Mắt Âu Dương Dị chớp chớp nhìn cô, trong đôi mắt đen tuyền có chút cảm giác kỳ lạ lướt qua. Đột nhiên, cậu nhìn cô nở nụ cười kỳ dị, sau đó cong người chụp lấy cổ tay cô kéo cô đứng dậy từ ghế sofa.
Thu Hạ Hạ giật mình, nhanh chóng đưa tay còn lại lên ôm trước ngực, khuôn mặt xinh đẹp, thất sắc nhìn cậu hoảng hốt la lớn: “Cậu định làm gì? Cậu đừng có làm bậy với mình! Mình… mình vẫn chưa đủ mười tám tuổi, không thể làm chuyện kỳ quái đó được!”.
“Khì! Khì!” Âu Dương Dị buồn cười quá, cười ra thành tiếng, đôi mắt tinh anh trở nên vui vẻ, “Cậu cho rằng mình sẽ làm chuyện kỳ quái gì với cậu?”.
Thu Hạ Hạ nghi hoặc nhìn mặt cậu, săm soi một lát, phát hiện cậu thực sự không có hành động dung tục nào. Trong lòng tự thấy hớ một vố nên cười ngốc nghếch, hạ tay đang che trước ngực xuống, xấu hổ tránh ánh mắt trêu chọc của cậu: “Âu Dương Dị, cậu đưa mình đi đâu?”.
Âu Dương Dị nhìn cô, lại nở nụ cười đầy hàm ý, sau đó đưa cô tới phòng cậu.
“Cậu đưa mình tới đây để làm gì hả?” Thu Hạ Hạ hoảng hốt đưa mắt nhìn khắp gian phòng tràn ngập mùi của Âu Dương Dị, tim đập loạn xạ, hai má bỗng dưng đỏ bừng lên.
Âu Dương Dị cười dịu dàng với cô, đẩy cô tới trước tủ quần áo, liếc từ xa nói với cô: “Cậu mở tủ mà xem”.
Thu Hạ Hạ hết nhìn tủ quần áo lại nhìn Âu Dương Dị mấy lần liền, nghĩ: Lẽ nào Âu Dương Dị muốn tặng quà gì cho cô? Nghĩ như vậy, mặt Thu Hạ Hạ đỏ rần rần, ngượng ngùng tránh ánh mắt của Âu Dương Dị. Ôm trong lòng suy nghĩ ngọt ngào này, Thu Hạ Hạ mở tủ quần áo ra.
Tiếp sau đó, một núi quần áo từ trong tủ đổ ập xuống, Thu cô nương đen đủi bị đè bẹp trong đó, chỉ còn lộ ra mỗi một cánh tay cầu cứu. Âu Dương Dị tốt bụng kéo cô từ trong đống quần áo ra, trên đầu Thu Hạ Hạ vẫn còn sót lại một “chú quần chíp” màu đen.
Thu Hạ Hạ nghiến răng kéo chiếc quần chíp xuống, giận dữ đưa ra trước mặt Âu Dương Dị hỏi: “Xin hỏi đây là cái gì?”.
“À!” Âu Dương Dị cười nhạt, cẩm chiếc quần chíp màu đen ở trước mặt ném lại đống quần áo, lịch sự cười giải thích: “Đây là quần áo bẩn mình thay, vẫn chưa kịp giặt”.
Làm sao mà cậu ta có thể cười nho nhã đến vậy khi nói ra những điều này cơ chứ?! Thu Hạ Hạ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang cười của cậu, trong lòng cảm thấy rất bất bình.
Giận dữ nhìn cậu một lúc, ánh mắt của Thu Hạ Hạ chuyển sang đống quần áo sém chút nữa là đè cô chết bẹp. Trong tủ quần áo đang mở là một đống quần áo lộn xộn có quá nửa là quần áo bẩn, mép tủ treo hai cái quần thể thao chuyên dùng để chơi bóng, dưới đất là một ngọn núi quần áo “nho nhỏ” đủ để đè chết hai con bò.
Mặt Thu Hạ Hạ lập tức sa sầm, ánh mắt gườm gườm di chuyển tới khuôn mặt Âu Dương Dị, kìm nén sự kích động muốn siết cổ cậu tới chết hỏi: “Xin hỏi cái đống quần áo này của cậu là tự bao giờ?”.
“Cậu chờ một phút, mình tính một lát.” Âu Dương Dị gãi gãi đầu, rồi đột nhiên giơ tay lên ra chiều đã tính xong cho cô. Sau đó, cậu cười nhìn cô báo cáo: “Hai mươi sáu ngày”.
Má của Thu Hạ Hạ giật giật, giọng run run hỏi: “Xin hỏi, cái đống này là trách nhiệm mà mình phải xử lý ư?”.
Âu Dương Dị cười hi hi, gật đầu, “Hạ Hạ, khoảng thời gian này vất vả cho cậu rồi!”.
Nếu bạn cho rằng Âu Dương Dị bắt Thu Hạ Hạ phải giặt đống quần áo đơn giản có vậy thôi thì bạn đúng là sai lầm nối tiếp sai lầm rồi!
Một lát sau, Âu Dưong Dị đưa Thu Hạ Hạ tới phòng khách, cuộn tấm thảm dày sụ lên, bụi bay mù mịt, có thể so sánh với sương mù mùa đông.
Cậu cười hì hì nói: “Việc này phiền cậu rồi. Nhớ là phải lau sạch sàn tới mức không còn hạt bụi nào nhé!”.
Sau đó, cậu lại đưa cô tới trước bậu cửa sổ, ra hiệu cho cô kéo tấm rèm dày làm bằng ni lông lên tấm rèm vừa được kéo lên…
Ngay lập tức, phân gián, xác sâu, bướm, còn có cả các bộ phận đầu đuôi… của một vài loại côn trùng nhỏ không biết tên rơi đầy trên đầu, trên người Thu Hạ Hạ.
Trước mặt Thu Hạ Hạ là Âu Dương Dị với cái bản mặt cô hận không thể túm cổ cho đập đầu vào đá granite vẫn cười lịch sự, “Việc này cũng phải nhờ tới cậu rồi!”.
Tiếp đó, Âu Dương Dị đưa cô tới phòng bếp.
Phòng bếp vẫn được tính là sạch sẽ, chỉ trừ…
Miệng Thu Hạ Hạ giật giật, tay run run chỉ về phía đống bát đĩa còn dính đầy đồ ăn cao bằng nửa thân người trong bồn rửa, “Xin hỏi, đây cũng là nhiệm vụ của mình phải không?”.
Âu Dương Dị mỉm cười gật đầu, chân thành nắm lấy tay cô rồi nói:
“Hạ Hạ, dù sao cậu cũng là bạn học của mình, mình cũng ngại khi bắt cậu phải làm quá nhiều việc nhà, đầu tiên cậu cứ làm mấy việc này đi đã! Phải rồi, bụng mình đói rồi, cậu đi chuẩn bị bữa tối đi! Mình vào phòng khách xem ti vi, nấu xong thì gọi mình nhá!”. Âu Dương Dị vui vẻ nói liên thoắng rồi nhẹ nhàng bước ra phòng khách.
Ánh mắt của Thu Hạ Hạ vẫn nhìn vào chỗ cũ, trong lòng băn khoăn không biết có nên cầm chảo tự đập vào đầu mình không nữa!
Kịch bản đã hoàn thành, cuộc sông ô sin vất vả của Thu Hạ Hạ cũng chính thức khai màn.
Lúc này đây, cuối cùng Thu Hạ Hạ mới thấm thía cái gọi là “ở cả ba phương diện: học tập, thể thao, thi đâu đều hoàn hảo; ngoại hình, tính cách, gia thế đều đáng ngưỡng mộ” của hoàng tử Âu Dương Dị hóa ra chỉ là phù phiếm!
Thượng Đế quả nhiên rất công bằng, nhân vô thập toàn mà!
Kể từ ngày hôm đó, Thu Hạ Hạ chính thức nhậm chức ô sin độc quyền của Âu Dương Dị. Mỗi ngày, sau khi tan học buổi chiều đều phải đến nhà Âu Dương Dị, ngay cả cuối tuần cũng không phải là ngoại lệ. Bởi vì Âu Dương Dị đã nói: Nếu biểu hiện tháng này của cô không tốt, thì tháng tiếp theo cô lại phải tiếp tục làm ô sin cho cậu, còn nếu không thì cô đừng có mong cậu sẽ giúp cô, cô sẽ bị Chung Ngọc Thanh làm cho tức chết!.
Thu Hạ Hạ chăm chỉ, tận tụy biểu hiện trước sau như một ở nhà Âu Dương Dị phấn đấu đã mười một ngày liên tục. Mỗi ngày đều mệt tới mức không thể đứng thẳng lưng được. Cuối cùng buổi chiều thứ Bảy hôm nay đã xử lý sạch sẽ núi quần áo và đám bụi dày.
Lau sạch vệt nước bẩn còn sót lại trên tay, Thu Hạ Hạ ai oán nhìn Âu Dương Dị đang nằm co cả hai chân trên ghế thảnh thơi đọc báo, nhìn chằm chằm đến nỗi cậu không thể không ngẩng đầu nhìn khuôn mặt oán thán của cô.
“Cậu sao vậy?”
“Hôm nay, Nhã Tuyên và Phán Phán đi chơi ở khu vui chơi.” Thu Hạ Hạ dẩu mỏ, nghĩ tới hôm qua bọn họ ngồi với nhau, ồn ào thảo luận về chương trình ngày hôm nay, còn cô chỉ có thể ngồi im, lạnh lùng lắng nghe, cô thây rất bi đát.
“Các bạn ấy đi chơi có liên quan gì với cậu sao?” Cậu ngồi tựa lưng vào thành ghế sofa, im lặng nhìn cô.
Cô nhìn cậu bất mãn, giọng điệu trách móc: “Tại sao ngày nghỉ người khác được đi chơi, còn tôi lại phải ở trong cái nhà đổ nát này làm ô sin?”.
Âu Dương Dị lạnh lùng nhìn cô, quay đầu nhìn cửa sổ đang mở.
Bên ngoài cửa sổ là cả một biển trời trong xanh, những đám mây dày, mềm mại nằm bất động ở phía chân trời. Hôm nay, trời không có gió, những tán lá xum xuê lặng im bên đường, ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua những chiêc lá, trên thềm xi măng khô là sắc nắng vàng óng. Tuy không có gió nhưng mặt trời bị những tầng mây dày che khuất, ánh nắng không quá gay gắt, cũng có thế nói thời tiết này dành cho việc ra ngoài đi chai là rất lý tưởng.
“Thời tiết hôm nay có thể coi là rất tuyệt, chúng mình ra ngoài đi dạo đi!” Âu Dương Dị bỏ tờ báo trong tay xuống bàn.
Thu Hạ Hạ mừng quá liền gật đầu đồng ý.
Cô nghĩ rằng từ “đi dạo” của cậu có nghĩa là đi dạo ở nơi có bán đồ ăn vặt, đi dạo ở phố mua sắm, đi dạo trong trung tâm thương mại… Mọi người thường đi dạo ở những nơi đó. Thế nhưng sự thật là, họ đi dạo ở chợ!
Xung quanh đều là những nhân vật nội trợ luống tuổi, những âm thanh bên tai đều là tiếng mặc cả, tiêng trẻ con khóc, còn có cả các bà các cô đang ầm ĩ bàn chuyện tào lao, rồi đến cả không khí cũng bốc lên mùi tanh khó chịu…
“Tại sao chúng ta lại đến chợ?” Thu Hạ Hạ chán nản nhìn Âu Dương Dị đang ở bên cạnh, trán cô phủ đầy nếp nhăn. Tuy cô vẫn nghĩ cậu sẽ không đưa cô tới những chỗ lãng mạn nhưng cũng không nhất thiết là phải đến chợ chứ?
“Không phải cậu muốn ra ngoài đi dạo sao? Chợ rất thú vị mà!” Âu Dương Dị tiện tay cầm một quả ớt đỏ tươi từ quầy rau quả lên, nhìn với vẻ rất hứng thú.
C
ô muốn đi dạo, nhưng cô không nói muốn đi dạo ở chợ! Hơn nữa, chợ thì có cái gì thú vị kia chứ?
Nhìn trước nhìn sau, đều là các loại rau màu xanh, màu đỏ, màu vàng; hải sản đang nhảy loạn lên; thịt màu đỏ thẫm của máu. Hoặc là các bà các mẹ tay cầm làn thức ăn, những người bán thịt giơ tay cầm dao chặt thịt dính đầy mỡ, đến một nửa của hot boy cũng tìm không thấy. Nơi này có gì hay ho để đi dạo kia chứ? “Âu Dương Dị, chúng ta đi dạo ở trung tâm thương mại được không? Ở đó vui hơn chỗ này.”
Thu Hạ Hạ kéo tay áo cậu, thử thỏa thuận với cậu. Cô không muốn thăng cấp cuộc đời ô sin trở thành bà nội trợ.
“Không được!” Âu Dương Dị lắc đầu không do dự, “Chúng ta đi chọn thực phẩm tươi ngon đi! Tối nay chúng mình sẽ nấu món thịt bò sốt với khoai tây nghiền và món đậu phụ cuốn thịt chiên. Lần trước cậu chế biến mây món đó, hương vị rất tuyệt!”.
“…”
Có vẻ như anh chàng này đã có chủ ý từ trước, cho nên mới đồng ý ra ngoài “đi dạo” cùng cô thì phải? Thu Hạ Hạ chán nản, buông tay khỏi áo Âu Dương Dị, quay người đi về.
“Cậu sao thê?” Âu Dương Dị liền đặt quả ớt trong tay xuống để kéo cô lại.
“Mình không đi dạo nữa, cậu tự đi một mình đi!”
