừng bừng, cô giơ tay ra vơ lấy chiếc máy tính trên bàn định đập vào đầu cậu ta, nhưng không ngờ có người lại hành động nhanh hơn cô. Cô chỉ kịp thấy Mạc Trần Bạch ôm đầu nhảy qua một bên kêu lớn như vừa bị đánh bởi vật gì đó. Mẹ Kha Lạc Lạc không biết từ đâu đã xuất hiện ngay chỗ Mạc Trần Bạch vừa đứng, tay hua hua loạn xạ cái túi xách LV, không ngót miệng gọi bảo vệ.
Kha Lạc Lạc còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Mạc Trần Bạch – miệng vẫn kêu đau, bị sự xuất hiện thần tốc của bác bảo vệ lôi đi, dần dần biến mất khỏi tầm mắt cô.
Lúc này, mẹ Kha Lạc Lạc mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã hỏi với vẻ mặt lo lắng, quan tâm: “Con gái à, con không bị thằng nhóc thối tha đây chạm vào chỗ đó đấy chứ?”.
Thấy thái độ lo lắng của mẹ, Kha Lạc Lạc thấy lòng mình ấm áp, xúc động tới rưng rưng nước mắt nói: “Mẹ à, cậu ta chưa chạm vào con đâu”.
Mẹ Kha Lạc Lạc vội vui vẻ nói to:
“May quá! May quá! Bà mẹ này chịu đựng vất vả nuôi con mười mấy năm trời, định đem sính lễ thách cưới con mà đổi lấy túi LV hàng hiệu, sự trong trắng của con không thể để thằng nhóc thối tha đó làm cho hoen ố được!”
Kha Lạc Lạc nhìn bà mẹ vì tiền bạc mà sẵn sàng đem con ra bán mà không nói được lời nào.
Đối với người bận rộn thì hai tiêng đồng hồ trôi qua rất nhanh. Nhưng đối với người nhàn rỗi không có việc gì làm thì hai tiếng dài tựa như hai thế kỷ.
Đối với Kha Lạc Lạc mà nói, hai tiếng đồng hồ làm nhân viên bất đắc dĩ dài đằng đẵng tựa như phải trải qua N thế kỷ vậy! Trong suốt hai tiêng đồng hồ vô vị, lúc thì cô sửa móng tay, lúc lại quay sang cắt tóc chẻ ngọn, lúc lại nghĩ tới anh chàng Mạc Trần Bạch bị bảo vệ lôi đi l
iệu có tức giận mà chửi mắng cô hay không… Khó khăn lắm mới đợi được cô nhân viên thu ngân trẻ tuổi quay lại, cô vui vẻ tặng cho đối phương một cái hôn gió rồi cầm túi đồ đã thu xếp xong từ sớm sung sướng chạy ra ngoài.
Kha Lạc Lạc muốn chạy thẳng về nhà, chui vào bồn tắm đấy xà phòng thơm ngát rồi ngủ một giấc cho thật thoải mái, nhưng không ngờ vừa bước ra khỏi cửa tiệm sách, cô bị ai đó nắm lấy cổ áo từ phía sau.
“Là kẻ to gan nào dám động vào bản cô nương Kha Lạc Lạc ngay trước cửa hàng nhà bản cô nương vậy? Có phải muốn chết …” Kha Lạc Lạc quay đầu lại, lớn tiếng mắng, nhưng khi nhìn thấy người đó, tiêng chửi rủa chuyển thành câu hỏi đầy ngạc nhiên: “A! Cái cậu gì gì đó, tại sao cậu vẫn còn ở đây chứ?”. Cô và cậu ta lại gặp nhau lần thứ hai chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ, lẽ nào lại đúng là ứng với câu “oan gia ngõ hẹp”?
“Tôi không phải tên là “gì gì đó”, tôi tên là Mạc Trần Bạch.” Cậu ta từ tôn giải thích: “Tôi đã đứng ở đây đợi cậu hai tiếng rồi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận