Từ Ngọc lập tức sắp xếp lại lời khai của lao công.
Lần lấy lời khai đầu tiên, bà ta nói mình không quen Đào Tiên Dũng.
Lần thứ hai, khi gặp Hà Xuyên Châu, bà ta đã chứng thực sự tồn tại của Viên Linh Vân, đồng thời ngầm thừa nhận đối phương và Đào Tiên Dũng có mối quan hệ nam nữ bất thường.
Phía cảnh sát có thể đoán ra được, vụ án sẽ không tách khỏi ba chữ tiền, tài, sắc.
Lần thứ ba khi phác họa nhân vật, bà ta miêu tả rất lờ mờ vẻ ngoài của Viên Linh Vân.
Mặc dù có được một phần chứng cứ, nhưng dường như lại chẳng có tác dụng gì.
Còn một vài chi tiết chưa giải quyết nữa.
Ví dụ lần đầu tiên nhìn thấy thi thể, bà ta đã ngầm thừa nhận Đào Tiên Dũng bị giết.
Tất cả manh mối bà ta có đều nghiêng về việc Viên Linh Vân là hung thủ.
Nếu không phải cảnh sát lấy được camera từ chỗ Châu Thác Hàng, lần mò được tới Lưu Quang Dục, rất có khả năng sau khi điều tra được một khoảng thời gian, cảnh sát chỉ tra ra được Viên Linh Vân chứng minh được bản thân không ở hiện trường.
Tới lúc đó đúng là bỏ qua quá nhiều chi tiết quan trọng, hậu quả khó lường.
Từ Ngọc suy sụp xoa mặt, khi nhìn người phụ nữ phía trước lần nữa, cô ấy cảm thấy vô cùng xa lạ.
Vẻ chán nản, cô đơn gối chiếc, gần đất xa trời trên người bà ta quá đỗi chân thật, hình tượng tự hành hạ mình, đêm đêm chìm trong áy náy giữa việc mưu sinh và lương thiện quá đỗi sâu sắc, vậy nên Từ Ngọc mới vô thức tin lời bà ta nói.
Nhưng theo tiến trình bình thường, cô ấy cũng nghi ngờ Viên Linh Vân như vậy.
Lao công không dám nhìn hai người, bất an ngồi tại chỗ trước ánh nhìn chằm chằm của Hà Xuyên Châu.
Bà ta thở hắt một hơi, nói với cô: “Thật ra lời tôi nói với cô đều là sự thật.”
Hà Xuyên Châu tin điều này.
Một người phụ nữ trung niên bình thường không thể có khả năng nói dối siêu đẳng, không để lộ chút sơ hở nào trước mặt bao cảnh sát hình sự như thế.
Kẻ lừa đảo dày dặn kinh nghiệm sẽ biết nói dối đan cài sự thật, lợi dụng thật giả lẫn lộn đó để khiến người ta buông lỏng cảnh giác.
Lao công không giỏi bịa ra một tràng những lời nói dối như vậy, thế là bà ta đã che giấu, không nói, mặc cho cảnh sát hiểu lầm.
Hà Xuyên Châu đưa tay về phía Từ Ngọc.
Từ Ngọc đang chìm đắm trong cơn đau bị lừa dối, cô ấy nhìn chằm chằm lao công, dường như muốn nhìn thấu con người này.
Mãi cho tới khi Hà Xuyên Châu lên tiếng nhắc một câu “Ảnh của Lưu Quang Dục”, cô ấy mới hoảng loạn tìm đồ.
Lao công cầm góc ảnh, gật đầu.
Vẻ ngoài của Lưu Quang Dục không quá đại chúng.
Cằm bên phải có một vết sẹo không rõ lắm nhưng rất dài, kéo dài từ chỗ cổ tới cằm dưới, dài khoảng một ngón tay.
Khóe môi mím chặt và đôi mắt ba phần lòng trắng liên tục liếc nhìn lên trên khiến anh ta trông rất kiêu ngạo, cố chấp lúc không cười.
Xương bả vai thẳng, sống mũi cao, nhỏ, để đầu đinh, nhưng vẫn đẹp trai đúng theo tiêu chuẩn của mọi người.
Hà Xuyên Châu nhận lấy bức ảnh, quan sát tỉ mỉ gương mặt của người đàn ông, dường như cô không hề tức giận khi bị lừa, thái độ vẫn ôn hòa như cũ: “Bà và Lưu Quang Dục có quan hệ gì?”
Lao công nói: “Tôi và anh ta không có quan hệ gì.”
Từ Ngọc nổi cáu: “Lần nào bà cũng nói vậy, tôi còn tin bà được sao? Bà lừa tôi nhiều lần lắm rồi.”
Hà Xuyên Châu hỏi: “Hai người quen nhau thế nào? Sao bà lại giúp anh ta?”
Lao công ôm cánh tay, có lẽ vì trong phòng hơi lạnh, bà ta mất tự nhiên hỏi: “Tôi có thể uống nước không?”
Từ Ngọc đi vào nhà bếp, cầm bình nước nóng lên, thấy bên trong còn nước nên cô ấy đã rót vào cốc.
Lòng bàn tay cảm nhận được sự ấm nóng, lại được chạm vào đồ vật thật sự khiến dây thần kinh căng như dây đàn của lao công đã buông lỏng hơn.
Bà ta nhận được cảm giác an toàn tới đáng thương từ một cốc nước nóng.
Bà ta nhìn miệng cốc nhỏ hẹp, năm ngón tay đan chặt vào nhau, cổ họng khô tới đau rát, nhưng bà ta vẫn không uống nước, hồi tưởng lại: “Vào tháng trước, chập tối, lúc làm việc xong, đi xe bus về nhà, khi đó trời đã tối rồi.”
Hai nơi khá xa nhau, xe bus không thể đi thẳng tới nơi.
Lưu Quang Dục luôn lén theo sau bà ta, trong lúc bà ta đổi chuyến xe, anh ta đột nhiên kéo bà ta vào một góc không người, dùng dao kề lên cổ bà ta.
Lưu Quang Dục có vẻ ngoài vạm vỡ, chỉ dùng một tay đã có thể khống chế bà ta.
Lao công sợ tới run rẩy, suýt chút nữa ngã xuống đất.
“Anh ta hỏi tôi có quen Viên Linh Vân không.
Khi đó tôi không biết tên cô gái đó nên đã nói không quen.
Anh ta rất tức giận, thấp giọng gào với tôi hồi lâu, khi anh ta miêu tả, tôi mới biết người anh ta hỏi là ai.”
Ánh sáng đan cài trong phòng khiến mặt nước không thể phản chiếu gương mặt bà ta.
Hơi nóng bốc lên nhanh chóng tạo thành từng giọt nước li ti ở miệng cốc.
Bà ta lấy tay lau đi, da bỏng tới đỏ ửng, ngón tay ướt nhẹp.
“Tôi nói cho anh ta nghe những gì mình đã nhìn thấy, là những chuyện tôi đã nói cho các cô biết.”
Từ Ngọc nhíu mày: “Trước đó bà chưa từng gặp Lưu Quang Dục, còn bị anh ta uy hiếp, về sau bà vẫn còn sống, tại sao không báo cảnh sát?”
Lao công giơ tay xoa cổ mình, dường như cảm giác lạnh lẽo ấy vẫn còn đọng lại trên động mạch ở cổ bà ta.
Khi ấy bà ta quá hoảng sợ, tưởng Lưu Quang Dục sẽ thật sự giết mình, qua việc đó bà ta mới nhận ra cho dù đối phương có giận dữ tới mấy, nghiến răng nghiến lợi ra sao, anh ta cũng sẽ không làm bà ta bị thương.
Bà ta tưởng mình sắp chết, đồng thời cũng cảm thấy kết cục vô cùng châm biếm này lại rất phù hợp làm dấu chấm kết thúc cho cuộc đời khắc khổ, tạm bợ của bà ta.
Thậm chí trong lòng bà ta còn thấy được giải thoát, cuối cùng cũng không cần đắm chìm trong nỗi sợ của cái chết nữa.
Nhưng khi trái tim bà ta bắt đầu ngừng đập, trước khi bà ta ngất xỉu, gương mặt chỉ cách bà ta chưa tới một bàn tay đã xâm chiếm toàn bộ tầm nhìn của bà ta, anh ta đã mất khống chế, bật khóc nức nở.
Trong đôi mắt hằn học, không chớp lấy một cái hiện lên ánh nước, sau đó rơi xuống khóe miệng căng cứng của anh ta.
Ánh đêm mập mờ khiến đôi mắt anh ta trở nên phức tạp, sau đó bị bóng đêm nuốt chửng hoàn toàn.
Tim bà ta chợt đập nhanh tới lạ, khi tỉnh lại đã thấy bản thân nằm trong bệnh viện.
Lưu Quang Dục không chỉ cõng bà ta tới phòng cấp cứu mà còn trả viện phí cho bà ta, sau đó rời đi.
Lao công thảng thốt ngồi trong phòng bệnh, đầu óc quay cuồng, bên tai oang oang, mãi không hoàn hồn lại.
Bà ta nhìn rèm cửa sổ màu xanh nhạt, trước mắt hiện lên đôi mắt long lanh nước của Lưu Quang Dục.
Nhìn người thanh niên trên giường bệnh đối diện, bà ta cũng sẽ nghĩ tới gương mặt kìm nén, chịu đựng, bi ai của Lưu Quang Dục.
Cảm giác đau đớn lặng lẽ đó gần như đã dấy lên nỗi đồng cảm trong bà ta chỉ trong mấy giây ngắn ngủi.
Nó sâu lắng hơn cả nỗi tuyệt vọng, tàn khốc hơn cả nỗi đau xé gan xé thịt.
Bà ta không biết nên hình dung thế nào, chính vì cảm xúc không thể miêu tả lại mạnh mẽ ấy đã khiến bà ta ôm chăn trong phòng bệnh khóc nức nở.
Bà ta không phân biệt được đâu là người tốt, bà ta không có giới hạn và tiêu chuẩn rõ ràng.
Lưu Quang Dục bẩm sinh đã trông chợ búa, cả người đằng đằng sát khí, tới uy hiếp, đe dọa bà ta.
Đào Tiên Dũng áo quần lượt là, vẻ ngoài đoan trang, nhiệt tình, tốt bụng tài trợ cho những nơi khó khăn, cho bà ta công việc, tiền bạc.
Nhưng nếu như phải so sánh hai người này, bà ta lại cảm thấy Lưu Quang Dục giống người tốt hơn.
Sự phán đoán không hợp lý này khiến bà ta không hề báo cảnh sát, còn lựa chọn giúp đỡ anh ta khi anh ta tới tìm bà lần hai.
Dù sao bà ta cũng sắp chết, có gì phải sợ nữa.
Lao công thấp giọng lẩm bẩm: “Anh ta còn không nhẫn tâm giết tôi, tôi nghĩ anh ta cũng không dám giết ông Đào, chắc anh ta chỉ muốn nói chuyện với ông ấy thôi.”
Hà Xuyên Châu buông thõng tay, đưa ảnh cho Từ Ngọc, khom lưng, hai tay chống lên đầu gối, tiến sát lại chỗ bà ta: “Anh ta bảo bà làm gì?”
“Anh ta không bảo tôi làm gì cả.
Anh ta chỉ bảo tôi đưa chìa khóa cho anh ta, tìm người quét dọn lại, giúp anh ta xác nhận thời gian Đào Tiên Dũng quay về khu dân cư Quảng Nguyên, còn bảo tôi báo với Viên Linh Vân nữa.
Về sau anh ta không tìm tôi nữa.” Lao công ngập ngừng, bổ sung thêm: “Anh ta còn nói với tôi, nếu cảnh sát có hỏi, tôi đừng nói dối, tôi cũng không lừa được các cô.”
Nước trong cốc đã lạnh ngắt.
Lao công mỉm cười yếu ớt với Hà Xuyên Châu, hai tay cầm cốc, nhấp một ngụm.
Từ Ngọc không biết nên nói gì, trong lòng chợt có cảm giác chua xót, bực bội, tựa như mây đen đang bao trùm khắp nơi.
Họ luôn cho rằng lao công không có động cơ nói dối, nhưng có những lúc tính phức tạp của cảm xúc con người đã quyết định tất cả.
Ví dụ như lần này.
Có lẽ nó tới từ sự đồng cảm với người ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội.
Hà Xuyên Châu nói: “Bà cần tới cục cảnh sát với chúng tôi để làm tường trình chi tiết lần nữa, xác nhận Lưu Quang Dục.”
Lao công đứng dậy, bước chân lảo đảo, nhìn bà ta đã tiều tụy đi nhiều.
Hà Xuyên Châu kiên nhẫn đứng đợi ở cửa, cô nói thêm: “Mặc nhiều áo vào, ban đêm trời lạnh lắm.”
Lao công “ừ” một tiếng, lấy khăn quàng cổ trong đống quần áo ra, cẩn thận choàng lên cổ, sau đó khoác thêm một chiếc áo bông màu đen.
Bà ta đi tới trước mặt Hà Xuyên Châu, cười nói: “Cảm ơn cô cảnh sát.”
Hà Xuyên Châu cúi đầu nhìn mặt bà ta: “Tôi không biết bà cần cảm ơn tôi điều gì.”
Lao công vẫn cười, không hẳn là vui vẻ nhưng nụ cười rất đơn thuần: “Tôi cũng không biết, nhưng cô thật sự rất tốt.”
Hà Xuyên Châu không hiểu, càng không thể lí giải.
Hầu như ai cũng cảm thấy cô lạnh lùng, nghiêm túc, không nể nang ai, thậm chí còn âm u khó gần.
Người này đã bị cô vạch trần bộ mặt giả tạo, nhưng bà ta lại thấy cô tốt.
Có lẽ bà ta thật sự chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm tình người.
Hai người quay về cục, mấy đồng nghiệp cũng đã quay trở lại.
Một người giơ tay định báo cáo với Hà Xuyên Châu, anh Hoàng đã vội vã chạy từ bên ngoài vào, tay phe phẩy một tập tài liệu, lớn giọng nói: “Mọi người không bao giờ ngờ được khi tôi đi tới lấy ghi chép chuyển khoản đã phát hiện ra điều gì đâu.”
Từ Ngọc sững sờ, sau đó kinh ngạc nói: “Không phải chứ.”
Anh Hoàng đập một tờ giấy lên bàn trước mặt Hà Xuyên Châu, sau đó mở một chai nước ra, uống một hơi hết hơn nửa.
Khi cảm thấy bản thân đã sống lại, anh ấy mới nói tiếp: “Hơn một tháng trước, Viên Linh Vân đã chuyển hai mươi ba nghìn tệ* vào tài khoản Zhifubao cho Lưu Quang Dục, tôi thật sự không thích cách làm việc của người này, anh ta lại thật sự để lại chứng cứ cơ chứ.”
*Khoảng 75 triệu tiền Việt.
Hà Xuyên Châu lật tài liệu ra xem, nhướng mày: “Sao không phải là hai mươi nghìn tệ tròn?”
“Không biết nữa, có lẽ vì con số này khá đặc biệt.
Cử người đi đưa Viên Linh Vân về hỏi đi.”
Nói rồi anh Hoàng chỉ một người, đối phương nói: “Anh Hoàng, tôi cũng có chuyện phải nói.”
Anh Hoàng: “Vậy Từ Ngọc đi.”
Từ Ngọc còn chưa cả ngồi ấm mông, cô ấy thở dài rồi đứng dậy.
Anh Hoàng đi tới bên tường, lấy bảng viết của họ ra, ngoáy lên bảng mấy chữ, một sơ đồ các mối quan hệ mới được tạo ra.
Anh ấy nói: “Vì hai mươi nghìn tệ mà giết người, nói thật là hơi đói rách đấy.
Lưu Quang Dục ship đồ ăn, một tháng cũng kiếm được khoảng sáu, bảy nghìn tệ.
Tôi đoán chắc anh ta túng thiếu lắm rồi.”
Một đồng nghiệp bê ghế ra, tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống: “Lưu Quang Dục có thể túng thiếu, nhưng Viên Linh Vân chắc không nghèo vậy đâu.”
Một người khác lấy thông tin điều tra được ra, tiếp lời: “Ấy, không hẳn, nhà Viên Linh Vân thật sự rất nghèo.
Nói chính xác là vốn dĩ gia đình của cô ta rất nghèo.
Cô ta sinh ra trong một làng quê nhỏ của một huyện nghèo nàn, lạc hậu nhất thành phố A, cuối năm ngoái nơi này vừa thoát nghèo xong.
Cả làng chỉ có một tiệm tạp hóa hơn hai mươi mét vuông, muốn mua đồ còn phải lên thị trấn.”
Bàn tay đang viết chữ của anh Hoàng dừng lại, cảm thán từ tận đáy lòng: “Cô ta có thể thi vào đại học A đúng là quá giỏi.”
Người kia lấy sổ ghi chép đã tổng kết xong ra, đưa cho anh Hoàng, gật đầu nói: “Đúng vậy, cô ta rất có năng khiếu chạy bộ, được tuyển thẳng vào đại học A.
Trước đây cô ta còn giành được rất nhiều giải quốc gia, luôn là thành phần chủ lực của đội điền kinh tỉnh.
Nhưng đáng tiếc trong lúc luyện tập, chân cô ta đã bị gãy, mặc dù về sau có hồi phục lại nhưng vẫn không thể quay về thời kỳ đỉnh cao như trước, do vậy chỉ có thể xin rút lui.”
Anh Hoàng “chậc” một tiếng, cảm nhận được sự vô vọng sâu sắc.
Sức khỏe gần như là một kiếp nạn của vận động viên, một khi gặp phải biến cố gì về sức khỏe, không qua được là không qua được, nỗ lực suốt mười mấy, hai chục năm đều tan thành mây khói.
Khi thi đấu thể dục thể thao, ngoại trừ so bì về thể lực ra, còn cần tới cả may mắn.
Đồng nghiệp thổn thức: “Viên Linh Vân cũng rất cố gắng.
Cho dù là học hành hay thể dục, cô ta đều vô cùng nỗ lực.
Khi cô ta còn nhỏ, mẹ đã mất tích, về sau mới biết là chết lâu rồi, quan hệ của bố cô ta và cô ta lại không tốt.
Khó lắm mới được như ngày hôm nay, thật sự rất đáng tiếc.”
Mọi người than ngắn thở dài.
Anh Hoàng hỏi: “Tài liệu về Lưu Quang Dục thì sao? Điều tra thế nào rồi?”
Đồng nghiệp phụ trách vội nói: “À phải rồi, khi tôi đang bàn bạc, cảnh sát bên thành phố C đã giới thiệu thầy của anh ấy với tôi, nói thầy anh ấy rất hiểu về hoàn cảnh gia đình của Lưu Quang Dục.
Nhưng ông ấy nghỉ hưu rồi, trước đó tôi có gọi điện mà ông ấy không nghe, anh bạn kia nói sau khi tan làm sẽ qua đó xem giúp tôi.”
Anh Hoàng: “Bây giờ cậu gọi lại thử xem.”
Thành phố C nằm ở một tỉnh thuộc khu vực Tây Nam, Trung Quốc, cách thành phố A hơn nghìn kilomet.
Quê của Lưu Quang Dục lại nằm ở ngôi làng xa xôi, hẻo lánh của thành phố C.
Đồng nghiệp gọi vào số kia, điện thoại vang lên mấy tiếng tút tút.
Lần này cuộc gọi đã được kết nối, chẳng mấy chốc loa điện thoại đã vang lên giọng nói khàn đặc của người già: “Alo.”
Hà Xuyên Châu đứng cạnh cậu ấy, cô đưa tay ra, ý bảo đồng nghiệp đưa điện thoại cho mình.
“Chào ông, đây là số điện thoại của cục công an khu phía Nam của thành phố A, tôi là Hà Xuyên Châu của đội hình sự.”
“À chào cảnh sát Hà.
Tôi có nghe nói rồi, các cô muốn tìm tên nhóc Lưu Quang Dục đúng không? Nó gây ra chuyện gì rồi sao?”
Hà Xuyên Châu chỉnh âm lượng lên mức to nhất, hỏi: “Ông biết chuyện của anh ta sao?”
“Cũng biết được đại khái.
Khi cậu ta còn thành niên, không chịu học hành, suốt ngày đi trộm đồ, bị tôi bắt về mấy lần.”
Anh Hoàng lật giở tài liệu, lắc hai tay.
Hà Xuyên Châu nói: “Hình như trong hồ sơ của anh ta không có ghi điều này.”
Đối phương thở dài mấy tiếng, bất lực: “Đâu nhất thiết đâu, cậu ta chỉ trộm vài đồ lặt vặt nên tôi đã đóng tiền phạt cho cậu ta, dạy dỗ mấy câu rồi thả người đi.
Bố cậu ta là một tên khốn, lười biếng, không có việc làm, không đi kiếm tiền, cả ngày chỉ nằm ở nhà chờ ăn sẵn, cũng chẳng quan tâm tới con trai, không cho nó đi học.
Cô nói cậu ta làm được gì nữa?”
Mấy người suy tư trao đổi ánh mắt với nhau.
Hà Xuyên Châu hỏi: “Mẹ Lưu Quang Dục đâu?”
Đối phương tìm một chỗ rồi ngồi xuống, liên tục thở dài: “Khi cậu ta vừa được mấy tuổi, còn chưa cả học tiểu học ấy, mẹ cậu ta đã bỏ đi rồi, tôi cũng không biết cô ta đi đâu.
Khi tôi được điều tới đồn bên chỗ họ, không ai nói rõ mẹ cậu ta tên gì, rất ít người ở đó biết chữ, hàng xóm gọi tên nhau cũng đều gọi tên theo ngôn ngữ địa phương.
Khi đó các hồ sơ cũng không được ghi chép chính xác, có thể tên ghi vào đó đều là đồng âm thôi.
Tôi chỉ biết trên giấy khai sinh của cậu ta có ghi mẹ cậu ta tên Hứa Xuân Hồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...