Thu Hạ Hạ giận dỗi gạt tay cậu rồi tiếp tục quay đi. Âu Dương Dị liền đi theo. “Sao thế? Cậu không thích thịt bò sốt với khoai tây nghiền và món đậu phụ cuốn thịt chiên à? Hay chúng ta làm món khác?”.
Thu Hạ Hạ dừng lại, tức giận nhìn cậu, “Không phải là chuyện mấy món ăn!”.
“Vậy thì là chuyện gì? Cậu nói đi!” Thu Hạ Hạ phồng mang trợn má, bắt đầu kể lể tội của cậu: “Cậu nói xem có ai đi dạo lại tới chợ không? Tuy chúng ta không phải hai người yêu nhau, tôi cũng không mong cậu sẽ đưa tôi đi dạo ở những nơi lãng mạn nhưng chí ít cậu cũng nên đưa tôi tói những nơi bình thường chứ! Đến những tiệm bán đồ ăn vặt, chợ hoa hoặc là công viên cũng được mà! Nhưng tại sao cứ phải là chợ?”.
Thu Hạ Hạ nói liến thoắng, Âu Dương Dị nghe mà hoa mắt chóng mặt, chỉ còn chú ý tới hai từ “lãng mạn”. Được thôi! Vì món thịt bò sốt với khoai tây nghiền, nếu cô ây muốn lãng mạn, cậu sẽ cho cô sự lãng mạn! Có điều bình thường mây bộ phim trên ti vi diễn tiên như thế nào nhỉ? Âu Dương Dị vắt óc suy nghĩ một hổi. A! Có rồi…
“Hạ Hạ, cậu đã ăn bữa tối dưói ánh nến bao giờ chưa?” Âu Dương Dị vui vẻ hỏi.
Không phải bọn họ đang nói về việc đi dạo sao? Tại sao lại nhắc tới bữa tối dưới ánh nên cơ chứ? Tuy Thu Hạ Hạ nghi hoặc nhưng vẫn thật thà trả lời: “Chưa”. Đến mối tình đầu cô còn chưa trải qua, làm gì có người con trai nào mời cô đi ăn một bữa tối có nến kia chứ! Cô không thể tự mình mời mình được!
“Hạ Hạ, mình mời cậu ăn một bữa tốì dưới ánh nến được không?” Âu Dương Dị nhìn cô chớp mắt, tay trái đặt lên vai cô.
“Hả? Nhưng chúng ta không phải một đôi yêu nhau.” Nghe lời mời đột ngột này, Thu Hạ Hạ vô thức buột miệng nói ra suy nghĩ ở trong lòng.
Chỉ có điều cô rất muốn thử qua cảm giác dùng bữa với ánh nến. Bạn của cô đều đã từng ăn những bữa như vậy với bạn trai, đến Trương Nhã Tuyên hay thẹn thùng mà cũng từng cùng anh bạn hàng xóm mà cô ấy thầm thương trộm nhớ ăn tôi dưới nến, chỉ có cô là chưa từng. Bực mình thật!
“Ai quy định chỉ có những người yêu nhau mới được ăn tối dưới ánh nến? Bạn bè cũng có thể mà! Cậu nói có phải không?”
Âu Dương Dị nói có vẻ đúng! Thu Hạ Hạ nghiêng đầu, nghĩ một lát, sau đó vui vẻ nói: “OK! Chúng mình đi ăn tối dưới nến. Có điều chúng mình tới nhà hàng nào? Đừng chọn nơi đắt quá nhé!”.
“Vậy thì ở nhà đi! Trong tiểu thuyết lãng mạn mà cậu thích, có rất nhiều người ăn tối dưới ánh nến ở nhà, đúng không? Cậu nấu cơm, mình bố trí bàn ăn, thế có được không? Nếu mà làm tốt còn lãng mạn hơn là ở nhà hàng ấy chứ! Ăn xong bữa tối dưới ánh nến, mình còn mời cậu đi xem phim nữa đấy!”.
Âu Dương Dị vừa từ từ nói ra ý tốtt để dụ dỗ vừa nhân lúc cô không chú ý kéo cô đi về phía cửa hàng bán thịt bò. Lúc này, Thu Hạ Hạ vân còn đang cười ngốc nghếch nghĩ về bữa tối dưới ánh nến.
Vâng! Khi đối mặt với sự lãng mạn, con gái luôn luôn mất đi lý trí.
Dưới sự mê hoặc của bữa tối dưới ánh nến, buổi tối hôm đó, Thu Hạ Hạ nấu ăn rất cần mẫn, thậm chí cô còn tỉ mẩn, nhẫn nại xếp những cánh hoa và lá bạc hà viền xung quanh đĩa, những kỹ năng và tinh hoa của đôi bàn tay mà cô có đều được đem ra trưng dụng hết. Nhưng tới lúc dùng bữa, mắt cô đờ đẫn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...